Ở cạnh ngươi đến muôn đời.
Qúy Hi kéo tay Kiều Chi Du qua, cho nàng sờ sờ lên vết sẹo của mình, Kiều Chi Du lần trước đã rất tò mò, nhưng nàng không nói.
Hiện tại nàng lại muốn cho Kiều Chi Du biết hết tất cả những gì nàng ấy tò mò.
Khi còn nhỏ, đánh nhau, bị phỏng.
Mọi chuyện đều trùng hợp.
Kiều Chi Du vẫn như cũ nhìn chăm chú vào vết sẹo trên đầu vai Quý Hi.
“ Bà cũng không phải bà ruột của ta, ta được bọn họ nhận nuôi từ khi còn nhỏ.” Quý Hi cúi xuống sửa lại cúc áo sơ mi, nhẹ nhàng nói cho Kiều Chi Du nghe, “ Ngươi có còn nhớ rõ ngay lần đầu tiên gặp mặt, ta đã tìm đến tiếp cận ngươi không? Bởi vì lúc đó ta nhìn thấy nốt chấm trên chóp mũi của ngươi, nhìn rất giống một vị tỷ tỷ ta quen biết trước đây ở trong cô nhi viện.”
Quý Hi nhìn Kiều Chi Du mà cười nhạt nhẽo, chông có vẻ như chính mình đang kể lại chuyện lúc nhỏ của bản thân không có gì đáng để bận tâm.
Từ trước đến nay mấy chuyện này Quý Hi không bao giờ kể cho bất kì ai nghe, nhưng bây giờ nàng nguyện ý lập tức kể cho Kiều Chi Du nghe, chính là trực giác nói cho nàng biết, mình cần phải tôn trọng cảm nhận của Kiều Chi Du, kể cho nàng ấy nghe những gì nàng ấy muốn biết, chỉ có như vậy mối quan hệ của học mới bền chặt lâu dài được.
Kiều Chi Du chăm chú nhìn Quý Hi, trái tim nàng giờ đây đang cuồn cuộn cảm xúc, từng đợt cảm xúc gợi sóng lên men, chậm chạp không nói lên lời, lập tức những ký ức trước đây trong tâm trí nàng cũng dần hiện rõ ra, đan xen hỗn loạn.
Quý Hi thấy Kiều Chi Du ngây ngẩn nhìn mình, còn đang cho rằng nàng ấy vì mình mà đau lòng, liền cười qua loa.
“ Cũng không có gì hết, tất cả đều đã qua………..”
“ Ngươi là vì nàng ấy mà đánh nhau với người khác, cho nên mới bị bỏng.” Kiều Chi Du lại cắt đứt lời Quý Hi nói, ánh mắt bồi hồi dừng lại trên khuôn mặt nàng, tiếp tục nói: “ Nàng so với ngươi lớn hơn vài tuổi, người không thích nói chuyện cùng người khác, chỉ muốn nói chuyện cùng nàng.”
Chuyện tư mật nhất bị Kiều Chi Du nói ra một cách chính xác không sai chỗ nào.
Quý Hi thoáng chốc cứng họng, nàng nhìn Kiều Chi Du, lúc này mới phản ứng được chuyện gì đang diễn ra.
Không khi yên lặng xuống.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo trên vai Quý Hi, Kiều Chi Du liền nghi ngờ, bởi vì nàng nhớ rõ Quý Hi từng nói qua có làm từ thiện ở cô nhi viện.
Còn có_________
Quý Hi nói nàng giống như một người nàng ấy từng quen.
Quý Hi vừa đúng nhỏ hơn nàng 5 tuổi.
Quý Hi còn nói khi còn nhỏ từng bị tự kỷ.
………….
Tất cả, đều rõ ràng.
Nhưng Kiều Chi Du vẫn không thể tưởng tượng được, thế giới này lại nhỏ bé như vậy.
Giọng nói của nàng mang theo chút run rẩy, “ ……….
Ngươi còn nhớ rõ ta sao?”
Một câu nói, đã làm sáng tỏ hết mọi khúc mắc.
Cảm xúc của Quý Hi cũng trở lên hỗn loạn, nàng nhìn chăm chú Kiều Chi Du, sâu chuỗi lại mọi sự kiện, không biết làm sao, nước mắt liền lập tức đọng lại nơi khóe mắt, từng giọt nước mắt chảy từng từng giọt xuống thấm đẫm khuôn mặt nàng.
Nàng muốn kiềm chế nước mắt lại, nhưng không thể cản được nước mắt vẫn tiếp tục rơi.
Nàng nhớ tới nhiều sự việc trước đây, từ những việc xa xăm ngày xưa, đáy mắt Kiều Chi Du cũng nhanh chóng trở lên ướŧ áŧ.
Ngẩn ra hồi lâu.
Quý Hi xụt xịt nước mũi, “ Ta vừa gặp đã liền cảm thấy đã gặp qua ngươi……”
Kiều Chi Du vươn tay ra vuốt ve khuôn mặt Quý Hi, vẫn nhìn như cũ không chớp mắt, cả hai đều trở lên si dại nhìn nhau.
Thời gian đã trôi qua thật lâu, ký ức cũng trở lên mơ hồ, các nàng cũng đã thay đổi quá nhiều.
Lúc còn trong cô nhi viện, đứa trẻ nào cũng phải để tóc ngắn, một đám nhìn không khác gì một đám con trai.
Nếu không phải trên chóp mũi Kiều Chi Du có nốt chấm trên chóp mũi, nếu không phải trên vai Quý Hi còn có vết sẹo, các nàng đều không thể nhìn khuôn mặt mà nhận ra được nhau.
Những hồi ức xưa cũ vẫn còn rõ ràng, tất cả đều là những ký ức bất hạnh của các nàng, những điều tốt đẹp thì không có bao nhiêu.
“ Thật sự là ngươi………” Kiều Chi Du vẫn không thể tin nổi, ký ức của nàng so với Quý Hi thì vẫn rõ ràng hơn, rốt cuộc vẫn là lớn hơn vài tuổi.
Quý Hi cũng thất thần, “ Giống như đang nằm mơ.”
Ngón tay Kiều Chi Du quẹt đi giọt nước mắt nơi khóe mắt Quý Hi, suy nghĩ cũng loạn lên, không biết phải nói gì.
Hai người trước sau đều nhìn đối phương, cả hai đều đang cần bình tĩnh lại, cần thời gian để nhận ra đây là sự thật.
Cả hai chậm rãi, hình dung hòa hình ảnh của người trước mắt vào hình ảnh của hai người trong quá khứ, hoàn toàn trùng khớp.
“ Có còn nhớ rõ trước kia ta đã gọi ngươi là gì không?”Kiều Chi Du hỏi.
Quý Hi gật gật đầu, cho dù có nhiều ký ức mơ hồ, nhưng chỉ duy nhất ký ức về Kiều Chi Du thì nàng đều nhớ rõ, “ Người khác đều nói ta là người câm, chỉ có ngươi là không gọi như vậy.”
Trẻ con hướng nội ít nói thường hay bị bắt nạt, khi còn nhỏ Quý Hi cũng giống như vậy, mọi đứa trẻ trong cô nhi viện khi đó đều gọi nàng là người câm, người khác càng gọi nàng như vậy, nàng càng không muốn nói chuyện.
Khi còn nhỏ cơ thể của Quý rất gầy gò, Kiều Chi Du nhớ lại, thử gọi một tiếng “ Tiểu gia hỏa…..”
Bất chợt, Nước mắt Quý Hi không khống được nữa mà nhanh chóng rơi xuống, thấy Quý Hi khóc, nước mắt Kiều Chi Du cũng rơi theo, nàng bước gần đến một bước, nâng lấy khuôn mặt Quý Hi, không ngừng giúp nàng lau nước mắt.
Tâm trạng thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại được.
“ Ta cảm thấy ngươi rất giống,” Quý Hi lại nhìn đến nốt chấm trên chóp mũi Kiều Chi Du, nhìn nhìn lại ánh mắt nàng, “ Lại cảm thấy không có khả năng.”
Bối cảnh của Kiều Chi Du, so với gia cảnh của nàng tựa như hai thế giới, Quý Hi cho dù nghĩ như thế nào cũng không dám tưởng tượng, các nàng đều đồng thời nhận ra, Kiều Chi Du chính là vị tỷ tỷ khi đó.
Những đứa trẻ trong cô nhi viện mà được gia đình giàu có nhận nuôi, thực sự có xác suất rất thấp.
Mẹ nuôi của Kiều Chi Du từng là người giúp đỡ cô viện, mẹ Kiều là người có lòng nhân hậu, lại thích trẻ nhỏ, cho lên Kiều Chi Du mới được nhận nuôi.
So với những đứa trẻ khác, Kiều Chi Du tự nhận mình rất may mắn, ít nhất cũng được cái vỏ bọc, hai mươi mấy năm nay, công việc kinh doanh của Kiều gia phát triển không ngừng, nàng cũng vì thế mà được chuyển mình theo, từ không có gì thành người được vô số người khác hâm mộ, nhưng rất ít ai biết được nội tình thật sự bên trong.
Màn đêm trong trẻo, gió thổi mát lạnh, làm cho mọi thứ đều trở lên thoải mái.
“ Thời gian qua ngươi sống tốt không..?” Quý Hi quay lại hỏi Kiều Chi Du, lại nghĩ, nàng ấy chắc cũng không được mấy thuận lợi.
Từ khi rời khỏi cô nhi viện, đi theo mẹ nuôi đến Bắc Lâm, trong lúc đó đã xảy ra rất nhiều việc, Kiều Chi Du đều kể lại rõ ràng cho Quý Hi nghe.
Nghe được Kiều Chi Du sống so với mình tốt hơn, không phải chịu khổ như chính mình, Quý Hi rất vui vẻ, là thực sự vui vẻ.
“ …….
Sau khi mẹ nuôi ta mất đi, ba ta ông ấy lại cưới người khác, trong nhà mỗi ngày đều hỗn loạn, gà bay chó sủa.” Kiều Chi Du cười khổ, “ Bọn họ không muốn tiếp tục thu nhận ta, cho nên ta liền xuất ngoại, đến bây giờ cũng không có ý định quay lại nơi đó.”
Vậy nên ngay cả khi nàng ấy nằm bệnh viện đều không có người khác đến thăm, Quý Hi hiểu rõ cảm giác không được thừa nhận này, người đã từng trải qua mới hiểu được.
Mặc kệ ra sao, sẽ luôn có cảm giác bị cô lập vây hãm lấy thân, cảm giác bản thân không được xem là người một nhà, thậm chí là sự tồn tại dư thừa.
Thấy biểu cảm ảm đạm của Kiều Chi Du, Quý Hi tiến đến ôm lấy nàng, “ Người còn có ta, ta ở cùng ngươi.”
“ Đúng thế, hiện tại ta đã có ngươi.” Kiều Chi Du cười, ôm chặt lấy Quý Hi vào lòng, thật có cảm giác an tâm xưa nay chưa từng có.
Quý Hi vỗ về bờ vai Kiều Chi Du, cảm thụ sự ấm áp của nàng, có thể được người mình yêu nói như vậy, thật quá hạnh phúc.
“ Ngươi thì sao, cuộc sống của ngươi trải qua thế nào?” Khi hỏi câu hỏi này, Kiều Chi Du có chút chua xót, nàng biết cuộc sống của Quý Hi trải qua không mấy tốt đẹp, biết rằng Quý Hi luôn phải một mình cố gắng chịu đựng rất nhiều đau khổ, cố gắng từng chút một để đạt được cuộc sống như hiện nay.
“ Ta vẫn luôn sống cùng bà, cha mẹ nuôi mặc kệ ta, bà cùng em gái đối xử với ta rất tốt…..” Quý Hi tựa vào lòng ngực Kiều Chi Du, rầu rĩ mà nói rất nhiều, giống như khi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện nàng đối với ai cũng không nói, riêng chỉ muốn nói cho Kiều Chi Du nghe.
Hai người ôm nhau thật lâu, đợi đến khi cho tâm trạng bình tĩnh trở lại.
Đêm đã khuya, đồng hồ trên tường im lặng chạy qua một vòng, rồi lại thêm một vòng một vòng nữa.
Quý Hi cùng Kiều Chi Du nằm ở trên giường, trong phòng chỉ có ánh đèn ngủ lẻ loi ấm áp, cả hai nằm đối diện nhìn ngắm nhau, chỉ an tĩnh trầm mặc nhìn ngắm, đột nhiên tiếp nhận một lượng tin tức quá lớn, vẫn là cần có thời gian để có thể tiếp thu hết mọi chuyện.
“ Ngốc, nhìn chăm chú ta làm gì?” Kiều Chi Du hỏi câu này, nhưng lại vẫn luôn nhìn chằm chằm Quý Hi.
Qúy Hi lẩm bẩm, “ Thật giống như đang nằm mơ.”
“ Ta cũng cảm thấy vậy.” Kiều Chi Du câu môi cười, quá khứ cùng hiện tại đan xen, nàng vén sợi tóc trên má Quý Hi qua, vừa nhìn vừa không khỏi cảm thán, “ Không ngờ tới ngươi lại là con khỉ nhỏ ngày xưa.’
Quý Hi không nhịn được ngây ngô cười, “ Ngươi là nói khi còn nhỏ ta rất xấu sao?”
“ Xấu, nhưng đáng yêu.” Kiều Chi Du tiến sát lại mặt Quý Hi, “ Đáng yêu giống như bây giờ.”
Quý Hi vẫn cười ngây ngô.
Kiều Chi Du đẩy cổ áo Quý Hi ra, lại nhìn đến hình xăm đỏ rực như bức tranh, khẽ vuốt, đau lòng muốn chết.
Nếu không phải do chính mình, nàng ấy cũng không bị để lại một vết sẹo lớn như vậy.
Quý Hi biết Kiều Chi Du đang suy nghĩ điều gì, nàng tỏ ra bình thản mà nói, “ Là do con của viện trưởng, hắn dám nói ngươi ăn trộm đồ, rõ ràng chính hắn mới là kẻ trộm, ta chỉ là do quá tức giận nên mới đánh nhau với hắn.”
Lúc đó Quý Hi mới được 6 tuổi, ký ức rõ ràng cũng không có nhiều lắm, nhưng bởi bị nàng bị tạt nước sôi vào người, bị bỏng hư cả da, thật sự quá đau.
“ Nói ngươi ngốc ngươi lại bảo không ngốc, lúc ấy làm ta thật sự rất sợ.”
Bây giờ lại nhớ đến một chút chuyện khôi hài khi còn nhỏ, Quý Hi nói, “ Ta chỉ muốn đánh hắn một trận.”
Quý Hi vừa nói, mũi Kiều Chi Du liền chua xót, một đứa trẻ không bao giờ nói tiếng nào, cho dù bị người khác chửi mắng là đồ câm cũng không cãi lại, thế vậy chỉ vì nàng mà đánh nhau cùng người khác.
Kiều Chi Du chôn mặt vào cổ Quý Hi, hôn hôn qua lại trên vết sẹo ở sương quai xanh, im lặng âm thầm ôm chặt lấy Quý Hi, đau lòng hứa với bản thân sẽ không để nàng ấy phải chịu thêm nửa điểm ủy khuất nào nữa.
Cái ôm này chứa đựng quá nhiều cảm xúc phức tạp, thật không ngờ người mình yêu, lại là người mang đến cho nàng sự ấm áp từ rất lâu về trước.
Trước kia nàng không bao giờ tin vào cái gì gọi là định mệnh, nhưng hiện tại, tựa hồ không còn lý do gì để có thể không tin.
Đêm dài, hai người ôm lấy nhau, vẫn không hề buồn ngủ.
Thủ thỉ với nhau từng câu từng câu, nói về những chuyện đã xảy ra trước đây, cũng như hiện tại.
“ Ngươi còn nhớ có một lần ngươi mang Kiều Thanh đến nhà ta học không, lúc đó có hai người đến tìm ta, ta nói các ngươi đi về trước?” Quý Hi chủ động nhắc đến chuyện này với Kiều Chi Du.
“ Còn nhớ rõ.” Kiều Chi Du có ấn tượng khắc sâu, hôm đó Quý Hi đã chủ động ôm nàng, nàng còn cảm nhận được cảm xúc của Quý Hi lúc đó rất tệ.
“ Bọn họ không phải họ hàng của ta, là cha mẹ ruột của ta.
Bọn họ đến trước mặt ta quỳ xuống, cầu xin ta tha thứ cho bọn họ, ta không muốn tha thứ cho bọn họ, cho dù họ có quỳ trước mặt ta thật lâu……” Quý Hi nói, nàng nhỏ giọng hỏi Kiều Chi Du: “ Ta có phải hay không rất vô tình, ta làm như vậy là không đúng sao? Bọn họ đều nói ta máu lạnh vô tình.”
Ngay cả người thân nhất là Quý bà, cũng nói bóng gió qua lại với nàng, nói có muốn nhận lại cha mẹ hay không.
Trong khi nói những lời này, Quý Hi tủi thân đến nước mắt chảy ra.
Nàng không phải là người sinh ra đã thích cất dấu nỗi buồn vào trong đáy lòng, là nàng không tìm được người tin tưởng để giãy bày tâm sự, có rất nhiều chuyện nàng cũng không muốn làm người tuyệt tình, nhưng nàng buộc phải sử dụng cách đó để bảo vệ bản thân.
“ Ngươi không phải như vậy.
Ngươi có quyền lựa chọn, quyền quyết định nằm ở trong tay ngươi, ngươi không cần phải để tâm đến lời của người khác, biết không? Cho dù ra sao ta cũng mặc kệ, ta sẽ luôn tin tưởng người, ở bên cạnh ngươi.” Kiều Chi Du an ủi vuốt ve tóc Quý Hi, nói cho nàng nghe.
Cuối cùng cũng hiểu tại sao hôm đó cảm xúc của Quý Hi lại tệ như thế, thấy Quý Hi như vậy, nàng hận không thể thay Quý Hi gánh những khó chịu này.
“ Ân______” Quý Hi ôm thật chặt lấy Kiều Chi Du, giờ khắc này nàng giống như gỡ bỏ xuống được tảng đá đè nặng trong lòng bấy lâu nay, tâm trạng trở lên thật nhẹ nhàng.
“ Từ khi học cấp hai trở đi, ta đã tự dựa vào chính bản thân mình.
Ta vẫn luôn không dám đặt niềm tin vào người khác, không dám ỷ lại vào ai, ta không có cảm giác an toàn.” Quý Hi muộn thanh nói.
“ Ta có thể hiểu được.” Đều cùng từng là những đứa trẻ bị bỏ rơi, có ai có thể so với Kiều Chi Du về sự thấu hiểu Quý Hi.
Quý Hi trầm mặc vài giây, nói cho Kiều Chi Du nghe cảm xúc chân thật nhất của mình, “ Khoảng thời gian khi nhận ra được rằng ta thích ngươi, ta đã từng rất sợ ……..
Sợ ngươi rồi cũng sẽ rời bỏ ta, không cần ta nữa.”
Kiều Chi Du: “ Đồ ngốc, không cần có những suy nghĩ lung tung.”
Quý Hi vươn tay ra, cẩn thận sờ lên khuôn mặt Kiều Chi Du, vuốt ve từ mặt đến chân mày, di chuyển đến sóng mũi, rồi đến bờ môi, mê mẩn nhìn ngắm, cuối cùng cũng có cảm giác khoảng cách giữa các nàng không còn quá xa, xa đến không thể với tới.
Nàng chôn mặt mình vào cổ Kiều Chi Du, hít lấy một hơi thật sâu, quyến luyến cọ qua cọ lại.
“ Ta với bọn họ không giống nhau” Kiều Chi Du dán vào tai Quý Hi, ôn nhu kiên định mà nói, “ Ta có thể ở bên ngươi cả đời.”
Nàng quấn lấy thật chặt Quý Hi, mang cho Quý Hi cảm giác an tâm, đồng thời cũng tìm kiếm sự an tâm cho chính mình.
“ Ân.” Quý Hi nỉ non nhắm mắt lại, hai cơ thể dán nhau không khẽ hở, là một cái ôm không hề có sự ngăn cách.
Cảm thấy sự ẩm ướt trên cổ, Kiều Chi Du nhìn xuống khuôn mặt của Quý Hi, quả nhiên hốc mắt đã đỏ lên, nàng xoa xoa: “ Sao lại khóc rồi?”
Quý Hi cũng không biết, đêm nay nàng chỉ muốn khóc, rõ ràng rất vui, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi không nghe theo nàng.
Nàng không hề kìm nén, nàng cảm thấy ở trước mặt Kiều Chi Du, dù có ra sao cũng đều được.
Kiều Chi Du rũ mắt, trực tiếp hôn xuống trán Quý Hi, hôn lên giữa chân mày, đôi mắt, sóng mũi, toàn bộ gương mặt, sau cùng tiến đến khóe môi mềm mại, mỗi một cái hôn đều mang theo sự ôn nhu đến từ trong xương cốt, dùng đôi môi chính mình dỗ dành nàng.
Quý Hi cười ra tiếng, vừa cười vừa khóc rưng rưng.
Kiều Chi Du cũng cười, nàng dùng chóp mũi thân mặt quét qua chóp mũi Quý Hi, “ Ta yêu ngươi.”
Lần trước Quý Hi uống say, nàng cũng đã nói qua, nhưng nàng nghĩ mình lên nói lại một lần nữa, sợ cho có người nào đó không nhớ rõ…...