Trước khi đi tắm, Thư Tiệp ra lệnh cho Phạm Đồng Đồng đem cái giường chiếm cứ phòng khách tháo gỡ đi, sau đó chuyển vào trong phòng ngủ, một lần nữa làm lại từ đầu, Phạm Đồng Đồng ngồi xổm bên cạnh giường, gật đầu. Hiện tại, cô lại bắt đầu hoang mang với cuốn sách hướng dẫn. Thứ này lắp ghép thì dễ dàng, tháo ra lại khó khăn, bởi vì cô không quen thuộc, chỉ sợ làm sai trật tự trước sau, mới vừa mở ra, kết quả là cả cái khung giường tan nát.
Người có đầu óc khoa học kém vô cùng Phạm Đồng Đồng lại lần thứ hai ôm bản hướng dẫn rối rắm.
Chờ Thư Tiệp tắm rửa xong đi ra, phát hiện giường không bị tháo gỡ, mà ngược lại, ngay cả ván giường cũng đã đóng xong, Phạm Đồng Đồng trải chiếu lên, đầu giường thả hai cái gối đầu Đông y, thu dọn sạch sẽ giấy vụn trên mặt đất vào trong một cái hộp, định đem đi bán đồng nát.
"Chuyện này là sao?" Thư Tiệp hỏi Phạm Đồng Đồng.
Phạm Đồng Đồng lại lôi kéo tay Thư Tiệp, mời nàng nằm xuống.
Thư Tiệp nhất thời không có gì chống đỡ, ngã lên người Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng coi như là tự tìm khổ, tự làm tự chịu, bị Thư Tiệp ngã đè lên, ép phẳng ngực.
Thư Tiệp đang nằm ngửa muốn ngồi dậy, Phạm Đồng Đồng lại đưa tay ngăn nàng.
Thư Tiệp chiều theo ý tứ của cô ấy, trước tiên cứ nằm xuống đã, xem cô ấy định nói gì.
Tay Phạm Đồng Đồng đan chéo ở sau đầu, mắt nhắm lại, phấn khởi nói: "Nằm ở trên giường của tớ cảm giác thế nào?"
"Cái giường này một nửa là của tớ." Thư Tiệp nói.
"Đây là tiền tớ mua, mặc dù có hỏi vay cậu."
"Tớ có một nửa cổ phần trong đó."
"Được rồi, đây là giường của chúng ta."
Cái chiếu kia là đồ mới, còn đặc hương vị của cây cỏ, trong gối đầu có bỏ thêm một vài cây thuốc nên tràn đầy mùi thuốc đông y, mùi thuốc đông y bao quanh đầu, sộc vào trong lỗ mũi, bên tai là thanh âm sào sạo, trong gối đầu Đông y có bỏ thêm vào một vài vật ma xát.
Kia giường, kia gối đầu, như là có một loại ma lực, tản ra hương vị dày đặc, khiến cho Thư Tiệp cảm thấy buồn ngủ.
Sự mệt mỏi giống như màn sương đen bao phủ toàn thân Thư Tiệp, nàng tựa hồ thấy bóng dáng giấc ngủ hiện lên trên cơ thể mình, mí mắt chìm dần xuống.
Phạm Đồng Đồng ở bên tai nàng bô bô nói cô ấy cao hứng cỡ nào khi có một cái giường thuộc về mình, nhưng thanh âm đi qua lỗ tai Thư Tiệp đều trở nên mơ mơ hồ hồ.
Thư Tiệp nhắm hai mắt lại, một khi đã khép kín, liền hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Nàng đã quá mệt mỏi. Một đêm không ngủ, hơn nữa còn một ngày bận rộn chạy Đông chạy Tây.
Thư Tiệp đã phải làm rất nhiều chuyện, bao gồm cả công việc, bao gồm cả một cây sào đại phiền toái cao một mét bảy, tên gọi là Phạm Đồng Đồng.
Rõ ràng cô ấy là giáo viên mầm non chăm sóc trẻ nhỏ, vậy mà hành vi cử chỉ lại giống như một đứa nhóc.
Cô ấy làm việc không lo lắng đến hậu quả, lại không có cách nào đi nói với cô ấy, bởi vì Phạm Đồng Đồng chính là đồ ngốc. Ngốc đến mức độ này, cũng là một loại hạnh phúc.
Bởi vì, mọi sự thống khổ đều nhường người thông minh gánh vác.
Thư Tiệp miệng lẩm nhẩm mắng Phạm Đồng Đồng, tay chân co lên, thân thể cuộn lại, về với tư thế ngủ quen thuộc.
Hai tay Phạm Đồng Đồng ở sau ót nhắm mắt nói nửa ngày, người bên cạnh cũng không đáp lời, cũng không nói gì châm chọc, càng không đả kích cô.
Hiện tượng này cũng đủ đến độ được gọi là kỳ quái.
Nhìn lại, hóa ra cô ấy đang ngủ.
Thư Tiệp tắm rửa xong, đuôi tóc vẫn còn ướt sũng, đai đeo áo ngủ lộ ra cánh tay cùng bả vai trắng nõn, dưới ánh đèn thoạt nhìn giống những người mẫu quảng cáo sữa tắm.
Chỉ là những người kia do ánh đèn chiếu ra, còn Thư Tiệp ở bên cạnh lại có thể dùng tay thực nghiệm.
Phạm Đồng Đồng phát hiện tầm mắt của mình cứ chăm chú vào cánh tay mượt mà kia không chịu rời đi, chính mình cưỡng chế quay đầu, đầu quay đi, nhưng mắt vẫn còn đó.
Cô xoay người học theo tư thế nằm của Thư Tiệp, chân Phạm Đồng Đồng dài, duỗi người ngủ không được tự nhiên, cô co chân lên, mặt đối mặt với gương mặt đang say ngủ của Thư Tiệp.
Phạm Đồng Đồng cười ở giữa hai người, trên cái chiếu nguyên bản có một nếp gấp rõ ràng vẽ ra một đường ranh giới vô hình, nói: "Bên kia là giường của cậu, bên này là giường của tớ. Tốt rồi. Ngủ đi. Chúc ngủ ngon, chị họ Thư Tiệp. Hôn một chút. Bên trái hay bên phải? Là trán hay là mặt? Cậu không nói lời nào thì tất cả đều được nhé." Phạm Đồng Đồng thừa dịp Thư Tiệp ngủ không thể đáp lời, tự biên tự diễn, lầm bầm lầu bầu.
Cô nâng nửa người trên, giống như hôn trẻ nhỏ, đẩy tóc mái hai bên của Thư Tiệp ra, hôn một cái.
Tiếp theo là gương mặt của nàng, hôn xuống hai má trắng mịn, môi cũng có thể cảm nhận được da thịt mềm mại, giống quả đông lạnh.
Cuối cùng. . .
Nụ hôn của Phạm Đồng Đồng nhẹ nhàng dừng ở trên môi Thư Tiệp, chỉ là trong một cái nháy mắt, tựa như chỉ là thoáng qua, kích thích từng gợn sóng rung động, liền rời đi.
"Tốt rồi, chúc ngủ ngon." Phạm Đồng Đồng đem chăn điều hòa phủ lên mặt, tiếng nói của cô bị giữ lại bên trong.
Thư Tiệp lần đầu tiên thể nghiệm tỉnh lại trong phòng khách là một việc có bao nhiêu kích thích, giống như buổi tối có một trận lũ lớn, chiếc giường mình nằm biến thành con thuyền nhỏ, trôi dạt ra đường cái. Khi mở mắt ra, thứ nhìn thấy không phải căn phòng ngủ mờ tối.
Trừ bỏ cái giường đôi này, thực không có chỗ nào có thể khiến cho cho Thư Tiệp cảm thấy được là tư mật.
Sau đó, nàng đã thầm mắng Thùng cơm.
Phạm Đồng Đồng trói Thư Tiệp, trước sau như một, cô ấy vĩnh viễn không đổi được cái thói quen này, lúc ngủ muốn ôm một đồ vật gì đó, mặc kệ có phải là người hay không.
Thư Tiệp lại có một đêm ngủ say, không có ngạt thở mà chết, có lẽ là do quá mệt mỏi.
Đầu của mình đặt ở cổ cô ấy, phần khuyết thiếu của Phạm Đồng Đồng, nhường nàng đến bổ sung.
Chính mình vẫn có thói quen ngủ co người, tay cô ấy đặt ở ngang hông mình.
Thư Tiệp giãn thân thể ra, đầu vừa động, liền đụng phải cằm của Phạm Đồng Đồng, đụng đến tỉnh lại.
Phạm Đồng Đồng dụi dụi mắt, nói: "Buổi sáng tốt lành."
"Ừ." Thư Tiệp thay đổi tư thế nằm ngửa, kéo tay Phạm Đồng Đồng xuống, ngay lập tức cái tay kia lại đi tới.
"Hôm nay cậu dậy thật sớm. Bình thường đều là tớ thúc giục cậu rời giường, bị cậu đá đi, hôm nay là cậu dậy trước, thật sự là kỳ tích." Phạm Đồng Đồng mơ hồ nói.
"Không phải." Ánh mắt Thư Tiệp hướng lên trần nhà, nơi có ánh sáng chói mắt.
"Hả?" Phạm Đồng Đồng vô ý đá chăn xuống, thân thể lạnh buốt, sán vào Thư Tiệp, Thư Tiệp kỳ quái lại không đẩy ra.
"Chúng ta đều muộn." Thư Tiệp bất lực nói.
Từ khi Phạm Đồng Đồng tiến vào trong nhà, muộn là chuyện như cơm bữa, các loại nguyên nhân trên trời dưới đất đều có thể tập hợp cùng một chỗ.
Toàn bộ công ty trừ bỏ người dọn vệ sinh, nhân viên có trách nhiệm đi liên hệ và thực tập sinh ra, còn lại không có lịch làm việc và thời gian nghỉ ngơi cố định, khi bận thì có thể một ngày hai ngày không ngủ không nghỉ, đem ổ chăn để ở công ty, lúc buồn ngủ thì nằm tràn lan trên mặt đất cùng trên bàn, vượt qua một tháng, chờ có kết quả thì về nhà ngủ bù ba ngày ba đêm, ngủ đến hôn thiên ám địa, đó là chuyện thường ở huyện.
Có điều Thư Tiệp đã sớm rời khỏi đội ngũ thiết kế chương trình để hướng lên vị trí quản lý sự phát triển của công ty, giờ đi làm và giờ ra về đều theo giờ giấc đi làm bình thường, cũng có một vài lúc sẽ đi muộn về sớm.
Đến công ty, số ít những lãnh đạo trong công ty đã bưng ghế dựa ngồi ở cửa, phía sau chính là biểu tượng bằng bạc sáng bóng của công ty. Những người liên quan đều ngồi ngay ngắn thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, mặc âu phục màu đen áo sơmi màu trắng, Thư Tiệp từ trong thang máy đi ra liền chứng kiến tư thế này, lập tức không nói nên lời .
"Hoan nghênh Thư quản lí đi làm!" Ngồi ở giữa, Đinh Thần Vĩ đi đầu vỗ tay, mọi người cũng theo đó vỗ vỗ hai tay.
"Đây là?" Trong tiếng vỗ tay, Thư Tiệp đỏ mặt, mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
Đinh Thần Vĩ nói: "Chúng tôi quyết định ở chỗ này ngồi chờ mỗi một nhân viên đi qua, vỗ tay hoan nghênh bọn họ đến. Thư Tiệp, đi bưng ghế dựa lại đây. Ngồi ở chỗ này với chúng tôi."
Thư Tiệp cười khúc khích, nói: "Mỗi một người đi qua đều đón tiếp như vậy?"
"Lão đại của chúng ta tối hôm qua uống quá nhiều." Bên cạnh có người kéo cà- vạt lên, không khách khí nói.
"Sau đó thì sao?" Thư Tiệp bưng ra một cái ghế, người bên cạnh Đinh Thần Vĩ dịch sang chỗ khác, nhường Thư Tiệp ngồi vào vị trí đó.
Đinh Thần Vĩ đỏ mặt, người bên cạnh sắc mặt càng đỏ.
"Ngày hôm qua bọn tôi cũng uống quá nhiều."
"Đừng có dông dài, nói rõ ra." Thư Tiệp nói.
"Tối hôm qua, lão Đại của chúng ta đã cá cược là nếu anh ta dám nhảy thoát y thì chúng tôi sẽ phải nghe theo lời anh ta, anh ta đã sớm lên cái kế hoạch ngày chào đón này, chúng tôi phải ở đây đón khách vào một ngày trong tuần. Sư bố nhà anh chứ, không nghĩ anh thật sự làm vậy. Thiệt thòi muốn chết."
"Tiểu tử đó uống rượu như uống Viagra." Có người kết luận.
"Đúng là cởi hết, chỉ còn lại cái quần lót màu đỏ."
"Màu đỏ thẫm." "Của Levi 's. . ." Hắc hắc hắc. . .
Đinh Thần Vĩ mặt đỏ tía tai, cúi đầu.
"Tôi đã uống quá chén." Hắn dùng một cái cớ ấu trĩ nhưng cực kỳ hiệu quả để che đậy.
"Thư quản lí, cô thực sự đã bỏ lỡ rồi, show biểu diễn mãnh nam thoát y, ấy, đừng có đánh tôi." Đinh Thần Vĩ làm bộ muốn đánh người đang nói, người nọ vội né tránh, Đinh Thần Vĩ nói: "Ông đây không phải không dám đánh, là không đánh bộ âu phục này, đây là phải tốn tiền thuê đến."
"Thế thì tôi lại càng không thể cởi, tôi sẽ mặc bộ âu phục này về nhà rồi từ từ cởi cho vợ ngắm. Tôi ấy, trước tháo cà vạt, vứt qua đầu. . ." Người nọ thị phạm bằng cách, giả tư thế tháo cà-vạt, một đám người đang xem cuộc vui dường như vỗ tay hưởng ứng.
"Tiếp theo là cởi áo sơmi." Ngay lập tức có người làm động tác cởi áo sơmi, một bên kêu: "i'm so hot!"
"Sau đó là thắt lưng."
"Quần Tây."
"Nhảy lên quầy bar, hét lên!"
"Yes, we can! ! ! ! ! !" Một đám người đồng loạt giơ tay lên, la hét ầm ĩ.
Đinh Thần Vĩ ôm đầu của mình, đau đầu không thôi.
"Làm tốt lắm." Thư Tiệp gật đầu, nói.
"Đám súc sinh này, tôi mà bắt được nhược điểm của mấy người, tôi sẽ up hết lên mạng." Đinh Thần Vĩ nghiến răng nghiến lợi nói.
"Dáng người lão Đại thật đúng là không phải dạng vừa đâu nha."
"Đó là." Đinh Thần Vĩ gồng cơ bắp cho Thư Tiệp xem.
Thư Tiệp cười khẽ bất vi sở động.
Quên đi. Cơ bắp Đinh Thần Vĩ sụp xuống.
Lúc này cửa thang máy mở ra, một nhân viên đang cắn cơm nắm xông tới, liền chứng kiến một đám lãnh đạo công ty mặc âu phục đen đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt.
Cơm nắm kia cắn xuống cũng không được mà nuốt cũng không xong, vô cùng xấu hổ.