"Thư Tiệp, Thư Tiệp, tôi không thoải mái. . ."
"Thư Tiệp, tôi ngứa. . ."
"Thư Tiệp, cô đừng ngủ vội được không!"
Trong mộng, mơ mơ hồ hồ, bên tai còn có âm thanh nức nở truyền đến, âm thanh kia xuyên phá cảnh hỗn độn trong mơ, ý thức giống như bị tiếng chó con kêu gọi tỉnh lại.
Ý thức của Thư Tiệp trở lại với thân thể, nhưng mắt vẫn còn chưa mở, nàng cần có thời gian áp đi lửa giận điều chỉnh tâm tính, nếu như tỉnh lại hoàn toàn, nàng sẽ một cước đá nguồn phát ra âm thanh đến tận Siberia.
Bình thường tính tình Thư Tiệp cũng không thể tính là nhỏ, chính là, thời điểm khi bị phá giấc ngủ mới là đáng sợ nhất.
Phạm Đồng Đồng cùng Thư Tiệp ở chung một chỗ lâu như vậy, làm sao có thể không biết quấy rầy giấc ngủ say của sư tử mẹ là chuyện có bao nhiêu nguy hiểm.
Lá gan thỏ kia vì duyên cớ gì lại đi làm chuyện đâm đầu vào chỗ chết này.
Qua một khoảng thời gian, Phạm Đồng Đồng thấy Thư Tiệp vẫn còn chưa tỉnh lại, nghĩ đến cô ấy còn ngủ, bèn đưa tay ra đẩy, bàn tay ở trong chăn sờ soạng nửa ngày, rốt cục cũng tìm được tay người kia. Tay Thư Tiệp ấm áp, ở dưới chăn nắm thành nắm đấm, thời điểm tay Phạm Đồng Đồng đụng tới tay của Thư Tiệp, cô ấy rõ ràng có nhăn mặt một chút.
Phạm Đồng Đồng lại đẩy tay nàng, nói: "Thư Tiệp, tỉnh lại. Tôi thật sự khó chịu. Ừ. . ."
Thư Tiệp nghe thấy một loại thanh âm kỳ quái từ dưới sàn truyền đến, tiếng sột soạt giống như móng tay bén nhọn dùng sức gãi lên da, nghe thấy khiến cho lông tóc trên người nàng dựng đứng, thân thể cũng trở nên sợ hãi.
Thư Tiệp mở mắt, từ trong bóng tối chậm rãi tỉnh lại.
Trước mắt là một mảng đen mông lung, ánh sáng như thể màn sương mù chiếu ra một hình dáng đại khái.
Ở bên giường lộ ra nửa cái đầu, mái tóc lộn xộn của Phạm Đồng Đồng xù lên giống như cỏ dại mới mọc.
Ánh mắt của cô mỏng manh trong ánh sáng lập lòe.
Thư Tiệp tỉnh lại, tay vừa mới nhúc nhích, đã bị tay của Phạm Đồng Đồng nắm chặt.
Lòng bàn tay Phạm Đồng Đồng rất lạnh.
Thư Tiệp ngồi dậy mở đèn điện, nhìn thấy Phạm Đồng Đồng tựa vào bên thành giường, một bàn tay còn bám ở trên tay của mình, cái tay còn lại với vào trong lưng áo, tuy rằng nhìn không ra động tác của cô ấy, nhưng âm thanh làm cho da đầu người ta run lên thủy chung không có đứt đoạn.
"Làm sao vậy?" Thư Tiệp đụng vào cổ Phạm Đồng Đồng, ở dưới ánh đèn, mặt trên phân bố rất nhiều nốt mẩn nhỏ màu đỏ, mà phía dưới lớp áo ngủ vải cotton kia, không biết còn chứa bao nhiêu nữa.
Thư Tiệp không thể tin được những gì nhìn thấy, từ trên giường nhảy xuống, quỳ đến trước mặt Phạm Đồng Đồng, không nói hai lời mà trực tiếp bắt đầu cởi áo ngủ Phạm Đồng Đồng.
Áo ngủ vải cotton trùm từ đầu xuống, cởi chỉ cần một bước, Phạm Đồng Đồng còn không kịp ngăn cản, xiêm y nửa người trên đã bị vén lên tới ngực, một mảng lớn da thịt phía dưới đều bại lộ ở dưới ánh đèn, dưới tầm mắt Thư Tiệp.
Phía trước hoàn hảo, bộ ngực nổi lên một ít nốt mẩn đỏ, mà nhìn từ cánh tay, hình như là theo lưng tràn tới.
"Thiệt nhiều hồng đậu đậu!" Phạm Đồng Đồng nhìn trước ngực mình, tựa hồ kinh ngạc trên da lại có thể trong vòng một đêm nổi lên nhiều đậu đậu như vậy.
Thư Tiệp cảm thấy được không ổn, đem Phạm Đồng Đồng phụ giúp xoay người sang chỗ khác, lưng đối diện với mình, quả nhiên, trên lưng một mảng rậm rạp nốt đỏ, còn có chỗ đã bị Phạm Đồng Đồng gãi ra vết máu, có nhiều chỗ đã muốn thấm ra tơ máu.
Tay Phạm Đồng Đồng lại muốn nắm bả vai, bị Thư Tiệp đè lại.
Phạm Đồng Đồng quay đầu, nói với Thư Tiệp: "Thực sự rất ngứa."
"Vậy cũng đừng có gãi." Thư Tiệp bắt lấy hai cổ tay Phạm Đồng Đồng, áp ở trên đùi mình.
Tay bị bắt lại, nhưng cơn ngứa từ lưng và cánh tay vẫn như trước không dứt, giống vô số con kiến bò ở trên lưng, từng cơn ngứa dọc theo xương sống bò lên.
Phạm Đồng Đồng liều mạng giãy dụa thân thể, bả vai chuyển động, biểu cảm rối rắm.
Ánh mắt nhìn về phía Thư Tiệp mang theo vẻ cầu xin: "Ngứa chết mất. Thư Tiệp, có phải tôi bị bệnh giang mai rồi không?"
Vừa nói xong, Thư Tiệp nắm tay gõ lên đầu Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng kêu lên: "Đau quá."
"Cô mà còn lặp lại cái từ đó, tôi sẽ ném cô từ lầu sáu xuống." Thư Tiệp không hài lòng quở trách. Vừa rồi bởi vì muốn đánh Phạm Đồng Đồng cho nên buông một bàn tay khống chế cô ấy ra, cánh tay được thả của Phạm Đồng Đồng ngay lập tức đưa đến sau lưng, móng tay cắm vào da thịt, càng gãi càng dùng sức, lộ ra biểu tình thoải mái.
Thư Tiệp nhìn không được, lần thứ hai đem tay cô ấy kéo qua, lần thứ hai nhìn, mặt trên lại nhiều hơn một khối màu đỏ, nói: "Có thể là dị ứng."
"Dị ứng? Tôi không dị ứng món ăn nào cả?" Phạm Đồng Đồng mờ mịt.
"Tôi biết. Cô so với heo còn không kén chọn hơn." Thư Tiệp nói.
"Chuyện đó. . ."
"Tôi cũng không biết. Trước tiên cô đi tắm rửa qua một lượt đã, đừng dùng xà phòng, tôi sẽ đi lấy đá trong tủ lạnh, rồi tìm thuốc chống viêm da, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Thật thoải mái. . ." Thư Tiệp vừa mới vừa đứng dậy, tay Phạm Đồng Đồng lại mò ra sau lưng, tiếp tục bị Thư Tiệp gõ đầu thêm một cái nữa, Thư Tiệp trước khi đi còn dặn dò: "Không được gãi."
"Nhưng ngứa lắm!"
"Chịu đựng đi."
"Ừm." Phạm Đồng Đồng cắn răng chịu đựng, biểu cảm thống khổ không chịu nổi, có thể so sánh với kẻ nghiện.
Thư Tiệp đi ra phòng khách, mở ngăn tủ nhìn thấy bên trong bài trí chén tách chỉnh tề, mới phát giác thứ mình mở không phải là cửa tủ lạnh.
Tủ lạnh ở nơi nào? Thư Tiệp đột nhiên luống cuống, ở trong phòng bếp tìm một vòng. Nàng không biết mình làm sao vậy, đầu óc luôn luôn sáng tỏ, nàng lặp lại câu hỏi đối với ý thức của chính mình, tủ lạnh, tủ lạnh, giống như hoàn toàn không có đoạn trí nhớ về nó.
Mình hồ đồ mất rồi. Thư Tiệp mở khóa vòi nước, hắt nước lạnh vào mặt mình, bình tĩnh lại, đầu óc lại bắt đầu hoạt động.
Tủ lạnh ở phòng khách dựa vào tường phòng bếp. Ngăn để đá là ngăn trên cùng. Thuốc chống viêm da ở ngăn tủ cuối cùng bên trái TV. Cứ như vậy. Thư Tiệp hít một hơi thật sâu, từng bước đi hoàn thành việc này.
Thư Tiệp cầm một bao đá cùng thuốc chống viêm da sắp quá hạn đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Phạm Đồng Đồng toàn thân ghé vào giường của nàng.
Ánh sáng từ trên đầu cô ấy hạ xuống, toàn bộ vây quanh, không có lấy một cái bóng.
Lưng còn nhỏ giọt nước, một mảng màu đỏ, nốt đỏ rậm rạp, cặp mông trắng loà, bên trái có một vết bớt hình trái tim, cặp đùi tuyết trắng mà rắn chắc, đôi chân thon thả. . .
Đường cong lưu loát.
Toàn bộ hiển hiện rõ ràng.
Phạm Đồng Đồng ngâm mình trong nước lạnh một lúc, đem loại cảm giác này áp xuống, chính là lúc đi ra mới phát hiện lưng mình có bao nhiêu không xong, ngay cả khăn tắm mềm mại đều quấn không được. Càng không thể mặc áo ngủ vào.
Cô chỉ bọc khăn tắm trốn tới, bổ nhào lên giường Thư Tiệp, gió đêm theo màn cửa sổ bằng lụa mỏng thổi qua phần lưng của cô, cảm giác mát lạnh thổi tới, đem cảm giác khó chịu đè ép xuống.
Nhưng đây chẳng qua chỉ là tạm thời, rất nhanh, vô số con kiến sẽ lại hiện lên phần lưng của cô, bò Đông bò Tây, bò tới bò lui. . .
Lại tới nữa! Phạm Đồng Đồng vùi mặt vào gối Thư Tiệp, cắn răng chịu đựng cơn ngứa chậm rãi phát ra.
Thiệt nhiều con kiến! Ô ô. . . muốn... bắt quá, móng tay nắm tới những địa phương kia, đem những con kiến bắt đi, sẽ không ngứa nữa, không nên gãi đến chảy máu.
Đột nhiên, một cơn lạnh như băng áp chế nơi bị ngứa kia, nháy mắt giết hết những con kiến đó, cơ thể khẩn trương của Phạm Đồng Đồng chậm dần, chậm rãi bình tĩnh lại, hận không thể biến thành một vũng nước, vô nguyên tắc mềm hoá.
Thư Tiệp mang theo cái bát đầy đá, dùng ngón tay nắm lấy khối đá, đặt ở trên lưng Phạm Đồng Đồng.
"Thật thoải mái!" Phạm Đồng Đồng dùng âm mũi phát ra tiếng thở dài mỏng manh, gương mặt đang chôn ở dưới gối lại ngẩng lên.
Quay đầu lại nhìn thấy Thư Tiệp, cô lộ ra nụ cười cảm kích, nói: "Cám ơn."
"Nằm yên, đừng nhúc nhích, đá rớt ra bây giờ." Phạm Đồng Đồng vừa rồi quay đầu lại, thân thể uốn éo kéo theo khối đá trên lưng cô trượt xuống. Thư Tiệp vội đè lại khối đá kia, dùng bàn tay cố định khối đá khỏi trượt.
"Thư Tiệp, xuống một chút nữa, phía dưới cũng bắt đầu ngứa ." Phạm Đồng Đồng nói.
Tay Thư Tiệp chậm rãi dời xuống, khối đá trong bàn tay tan chảy dưới sự tiếp xúc nhiệt độ của hai người, trên da thịt Phạm Đồng Đồng còn lưu lại một vết nước, vết nước uốn lượn xuống, vẫn thủy chung theo bàn tay Thư Tiệp.
Lưng Phạm Đồng Đồng nóng lên, giống như chăn bông ấm áp vì bị phơi dưới ánh mặt trời mấy tiếng, khối đá trong lòng bàn tay lạnh, cùng đầu ngón tay va chạm vào nhiệt độ da thịt, giới hạn rõ ràng, khiến cho lạnh càng lạnh hơn, nóng càng nóng hơn.
"Thư Tiệp, tay cô lành lạnh, thật thoải mái." Phạm Đồng Đồng giống sâu róm vặn vẹo thân thể qua trái qua phải.
Khối đá trong lòng bàn tay Thư Tiệp từ lúc nào đã tan, Thư Tiệp không ý thức được, tay nàng đã gần trượt đến phần eo Phạm Đồng Đồng, đi xuống một tấc chính là cái mông của cô ấy, còn có vết bớt be bé hình trái tim, còn có. . . khe rãnh rõ ràng.
"Thư Tiệp, phía trên, trở lên trên một chút, bên trái, chỗ đó, Thư Tiệp, tay cô sao lại nóng vậy?" Phạm Đồng Đồng cảm thấy tay Thư Tiệp đã muốn bơi tới chỗ ngứa của mình, nhưng không có hơi lạnh, cô quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy tay Thư Tiệp từ trong chén moi lên một khối đá trong suốt, đầu ngón tay bạch ngọc của Thư Tiệp dường như đẹp, mỗi một động tác đều tinh xảo tao nhã.
Có một giọt nước dọc theo cổ tay Thư Tiệp trượt xuống, mãi cho đến khuỷu tay, sau đó rơi xuống.
Dừng ở trên đùi Thư Tiệp.
Tầm mắt Phạm Đồng Đồng đi theo giọt nước kia chảy xuống.
Thật hạ lưu.
Phạm Đồng Đồng phỉ nhổ chính mình.
Bởi vì Thư Tiệp hoàn toàn không có phát giác, quần áo của nàng có bao nhiêu không chỉnh tề.
Cặp đùi thoạt nhìn bóng loáng tựa như đậu hủ, màu trắng tinh khiết, hình thành sự đối lập khi hướng lên trên, chỗ hai chân va chạm, mơ hồ màu đen.
Màu đen là màu sắc thần bí, bởi vì không thể nhìn ra, lại càng tò mò.
Tựa hồ vực sâu khôn cùng, không đến biết điểm cuối là đâu.
Phạm Đồng Đồng cảm thấy được tầm mắt của mình nhìn chằm chằm vào địa phương tư mật của người ta, cảm xúc xấu hổ tỏa ra. Vội quay đầu, nhắm mắt lại, nhưng không thể xua tan cảnh sắc kia.
Kỳ thật là bình thường, Phạm Đồng Đồng tự an ủi mình như vậy, giống như hồi bé nhìn thấy ảnh chụp phụ nữ mặc váy ngắn trong tạp chí sắc tình của bố, bởi vì cấm kỵ, càng là cấm kỵ cùng tò mò gì đó lại càng khắc sâu ấn tượng. Đó chỉ là hồi còn nhỏ, là khi ý thức của tuổi mới lớn phát triển, giờ cô cũng đã hai mươi sáu tuổi, có phải hay không... thời kỳ phát sinh tính dục lại một lần nữa nảy mầm?
---------【Đột nhiên hồi tưởng lại hồi tôi học lớp 1 có xem phải tạp chí sắc tình của bố. . . Khi đó cô gái trên mặt bìa không giống hiện tại mở bung ra, còn có một mảnh vải bông màu hồng che đi, ấn tượng thật sâu khắc! Người ta rõ ràng là đứa nhỏ thuần khiết như vậy! 】
Phạm Đồng Đồng dùng sức vùi mặt vào trong gối đầu, cố gắng khiến mình không thể thấy không thể nghe.
Mà cảm giác lại càng phát ra rõ ràng.
Trên lưng, khối đá lành lạnh cao thấp lên xuống, còn có lòng bàn tay Thư Tiệp, bởi vì khối đá mà trở nên lạnh lẽo, tay chậm rãi hướng lên trên, tới cổ, sau đó lại dọc theo đường cũ, lướt qua xương sống, giống dòng sông tĩnh lặng chảy nơi quê nhà, dòng nước lấy tốc độ cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp chảy xuống, còn thấy được cả sóng nước lấp lánh, bên tai là tiếng nước chảy vang vọng.
Thân thể của cô chính là lòng sông, mà tay Thư Tiệp chính là dòng nước.
Chậm rãi chảy, mãi cho đến hạ du. . .
Phạm Đồng Đồng cảm thấy được thân thể của mình nổi lên biến hóa, giống vài lần mộng xuân ngẫu nhiên, lúc mới bắt đầu chính là cái loại cảm giác tê dại này, bắt đầu nảy sinh từ bụng, nóng nóng căng căng, Phạm Đồng Đồng muốn bỏ qua, lại bất lực, nhiệt ý quá mức rõ ràng ở trong thân thể cô chảy xuôi. Phạm Đồng Đồng đối với mỗi một cái biến hóa trong thân thể đều rõ ràng.
Mình phát tình. Phạm Đồng Đồng xấu hổ nhưng không cách nào không thừa nhận điểm này.
Thân thể nóng lên, dưới bụng nhiệt trướng, mà mỗi một tấc da thịt đều trở nên mẫn cảm, phía dưới giống như ướt, chảy ra nhiệt dịch đáng xấu hổ. . . Chuyện này hẳn là chỉ nên có trong mộng, lại ở trước mặt Thư Tiệp. . .
Nước từ khối đá tan chảy theo bàn tay Thư Tiệp chảy xuống, dọc theo lưng Phạm Đồng Đồng lan ra xung quanh, lướt qua, giữa xúc cảm tươi đẹp trong chốc lát, Phạm Đồng Đồng cảm giác mình trở nên nôn nóng cùng bất an, muốn ngăn cản giọt nước chảy xuống, rồi lại chịu đựng không thể cử động.
"Thư thái sao?" Thanh âm Thư Tiệp của có chút khàn khàn, so với thanh âm trong trẻo bình thường trầm thấp hơn, cũng có hàm chứa cảm xúc. Thanh âm kia khiến không khí cũng trở nên nguy hiểm, mang theo một chút lực đạo vuốt ve lỗ tai của Phạm Đồng Đồng.
Phạm Đồng Đồng không biết trả lời thế nào, ở dưới gối, cắn chặt môi dưới.
"Làm sao còn không thoải mái?" Thư Tiệp thu tay từ trên lưng Phạm Đồng Đồng về, khối đá đã dùng hết, mà lưng Phạm Đồng Đồng cũng đã ướt đẫm theo, may mắn ở phía dưới cô ấy là khăn tắm màu trắng, không có làm ướt giường của mình.
Lại nhìn khăn tắm kia, đã ướt một mảng lớn.
"Không ngứa nữa." Phạm Đồng Đồng ngẩng đầu, cười nói.
Thư Tiệp đưa tay, sờ sờ tóc của cô ấy, tóc ngắn mới vừa tu bổ cách đây không lâu, giống như rơm rạ còn lại sau khi gặt, vẫn còn đâm tay.
Phạm Đồng Đồng càng giống một đứa bé trai, mà Thư Tiệp ở bên cạnh một người giới tính không rõ ràng như vậy, khái niệm giới tính mơ hồ, cảm thấy được có chút ám muội, nhưng cũng cảm thấy được an toàn.
Thư Tiệp đem thuốc chống viêm da đổ lên lưng của Phạm Đồng Đồng, san bằng, trải rộng toàn thân, cao màu trắng rất nhanh hấp thu vào da thịt, mùi thuốc đông y phảng phất cũng không đến nỗi quá khó ngửi.
"Buồn ngủ chưa?" Thư Tiệp hỏi Phạm Đồng Đồng, đem cái bát đặt trên cái tủ ở đầu giường, rút ra tờ giấy ăn, lau khô lòng bàn tay mình.
Phạm Đồng Đồng nghĩ là Thư Tiệp muốn đuổi mình, vội chống đỡ cơ thể, nửa người trên hoàn toàn triển hiện ở trong không khí, bộ ngực không quá đầy đặn treo ngược xuống, xương sườn rõ ràng, thắt lưng bằng phẳng, bởi vì động tác đứng dậy này mà cơ thể kéo gần lại.
Không dự đoán được cô ấy lại có thể gầy như vậy, Thư Tiệp trong lòng không ngừng đau.
Hoàn toàn không đồng dạng với người tên Phạm Đồng Đồng trong trí nhớ của mình, nàng mới bừng tỉnh là hai người.
Thư Tiệp nói: "Đừng có ngủ trên mặt đất nữa, tôi nghĩ cái thảm kia không sạch sẽ, để ngày mai đi bệnh viện kiểm tra một lần rồi nói sau."
"Cô ngủ cùng tôi à?" Phạm Đồng Đồng trợn tròn mắt, không dám tin Thư Tiệp nói vậy.