[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc




Thư Tiệp từ trên giường đứng lên, thu thập quần áo mặc lên người, nàng giẫm qua thân thể Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng vẫn còn đang ngủ say, hơi thở trầm ổn.

Thư Tiệp cười cô ta sao lại giống trẻ con như vậy.

Nàng đi ra phòng khách, mở lên chiếc Macbook màu trắng đặt ở trên bàn gỗ thô, nhẹ nhàng di chuột một chút, một bên desktop lập tức hiện lên mấy cái thông báo nhắc nhở. 

Bảo bối, đừng quên uống nước trái cây.

Buổi tối nhớ tắm nước nóng đấy, tình yêu.

Lịch này là tự mình ghi chú, bảo bối là chính mình tự gọi, cũng chỉ là nhám chán tự an ủi thôi.

Trên cửa sổ Talk chỉ có lời ân cần thăm hỏi từ tổng giám đốc, cảm tạ sự cố gắng của nàng, trong Gmail thì có thêm mấy cái tin nhắn quảng cáo.

Có một cái tin nhắn là quảng cáo du lịch, tour du lịch tự túc Lệ Giang, Thư Tiệp nhìn thêm một chút, do dự trong chốc lát, rồi xóa đi.

Xóa tin nhắn này đi rồi, kế hoạch ba ngày sau đều trở nên trống rỗng.

Nàng đã tập thành thói quen cuộc sống bận rộn, đột nhiên lại trở nên trống rỗng như vậy, có chút mờ mịt.

Thói quen bận rộn tựa hồ tập thành cuộc sống bận rộn, bị người nhớ tới, cũng là bị xã hội nô dịch, đợi đến một ngày trên vai trống rỗng, trái lại lại cảm thấy như mình đã mất đi sức nặng.

Thư Tiệp mang ra một ly trà chanh đá, uống một ngụm nhỏ, nhìn lên màn hình trống rỗng.

Nàng đóng macbook lại, Thư Tiệp quyết định sẽ nghiêm chỉnh ở nhà ngẩn người cả ngày hoặc là nghe nhạc, không lên net, không nghe điện thoại, cho dù công ty có đóng cửa, nàng cũng cố thủ không ra.

Bốn giờ chiều, Thư Tiệp bắt đầu nấu cơm, dựa theo lịch sinh hoạt bình thường, bữa cơm này đáng ra không nên tồn tại, bởi vì nó không nằm trong kế hoạch, mà hôm nay Thư Tiệp lại có tâm tình như vậy, vì bản thân mà làm một chút cơm cà ri.

Trong phòng tiếng hát vang vọng.

Là ai, là ai đang gõ cửa sổ. . .

Thư Tiệp mang bát cơm cà ri vẫn còn nóng hôi hổi từ trong nhà bếp đi ra, liền bị một bóng người đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, trên tay hơi trơn dầu, cái bát sứ từ trên tay nàng trượt xuống, bị lực hút của trái đất tác dụng mà thẳng tắp rơi xuống, lực hút tăng tốc độ, trong nháy mắt, chiếc bát tõe ra thành vô số những mảnh nhỏ trên mặt đất, điểm xuyết bằng nước cơm cà ri tưới lên trên. . .

Hai người đồng thời cúi đầu nhìn xuống dưới mặt đất.

Chân trái Phạm Đồng Đồng lui về sau từng bước, Thư Tiệp lập tức kêu lên: "Cô muốn chạy trốn có phải không?"

Phạm Đồng Đồng vội vàng giải thích: "Tôi không có. . ."


"Mỗi lần cô làm chuyện gì xấu, phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy trốn." Ngữ khí của Thư Tiệp mang theo ý khinh thường, mặt Phạm Đồng Đồng đỏ lên, ngồi xổm người xuống muốn thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất, hai tay Thư Tiệp lại đan chéo ở trước ngực, ra lệnh: "Cô đi ra ngoài ngay."

Phạm Đồng Đồng ngẩng đầu lên nhìn nàng, đôi mắt giống như bị tổn thương, quay người lủi thủi bước ra ngoài, trên lưng giống như đang đeo theo một tảng đá nặng nề, bản thân đã đắc tội với người ta.

Thư Tiệp thở dài, cầm cái chổi quét các mảnh vỡ, cơm vốn là làm nhiều như vậy, phần còn dư lại không đủ để cho mình ăn, hiện tại nhớ ra trong nhà mình còn có thêm một người, lại càng không đủ.

Đến lúc nàng quét dọn sạch sẽ xong, Thư Tiệp nhìn thấy bóng dáng Phạm Đồng Đồng lưng đeo balo đang dần biến mất ở cửa nhà, chỉ còn lại tiếng cửa bị đóng.

"Cô ta lại suy nghĩ nhiều rồi, có phải không? Đúng là Thùng cơm." Thư Tiệp từ trong lỗ mũi phun ra một câu rồi còn kèm thêm một tiếng thở dài.

Ở dưới cầu thang, Phạm Đồng Đồng lưng đeo balo thật lớn, trong tay lại cầm theo hai cái túi hành lý, lúc đi xuống dưới lầu, cô còn quay đầu lại nhìn cánh cửa, sáng sớm nay khi đi tới nơi này, Phạm Đồng Đồng vẫn đứng ở trước cánh cửa do dự thật lâu, gõ hay không gõ đây, cô do dự cả buổi mới thu được hết dũng khí để gõ cửa.

Cửa mở ra, từ bên trong xuất hiện một gương mặt xinh đẹp khiến cho Phạm Đồng Đồng phải tim nhảy lên mắt, ấp úng nửa ngày không thể nói được gì. Cô không nghĩ Thư Tiệp vẫn cứ là Thư Tiệp, nói chuyện quá nhanh quá thẳng thắn, lúc nào cũng có thể chiếm được thế thượng phong.

Hiển nhiên Thư Tiệp không vui rồi, từ đầu đến cuối chưa từng cùng mình nói qua câu chào mừng hoặc là lộ ra dáng vẻ tươi cười, nhưng chí ít thì nàng cũng đã hoan nghênh mình đi vào, để cho mình có một chỗ để ngủ.

Tỉnh dậy, cô cảm thấy có khí lực, muốn đi tìm một chút chuyện để làm, làm thêm một chút chuyện, chứng minh cho Thư Tiệp thấy mình là một con người hữu dụng, nói không chừng nàng sẽ lưu mình lại, không cần biết là trong bao lâu, có một nơi để ngủ mấy đêm là được rồi, chờ tới lúc nhận được việc chính thức, cô có thể đi ra ngoài thuê phòng ở.

Chỉ là không nghĩ tới mình đã làm sai chuyện quá sớm, Thư Tiệp càng mất hứng.

Thời điểm đó trong mắt nàng tràn đầy vẻ tức giận, đôi mắt càng có vẻ sáng ngời. Chính là, rời khỏi căn phòng này rồi, không biết cô còn có thể đi đâu? Hàng Châu lớn như vậy, ai biết chỗ nào có thể để cho cô dừng chân?

Phạm Đồng Đồng bất tri bất giác đã đi từ tầng 6 xuống tầng 1, hành lý trong tay buông xuống, ngồi ở trên bậc thang, bắt đầu muốn rời đi nơi khác.

Thư Tiệp từ trên nhà chạy xuống, ngay cả áo khoác cũng không mặc, cứ như vậy áo mặc ở nhà quần đùi dép lê một đường chạy xuống, muốn ngăn lại người kia, người nọ thì bởi vì dòng người đi phía trước chặn đường mà đã dừng bước.

Phạm Đồng Đồng trông rất giống một con lạc đà, balo chính là cái bướu lạc đà, từ xa nhìn lại giống như một cây nấm, một cây nấm cực kỳ tầm thường có màu vàng kim.

"Rốt cuộc là cô muốn đi hay là ở?" Thư Tiệp lên tiếng hỏi.

Phạm Đồng Đồng ở góc cầu thang nho nhỏ nghe được một giọng nói thân quen, cô quay đầu trái phải tìm kiếm khắp nơi âm thanh của Thư Tiệp, Thư Tiệp ở ngay phía sau cô, cô lại tìm kiếm nàng ở phía trước, cuối cùng quay đầu ra sau mới nhìn thấy cặp đùi thon dài mà tuyết trắng của Thư Tiệp, nàng đang mặc quần đùi vải, dịch tầm mắt lên thêm một chút nữa, đó chính là gương mặt Thư Tiệp, Thư Tiệp vẫn là vẻ mặt không hờn không trách, lạnh tanh, mang theo một chút tức giận, Phạm Đồng Đồng cho là mình lại làm sai, ủy khuất nói: "Cậu bảo tôi đi. . ."

"Năng lực lý giải của cô từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ vẫn kém như vậy. Ngại cho cô còn nói mình học văn." Thư Tiệp cười lạnh, dựa người vào tay vịn cầu thang, chân đan chéo thay đổi vị trí.

Phạm Đồng Đồng nói: "Ngành học chính của tôi là hệ Trung văn, không chỉ có Ngữ văn."

"Cô thử kết hợp với ngữ cảnh lúc đó, cô thấy tôi bảo cô đi ra ngoài là đi đâu nào?"

Phạm Đồng Đồng nghẹn lời, miệng giống như cá sắp chết đóng mở liên hồi, cuối cùng chỉ đành nhận sai: "Là tôi sai."

"Trở về." Thư Tiệp đi phía trước, mặc kệ tên ngu ngốc kia ở phía sau có đuổi kịp hay không, dép lê tao nhã bước lên lầu.

Trong lúc đó, cánh cửa nhà hàng xóm mở ra, không biết là bà lớn nhà ai, mỗi căn nhà ở đây đều có bảng tên riêng, đúng thật là không thể nhớ được, người phụ nữ tay cầm túi xách giống như muốn đi tham gia một cuộc họp tổ dân phố, bà ta hướng Thư Tiệp nở một nụ cười xã giao lại khuyết thiếu độ ấm, bắt chuyện một cái, mắt liếc thấy Phạm Đồng Đồng đang đi theo sau Thư Tiệp, dò hỏi: "Cô mới thuê ô sin à?"


Thư Tiệp không trả lời. Người nọ còn bồi thêm: "Cô cũng phải cẩn thận một chút, gần đây trong tiểu khu B có nhà bị ô sin trộm tiền đấy, người từ nông thôn lên đúng là tay chân không sạch sẽ. . ."

"Thím à, cháu cũng là từ nông thôn lên đây. Hơn nữa, nhà kia bị trộm tiền cũng là đúng người đúng tội, tham ô nhiều tiền của từ khắp các nơi, nay bị trộm ngược lại lại là tích đức cho con cháu." Thư Tiệp lãnh đạm trả lời.

Người nọ không nói được gì, sắc mặt đóng băng.

Thư Tiệp không để ý đến bà ta, lần thứ hai đi lên trên, Phạm Đồng Đồng đi qua người nọ, cùng bà ta nở nụ cười ngây ngô không chút phòng bị.

Hàng xóm liền đáp lại cô bằng một nụ cười méo mó khó coi.

Ở cửa nhà, Thư Tiệp lại một lần nữa dừng bước, Phạm Đồng Đồng đi theo lên trên nhìn thấy Thư Tiệp không đi vào, liền hỏi nàng: "Sao cô không vào đi?"

Thư Tiệp quay đầu lại lườm cô, ánh mắt bởi vì lửa giận mà cháy lên, lóe dọa lòng người, quá mức bén nhọn, khiến cho người đối diện không dám nhìn thẳng.

Phạm Đồng Đồng bất tri bất giác nói: "Dạ. Đóng cửa đây ạ!"

Ánh mắt Thư Tiệp lại càng hung ác, đạt tới độ cao chạm đỉnh.

Cuối cùng, Thư Tiệp gõ cửa nhà hàng xóm, người bên trong là một nam sinh viên, giống như vừa vặn mới rời khỏi ghế nhà trường, nửa người trên không mặc áo để lộ ra đồi ngực rắn rỏi lại trắng nõn, cơ thế không rõ cơ bắp lắm, ít nhất thì không có sẹo lồi, phía dưới mặc một cái quần bò xanh, đầu tóc rối bời, mặt mày uể oải không phấn chấn, ắt hẳn là do vui chơi quá độ.

Cậu ta nhìn thấy mỹ nữ, vẫn là vị mỹ nữ nhà bên nhưng hôm nay lại ăn mặc mát rượi, người nọ huýt sáo, Thư Tiệp có việc cầu người, nhưng như cũ vẫn duy trì một khoảng xa cách, hỏi: "Tôi cần mượn điện thoại của cậu một chút. Có tiện không?"

Cậu thanh niên kia choáng váng, môi cong lên, nở ra nụ cười vô cùng sáng lạn giống như trong quảng cáo kem đánh răng colgate, cũng làm lộ ra chút rau dính trong kẽ răng, có vẻ như vừa mới ăn xong món gì đó.

"Hoan nghênh." Cậu thanh niên kia mở rộng cửa ra một chút, lấy thân mình che chắn cánh cửa, không có ý định rời đi.

Thư Tiệp nhíu mày, kêu tên Phạm Đồng Đồng: "Phạm Đồng Đồng, cô đi vào mượn điện thoại đi."

Phạm Đồng Đồng sau lưng cô lên tiếng, ngoan ngoãn đi vào, nam sinh không ngờ rằng là một người khác tiến vào, vẻ mặt mới vừa rồi tươi cười như hoa nở, nay đen xì xám xịt.

Phạm Đồng Đồng tung tăng bước vào, cái balo thật lớn đi qua cánh cửa khiến cho nó theo quán tính bật ngược trở lại thẳng vào giữa ngực thanh niên, cậu ta ngay lập tức phải ôm ngực, thiếu chút nữa là hộc máu.

Sau khi Phạm Đồng Đồng đi vào trong, cô phát hiện bên trong loạn như cái tổ chim, so với phòng mình thì phòng mình còn sạch sẽ chán, còn nếu đem đi so với căn nhà nhỏ của Thư Tiệp thì ôi thôi chính là Thiên đường và Địa Ngục, khách sạn 5 sao và túp lều dành cho dân tị nạn.

Căn phòng lớn hơn phòng của Thư Tiệp, khoảng 70m2, cả một gia đình sống ở đây cũng không thành vấn đề, nhưng ở đây chỉ cất chứa một nam sinh, trên mặt đất đều là tạp chí, sách vở, sách giáo khoa cùng H manga, trên bàn là một giàn máy tính màn hình lớn 19 inch, gamepad, một dàn các loại máy điện tử cầm tay. Quả thực là. . . Đồ sộ.

Phạm Đồng Đồng vào trong đột nhiên không biết phải làm sao bây giờ, cô nhìn bốn phía, không phát hiện ra thứ gì nhìn giống điện thoại cả.

Cậu thanh niên vuốt vuốt cái ngực bị thương đi tới, bắt gặp bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác của cô, hỏi: "Ế, cô không gọi điện thoại à?"


Phạm Đồng Đồng xoay người, vẻ mặt vô tội, nói: "Tôi không tìm thấy điện thoại!"

Cậu thanh niên xoay người tìm ra nó ở trên giường, một đại đội quần áo, quần áo bẩn lẫn quần áo cũ trùng trùng điệp điệp ở trước mặt, trên giường loạn thất bát tao, ga giường nhăn nhúm tạo thành một cái cao nguyên, không có lấy một chỗ bằng phẳng.

"Cho cô." Cậu thanh niên kia ném một vật màu đen gì đó lại đây, Phạm Đồng Đồng đưa tay bắt được, nhìn vào màn hình đen tuyền ở trong tay, mặt sau có logo quả táo cắn dở, cô loay hoay mãi không tìm ra bàn phím cùng nút bấm, tay chạm vào màn hình, bên trên toàn tiếng Anh, cô lăn lộn với nó nhiều lần, đột nhiên bị cậu ta túm lấy, nói: "Cô ngốc muốn chết, điện thoại di động còn không biết dùng, mã số vùng là bao nhiêu?" Tay cậu ta bấm bấm màn hình, tầm mắt không thay đổi, hỏi Phạm Đồng Đồng.

Phạm Đồng Đồng ừ một tiếng, đi tới cửa hỏi Thư Tiệp: "Mã số là bao nhiêu vậy?"

Thư Tiệp nói ra một dãy số, Phạm Đồng Đồng chạy trở lại, nói với cậu ta: "Mã số là 63. . ."

Cậu nam sinh bắt đầu bấm điện thoại, lời nói của Phạm Đồng Đồng dường như dư thừa, cũng bởi Thư Tiệp đã nói lớn tiếng như vậy. Phạm Đồng Đồng sờ sờ cái mũi, đứng ở một bên.

Gọi điện thoại xong, nam sinh ném lại chiếc điện thoại trên giường, ở cửa trước rống một tiếng: "Tôi đã gọi rồi, tiếp theo cứ đợi đi." Cậu ta quay đầu liền thấy Phạm Đồng Đồng vẫn còn ở bên cạnh, nhăn mày, lại hỏi: "Cô còn đứng ì ở đây làm gì?"

Phạm Đồng Đồng lại balo trang bị sau lưng, tung tăng chạy ra ngoài, lúc cô xoay người, cái balo kia suýt nữa xẹt qua đồi ngực của nam sinh, thân thể nam sinh ngửa về sau, tránh khỏi công kích, đang lúc cậu ta vui mừng tránh thoát khỏi kiếp nạn, vui thôi thành vui quá, chân lại giẫm phải cái gì đó tròn trịa, thân mình lập tức trượt xuống, may mắn sau lưng là cái giường lò xo co giãn, không thì đã sớm tan xương nát thịt trên mặt đất.

Ngã ngửa ở trên giường, nam sinh cảm khái nói : "Có lẽ nào mỹ nữ trên đời này là không để động tà niệm?"

Rùng mình.

.

.

.

Mở cửa ra Thư Tiệp cũng không ngồi xuống, trực tiếp cầm lấy cái chìa khóa, ví, xoay người bước ra bên ngoài.

Phạm Đồng Đồng nghĩ, hay là nàng lại muốn đuổi mình đi rồi, không biết chừng là đang có ý định đá mình đi, vừa mới bước được ba bước vào nhà đã lại đi ra cửa.

Thư Tiệp nhíu mày, hỏi: "Cô định đeo đống này đi ra ngoài phố đấy à?"

Nghe được câu hỏi của Thư Tiệp, Phạm Đồng Đồng bật người tỉnh ngộ, thế thì không phải đuổi đi nhỉ?

Vậy là nàng đã quyết định lưu lại mình, biết được đáp án như vậy, Phạm Đồng Đồng giống như tên lửa vọt vào trong phòng khách, đem đống hành lý vừa mới thu dọn lại một lần nữa đẩy ở góc sáng sủa, lục trong đó chút tiền lẻ cùng với Thư Tiệp đi ra ngoài.

Thư Tiệp đưa cô ra đường, bây giờ là 5 giờ chiều, sinh viên đại học đều đã ra ngoài dạo phố, nơi ngã tư ngập tràn những tiếng náo động xôn xao.

Thư Tiệp hỏi Phạm Đồng Đồng: "Cô có món ăn gì đặc biệt thích không?"

Ngay từ đầu, Phạm Đồng Đồng vẫn luôn không biết nơi này có gì thứ ăn được, căn bản không thể lựa chọn, vẻ mặt đó khiến cho Thư Tiệp đau đầu.

Nàng đành tự mình hạ quyết định, dù sao Phạm Đồng Đồng cũng là một người dễ nuôi, có gì ăn nấy. Tập tính này đã khắc sâu vào trong trí nhớ của Thư Tiệp, cho dù cả hai xa cách nhiều năm như vậy, thời điểm nàng nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc khi ăn của cô ấy sẽ lại nhớ đến một Phạm Đồng Đồng mập mạp, ăn cái gì cũng sẽ lộ ra vẻ mặt hạnh phúc giống như chiếm được cả thế giới.

Khi đó, Phạm Đồng Đồng một trăm tám mươi cân, nói vậy cũng có chút khóa trương, số liệu là dựa vào tiêu chuẩn lớp 3 tiểu học để tham khảo, lúc đo cân nặng là vào mùa đông, cô ấy mặc ba cái áo len cùng một cái áo bông, toàn bộ chỗ quần áo cộng lại cũng phải được năm sáu cân, Phạm Đồng Đồng vẫn luôn kiên trì bám lấy con số này, coi như tự an ủi mình, nếu có người nói cô có vẻ không nặng đến vậy, như vậy không phải tự nhiên sẽ rất vui sao?

Cách thức tìm vui của Phạm Đồng Đồng luôn có chút khác thường, đây cũng là ấn tượng sâu sắc nhất mà Thư Tiệp có.

Nàng bước vào xã hội tiếp xúc bao người cũng chưa từng tìm được người thứ hai như vậy, tất cả bọn họ đều hận không thể khiến cho mình gầy nhất, hận không thể khiến cho mình giỏi nhất, cố gắng tự khuếch đại số liệu cũng là để khiến cho mình không bị mất đi mặt mũi.


Chuyện lỗ vốn thì chẳng ai muốn làm.

Vậy nên, Phạm Đồng Đồng tự nhiên trở thành của hiếm. Hiếm giống như một con gấu trúc. Hẳn là cần phải được ra sức bảo tồn.

Thư Tiệp mang Phạm Đồng Đồng đi đến góc đường, quẹo vào một cửa hàng bán đồ ăn sáng, loại quán này là do phá tường tạo thành, không gian nho nhỏ bày vật dụng nho nhỏ, có chút hỗn loạn, nhưng Thư Tiệp đánh giá nơi này sạch sẽ nhất trong số mấy quán ăn. Chủ quán là một sinh viên chưa đến hai mươi lăm tuổi, tốt nghiệp rồi bắt đầu đi bán bánh rán Sơn Đông, có lẽ là vì tuổi còn trẻ, cho nên rất chú trọng coi sóc hình tượng.

Phạm Đồng Đồng đi theo Thư Tiệp cùng xếp hàng, một hàng dài phía trước ước chừng có mười người, có lẽ sẽ phải đợi đến 10 phút, hai người đứng đó im lặng không ai nói lời nào, Phạm Đồng Đồng muốn phá đi cái cục diện khó xử này, bạo miệng: "Thư Tiệp, cô đẹp hơn trước nhiều lắm."

"Cô cũng gầy hơn nhiều so với trước." Thư Tiệp chọn lựa câu trả lời chắc chắn nhất.

"Chuyện đó rất rõ ràng." Phạm Đồng Đồng xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cổ tay nhỏ gầy, xương người nhà họ Phạm đều rất nhỏ, cho dù là Phạm đại ca thân cao một thước tám hay Phạm nhị tỷ cũng đều là như vậy.

Có lẽ là do vẫn còn chưa đến mùa hè, cổ tay của Phạm Đồng Đồng có chút trắng quá, ngay cả Thư Tiệp cũng không dám cùng cô ấy so kè, nàng sợ mình sẽ bại bởi cái loại tái nhợt gần như có bệnh đó.

"Chuyện đó cũng rất rõ ràng." Thư Tiệp nói.

Phạm Đồng Đồng khó hiểu, nhưng rồi chợt nhớ ra đó là để đáp lại cho lời khen phía trước. Thư Tiệp cứ như vậy đề cao bản thân, Phạm Đồng Đồng thì không thấy lời khen đó sai ở điểm nào cả. Thư Tiệp rất đẹp, phải nói là cực kỳ xinh đẹp. . .

"Tôi đột nhiên đến như thế này sẽ không phiền gì đến cô chứ?"

"Có." Thư Tiệp nói trắng ra, Phạm Đồng Đồng vẻ mặt cứng đờ, cô nghĩ Thư Tiệp đúng là vẫn luôn trực tiếp như vậy, lạnh lùng, giống như băng nhọn đâm vào người ta, nhưng Phạm Đồng Đồng thì lại cảm thấy càng sống chung với nàng sẽ càng cảm nhận được tính tình của nàng tốt lắm, chí ít thì sẽ không giả tạo, có gì cũng sẽ thẳng thắn nói ra lời, sẽ không đem dao găm làm vũ khí đằng sau vẻ mặt tươi cười.

Phạm Đồng Đồng sờ sờ lỗ tai của mình, lúc cúi đầu, những sợi tóc chết màu vàng của cô chạm phải lỗ tai Thư Tiệp, Thư Tiệp hất đầu sang một bên, nói: "Cô đi cắt tóc ngay đi."

"Vì sao chứ?"

"Quá xấu."

"Đây là kiểu tóc thịnh hành nhất ở chỗ tôi đó."

"Thịnh hay không thịnh, không thích hợp với cô thì cũng chỉ là đồ bỏ, cô không thích hợp với kiểu đầu thịnh hành đâu."

Phạm Đồng Đồng gãi gãi đầu, so với tóc dài thì tóc ngắn cứng hơn, gãi một chút thì thẳng đứng, giống như một đống rơm. Phạm Đồng Đồng không biết cô ấy như vậy giống một con nhím đến thế nào, nỉ non nói: "Tôi vừa mới đi nhuộm thôi. . ."

Khi hai người còn đang bận nói chuyện, những người xếp hàng phía trước đã tản ra, hai người vừa nói vừa đi lên trước, không có cảm giác thời gian trôi qua, chờ đến lúc chủ quán lên tiếng nhắc nhở, cả hai mới ý thức được.

Thư Tiệp chỉ vào nguyên liệu trước mặt, lựa chọn: "Khoai tây chiên, rau xà lách, rong biển, quẩy chiên. ."

Phạm Đồng Đồng vội vàng nói: "Thôi, không cần thêm gì đâu."

Mắt của chủ quán và Thư Tiệp đồng loạt rơi xuống người cô, Phạm Đồng Đồng tiếp tục: "Đừng gọi thêm nhiều như vậy, quá mắc, ăn no là được rồi, chủ quán làm bánh dày thêm một chút là được."

Chủ quán đã coi Thư Tiệp là khách quen, còn Phạm Đồng Đồng là lần đầu tiên tới, nhẫn nại giải thích: "Mấy thứ này thêm vào không mất tiền, sườn và lạp xưởng bên cạnh mới tính."

"Thật sự không tính tiền sao?" Phạm Đồng Đồng hưng phấn hỏi, trong mắt lấp lánh nước, giống như với cái tin tức này vui đến phát ngất.

Thư Tiệp ngó qua chỗ khác, nàng đã lường trước chuyện gì sắp sửa phát sinh.

"Cái này, tôi lấy cái này, cái này nhiều hơn một chút, còn có cái này nữa. . ." Phạm Đồng Đồng trái phải chỉ trỏ, vẻ mặt nhìn rất giống một con chuột trộm gạo, phải nói là một con chuột thấy gạo khiến cho nó muốn trở thành một con chuột trộm gạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận