Thư Tiệp rời công ty, nàng chưa định về nhà mà đi thẳng đến nhà trẻ nơi Phạm Đồng Đồng làm việc, ở trong trí nhớ của nàng, nhà trẻ Thiên Sứ cách nhà không xa, chỉ có hai con đường, nàng bước đi trên con đường Phạm Đồng Đồng mỗi ngày đều bước, nhìn ngắm phong cảnh mỗi ngày cô ấy đều nhìn, cảm thấy không hiểu sao lại thật quen thuộc.
Nàng đi qua góc phố nơi mỗi ngày Phạm Đồng Đồng đều mua sổ xố phúc lợi, cửa hàng Kentucky Fried Chicken không quen thuộc, còn có đầu ngã tư nhộn nhịp.
Nàng tưởng tượng ra khung cảnh thực tế khi Phạm Đồng Đồng đi trên con đường này, cô ấy từ trong nhà bước ra ngoài, trong túi đã chuẩn bị sẵn 2 xu để mua xổ số, ngẫu nhiên sẽ mua một que kem ốc quế, hoặc một tay cầm thông bao cối, một tay cắm ở trong túi quần, nhàn nhàn nhã nhã đi về phía trước.
*Thông bao cối (葱包烩) là tên một món ăn vặt đường phố TQ, phần da làm bằng vỏ bánh đa nem, nhân có hành và quẩy. Nói chung nhìn thành phần có hành lá là t thấy ko vui rồi =))
Thư Tiệp rất nhanh liền thấy được nhà trẻ Thiên Sứ, hình như đang là giờ nghỉ giải lao, ở cách song sắt nàng có thể nhìn thấy trên sân trường các bạn nhỏ đang vui chơi, trẻ con tinh lực vĩnh viễn dồi dào vui vẻ tạo thành một vòng tròn bao quanh, cô giáo nhỏ ở bên trong bị bọn trẻ gọi í ới đến hoa đầu choáng mắt.
Thư Tiệp đã không thể nhớ được lần cuối cùng mình đụng vào trẻ con là khi nào, trong thế giới của nàng hiếm khi có tiểu Thiên Sứ nguy hiểm như vậy tồn tại.
Nàng đứng ở bên ngoài nhìn hồi lâu, từ trên mái nhà tiếng chuông gõ ra âm thanh loảng xoảng, bọn nhỏ lại ầm ĩ chạy vào trong lớp học, rất nhanh, sân thể dục nhỏ bé lại một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Chỉ còn những món đồ chơi bị ném lại trong bụi cỏ cùng những bộ bàn ghế hình cây nấm.
Thư Tiệp sải chân bước vào trong nhà trẻ.
Nàng nhìn tấm bản đồ gắn ở trên cửa, có vẻ căng tin và hội trường ở ngay phía sau tòa nhà giảng dạy, Thư Tiệp nhanh chóng xác định tầng một tòa nhà kiến trúc bán nửa kia chính là nơi bọn họ tập dượt tiết mục.
Vừa mới bước vào cửa, nàng chợt nghe thấy vô số hồi âm, chất giọng nheo nhéo của trẻ con thông qua tòa nhà trống trải mà trở nên vô cùng lớn, từng đợt từng đợt truyền vào trong lỗ tai.
Sau đó là giọng nói ôn nhu của Phạm Đồng Đồng khuyên bảo, nói chỗ này không đúng, con phải đứng ở chỗ này.
Bạn nhỏ không nghe lời của cô ấy, ở trên sân khấu tác yêu tác quái, Phạm Đồng Đồng lại nhẫn nại theo chân bọn nhỏ giải thích.
Trước sân khấu có một loạt các bạn nhỏ và thầy cô giáo đang ngồi, bởi vì là lần diễn thử đầu tiên, tất cả mọi người đều tràn đầy mong chờ nhìn lên sân khấu.
Ở trên sân khấu, phía sau bố trí hoạt cảnh màu nước cỏ xanh mây trắng, phía trên có một biểu ngữ mới tinh [Chào mừng ngày quốc tế thiếu nhi].
Thư Tiệp đi đến trước sân khấu, ngồi lên ghế nhỏ, nàng im ắng tiến lại khiến cho không ai ý thức được nàng ở đó.
Lúc này Hoàng Phi Hồng đã xông lên sân khấu, cầm microphone, hét lớn: "Sói già gian ác tới đây."
Phạm Đồng Đồng vội buông ra các bạn nhỏ đang làm loạn trong lòng, đi đến rìa sân khấu, đội lên cái lỗ tai thật dài màu xám, hai tay vươn trong không khí, vừa đi vừa nhìn hai bên trái phải.
Thư Tiệp bị cái dáng vẻ tận tâm biểu diễn của cô ấy làm cho bật cười.
"Sói già ở trên mặt đất đánh hơi tìm kiếm nhóm cừu non."
Phạm Đồng Đồng tựa hồ chỉ ngu ngơ trong chốc lát, dùng tư thế cực kỳ mất tự nhiên ngồi xổm xuống, quỳ rạp trên mặt đất, làm bộ như đang nghe ngóng mùi vị lũ cừu non.
"Ngửi thấy rồi, sói già đã ngửi thấy rồi. . ." Xướng ngôn viên cường điệu lặp lại, giống như âm thanh sẽ kéo dài mãi. Phạm Đồng Đồng lại như trước tận lực làm ra động tác, Thư Tiệp càng xem càng thấy có gì đó kỳ kỳ, hai lông mày nhíu chặt.
Quả nhiên, sau một lát, xướng ngôn viên càng nói càng quá phận, Phạm Đồng Đồng đang quỳ liền đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Phi Hồng, Hoàng Phi Hồng thúc giục: "Làm nhanh lên."
Các bạn nhỏ ở phía dưới nghĩ đây là biểu diễn, cũng hùa theo hô nhanh lên nhanh lên.
Trong số đó có một số bạn nhỏ bởi vì lúc trước tập qua không thấy có màn này, một bạn nhỏ đứng lên, nói với Hoàng Phi Hồng: "Thầy Hoàng, trong chuyện cổ tích sói già không cần làm nhiều động tác như vậy ạ."
Hoàng Phi Hồng cười nói: "Thế này mới vui, phải không các con?"
Phạm Đồng Đồng giống như khuất phục, lại cúi đầu, cô vừa muốn gục thân xuống, xướng ngôn viên lại đột nhiên nói: "Lúc này, sói già gian ác đã phát hiện ra một đám cừu non ở phía trước. . ."
Phạm Đồng Đồng nhất thời không kịp phản ứng, các bạn nhỏ bắt đầu nói cừu nhỏ đã ra rồi, Phạm Đồng Đồng mới đứng dậy, tiến về phía các bạn nhỏ.
Trong lúc đó, Hoàng Phi Hồng vẫn luôn theo đúng lời kịch, bình thường đến mức khiến cho Phạm Đồng Đồng cảm thấy bất thường.
Đợi tới lúc buổi biểu diễn hỗn loạn đã xong, Hoàng Phi Hồng giống như chuột gặp mèo chạy vội mất, bóng người thoáng cái đã không thấy tăm hơi.
Phạm Đồng Đồng từ trên sân khấu đi xuống, cầu thang vừa vặn ở ngay trước mặt Thư Tiệp, ngay thời khắc chân của cô chạm đến mặt đất liền ngay lập tức nhìn thấy Thư Tiệp ngồi ở cách cô ba bước chân, tương đối mỉm cười.
Cô nhất thời thất thần, thời điểm tiếp đất bị trặc chân, Phạm Đồng Đồng lảo đảo, quỳ rạp xuống trước mặt Thư Tiệp.
Thư Tiệp cũng không ngờ rằng lại có kinh hỉ như vậy, may mắn là lúc này lực chú ý của các bạn nhỏ đã bị tiết mục khiêu vũ của cô bạn mặc váy đỏ trên sân khấu hấp dẫn, nếu không thì không biết có bao nhiêu người đã chứng kiến chuyện xấu hổ của Phạm Đồng Đồng đâu.
"Cậu đến đây từ lúc nào?" Phạm Đồng Đồng đứng lên, cảm xúc xấu hổ bao quanh cô, cô phủi phủi đầu gối ngồi vào cái ghế bên cạnh Thư Tiệp, hỏi nàng.
Thư Tiệp trả lời: "Từ lúc cậu bắt đầu biểu diễn."
Phạm Đồng Đồng vừa nghĩ tới cái dáng vẻ hít hít ngửi ngửi của mình bị Thư Tiệp nhìn thấy hết, vẻ mặt không được tự nhiên, thăm dò: "Cậu thấy được hết?"
"Tớ thấy một con thỏ khoác da sói bước ra, đần đần độn độn, lại còn muốn giả bộ ra tư thế hung ác. Tớ nghĩ, đây là đâu đó là ai?" Thư Tiệp nghiêng đầu, cố ý giả bộ nghĩ ngợi.
Phạm Đồng Đồng bị nàng nói, chột dạ, gãi gãi đầu mới phát hiện trên đầu còn đội hai cái tai, vội vàng bắt lấy. Tai sói trên đầu cô lông mao ngắn ngủn, Phạm Đồng Đồng sờ sờ lớp lông, nói lảng sang chuyện khác: "Cậu không phải đi làm sao? Sao nghỉ sớm vậy?"
"Mấy ngày này tớ nhàn rỗi, vừa mới xin từ chức rồi." Thư Tiệp hờ hững nói.
Phạm Đồng Đồng nghe được trợn mắt há mồm: "Hả?"
"Tớ nói tớ xin từ chức rồi." Thư Tiệp cười, lần thứ hai lặp lại, trên mặt nàng rõ ràng không thể tìm ra một điểm bi thương hoặc là hối tiếc nào, nàng nói giống như nước chảy mây trôi, tựa hồ đây chẳng qua là một lần xuất hành bị hẫng mà thôi.
"Chính là. . ." Phạm Đồng Đồng muốn an ủi nàng nhưng không biết nên nói như thế nào, dứt khoát ôm lấy cổ Thư Tiệp, nói: "Vậy thì cậu cứ dùng tiền của tớ đi."
"Đồ ngốc, một tháng cậu kiếm được một ngàn đồng, một mình cậu còn không đủ tiêu."
"Bây giờ tớ mới chỉ là thực tập, vậy nên chỉ kiếm được một ngàn đồng, sau này nhất định sẽ còn tăng lên! Hơn nữa tớ không dùng nhiều tiền lắm, tất cả chỗ còn lại đều cho cậu." Phạm Đồng Đồng nói một cách kiên quyết, Thư Tiệp không cần phải soi gương, chỉ bằng cảm giác cũng có thể cảm thấy nụ cười của mình có bao nhiêu hạnh phúc.
"Nếu tớ không nhớ lầm, tiền lương tháng đầu tiên của cậu còn chưa được phát."
Phạm Đồng Đồng cực kỳ xấu hổ, tháo hai cái tai trên đầu xuống tiếp tục chà sát, miệng lắp bắp: "Ừm."
"Vừa rồi thật mất mặt." Phạm Đồng Đồng cười khổ.
Thư Tiệp lại không cho rằng như vậy, nàng chỉ cảm thấy cô ấy đã cố gắng hết mình làm một việc, có lẽ là để bù lại giấc mơ lúc trước.
Nàng nói: "Tớ nhìn thấy một con thỏ cố gắng. . ."
"Tớ là sói đấy nhé? !" Phạm Đồng Đồng kháng nghị.
Thư Tiệp che miệng khẽ cười.
Phạm Đồng Đồng bỏ quên chống cự, nói: "Cậu nói đó là con thỏ ngu ngốc thì đó là con thỏ ngu ngốc. Dù sao thì tớ cũng không giống sói già gian ác."
Thư Tiệp nhìn vào đôi tai lông xù trong tay cô, có chỗ đã bị nhổ đi một ít lông, trụi lủi.
"Người kia là Hoàng Phi Hồng à?" Thư Tiệp chợt nhớ tới người trên sân khấu tựa hồ cố ý gây khó dễ cho Phạm Đồng Đồng, người kia trông thực quen thuộc, nếu như cẩn thận nghĩ lại, nàng có thể phát hiện ra hắn và người nào đó trong trí nhớ thật giống nhau, không giống như Phạm Đồng Đồng, triệt để thay hình đổi dạng giống như đã biến thành một người khác. Người con trai kia vẫn là dáng vẻ giống như lúc trước, nếu như cẩn thận so sánh, liền phát hiện họ đại khái thì giống nhau.
Nghe câu nói đó, Phạm Đồng Đồng không thể không tin tưởng vào trí nhớ của Thư Tiệp.
Nhiều năm sau gặp lại Hoàng Phi Hồng, cô quên sạch sành sanh, còn Thư Tiệp chỉ mới nghe đến nhìn qua một lần, lại có thể từ trong trí nhớ tìm ra đúng người.
Bái phục bái phục.
Nhắc đến Hoàng Phi Hồng, Phạm Đồng Đồng chỉ thấy trong bụng mình toàn nước đắng, động tác vặt lông tai trên tay lại càng dao động thường xuyên.
"Mẹ của tớ muốn gả tớ cho hắn" Phạm Đồng Đồng ủy khuất nói.
Gả, cô cố ý dùng cái từ này, bởi vì nó cho ra cái cảm giác có chút giống như mệnh lệnh của cha mẹ khó mà không tuân theo.
Nụ cười Thư Tiệp đóng băng lại, nặng trịch.
"Nhưng mà hắn ta có bạn gái rồi, còn nói là sợ tớ yêu hắn ta nên mới ra sức bắt nạt tớ, lần trước còn lấy hình tớ gửi cho báo chí. Bực nhất là hắn ta nuốt luôn số tiền nhuận bút, không đưa cho tớ xu nào."
Thư Tiệp rốt cuộc đã không cười nổi nữa, nàng không đoán được Phạm Đồng Đồng ở môi trường mới gặp phải chuyện như vậy, cô ấy chưa bao giờ nói, nàng sao có thể biết được.
Phạm Đồng Đồng rất dễ bị bắt nạt, về điểm ấy, Thư Tiệp so với bất cứ ai khác đều rõ ràng hơn. Phạm Đồng Đồng lúc nào cũng sợ người khác ghét cô ấy, chuyện gì cũng chịu đựng, tính khí dần dà trở thành nhẫn nhục chịu đựng.
Cái loại tính khí này đối với người tổn thương cô ấy mà nói là một loại phúc khí, nó càng khuyến khích cho đối phương nổi lên ác ý tổn thương cô ấy nhiều hơn.
Thư Tiệp càng ngày càng cảm thấy Phạm Đồng Đồng giống như một đứa trẻ con.
"Sao hắn ta lại hận tớ như vậy chứ?" Phạm Đồng Đồng khó hiểu.
Thư Tiệp nói: "Có lẽ là bởi vì tớ."
Phạm Đồng Đồng nhìn về phía Thư Tiệp.
Thư Tiệp gật đầu, nói: "Từ thời tiểu học hắn đã bắt đầu thích tớ rồi."
Phạm Đồng Đồng trợn mắt há hốc mồm. Tin tức này rất chấn động nha.
"Tớ chỉ nhớ khi đó tớ nói hắn không xứng với tớ. Sau đó thì hắn khóc và coi tớ là đối thủ từ đó."
Phạm Đồng Đồng dùng sức chớp mắt hai cái.
"Khi đó hẳn là lớp hai tiểu học."
Phạm Đồng Đồng hoàn toàn vô lực, đây là nợ cũ không biết từ thời đại nào rồi, sao cái thanh niên kia có thể nhớ lâu được đến vậy? Không cảm thấy ấu trĩ à?
Mà có lẽ người thanh niên kia đã ấu trĩ đến trình độ tự mình không tự nhận thức được rồi.
Nhiệm vụ của Phạm Đồng Đồng ngày hôm nay chính là đưa lớp hoa hướng dương đi tập dượt lại một lần nữa, xong là có thể trở về nhà, kỳ nghỉ tiết Đoan Ngọ cộng lại là ba ngày, đến ngày quốc tế thiếu nhi sẽ lại tiếp tục đưa các bạn nhớ tới đây mở tiệc chúc mừng.
Cả một ngày tập dượt, Phạm Đồng Đồng mệt đã muốn nằm vật xuống.
Trước khi rời khỏi văn phòng, cô còn đem theo một cái túi lớn, căng phồng, có vẻ bên trong chứa không ít đồ vật này nọ.
Về đến nhà, cô đặt cái gói to xuống ghế sô pha, gục luôn ở trên ghế, rốt cuộc dậy không nổi.
Thư Tiệp bắt đầu bận rộn, trong tủ lạnh có mấy cái bánh chưng đông lạnh, có bánh đậu, cũng có chân giò hun khói, còn có bánh tét đậu đỏ ngày bé thường ăn.
Thường thường, Phạm Đồng Đồng sẽ ở trong nhà mình bắt đầu làm bánh chưng, gạo nếp ngâm ở trong nước giếng thật nhiều ngày, còn có đậu đỏ, đặt cùng một chỗ ở trong vỏ tre đã được tẩy rửa sạch sẽ, căn phòng ngập tràn hơi nước một buổi sáng, cả phòng đều là mùi gạo nếp.
Thư Tiệp đột nhiên nhớ tới ngày xưa, cái ngày vô lo vô nghĩ, sau này cũng chẳng thể tìm lại nữa.
Đem bánh chưng đi đến phòng khách, Phạm Đồng Đồng nằm gục ở trên bàn, trước mặt bày ra rất nhiều dải nhiều màu sắc, trong tay có cầm một dải, cô nhìn thấy Thư Tiệp đang tiến lại đây, liền giữ chặt tay nàng, vòng một vòng dây quanh cổ tay nàng, đo đạc lớn bé, thắt một cái nút, sau đó lấy kéo cắt đi phần thừa ra.
Chờ khi phần dư thừa đã được cắt ra, cổ tay Thư Tiệp có thêm một dải năm màu.
"Sao cậu lại muốn làm cái này?" Thư Tiệp đem đĩa bánh chưng đặt ở trước mặt Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng dọn dẹp đống nguyên liệu qua một bên, lấy đũa cắm vào bánh trưng, ăn một miếng to.
"Hôm nay bọn tớ dạy các bạn nhỏ làm dây ngũ sắc, tớ đem nguyên liệu thừa ra về làm một dải cho cậu, cậu nhìn này, trên tay tớ cũng có một dải." Miệng Phạm Đồng Đồng vẫn bị bánh chưng nhồi hai khối, nâng cao cổ tay, trên tay quả nhiên có một sợi dây ngũ sắc.
Thư Tiệp nhìn qua sợi dây ở chỗ cổ tay, sợi dây ngũ sắc vòng qua tay nàng, trông cũng không khó coi như trong tưởng tượng.
"Mãi mãi bình an nha." Phạm Đồng Đồng nói.
---
*Cũng sắp hết phần này rồi nên m bắt đầu dịch lại c1-3 cho nó đồng bộ văn phong nhé ٩(๑❛ᴗ❛๑)۶