13.
"Chị họ, trưa nay em phải ra ngoài, đi gặp học trưởng, không biết bao giờ về, chị đừng đợi em." Giả Bảo Ngọc cầm tài liệu, nói tạm biệt Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, trước mặt không có vật gì, bộ dạng của nàng phảng phất thất thần.
Bắt đầu từ buổi sáng, Giả Bảo Ngọc phát hiện Vương Hi Phượng ở thời điểm lơ đãng bắt đầu hốt hoảng, cô đi đến trước mặt, nhưng chị ấy vẫn như cũ một bộ dạng cả vú lấp miệng em trấn định tự nhiên.
Tình huống hiện tại là như vậy, Giả Bảo Ngọc đi đến cách mặt Vương Hi Phượng vài bước, cúi người, đối với Vương Hi Phượng nói: "Chị họ, có nghe thấy em nói gì không?"
Nhãn cầu Vương Hi Phượng hướng lên trên, góc độ chống lại gương mặt Giả Bảo Ngọc, nàng tỉnh ngộ, nói: "Có chuyện gì?"
Giả Bảo Ngọc nhẫn nại lặp lại một lần nữa, "Mấy hôm trước em có gặp học trưởng, hôm nay chị ấy nói là muốn mời em ăn cơm, thế nên trưa nay em sẽ không trở về, không cần chuẩn bị phần cơm của em."
"Học trưởng của em nhiêu tuổi?"
Giả Bảo Ngọc không nghĩ tới người kia sẽ hỏi vấn đề này, nháy mắt hai cái, rồi nói: "Trước em một khóa."
"Có bạn gái chưa?"
"Em cũng không rõ, nghe nói là chưa có."
"Lớn lên thế nào?"
"Cực kỳ nhã nhặn."
"Có mời những người khác không?"
"Học trưởng chỉ mời có một mình em."
Trong đầu Vương Hi Phượng có một bảng vẽ trắng, một nét bút chiếu theo lời nói của Giả Bảo Ngọc, vẽ lên khuôn mặt của một người con trai đeo kính mắt nhã nhặn, đề mục là sói ca.
Mắt liếc nhìn vẻ mặt Giả Bảo Ngọc, khờ dại ngây thơ, sợ nàng bị sao. Vương Hi Phượng hất mái tóc rối ra sau đầu, vẫy vẫy đầu, nói: "Chú ý một chút, nhớ rõ đừng uống rượu, cơm nước xong thì lập tức trở về, người đó có hỏi thì em trả lời có người đang đợi ở nhà, ngàn vạn lần đừng có đi đến nhà của hắn."
"Sẽ không có chuyện đó đâu. Chị họ, đây không phải là phim truyền hình, được không?" Giả Bảo Ngọc khẽ cười.
"Không nghe lời người già, tương lai ắt có hại." Vương Hi Phượng nhéo lỗ tai Giả Bảo Ngọc, cơ hồ không có khí lực, chỉ là bấm một cái, Giả Bảo Ngọc nghiêng người theo hướng nàng, sợ lỗ tai mình bị kéo đi.
Vương Hi Phượng níu lấy vành tai cô, không bỏ qua, nói: "Phải nghe lời, biết chưa?"
"Biết."
"Ngoan, tỷ tỷ lớn thế này không phải vô ích, ăn muối còn nhiều hơn so với em, uống rượu cũng nhiều hơn so với em, ngay cả đi qua Tô Đê cũng dài hơn so với em đi bộ ven hồ." Vương Hi Phượng xoa vành tai của cô, vành tai bạch ngọc dường như hồng thấu, thoạt nhìn trong suốt.
Giả Bảo Ngọc từ trong nhà đi ra, ngẩng đầu nhìn lên trời, mới chín giờ mà mặt trời đã cay độc đến mức chiếu ngất người.
Vương Hi Phượng muốn Giả Bảo Ngọc giữ được da mịn thịt mềm, sợ em ấy cháy nắng, một đường lao xuống, nhằm phía Giả Bảo Ngọc mà chạy đến.
May mắn khi đó, Giả Bảo Ngọc đang đứng trên đất bằng, người đứng lại, Vương Hi Phượng mang theo một lượng gia tốc lớn nhắm về phía cô, cả người bổ nhào vào lưng của cô.
"Au!" Giả Bảo Ngọc xương cốt bị bẻ cong, va chạm mạnh, cô cảm thấy gần như sắp ngất.
"Chị sợ em không mang theo ô." Vương Hi Phượng còn bám ở trên lưng của cô. Trong tay cầm theo một cái ô hoa văn cực kỳ tinh xảo, thuyết minh nàng đích xác là vì muốn tốt cho Giả Bảo Ngọc.
Giả Bảo Ngọc thật vất vả mới lấy lại được thăng bằng, một người bám dính ở sau lưng cô, giống như một đứa nhóc cần cô cõng, Giả Bảo Ngọc có chút dở khóc dở cười.
Hai chân Vương Hi Phượng dùng sức kẹp, cả người bám chặt trên lưng Giả Bảo Ngọc.
"Không cần phiền chị họ." Nụ cười của Giả Bảo Ngọc cơ hồ bắt đầu méo mó.
"Nha đầu chết tiệt kia, chị lo lắng cho em mới tiễn em đi, em chung quy không thể nói ra được lời nào dễ nghe à?" Hai tay Vương Hi Phượng ôm chặt lấy cổ Giả Bảo Ngọc, bám chặt vào người kia không hề có ý định buông xuống.
Giả Bảo Ngọc cảm thấy được thắt lưng bắt đầu mơ hồ đau, giống như là bị roi quất.
Cô không phải là mẫu người vận động, khả năng chống đỡ thân thể đã đi xuống, hơn nữa Vương Hi Phượng thật lâu không chịu xuống, cái thắt lưng kia chịu hành hạ không ngừng.
"Chị họ, chị leo xuống được chưa?" Giả Bảo Ngọc dùng một nửa khí lực chịu đau, toàn bộ nửa còn lại lấy ra dùng để nói chuyện với Vương Hi Phượng.
Vương Hi Phượng nói: "Được em cõng rất thoải mái, không muốn xuống."
Giả Bảo Ngọc cõng Vương Hi Phượng đến bên cạnh bồn hoa, đặt mông nàng xuống đó, rồi mới nói: "Thắt lưng em giống như là bị trật rồi."
Vương Hi Phượng nhất thời choáng váng.
Rốt cục, Giả Bảo Ngọc chỉ còn cách thoái thác lời mời, nói với học trưởng lý do không thể đi được. Học trưởng kia nghe nói là thắt lưng cô bị trật mới không thể đi, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng vẫn là đáp ứng, bảo cô nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng để chậm trễ thời gian khai giảng, tương lai còn dài, còn rất nhiều cơ hội.
Giả Bảo Ngọc chỉ có lựa chọn nằm trên giường đọc sách, vừa vặn những cuốn sách mới đặt lên giá đã có đất dụng võ.
Vương Hi Phượng làm đệm để cô dựa vào, châm trà lót dạ, hầu hạ cô như với người tàn tật, tự cảm thấy thẹn trong lòng.
Giả Bảo Ngọc tiếp nhận cốc coca đá của Vương Hi Phượng đưa tới, để sang một bên, cô không uống coca, hơn nữa bên cạnh đã có một ly trà xanh, có vẻ là Vương Hi Phượng đã quên.
"Có đau không?" Tay Vương Hi Phượng theo vạt áo với vào, vuốt eo cô.
Cái tay này sờ có thể lấy ra được cái gì vậy, Vương Hi Phượng cũng không phải là người có siêu năng lực, sờ sờ, khiến người khác hết đau, chính là nàng thích sờ, thừa cơ lợi dụng.
Giả Bảo Ngọc cảm giác được bàn tay lạnh như băng di động quanh eo của mình, Vương Hi Phượng tận tâm đem eo và lưng của cô sờ soạng một lượt, cô nói: "Không đau thật mà."
"Đừng cố chấp, nằm đọc sách đi." Vương Hi Phượng đứng dậy muốn đi đến phòng bếp, Giả Bảo Ngọc giữ chặt tay nàng: "Chị họ, đừng lo cho em, em không sao."
Vương Hi Phượng thấy cốc trà và coca đặt ở bên cạnh nhau, cũng không biết đem đến khi nào, nàng đã vội hồ đồ: "Nếu có chuyện thì gọi chị." Vương Hi Phượng đưa tay xoa đầu cô.
Giả Bảo Ngọc gật đầu, cảm thấy bộ dạng Vương Hi Phượng xoa đầu cô giống như xoa đầu một đứa bé, Vương Hi Phượng không phát hiện ra, nhưng Giả Bảo Ngọc thì lại nhận thức rõ. Tựa hồ ở trước mặt Vương Hi Phượng, Giả Bảo Ngọc vẫn còn là một đứa trẻ con, mà Vương Hi Phượng lại là bộ dáng người lớn.
Trên đầu gối Giả Bảo Ngọc đặt mấy cuốn sách, người gối trên một cái gối ôm thật dày. Cô một khi tiến vào trong sách, không khí bên người liền an tĩnh lại, không còn bốc đồng nữa.
Vương Hi Phượng nằm ngủ trên mặt đất. Quạt điện quay vòng vòng, âm thanh đều đều thảnh thơi vang lên. Hai người mỗi người chiếm cứ một góc nhỏ của riêng mình, tựa hồ không quấy rầy nhau.
Không biết từ khi nào thì Vương Hi Phượng đã ngủ say, lăn lăn tới bên cạnh Giả Bảo Ngọc, đầu bò lên trên gối ôm mềm nhũn, tay đặt ở trên bụng Giả Bảo Ngọc. Ở trong mộng còn vuốt ve.
Giả Bảo Ngọc lấy lại ý thức liền phát hiện Vương Hi Phượng đang nằm ở bên cạnh mình, hơi nghiêng người một chút, mái tóc màu vàng hồng từ trên vai tán xuống, trượt đến trước ngực cô, đuôi tóc buông lơi ở trên trang sách.
Giả Bảo Ngọc nghiêng đầu nhìn Vương Hi Phượng đang dựa vào mình, bộ dạng Vương Hi Phượng lúc ngủ so với khi tỉnh thì nhã nhặn lịch sự hơn.
Nếu cái tay kia không phải một mực lộn xộn, thì sẽ càng thêm tốt đẹp.
Vương Hi Phượng xoay vòng bốn mươi lăm độ, nghiêng mặt nằm hướng về phía Giả Bảo Ngọc, tay vừa vặn đặt ở eo của cô.
"Em đang xem cái gì thế?" Vương Hi Phượng lên tiếng gợi chuyện, nhưng mắt vẫn không mở, Giả Bảo Ngọc không biết người kia đã tỉnh lại lúc nào, lần thứ hai trở lại với cuốn sách, còn dừng lại ở trang đó, tóc của Vương Hi Phượng phủ lên một vài chữ, Giả Bảo Ngọc dường như không thấy nó nữa.
"Dã sử." Giả Bảo Ngọc nói.
"Có phải là thái hậu thao túng hậu cung, hoàng đế hoang dâm vô độ?" Vương Hi Phượng xưa nay thích nhất là dã sử, thể loại kia mới là kích thích nhất. Bất kể là thật hay giả, nam nữ hoan ái, nhân tính chi ác, đều nằm ở trong đó. Chính sử là cho văn nhân như Giả Bảo Ngọc nghiền ngẫm, dã sử là rượu thịt để Vương Hi Phượng lấy ra tiêu khiển.
"Không phải." Cô không dự đoán được lý giải của Vương Hi Phượng, dã sử là loại ý tứ này, thực tại khiến Giả Bảo Ngọc xấu hổ.
"Không có ý nghĩa." Vương Hi Phượng ôm sát vào Giả Bảo Ngọc một chút.
"Chị họ, đừng ôm như vậy, nóng." Giả Bảo Ngọc nhỏ giọng nói.
Vương Hi Phượng mở một mắt ra, nhìn về phía Giả Bảo Ngọc, hỏi: "Nóng à?"
"Rất nóng." Vương Hi Phượng cả người đều dán vào người Giả Bảo Ngọc. Quạt điện thổi thổi thổi, chính là thổi không đi độ ấm con người.
Vương Hi Phượng lại nhắm mắt lại, nói: "Đợi đến tối đi mua điều hòa. Như vậy sẽ không nóng nữa, hiện tại để chị ôm, chị muốn ngủ."
Giả Bảo Ngọc cũng để tùy ý nàng, khoảng cách này, còn có thể chịu được.
"Em đọc lên đi, chị muốn nghe xem là gì?" Vương Hi Phượng nói.
"Nhưng mà chị có thích cuốn sách này không?"
"Em đọc là được."
"Đinh Sửu năm nhuận tháng tư, Nhã Châu động đất. Mã hồ tứ thổ ty, động đất cấp 2; Tự Châu, xây võ, Lô Châu, càng tuyển, giai đồng nhất chấn. Tháng năm, tặc Lý Tự Thành xông vào, từ Tần Châu phạm Thục, vây hãm Nam Giang, thông giang chờ ấp, tìm đường thối lui . . ."
Giọng của Giả Bảo Ngọc lan tràn trong tai, đi vào lỗ tai, mười phần hưởng thụ.
Sau khi từ trên trời rớt xuống một Bảo Ngọc muội muội đến ở nhà Vương Hi Phượng, quán bar For One luôn có chuyện cười để nghe.
Vương Hi Phượng đi vào quán bar, mấy nha đầu còn hỏi nàng có phải tối hôm qua đã hồn phi phách tán không.
Vương Hi Phượng = đè đầu người dám trêu chọc xuống, nhìn mặt thực sự đang tức giận, nụ cười hận ý ánh mắt cũng mang hận ý, ngay cả mỗi một cái lỗ chân lông đều toát lên hận ý.
"Tối hôm qua không thành." Miêu Tử nhìn kết cục hi sinh quang vinh của Hạ Hạ, biết là Vương Hi Phượng chưa thỏa mãn dục vọng, tình tiết nóng bỏng tối hôm qua đều tan thành nước chảy.
"Thành cái gì mà thành, trong đầu một đám các em đựng cái thứ phế liệu màu vàng gì thế." Vương Hi Phượng thở dài.
Miêu Tử nói: "Còn không phải học từ chị."
"Tỷ có dạy em nhiều như vậy sao?"
"So với em hiểu còn nhiều hơn." Miêu Tử không sợ chết lộ ra nụ cười ngọt ngào.
"Phượng tỷ tâm tình không tốt, đừng đến gây chuyện với chị ấy, đi đi, cậu đi chơi đi." Tử Di rót một chén nước đá đưa cho Vương Hi Phượng.
"Vẫn là nha đầu tốt." Vương Hi Phượng cực kỳ cảm động.
"Vậy chị bí mật nói cho em biết, hai người rốt cuộc có thành hay không?" Tử Di ghé sát vào người nàng, nhỏ giọng hỏi.
Vương Hi Phượng một cái tát đem gương mặt của người kia văng ra xa, far far away~.
Tử Di ai oán nhìn nàng.
"Em thật sự muốn biết sao?" Vương Hi Phượng hỏi.
"Muốn muốn chết."
"Nghĩ nhiều đến thế à?"
"Rất muốn rất muốn." Tử Di hận không thể xông lên trước mở đầu Vương Hi Phượng, trực tiếp lấy đi trí nhớ, lại bị nàng coi như trẻ con đùa giỡn, hận muốn trắng mặt.
"Tối hôm qua cái gì cũng chưa làm, bọn tỷ đắp chăn bông thuần khiết nói chuyện phiếm." Vương Hi Phượng nhún vai, cúi đầu cầm máy tính điên cuồng bấm, tính lợi nhuận đêm nay, không thấy được con số lợi nhuận thực chất, Vương Hi Phượng còn lo nghĩ. Chỉ có nhìn thấy rành rành tiền, Vương Hi Phượng mới có thể ngủ yên.
"Miêu Tử tặng không cho chị nhiều đồ như vậy." Tử Di có chút uể oải. Quay đầu lại thì thấy đám người bên kia đang duỗi thẳng cổ hóng bên này, Tử Di khoát tay, ý nói, không kịch hay để xem.
Một đám người uể oải ngã lên ghế sô pha.
Vương Hi Phượng nhấn một phím nào đó, nói: "Không quá nhanh."
Trên máy tính xuất hiện con số tạm coi là vừa lòng, nhưng cũng không được coi là nhiều, cũng không sai biệt mấy so với con số phía trước, vào thời kỳ kinh doanh khó khăn như hiện tại có lợi tức thế này, cũng đủ thỏa mãn rồi.
"Vì sao tự tin vậy?" Tử Di vội hỏi.
Vương Hi Phượng nghiêng đầu, mỉm cười thần bí, cái loại thần thái chính mình cái gì cũng biết nhưng lại không cho người khác biết, ở trong mắt người khác nhìn thật là chướng mắt.
"Tháng sau thực hiện, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn, hưu bổng của lão nương phải dựa vào các em rồi." Vương Hi Phượng chứng kiến thu hoạch tháng này có hi vọng, giống như một lão nông vất vả gieo hạt rốt cục cũng nhìn thấy nông phẩm thu hoạch, cười đến trên mặt có bao nhiêu đường vân đều đan lại một chỗ. Gặp người liền cười, gặp khách nụ cười lại càng tỏa nắng, có thể so với ngôi sao trong quán bar hắc ám, chiếu sáng một góc trời.
Mấy người mới tới bị nàng vừa sờ vừa kéo vừa ôm một cái, lại còn thêm nụ cười miễn phí phụ tặng khiến tâm thần chao đảo, mặt đỏ tai hồng, cũng không rõ có phải hay không nơi này ngầm lưu thông bầu không khí buồn bực.
"Phượng tỷ nơi nơi phát ra hormone, nơi này cũng có thể ngửi thấy được." Miêu Tử miệng cắn theo thói quen, răng nanh cắn lên ống hút những dấu răng buồn thiu.
Vương An Sinh không biết đến từ khi nào, lấy ống hút từ trong miệng cô ra, ném qua một bên, nói: "Đừng cắn loạn, cái đó độc lắm."
Miêu Tử phồng hai má, giống ếch.
Vương Hi Phượng tiến lại, đem hai má cô đè xuống, bóng hơi nháy mắt xịt xuống, Vương Hi Phượng xoa xoa mặt của cô, hai tay dùng sức, khiến Miêu Tử hét rầm lên, chờ Vương Hi Phượng chơi chán mới chịu buông tha, uống một hớp rượu, nói: "Miêu Tử, cửa hàng nhà em có thẻ hội viên không?"
"Nhà của em bán đồ điện, chị cần gì?" Mặt Miêu Tử bị chà xát đến đỏ bừng.
"Tỷ nghĩ nên đi mua điều hòa." Vương Hi Phượng nói.
"Trước chị còn nói là không cần."
Vương Hi Phượng đưa tay, bày ra trước mặt Miêu Tử, "Hiện tại cần, ngày hè không rảnh ôm lấy nhiệt. Đưa cho tỷ thẻ vip hội viên kim cương."
Miêu Tử đánh tay nàng xuống, nói: "Chị đang viết tiểu thuyết đấy à, động một chút là thẻ vip thẻ kim cương thẻ vàng, ngày mai em cùng chị đi, trực tiếp cho chị thẻ hội viên giới h. . ."
"Có muội muội như em thật tốt." Vương Hi Phượng đang bóp mặt Miêu Tử, hung hăng hôn một cái, phát ra tiếng "chụt" vô cùng thanh thúy.
"Muội muội chính là để lấy ra để dùng à." Miêu Tử lau mặt, nhỏ giọng nói.