Hiệu trưởng hình như quên không nói rõ phía dưới là chỗ nào.
Phía dưới là một từ rất mơ hồ, dưới lầu, dưới lầu có 2 tầng, 10 gian phòng, cái này có nghĩa Phạm Đồng Đồng cần phải vào từng gian phòng hỏi thăm từng người ở bên trong.
Phạm Đồng Đồng ở trước cửa gian phòng chuẩn bị tư tưởng, đi vào đi vào đi vào, không được chùn bước phải đi vào.
Cửa phía sau mở ra, một phụ nữ lớn tuổi ước chừng đã ba mươi từ trong đi ra, trong tay cầm một lọ sữa chua, cô ta nhìn thấy Phạm Đồng Đồng, ánh mắt đằng sau thấu kính đảo một vòng lên người Phạm Đồng Đồng, có thể so sánh với tia X.
"Cô có chuyện gì?" Người nọ dò hỏi.
"Em tìm cô Lăng Thục Phân. Hiệu trưởng bảo cô ấy sẽ nói cho em biết phải làm như thế nào." Phạm Đồng Đồng duỗi thẳng cổ cố gắng nhìn vào trong văn phòng, người phụ nữ trước mặt dời vị trí, ngăn trở tầm mắt của cô, nói: "Đi theo tôi." Uống nốt nửa bình sữa chua, cô ta vòng qua Phạm Đồng Đồng, hướng xuống dưới lầu.
Phạm Đồng Đồng vội vã đuổi theo cô ta.
"Chị là cô Lăng Thục Phân?"
"Ừ."
"Em nên làm gì? Em còn chưa chuẩn bị tốt."
"Cô đi theo tôi là được rồi."
"Vâng ạ." Phạm Đồng Đồng cùng đi, nhìn ngó xung quanh, bên trong phòng học bố trí rất nhiều truyện cổ tích, ghế dựa bảng nhỏ còn có mấy bức tranh phi thường đáng yêu. Giống như một quốc gia nho nhỏ, đi vào, mọi người sẽ trở nên thấp bé, trở lại thời điểm mấy tuổi.
"Vào đi." Cô giáo Lăng đưa Phạm Đồng Đồng vào một phòng học, bên trong đã có mười lăm đứa trẻ ngồi trên những chiếc ghế nhỏ màu xanh biếc, tư thế khác nhau, biểu cảm vô cùng đáng yêu, mặc đồng phục, khuôn mặt tròn vo cùng đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp.
Phạm Đồng Đồng nhìn những đứa nhóc đáng yêu này, ngay lập tức muốn xông tới ôm lấy khối thân thể đầy đặn kia, hung hăng véo khắp khuôn mặt của bọn nhỏ chơi.
Thật đáng yêu, loli ngoan, đứa nhỏ mặc tiểu âu phục thật dễ thương. . . Phạm Đồng Đồng chùi nước miếng ở góc miệng.
Cô giáo Lăng nhìn giáo viên thực tập lộ ra nụ cười ngây ngô, có chút nhức đầu.
"Các con chào buổi sáng!" Cô giáo Lăng vỗ tay, trên mặt nở nụ cười thật lớn, khom người nói buổi sáng tốt lành với các bé.
Có mấy bé gái ngoan ngoãn đáp lại, cũng có mấy bé thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm nhìn cô.
Nhưng đại bộ phận bé nhìn Phạm Đồng Đồng bằng ánh mắt tò mò, Phạm Đồng Đồng một tay vắt chéo sau lưng, làm mặt quỷ, hướng bọn nhỏ chào.
Chú ý trọng tâm đã dời lên người Phạm Đồng Đồng, cô Lăng chỉ vào Phạm Đồng Đồng giới thiệu: "Đây là cô giáo mới của các con, cô giáo Phạm. Các con có thích cô không?"
"Thích ạ." Thanh âm non nớt trăm miệng một lời trả lời.
Cảm giác được hẳn mười lăm người thích, khiến cho đầu Phạm Đồng Đồng nóng ran, trên mặt hiện lên hai đóa hồng vân.
Thật sự chưa từng có người nói thích cô, lớn tiếng như vậy, lại còn không che dấu chút nào.
Trẻ con thật là tốt, trẻ con không biết kiêng dè, cũng sẽ không lo nghĩ nhiều. Bởi vì trẻ con chỉ cần lần đầu thấy thuận mắt, liền không chút keo kiệt nói thích bạn.
Hãy nói thêm nữa đi các con! Phạm Đồng Đồng mở to mắt, trong lòng khao khát.
"Giờ cô Phạm sẽ giới thiệu mình nhé? Các con có muốn biết thêm về cô giáo mới không nào?"
"Có ạ."
Phạm Đồng Đồng ưỡn thẳng người, cúi đầu thật sâu, nói "Chào các con, cô tên là Phạm Đồng. . ."
"Cô Thùng cơm!"
*Hình như Phạm Đồng và Phạn Đồng = Thùng cơm = Kẻ vô dụng có cùng phát âm trong tiếng Trung, 1 thanh niên không biết tiếng Trung suy luận cho hay :)
"Là cô giáo Thùng cơm nha. . ."
"Mama nói Thùng cơm là mắng người ta vô dụng đó."
"Chính cô bảo cô gọi là Thùng cơm mà. . ."
"Cô ơi, cô thật sự là kẻ vô dụng sao?" Một bé gái mặc váy công chúa hồng nhạt cùng giày da bé xinh màu đỏ chạy tới, bám lấy ống quần Phạm Đồng Đồng, ngẩng đầu lên, tò mò hỏi cô.
Phạm Đồng Đồng ngồi xổm xuống, nhìn những khuôn mặt béo mập nhỏ nhắn tựa như hoa anh đào của các bé, còn có đôi nhãn cầu đen thùi đang ra sức chớp chớp, cực kỳ mong đợi, như thế làm sao cô nỡ nhẫn tâm gạt đi chứ, nuốt nước miếng một cái, cô dứt khoát gật đầu: "Ừm."
"Là Thùng cơm, chúng ta sẽ gọi cô là Thùng cơm!" Cô nhóc kiêu ngạo tuyên bố với lũ trẻ.
Nụ cười sáng lạn của Phạm Đồng Đồng méo mó đi vài phần.
"Cô đúng là được các bạn nhỏ hoan nghênh." Trên đường hướng lên văn phòng, Lăng Thục Phân vỗ vỗ bả vai Phạm Đồng Đồng, an ủi. Đây chính là biểu tình vui sướng khi thấy người khác gặp họa, nhìn không ra một chút bộ dạng an ủi Phạm Đồng Đồng.
"Vậy à? Vậy là tốt rồi." Phạm Đồng Đồng gần như tê liệt.
"Các bạn nhỏ lớp Hoa hướng dương rất là hoạt bát nha."
"Vâng ạ." Quá mức hoạt bát ấy chứ.
"Sau này, cô cùng cô Phương quản lý lớp này, cô Phương năm nay vừa mới tốt nghiệp, rất nhiệt tình, chỉ là kinh nghiệm không đủ. Cô hãy giúp đỡ em ấy nhiều hơn."
"Vâng."
"Hi vọng cô có thể thích công việc này." Lăng Thục Phân vươn tay, để trước mặt Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng cầm tay cô, nói: "Nhất định rồi!" Trong lòng đột nhiên nảy sinh một ngọn lửa hừng hực cháy, kịch liệt thiêu đốt, nhiệm vụ cách mạng truyền lại, những đóa hoa tương lai của tổ quốc, chính là ngày mai, đều giao lên vai cô, cô mắt nhìn phía trước, ánh mắt kiên định, bên tai phảng phất có khúc quân hành ca truyền đến.
Lớp học cách vách, trùng hợp thay đang thăng quốc kỳ, quốc ca to rõ, ảo giác cùng sự thật trùng hợp cùng một chỗ, máu nhiệt huyết thanh niên bắt đầu dâng trào.
Đúng là một thanh niên gương mẫu. Nội tâm Lăng Thục Phân cảm khái. Mình cũng từng có một thời tuổi trẻ như vậy.
"Đúng rồi." Lăng Thục Phân đã bước được ba bước đột nhiên quay đầu lại, hỏi: "Cô ăn sáng chưa?"
Phạm Đồng Đồng gật đầu. Lăng Thục Phân cầm chai sữa chua trong tay đưa cho cô.
Phạm Đồng Đồng cảm động, trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, vừa định khách khí, Lăng Thục Phân nói: "Giữ giùm tôi một lát, tôi đi trước lấy tài liệu giảng dạy."
"Vâng." Phạm Đồng Đồng cầm chai sữa chua còn một nửa, đứng ở nơi đó, nhìn theo cô giáo kia rời đi.
Phạm Đồng Đồng có năng lực thích ứng dị thường đối với mọi hoàn cảnh, chính là giống như con gián, ở chỗ nào cũng có thể nhanh chóng hòa nhập và sống sót. Hơn nữa, cô sống không keo kiệt luôn nở nụ cười sáng lạn đối với mọi người, hành vi cử chỉ đều phóng khoáng, không giống con nhỏ được bao bọc trong gia đình.
Thoạt nhìn có thể nhận thấy cô ấy là một người tốt để ở chung.
Nhìn lần nữa thì cảm thấy người này không có tâm cơ, giống ánh mặt trời, vào lúc 7 – 8h sáng, chiếu ở trên chăn vàng óng sáng rỡ, chiếu đến người thoải mái, sẽ không làm chói mắt người.
Sau đó mới đến biểu hiện tích cực, tạo cho mọi người ấn tượng tốt, có hại làm thuốc bổ. Đây là ngự tứ túi gấm chính mồm má Phạm ban ra.
Đối xử với người ngoài khách khí sẽ không đem lại địch nhân cho mình. Đây là giáo dục từ chị hai nhà họ Phạm.
Anh cả Phạm chỉ có một câu nói, "Em ngu như vậy, ai thèm tức giận với em chứ."
Cho nên, tính khí của Phạm Đồng Đồng thật đúng là đủ hài hoà.
Một buổi sáng, Phạm Đồng Đồng xem như đã nắm rõ chỗ này rồi.
Nhà trẻ Thiên Sứ chiếm diện tích không lớn, chỉ có hai tòa giáo học, một tòa ký túc xá, phía trước là vườn hoa nhỏ, mặt sau là sân thể dục, nhà ăn ở bên trái, tùy tiện làm trung tâm hoạt động, khiêu vũ ca hát đều ở bên trong.
Bên trong phân lớp dựa theo tên thực vật, giống như trong anime Shin cậu bé bút chì, có lớp Hoa hướng dương, Hoa sơn chi, còn có một lớp đặc biệt khôi hài gọi là lớp Dưa hấu. Nghe đến cáí tên đó, Phạm Đồng Đồng vừa nghĩ đã muốn cười.
Khi đi ngang qua một gian phòng học, trên cửa vẽ một nửa quả dưa hấu thật lớn, vỏ xanh bên trong hồng, bên trên còn có hạt dưa màu đen.
Từ cửa sổ hướng đầu nhìn vào trong, cô thấy các bạn nhỏ ngồi thành một vòng, ở giữa là một thầy giáo, trước ngực ôm theo một cây đàn ghi-ta đồ chơi rất nhỏ, vừa đàn vừa hát abcd. . .
"Cô Thùng cơm, đang nhìn cái gì vậy?" Phạm Đồng Đồng nhìn chăm chú, không dự đoán được có người đi tới chụp bả vai cô, bị tập kích bất thình lình dọa đi nửa cái mạng, cô quay người lại, cúi đầu mới có thể nhìn thấy người mới đến cao ngang ngực mình.
Đó té ra là cô giáo được phân phối dạy cùng cô, tên là Phương Khi Vũ, người cao 1m5, cùng với gương mặt trẻ con thoạt nhìn vĩnh viễn tuổi mười tám, trông giống một học sinh trung học. Cũng bởi vì tên như vậy, nên bị đám nhỏ đặt biệt danh là Phương Thế Ngọc, không có việc gì liền vọt tới trước mặt cô khoa tay múa chân vài cái, trẻ con đứa nào cũng thích anh hùng, tuy rằng cô giáo Phương Khi Vũ chỉ có một cái tên anh hùng.
Nếu như xét sự tương phản giữa tên cùng bản thể, Phạm Đồng Đồng bởi vậy có thể suy luận ra, cô mặc dù không có cái tên anh hùng, nhưng hẳn là vẫn được xem như anh hùng.
Đối với vấn đề này, các cô giáo tinh tế hơn.
"Không có việc gì. Ha ha." Phạm Đồng Đồng cười nói, lấp liếm quá khứ.
"Cô đang nhìn Hoàng Phi Hồng đúng không?"
"Hả?"
"Thầy Hoàng, là thầy Hoàng Phi Hồng, toàn bộ giáo viên nữ đã nhất trí bình chọn thầy ấy trong vườn. Trăm phần trăm phiếu bầu, hồi trước bỏ phiếu chọn đồ uống trong bữa trưa là thạch hay nước chanh cũng không có đồng lòng như vậy." Cô giáo Phương Khi Vũ ghé sát vào khe cửa, hướng đầu vào trong nhìn, nhỏ giọng nói.
"Có mỗi anh ta là con trai sao?" Phạm Đồng Đồng cũng theo đến gần, lấy ưu thế chiều cao, chiếm cứ khu vực trên cao.
Theo khe cửa nhìn vào, là một thanh niên mặc áo T-shirt màu đen ngồi dưới đất, khoa chân múa tay vui vẻ, mà giọng nói nghe cũng thật ấm áp thoải mái.
Phương Khi Vũ nói: "Còn có mấy người, một người là đầu bếp phía sau, là người dễ nhìn thứ 2, người ở vị trí thứ 3 chính là Lý Công, còn vị trí thứ 4 là bác bảo vệ. . ."
Á khẩu không nói nên lời. Phạm Đồng Đồng nhớ tới gương mặt bác bảo vệ đã bị năm tháng tung hoàng khắc sâu khe rãnh, cùng với cái răng cửa 1 vàng 1 bạc lóe lên dưới ánh mặt trời, cô đủ biết cái danh sách này chất lượng bao nhiêu rồi.
"Đúng là rất tuấn tú." Quả thực là hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh. Quay đầu lại cũng cười, vậy là anh ta đã thấy được ở cửa có hai người rình coi.
*Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: câu thơ lấy trong bài Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Nguyên câu thơ:
"Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh,
Lục cung phấn đại vô nhan sắc"
"Nàng liếc mắt lại, mỉm một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh, (khiến cho) Các phi tần xinh đẹp trong sáu cung đều như không có nhan sắc."
"Đừng nhìn nữa, đi thôi." Sau khi bị phát hiện, Phương Khi Vũ lôi kéo Phạm Đồng Đồng, biểu cảm đoan chính, giống như không có việc gì rời đi.
Cô cứ nghĩ chuyện như vậy là xong rồi, kết quả là cánh cửa vẽ trái dưa hấu mở ra, một cái đầu nhỏ tò mò ló ra hỏi: "Cô ơi, thầy Hoàng bảo, hai cô muốn biểu diễn."
Hai người ngu ngơ.
Bên trong, các bạn nhỏ ồn ào đứng lên: "Hát đi, hát đi cô. . ."
"Người này thật âm hiểm." Phạm Đồng Đồng nhỏ giọng ở bên tai Phương Khi Vũ nói thầm.
Phương Khi Vũ nghiêng đầu sang chỗ khác, định ghé vào tai người kia thì thầm, thì phát giác hai người khoảng cách cao thấp quá lớn, cô kéo áo Phạm Đồng Đồng, kéo cô ấy xuống, bảo cô thấp đầu để nghe nàng nói chuyện.
Phạm Đồng Đồng cúi thấp đầu, Phương Khi Vũ mới nói: "Cô ngàn vạn lần đừng nhìn vào mắt của anh ta."
"Vì sao?"
"Bởi vì. . ."
"Hai cô giáo, các bạn nhỏ đang vô cùng nóng lòng chờ mong nha." Một cái đầu to thăm dò chui ra, hướng bọn họ mỉm cười.
Gương mặt trắng nõn cùng vẻ mặt hòa ái, chàng trai này khiến cho người ta cảm thấy đây là một người ôn hòa giống ánh mặt trời. Còn có ánh mắt kia, vô cùng thân thiết.
Mỗi một điểm nhỏ đều nói cho người khác biết, anh ta là một người tốt.
"Cô đã hiểu chưa?" Phương Khi Vũ lần thứ hai dùng sức kéo áo Phạm Đồng Đồng, ở bên tai cô nói thầm.
Phạm Đồng Đồng gật đầu. Quả thực là một con hồ ly mặt cười.
---------------------------------
Funfact: Phạm Đồng Đồng có cameo trong bộ "Thục nữ thời đại" của BNTTM, chính là cô giáo của Tòng An xuất hiện trong chap mấy ấy mình quên rồi :3