Gõ cánh cửa kia ba cái. Cửa mở ra, chờ bên trong có người nói mời vào, Thư Tiệp mới đẩy cửa.
Nàng tựa hồ như đang quấy rầy hai người nuôi cấy cảm tình. Thư Tiệp nhíu mày.
Đinh Thần Vĩ ngồi ở trên cái ghế da cỡ lớn màu đen của hắn, mặc âu phục cải chính so với tối hôm qua, cổ áo sơmi tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi, một thân tân trang. Mái tóc đã được xử lý qua, dùng gel cố định, lộ ra toàn bộ cái trán, thoạt nhìn hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng, đầy nam tính. Bộ dạng này, Thư Tiệp chỉ thấy qua hai lần, một lần là vào ngày tốt nghiệp đại học, người con trai kia được tôn sùng là sinh viên tốt nghiệp tốt nhất, bước lên đài diễn thuyết, phí chỉnh trang là do quỹ trường đài thọ, lần thứ hai là khi công ty mới thành lập, hắn quyết tâm đi sửa chữa mái tóc dài lâu ngày không được cắt tỉa gọn gàng.
Thư Tiệp nhíu mày, không thể tin được cái người chỉ có ở thời khắc trọng đại mới chỉnh trang đàng hoàng, lại đang ăn mặc chỉnh tề như vậy ngồi ở trong phòng làm việc.
Bên cạnh có thêm một nữ nhân, váy màu đen, tóc ngắn, giỏi giang thông minh lanh lợi, nhìn thấy Thư Tiệp, liền lộ ra ánh mắt địch ý.
Người nọ chính là trưởng phòng marketing, Thư Tiệp nhớ rõ cô ấy có một cái tên phi thường hiền dịu, Lưu Phương Tuệ.
Hai người trong lúc đó lộ rõ bầu không khí không đồng dạng.
Lưu Phương Tuệ đứng ngay bên trái Đinh Thần Vĩ. Bình thường, Đinh Thần Vĩ cũng không cho phép ai đi đến phía sau bàn làm việc của hắn.
"Hôm nay có hoạt động trọng đại gì sao?" Thư Tiệp tò mò với cách ăn mặc trịnh trọng của hắn.
"Bậc tiểu học muội, hôm nay, phải chăng em thấy tôi rất soái?" Đinh Thần Vĩ đặt một tay trên ghế dựa, một tay chống cằm, hai chân bắt chéo nhếch lên, làm một bộ dạng vô cùng đắc chí.
"Hồng nhan Bạch Cốt, mây khói thoảng qua, một bộ túi da mà thôi." Thư Tiệp hờ hững trả lời. Nhìn cô gái bên cạnh sắc mặt trầm xuống.
"Được rồi, em cầm theo gì vậy?" Đinh Thần Vĩ đưa tay.
Thư Tiệp đem đồ vật đưa tới, Đinh Thần Vĩ vừa nhìn, cả kinh kêu lên: "Con mẹ nó, đây là muốn giết chết tôi à! Gần một vạn. . ."
"Chúng ta bao hết đại sảnh một khách sạn, tôi đã nói chuyện với người quản lí, cô ấy xem chúng ta là khách quen, giảm 10%, một bàn bốn trăm đồng, cộng lại mười hai bàn, đồ lạnh giảm một nửa, đồ nóng chỉ chọn món tiện nghi nhất, rượu là rượu Tây Hồ, năm mươi thùng, sau lại lại bỏ thêm rượu xái, ba bình rượu Ngũ Lương."
"Lãng phí! Còn uống cả rượu Ngũ Lương, bọn họ là nhân viên công vụ chắc!"
"Sau lại bao toàn bộ ktv, năm nghìn đồng, xem như đã nể tình, chiếu giá cả 1 tuần." Thư Tiệp mặc kệ người con trai trước mặt sắc mặt đã muốn đen đến gần như trúng độc, không chút do dự kiểm kê.
"Hôm nay bên kia gọi điện đến, nói các anh gọi mấy bình rượu đỏ 90 năm. Vừa vặn chín nghìn chín trăm chín mươi chín đồng."
Đinh Thần Vĩ cơ hồ muốn khóc ra tiếng, cô gái bên cạnh nghe xong cũng bắt đầu nhíu mày, giống như cả hai đã là vợ chồng một khối.
"Để cho tôi kiếm tiền đi." Đinh Thần Vĩ nói thật là bi tráng.
Thư Tiệp nhìn thấy tay Lưu Phương Tuệ đặt trên lưng hắn, một chi tiết như vậy có thể nhìn ra cô gái này giống như đã tiến nhập diễn. Trong lòng minh bạch, tối hôm qua khẳng định không đơn giản như Đinh Thần Vĩ nói.
"Kế hoạch này khả thi, em lấy đi làm đi. Có vấn đề thì hỏi lại tôi." Đinh Thần Vĩ đem văn kiện trong tay đưa cho Lưu Phương Tuệ, Lưu Phương Tuệ không tiếp nhận văn kiện, ngược lại kéo một chút cà vạt của hắn, giọng nói nhẹ nhàng: "Đừng quên còn có em."
Nói xong, môi đỏ tươi giương nhẹ, từ trong tay hắn rút đi văn kiện, tiêu sái bỏ đi.
"Độc dược." Thư Tiệp nói.
"Cái gì?" Đinh Thần Vĩ hỏi.
"Trên người của cô ấy có mùi độc dược."
"Thật không hiểu được mấy cô gái các em." Đinh Thần Vĩ đối với chuyện này không có hứng thú. Hắn bảo Lưu Phương Tuệ đi, đem Thư Tiệp lưu lại, Thư Tiệp chỉ biết hắn lại muốn bắt đầu một đoạn đối thoại, rập khuôn lại từ truyện Quỳnh Dao.
Thư Tiệp thà rằng giống như khi ở cùng với Phạm Đồng Đồng, cảm giác đối với nhau đều rõ ràng, so với nói chuyện còn thoải mái hơn.
Vì cái gì có đôi khi ngược lại, là đồ ngốc Phạm Đồng Đồng này hiểu rõ nàng.
Đinh Thần Vĩ nhìn thật sâu Thư Tiệp vài lần. Thư Tiệp bình tĩnh đối diện.
"Buổi sáng là tôi lừa em." Đinh Thần Vĩ nói.
Thư Tiệp nhướn mày.
"Sau khi rời nhà cô ấy thì tôi gọi điện cho em, khi đó tôi tự nhủ, nếu em còn không chuyển biến, tôi sẽ trở về tìm cô ấy."
Thư Tiệp cười khẽ. Hiểu rõ lòng tham của đàn ông.
Đêm qua đồng dạng cùng tính tương quan, chính mình lại trôi qua vô cùng tốt, bởi vì đơn thuần, đơn giản, cùng Phạm Đồng Đồng □ tựa như dùng tay của mình □, tự nhiên như vậy.
"Tôi đã trở lại." Đinh Thần Vĩ che mặt, thở dài.
"Tôi cảm thấy cảm giác này không sai, trừ bỏ Computer, tôi còn có thể cùng nữ nhân □." Đinh Thần Vĩ cười nói, Thư Tiệp kiên nhẫn nghe.
Lúc này, Đinh Thần Vĩ chỉ là muốn tìm người để nói hết, nam nhân cũng có rất nhiều lời muốn nói, chỉ rất là ít người nguyện ý nghe lời nam nhân nói, Thư Tiệp là người lắng nghe tốt nhất.
"Buổi sáng hôm nay, cô ấy giúp tôi chọn quần áo, gội đầu, tôi đột nhiên cảm thấy cô ấy giống như vợ của mình. Trong phòng của cô ấy có rất nhiều bộ âu phục, tất cả đều là mới tinh, chiếu bộ dáng của tôi mà mua. Tôi đột nhiên cảm thấy được, cô ấy có bao nhiêu phần đáng thương. Bất quá, cũng thỏa mãn lòng hư vinh của tôi."
"Cho nên tôi liền quyết định buông tha cho em, bậc tiểu học muội, em có một chút tiếc nuối nào không?"
Thư Tiệp lắc đầu.
"Quả nhiên là tôi đơn phương tình nguyện."
"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chỉ là anh không chịu nghe thôi." Thư Tiệp thoái thác trách nhiệm, chuyện này vốn không phải lỗi của nàng.
"Tốt lắm, thời gian đối thoại nhàn nhã chấm dứt, chừa cho tôi một chút tôn nghiêm của đàn ông, sau này tôi còn muốn tuyên bố trước mọi người, mình đã tìm được một cô gái hiền lành giỏi giang, đó là một tin tốt lành." Đinh Thần Vĩ dường như có vẻ ủ rũ, nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, chàng trai ba mươi tuổi trong một đêm biến thành đàn ông, có tang thương, cũng học xong nhẫn nại.
Thư Tiệp nghĩ, người này rốt cục cũng học được cách thỏa hiệp, khi hắn ba mươi tuổi. Biến thành chồng của một người con gái có lẽ không phải là người hắn yêu nhất, mặc cô ấy vì hắn mua âu phục, mang vào tay nàng chiếc nhẫn cưới của mình, ban đêm nằm ở bên cạnh cô gái kia. Cô ấy có lẽ không phải là sự lựa chọn tốt nhất của hắn, nhưng lại là người sẽ cùng hắn trải qua cả cuộc đời.
Thư Tiệp không nghĩ như vậy, không phải điều thích hợp nhất với bản thân, nàng sẽ không muốn.
Cho nên nói, Đinh Thần Vĩ ở điểm này, khiến nàng khinh thường.
Tuy nhiên, nữ nhân đáng thương kia đã đợi được đến lúc nam nhân quay đầu lại, đó không phải là một kết thúc có hậu sao?
Thư Tiệp đứng lên, đi đến bên người Đinh Thần Vĩ, cúi đầu, nhẹ nhàng điểm lên trán hắn một nụ hôn.
Đinh Thần Vĩ mở mắt ra, ánh mắt phức tạp.
Thư Tiệp nói: "Khổ cực cho anh rồi."
Đinh Thần Vĩ lại nhắm mắt lại, trên khóe mắt hằn vết tích năm tháng.
Đó không còn là chàng hậu vệ vàng thét gào những lời lạ lùng trên sân bóng, cũng không còn là chàng trai ở trên bbs rải đầy những bài post viết rằng "Tôi yêu em, Thư Tiệp!".
Hắn bây giờ là con người cuối cùng cũng đã chịu thỏa hiệp với sự thật.
Bạn gái của gắn ở ngoài cửa đang cầm một cốc nước yến mạch nhìn vào trong này.
Người kia còn biết hắn thích yến mạch, mà không phải cà phê, xem ra cô gái này si tình vượt quá sức tưởng tượng của người khác.
Thời điểm nàng bước qua người Lưu Phương Tuệ, Lưu Phương Tuệ nhẹ giọng tuyên bố: "Hiện tại, tôi mới là bạn gái của anh ấy."
"Tôi cũng cảm thấy như vậy." Thư Tiệp khẽ nói.
Đi ra cửa kia, nàng tựa như bị đánh một trận, toàn thân vô lực.
Bụng cũng cảm thấy âm ỉ đau, Thư Tiệp nhìn vào ngày trên cuốn lịch, trên đó viết tháng trước là ngày tai họa.
Đại di mụ đúng giờ đưa tin, không sớm một ngày không chậm một ngày.
Thư Tiệp đến phòng trà rót một chén trà gừng đường đỏ, tựa vào bên cạnh chậm rãi uống, nước trà ấm rót vào cổ họng, xuống đến bụng, có cảm giác ấm áp.
Thư ký ôm một chồng báo tiến vào, Thư Tiệp tùy tay lật ra mấy tờ, tầm mắt dừng lại ở một tờ báo đô thị không thường xem, tập trung vào nó thật lâu, dường như hoảng hồn.
Thư ký cảm thấy kỳ quái, sao Thư quản lý lại bưng chén trà không nhúc nhích, "Quản lí, có tin gì sao?"
"Cúm lợn làm chết mấy người, tôi giờ không dám ăn thịt heo nữa." Bên cạnh có nữ đồng sự lớn giọng tiếp chuyện, đi tới, một phen rút tờ báo trước mắt Thư Tiệp, tầm mắt Thư Tiệp chuyển qua người nàng.
Đồng sự giống như bị đóng băng, lập tức lộ ra biểu tình sợ hãi, đem tờ báo hoàn trả lại, nói: "Tôi nghĩ cô không xem."
Những đồng nghiệp khác trộm nhìn sang nơi này, Thư Tiệp không nói một lời, chỉ giở ra trang nhất.
Ra khỏi phòng trà, đi chưa được mấy bước, chợt nghe thấy có đồng nghiệp lớn giọng nói: "Cô ta nhìn người khác không hề mang theo chút độ ấm nào, bởi vì quen với cấp trên, mà có thể xem thường người khác như vậy à?"
"Chắc chắn, bình thường cũng có thèm để ý đến chúng ta đâu, chẳng bao giờ thấy cô ta chào hỏi ai hết."
"Có sếp bảo vệ cơ mà."
"Cũng không phải, hồi cô ấy mới đến luôn chịu khó, gặp người thì gọi là tiền bối, cũng có chút ngọt ngào, hiện tại lên làm quản lý rồi, liền trái lại, đối này các bậc trưởng bối chỉ trỏ."
"Cái cô Thư Tiệp đó, ở sau lưng thì xem thường người khác, làm người như vậy, coi như là thiếu đạo đức tới trình độ nhất định. Lớn lên lại có bộ dáng cao ngạo, độc mồm độc miệng vô cùng."
"Lần trước, bạn trai tôi nhất thời hồ đồ, phạm sai lầm, tôi cùng người khác oán hận vài tiếng, cô ta nói cái gì mà dung túng cho loại đàn ông này, có bị lừa đến chết cũng chỉ có cô thôi, tách ra mới là tốt. Thật sự là, sao lại có loại người như vậy, khuyên người ta chia tay, cũng không nói được điều gì dễ nghe một chút."
. . .
Bọn họ là đang nói mình? Thư Tiệp thật sự nghĩ không ra khi nào thì mình làm những điều bọn họ nói, những người đó còn nói như thực sự chứng kiến tận mắt vậy.
Thư Tiệp nhấp một ngụm trà gừng, hương vị vừa cay vừa ngọt cùng hơi nóng xông thẳng tới ót, làm dịu đi nội tâm nổi sóng vì những lời nhạo báng.
Rời khỏi phòng trà đã trở thành hội đồng thẩm định nhân phẩm của Thư Tiệp, nàng quay về phòng làm việc của mình, đóng cửa lại để âm thanh bên ngoài không len vào được, làm cho bản thân cảm thấy an toàn.
Người này bên ngoài độc miệng, nhưng thật ra trong lòng cũng có điểm sợ hãi, quên mất, ngôn luận cũng làm mình bị tổn thương.
Thư Tiệp tâm trạng rối bời, đem tờ báo vuốt trên bàn, tấm hình mặt trên kia lại bày ra trước mặt nàng.
Người nọ nhất định là Thùng cơm.
Tuy rằng mờ mờ không rõ, nhưng cho dù chỉ là một bóng dáng, cũng có thể khiến Thư Tiệp nhận ra cô ấy, huống chi cái điệu cười vặn vẹo này.
Cô ấy giống như té trên mặt đất, hai tay còn chống, trên đầu có hai cái lỗ tai thỏ màu hồng rất dài, càng buồn cười hơn nữa chính là ở mông, còn treo móc một cái đuôi lông xù nhỏ.
Bên cạnh, các bạn nhỏ đều cười như được mùa, vẻ mặt xấu hổ của cô ấy bị chụp lại, trở thành một hình ảnh cố định.
Thư Tiệp nhìn thấy bức ảnh kia đã muốn cười, khóe miệng không thể nén được hướng lên trên, cuối cùng, che miệng bật ra tiếng cười.
Bên dưới bức ảnh có một dòng chữ nhỏ, viết là "Cô giáo đa tài ở nhà trẻ, biểu diễn tiết mục phục vụ các bạn nhỏ".
Mà Thư Tiệp lại cảm thấy, cô ấy ngược lại là bị ép lên Lương Sơn.
Không biết Phạm Đồng Đồng nhìn thấy bức ảnh này sẽ nghĩ thế nào nhỉ? Có phải sẽ trốn vào trong chăn khóc, hay là mặt dày không tỏ vẻ gì?
Thư Tiệp đột nhiên bắt đầu chờ mong đến khuya, khi nàng trở về nhà.
Xa xa, Phạm Đồng Đồng đang lánh nạn ở phòng dụng cụ lau đồ chơi, sáng sớm cô bị người vây quanh, họ nhìn cô giống như xem chim cánh cụt trong sở thú, cô cũng không phải là gấu mèo, nhìn một cái sẽ bớt đi một phần tôn nghiêm. Cô dứt khoát bỏ trốn đến nơi này, bưng thùng nước, lấy khăn lau sạch những món đồ nhỏ kia.
Đột nhiên mũi cảm thấy ngứa, hắt xì một cái. Phạm Đồng Đồng dùng bàn tay cầm bẩn, chà chà mũi, nói: "Ai đang nghĩ đến mình vậy nhỉ, có phải là yêu mình rồi không?"
Tác giả p.s:
Thỉnh cả nhà mình ơi, bởi vì một vài nguyên nhân mà bỏ quên hố, cũng xin đừng lớn tiếng nói ra như vậy, tâm hồn nhỏ bé của người ta là làm bằng thịt đó, yếu đuối vô cùng, nhất là khi nghe được có người quên hố, thặc muốn tìm cái chết quá đi.
Cho tới bây giờ, có một số nguyên nhân bỏ quên hố như sau:
-- Thùng cơm làn da quá kém. . .
-- Thùng cơm ba ngày mới đổi một lần quần áo. . .
Quả là bi kịch!