Đêm Hàng Châu, trừ bỏ khoảng trời đen, còn lại đều được quang minh vây quanh.
Gió đêm lùa qua da thịt, khiến người tựa hồ như đang bay.
Thư Tiệp đi qua con đường Võ Lâm náo nhiệt nhất, đi qua nhà ga, cũng bỏ lỡ chuyến xe về nhà, nàng chỉ là muốn đi một chút, cũng không có phương hướng nhất định.
Những người gặp thoáng qua, đều có đôi có cặp, mà chính mình một mình ở ban đêm, đi qua mặt tiền cửa hàng ánh đèn sáng tỏ, đi qua ngã tư đường quen thuộc, cái thành phố này vội vội vàng vàng trôi đi, chính mình thoáng qua như một cái bóng.
Thư Tiệp ở cái thành phố này tròn sáu năm, lại phát hiện, cái thành phố Hàng Châu mà nàng cho là mình rất quen thuộc, nguyên lai lại lớn như vậy. Đặt mình dưới góc nhìn của một con kiến nhìn lên thành phố, phát hiện nó hoàn toàn không phải dáng vẻ mà mình đã quen thuộc.
Thư Tiệp đi ở phần đường giành cho người đi bộ, thời gian như nước lũ gặp thoáng qua, nàng đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Cô đơn, cô đơn, cô đơn. . .
Cô đơn, là một người cuồng hoan, cuồng hoan, là một đám người cô đơn.
Nàng chưa từng nghĩ tới cô đơn là cái gì, bởi vì nàng luôn luôn như thế này, đã thành thói quen, nghĩ được đây là bình thường, đây mới là cuộc sống.
Một người, một căn phòng của riêng mình, thứ gì nên có đều đã có, dường như thế giới cũng đã đầy đủ, chính là từng đêm muộn, đột nhiên lại phát hiện kỳ thật bên ngoài cái thế giới nho nhỏ của nàng, còn có một khối đất trống lớn, không có gì trên đó.
Đó có thể là tình yêu, có thể là không.
Mỗi ngày, nàng cùng vô số người gặp thoáng qua, bỏ qua vô số người, nhưng lại không có thể tìm ra một đối tượng?
Thư Tiệp cúi đầu thở dài, vội vàng bước đi.
Đi một đoạn đường, rốt cuộc đi không đặng, Thư Tiệp đột nhiên nhớ tới Phạm Đồng Đồng, nàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho người kia.
Cô ấy rất nhanh tiếp điện thoại, Phạm Đồng Đồng hô: "Thư Tiệp, cậu sắp về rồi hả?"
"Cậu ngủ rồi à?" Thư Tiệp tìm một bên ghế dựa ngồi xuống.
"Chưa, tớ đang đọc sách."
"Cậu đọc sách?" Thư Tiệp cười khẽ.
"Nói cái gì, tại sao tớ lại không thể đọc sách. Cuốn sách kia trước tôi có xem qua rồi, cậu chọn tốt lắm, cám ơn cậu." Câu cuối cùng không phải nói với điện thoại, Thư Tiệp vừa nghe đã biết bên cạnh còn có người khác.
Quả nhiên, có giọng con trai truyền đến, nói: "Mai chị nhất định phải trả cho tôi đấy, tôi còn muốn đem đi."
"Tôi sẽ cố gắng xem hết, ngày mai đúng giờ đưa cho cậu. Yên tâm đi." Phạm Đồng Đồng lớn tiếng nói chuyện, giọng vui mừng.
Thư Tiệp kiên nhẫn nghe cô ấy nói xong, cũng không lên tiếng.
Qua một lát, nghe được tiếng cửa đóng, Phạm Đồng Đồng có vẻ dùng đầu và cổ kẹp lấy điện thoại, đá văng cánh cửa ra.
Thư Tiệp lúc này mới phát hiện, trong thời gian nàng đi vắng, Phạm Đồng Đồng đã đối đãi với nhà của nàng như thế.
"Thư Tiệp, uy uy, Thư Tiệp, cậu có đang nghe không đấy? Thư Tiệp!" Phạm Đồng Đồng cao giọng gọi.
Thư Tiệp không đáp lời.
Trong bóng tối, giọng nói của Phạm Đồng Đồng từ trong điện thoại di động truyền tới, giọng nói này cơ bản có thể phác thảo ra hình dáng đại khái của Phạm Đồng Đồng.
Thư Tiệp vô thức mỉm cười, xoa nhẹ đầu, tùy ý cô ấy lo lắng hét lên.
"Thư Tiệp? Cậu xảy ra chuyện gì sao? Trả lời tớ đi!" Phạm Đồng Đồng thấy điện thoại vẫn kết nối nhưng không có âm thanh trở lại, thì trở nên lo lắng.
Thư Tiệp nói: "Tớ phải về nhà, cậu lại đây đón đi."
"Hả?" Phạm Đồng Đồng kinh ngạc với điều mình vừa nghe được.
"Ngay bây giờ, lại đây đón tớ. Tớ đang ở trên đường Võ Lâm, là con đường nhỏ lần trước tớ với cậu cùng đi mua quần áo."
"Ừ, giờ tớ tới liền đây."
Cúp điện thoại, Thư Tiệp nhìn thời gian, giờ là 10:50 tối, không có xe, khoảng cách từ nơi này đến nhà của nàng phải đi bộ chừng 20', Thư Tiệp đang đợi xem Phạm Đồng Đồng lại đây, cần tốn bao nhiêu thời gian.
Đột nhiên nàng nổi lên ác tính muốn gây sức ép cho Phạm Đồng Đồng, một người thật nghe lời, một người thật ngoan ngoãn.
Đợi không bao lâu, trời bắt đầu mưa, mưa bụi, hạt mưa chính là những mũi châm nhỏ, rơi xuống người, có chút lạnh.
Đêm khuya tiến đến, người cũng bắt đầu vãn, mấy nhà đèn đuốc điêu linh, rải rác người cúi đầu bước đi.
Thư Tiệp ngồi nguyên tại chỗ chờ người đi tới, loại tâm tình đợi chờ trong mưa này có vẻ thoáng lạnh mà thanh thản.
Thư Tiệp nhìn mũi chân của mình, không để ý mưa bụi lọt vào trong cổ.
Chờ đợi tự bản thân nó đã là một bài thơ.
Ngân nga ngõ nhỏ, Giang Nam phiến đá xanh, đạt đạt vó ngựa, có lẽ là sai người qua đường.
"Thư Tiệp!" Xa xa có người gọi tên Thư Tiệp.
Thư Tiệp ngẩng đầu, nhìn thấy dưới ánh đèn đường chỗ góc rẽ, có một người cao gầy.
Trừ bỏ Phạm Đồng Đồng thì còn có thể là ai.
Thư Tiệp không đứng dậy, nàng nhìn thấy Phạm Đồng Đồng chạy một mạch tới nơi này, điểm tốt của chân dài chính là bước vài bước liền đến được nơi đây.
Phạm Đồng Đồng chạy đến trước mặt Thư Tiệp, cúi người thở gấp. Cô hướng đến vị trí bên cạnh Thư Tiệp ngồi xuống, mồm mở to hít lấy không khí ướt át mang theo hơi lạnh.
"Tớ chạy tới đây." Phạm Đồng Đồng mỉm cười với Thư Tiệp, bởi vì miệng cần thở gấp, nên nụ cười vặn vẹo. Nhìn mặt cô, là một mảng đỏ lớn.
Thư Tiệp lấy điện thoại di động ra, nhìn thời gian, là 10 phút, cô ấy là một mạch chạy tới. Hóa ra, là 10 phút, không nhiều cũng không ít, có chút thất vọng, trong lòng nàng đang chờ đợi thời gian tối thịnh nhất.
"Trời mưa rồi." Phạm Đồng Đồng ngửa mặt, mưa lọt vào mắt, cô lấy tay gạt đi nước mưa bắn lên mặt.
"Về nhà." Thư Tiệp đứng dậy, cứ thế tiến về phía trước. Rất nhanh, Phạm Đồng Đồng đuổi theo cước bộ Thư Tiệp.
Bóng Phạm Đồng Đồng trải thật dài, kéo dài tới chân Thư Tiệp, một người gầy gầy cao cao, luôn luôn ở sau lưng nàng.
"Sao về trễ vậy?" Phạm Đồng Đồng nhìn một quán ven đường, đèn đóm đều đã tắt hết, xem ra đã là hơn nửa đêm.
Bước đi bước đi, cước bộ Thư Tiệp bất tri bất giác chậm lại, cùng Phạm Đồng Đồng sóng vai mà đi, Phạm Đồng Đồng đi ở bên cạnh Thư Tiệp, che chở Thư Tiệp. Một người cao cao trông không giống nữ nhân, người ngoài thoạt nhìn vào sẽ thấy giống như là nam nhân.
Đêm hôm khuya khoắt, một mỹ nữ như Thư Tiệp đi trên đường như vậy, tương đương với một khối thịt béo đặt ở trước mặt ác lang, tuy rằng so sánh trực tiếp, chỉ là Thư Tiệp thật ra không quá có thể yên tâm, huống chi nàng hơn 12h đêm không có ai làm bạn liền một mình về nhà.
Phạm Đồng Đồng hiện tại có hai chuyện cực kỳ may mắn, chuyện thứ nhất là chính mình lớn lên cao, cao đến một mét bảy, chí ít coi như ở trước mặt Thư Tiệp xây một bức tường, tuy rằng không cao, ngăn không được trộm tường chuyên nghiệp, nhưng chí ít cũng có thể ngăn trở ánh mắt của người đi đường, hai là Thư Tiệp gọi mình lại đây đưa cậu ấy về nhà, nếu là có chuyện gì không hay xảy ra. . .
Nghĩ đến cảnh tượng như vậy, Phạm Đồng Đồng liền đen mặt.
Tuyệt đối không thể tin được, cái cảnh tượng như vậy, nghĩ cũng chịu không nổi.
Tay Thư Tiệp đột nhiên bị Phạm Đồng Đồng bắt lấy, nắm thật chặt.
Thư Tiệp nói: "Để làm chi?"
Phạm Đồng Đồng vẫn không chịu buông tay, vẻ mặt kiên định, nghiêm túc nói: "Trước khi giao cậu cho bạn trai, tớ sẽ bảo vệ cậu an toàn."
Thư Tiệp nghe lời thành thật, nàng thật sự cảm động, Phạm Đồng Đồng nói như vậy, mang theo chút mập mờ, nghe trong lòng có dòng nước ấm rót vào, tim Thư Tiệp bỗng nhiên đập thình thịch, vẻ kiêu ngạo cũng buông xuống một chút. Dùng chút sức khẽ nắm lại tay Phạm Đồng Đồng.
"Làm sao vậy?" Tay bị Thư Tiệp nắm lại một chút, Phạm Đồng Đồng cảm thấy là chính mình nói sai gì đó, vội hỏi.
Thư Tiệp quay sang, nói: "Không."
Về đến nhà, Thư Tiệp biết cái gì gọi là đọc sách của Phạm Đồng Đồng.
Cái giường trong phòng khách vẫn còn chưa dỡ xuống, ngược lại hôm nay còn có thêm một cái màn, chiếm giữ khoảng trống thật vất vả mới có được để tập yoga của Thư Tiệp, thứ kia lớn như vậy, đem cả phòng khách biến thành loạn thất bát tao.
Kế hoạch tinh vi bố trí nhà cửa của Thư Tiệp đều đã bị cái giường này cùng người kia phá hỏng.
Màn trên giường loạn thất bát tao, chăn cũng không gấp. Chăn lộn xộn biểu hiện thái độ sống lười nhác của chủ nhân, cũng ám chỉ sinh hoạt cá nhân của chủ nhân vô cùng lộn xộn. Trên giường bày bừa vài cuốn sách, trên bìa đỏ thẫm rõ ràng, một bộ ngực đồ sộ.
"Tớ dọn dẹp một chút đã." Phạm Đồng Đồng vội vọt vào trong màn, thu thập hết những cuốn sách kia, nhét dưới gầm, bắt đầu chỉnh chăn chiếu.
Hơn nửa đêm, đến lúc sắp đi ngủ thì đi chỉnh mền, hoàn toàn không có tác phong cuộc sống.
"Đừng dọn nữa." Thư Tiệp lên tiếng.
"Vậy là tốt rồi. Tớ cũng lười dọn." Phạm Đồng Đồng quăng cái chăn đã gấp được một nửa xuống giường, bẹp một tiếng, nó lại loạn thành một đoàn.
Thư Tiệp thật sự nhìn không nổi nữa, muốn mắng, lại cảm thấy mắng cái gì cũng đều là dư thừa, không nói nữa, đầy mình đều là hỏa.
Cậu đến để giày vò tôi có phải không? Thư Tiệp chỉ muốn hỏi Phạm Đồng Đồng câu đó.
Đúng lúc khuôn mặt Phạm Đồng Đồng tươi cười rạng rỡ, cơn giận được dập tắt một chút.
"Đem nội quy lấy ra đây." Thư Tiệp nói.
"Cái gì?" Phạm Đồng Đồng không kịp phản ứng, nani? Nội quy là cái gì?
"Hiệp ước mười điều không xâm phạm lẫn nhau của chúng ta." Thư Tiệp lạnh lùng nói.
"À." Phạm Đồng Đồng lại bắt đầu lục tung tìm vật kia, Thư Tiệp biết cô ấy ngay từ đầu đã không biết sắp xếp đồ đạc. Nàng từ trong ngăn kéo của mình rút ra, đặt ở trên bàn.
"Ngồi xuống." Thư Tiệp nói.
Phạm Đồng Đồng nhanh như chớp đã chạy tới, ngồi xuống, hai tay để nằm ngang, mắt nhìn thẳng phía trước.
"Đọc một lần." Ngón tay Thư Tiệp chỉ lên ký tự trên bề mặt, nói.
Phạm Đồng Đồng biết được Thư Tiệp đang tức giận, vừa rồi rõ ràng còn là một cô gái mềm mại giống như nước, về đến nhà sao lại thay hình đổi dạng thế này.
"Dạ. Điều thứ nhất, chú ý vệ sinh cá nhân. . ." Nội quy dài đến một ngàn ký từ miệng đọc ra, Phạm Đồng Đồng đều phạm phải, cô nhìn về phía Thư Tiệp, cơn giận của Thư Tiệp biến mất, buông tha Phạm Đồng Đồng.
"Vậy là tốt rồi, ngủ nha." Phạm Đồng Đồng lập tức ngồi không yên, chạy hướng tới giường của mình, phi lên.
Nhìn tờ giấy trắng trên bàn, Phạm Đồng Đồng phạm phải tội lỗi chồng chất, chính là suy nghĩ kỹ, kỳ thật cũng không có gì, còn có thể tiếp nhận được.
Thư Tiệp không biết là cá tính của mình dịu đi, hay những lỗi sai này vẫn chưa xâm phạm vào điểm mấu chốt của nàng.
Thư Tiệp đã tha thứ cho người phạm lỗi, không biết đây có phải là một dấu hiệu tốt hay không.
Phạm Đồng Đồng ôm điều hòa, kêu to là mệt chết đi được.
Thư Tiệp sau khi nhìn thấy thì nói: "Cởi đồ ra, sau đó trở lên giường ngủ."
P.s: Chap sau, à ừ chap sau :) :) :) :)