24.
Cuộc hẹn cuối cùng vẫn là không thành, Tô Nguyệt đến Hàng Châu còn chưa được mấy ngày, không biết ở đây có nơi nào hay ho để đi chơi, chủ yếu là bọn họ đi xem phim, đi dạo phố, rồi đi Tây Hồ tản bộ một vòng, không có gì mới mẻ, ngồi trên xe bus được một nửa đường, Vương Hi Phượng đã mệt đến ngủ gục.
Tô Nguyệt vẫn dứt khoát đưa Vương Hi Phượng về căn phòng trọ của mình.
Nghe đối phương nói muốn đưa nàng về chỗ của người kia, ý thức của Vương Hi Phượng khôi phục trở lại sau 3 giây đồng hồ.
Tô Nguyệt còn thật sự thề thốt: "Em chỉ sợ chị đi một mình về khó khăn, không bằng đến nhà em xem phim được không?"
Vương Hi Phượng cuối cùng vẫn gật đầu, bởi vì hiện tại nàng thật sự muốn tìm một nơi có thể nằm.
Người vừa bước qua cánh cửa chính, Vương Hi Phượng đã nằm xuội lơ ở trên cái giường nhỏ nhà Tô Nguyệt, toàn thân Tô Nguyệt bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy, tư thể nằm thẳng của Vương Hi Phượng giống thư thể đang câu dẫn, về chủ quan cô không muốn, chỉ là khách quan hấp dẫn người hình thành điều kiện phạm tội.
Hơn nữa Tô Nguyệt vẫn còn có cái ý tứ kia với Vương Hi Phượng, hiện tại ngắm nhìn bốn phía, phòng là phòng ở của cô, cửa thì đã khóa, không có người ngoài, ngay cả camera theo dõi cũng không có, càng đừng nói cái gì mà chú cảnh sát ngồi trên xe cảnh sát tuần tra ở bên ngoài.
Nói đơn giản thì là người đã vào địa bàn của cô, muốn đi ra còn phải xem ý cô có muốn hay không.
Tô Nguyệt níu lấy ngón tay của mình khiến cho nó vặn xoắn lại thành hình bánh quẩy Thiên Tân.
Vương Hi Phượng vừa vào cửa thì nằm ngay lên giường của cô, ga trải giường của Tô Nguyệt màu trắng, đồng bộ, thoạt nhìn cực kỳ sạch sẽ. Phía trên cũng không bừa bộn bày bừa gì đó, quần áo chỉnh tề gấp ở góc giường, xem ra cô ấy là một người có quy củ.
Nàng nhắm mắt tu bổ lại giấc ngủ, không nghĩ tới có người ngủ không được đang muốn đi làm cái gì.
Khách nhân không nói không rằng, chủ nhân nên vui.
Qua nửa giờ, Tô Nguyệt mới có dũng khí ngồi xuống bên cạnh Vương Hi Phượng, cộng thêm 10 phút, cô mới chậm rãi buông mình nằm xuống, cùng với Vương Hi Phượng chen chúc trên một chiếc giường.
Vương Hi Phượng ngại trên giường có thêm một người gạt nàng ra, không thể không hỏi: "Em cũng buồn ngủ à?"
Ánh mắt của Tô Nguyệt có chút ai oán, ưu điểm của cô so với Giả Bảo Ngọc chính là cô sẽ làm ra loại ánh mắt cầu khẩn này, tựa như đang muốn nói [Chủ nhân, xin hãy hôn em đi].
Bởi vì cả hai người đều biết đối phương muốn gì, có cái ý nghĩ kia, chuyện gì xảy ra cũng có thể biết thời biết thế.
Vương Hi Phượng nói: "Có vẻ như chị không nên tới đây."
Tô Nguyệt thấy Vương Hi Phượng lộ vẻ hối hận, sợ cô rời đi, đi rồi cũng sẽ không quay đầu lại, sau này gặp mặt xem như người xa lạ.
Trái ngược lại với dự đoán của cô, Vương Hi Phượng nằm xuống, nhắm mắt lại, kết liễu cái vấn đề kia.
Tô Nguyệt nhìn nàng ngủ, dũng khí nổi lên muốn hôn môi của nàng, Vương Hi Phượng thoa một lớp son môi thật dày trên miệng, rất giống như lớp giáp ngăn trở giữa hai người.
Khi Vương Hi Phượng mở mắt, đầu lưỡi của Tô Nguyệt đã sắp tiến vào trong miệng của nàng.
Đây rõ ràng là hôn, giống như một T luống cuống muốn dùng loại hành vi này để chứng minh sự hiện hữu của mình.
Vương Hi Phượng bối rối.
Vẻ ngoài của Tô Nguyệt không hề giống với nụ hôn của cô, cô ấy thoạt nhìn giống như một người chân thật, thế nhưng tư thế hôn của cô ấy lại có chút ngang ngược.
Tay của Vương Hi Phượng mới vừa đụng tới bả vai, muốn đẩy cô ấy ra, miệng Tô Nguyệt đã đậu lên cổ của nàng, nơi đó là chỗ mẫn cảm của Vương Hi Phượng, nơi dễ khiến nàng động tình nhất.
Trên môi của Tô Nguyệt dính màu son đỏ từ môi Vương Hi Phượng, dấu vết màu đỏ trống như cánh hoa sau khi bị nghiền nát thành nước, chảy về phía dưới.
"Vương Hi Phượng, chị đừng đẩy em ra được không? Em thật sự thích chị, muốn có chị, dù cho chị không thích em thì xin chị cũng đừng đẩy em ra xa, có được không?" Trong giọng nói của Tô Nguyệt có hàm ý khẩn cầu.
Tay Vương Hi Phượng mềm hóa trong 10s đồng hồ, kết quả cuối cùng là nàng không thể đứng dậy được nữa.
Bởi vì nàng cũng muốn, Tô Nguyệt hỏi nàng có phải hay không thích, Vương Hi Phượng nói thích.
Tô Nguyệt hỏi có phải hay không nàng muốn em họ của nàng hôn nàng chạm vào nàng đè nàng như vậy? Vương Hi Phượng thở hổn hển nói: "Nếu như chị nói là cực kỳ muốn, đáp án này có thể thành thực không?"
"Không, nếu như đối tượng ảo tưởng của chị là em, em sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ." Tô Nguyệt lại có thể cứ như vậy khóc, giống như một đứa bé, khóc đến không biết đây là đâu.
Ngón tay Tô Nguyệt tiến vào trong quần lót của Vương Hi Phượng, thiếu chút nữa. . .
Vương Hi Phượng hít sâu một hơi, lôi cánh tay của cô ấy ra, đặt ở nơi xa nhất bên ngoài giường, nàng ôm đầu Tô Nguyệt bỏ vào trước ngực của mình, nói: "Có gì mà phải khóc."
"Ai bảo, chị chẳng hề quan tâm đến em, không quan tâm đến em, trong khi em yêu chị như vậy." Tô Nguyệt càng khóc càng có cảm giác, dứt khoát vùi mặt vào giữa khe ngực của Vương Hi Phượng, nước mắt ở giữa khe ngực chảy xuôi.
Vương Hi Phượng nói: "Hiện tại chị có người trong lòng, nó giống như một cái thùng chứa đầy đồ vật, em có muốn tiến vào cũng không thể, sau này, khi trong đó đã không còn ai, chị sẽ để em tiến vào, có được không?"
"Em không muốn làm người dự bị, chị đừng nghĩ tới cô ấy nữa được không? Em đã ở đây để cho chị lựa chọn, vì sao chị vẫn phải cực khổ theo đuổi cô ta?"
"Nếu như chị có thể khống chế chính mình không cần một lòng một dạ đặt cược vào Giả Bảo Ngọc, chị đã không phải là Vương Hi Phượng, chị lúc đó đã thành thần rồi." Vương Hi Phượng cũng đành chịu, thở dài một tiếng. Một tay vỗ bả vai Tô Nguyệt, tư thế này của Tô Nguyệt thực sự rất giống Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc cũng từng có một lần bị phim ma hù cho sợ hãi, cũng là nàng ôm em họ như thế này.
Nghĩ đến, Vương Hi Phượng liền ôm sát Tô Nguyệt, cũng là ôm sát đầu Giả Bảo Ngọc.
"Em nguyền rủa chị không chiếm được cô ta." Tô Nguyệt nói.
"Cám ơn em vì đã thích chị."
"Đúng hơn là yêu."
"Cám ơn vì đã yêu chị." Vương Hi Phượng cười đáp.
Ở lại nhà Tô Nguyệt ăn một bữa cơm, xem một bộ phim điện ảnh, bất tri bất giác đã là buổi chiều, Tô Nguyệt làm bữa điểm tâm nhỏ theo kiểu Giang Tô mà cô am hiểu nhất, cô ấy nói rằng bởi vì người trong nhà cô đều thích ăn đồ ngọt, hơn nữa bà ngoại lại là người theo hướng truyền thống, từ khi cô còn nhỏ đã dạy cho cô mấy món ăn này.
Một ngày của Vương Hi Phượng về cơ bản là ăn và xem phim, Tô Nguyệt giống như là muốn lấy lòng của nàng, để cho nàng làm chủ địa phương của mình.
Lúc nàng nói là phải đi về, cô ấy còn tiễn nàng về đến tận nhà dưới.
Tô Nguyệt tốt đến mức khiến Vương Hi Phượng gần như bật khóc.
Thời điểm chia tay, Tô Nguyệt đứng lại hồi lâu ở trước mặt nàng mới có thể thu hồi ánh mắt lưu luyến không rời. Hai người dựa vào nhau gần như vậy, gần đến mức Vương Hi Phượng mơ hồ nghĩ đối phương sắp hôn nàng, bất quá, Tô Nguyệt rất tốt, cô ấy chỉ nhìn, lấy ánh mắt hôn nồng nhiệt, như vậy thì Vương Hi Phượng ngay cả quyền cự tuyệt cũng bị tước đi mất.
Vương Hi Phượng từ sau lưng Tô Nguyệt thấy được gương mặt Giả Bảo Ngọc đang nhìn đến trợn mắt há mồm.
Vẻ mặt quen thuộc nhất của Giả Bảo Ngọc chính là cái vẻ hờ hững mang theo nụ cười, khi em họ cười, khóe mắt có nếp gấp, ánh mắt ấm áp, luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương, xuyên thấu qua ánh mắt có thể thấy được tâm hồn sáng ngời ở bên trong.
Còn về hiện tại, dường như đây là lần đầu tiên Giả Bảo Ngọc làm ra cái vẻ mặt kinh ngạc vô cùng khó tin như vậy, vậy nên gương mặt em họ thoạt nhìn có vẻ xa lạ, giống như không khống chế được vẻ mặt của mình, cơ thể cứng ngắc vô cùng.
Tô Nguyệt nhìn vẻ mặt của Vương Hi Phượng, quay đầu đối diện Giả Bảo Ngọc.
Ngày hôm qua khi thấy người kia là lúc nửa đêm, khoảng cách rất xa, mơ mơ hồ hồ không rõ, hiện tại nhìn ở khoảng cách gần, cô lại khám phá ra một ấn tượng khác.
Giả Bảo Ngọc đeo balo, trong tay còn cầm theo một đống sách vở, kính viễn thị gọng đen, thoạt nhìn giống như một sinh viên mới tiến vào đại học.
Vẻ ngoài văn nhã và gọn gàng, có lẽ đây chính là điểm duy nhất có thể khiến cho người ta cảm thấy ghen ghét.
Thời điểm Tô Nguyệt và Giả Bảo Ngọc gặp thoáng qua nhau, Vương Hi Phượng cười nói với Giả Bảo Ngọc: "Ngày hôm nay không có lớp à?"
Giả Bảo Ngọc thay đổi tư thế ôm sách một chút, rồi đưa chìa khóa lại cho Vương Hi Phượng, cô đáp: "Tạm thời bị hủy bỏ, vậy nên em trở về trước."
"Ừm, em cất đồ đi rồi chúng ta ra ngoài mua thức ăn." Vương Hi Phượng mở cánh cửa sắt trước hàng hiên, nói rằng cánh cửa bị khóa ở bên trong.
Tô Nguyệt ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà, tòa nhà năm sáu tầng đã cũ, bầu trời phía trên cao trong trẻo, còn chính mình đã thua thật là oan uổng.
...
Thông thường, Vương Hi Phượng ưa thích chọn rau trong khu ẩm thực, nơi đó chính là chiến trường của nàng, có thể cùng một đám người gian thương khẩu chiến bớt đi mấy phân tiền hoặc kiếm thêm được một ít hành lá, điều đó cũng có thể khiến cô kiêu ngạo hết nửa ngày, nàng thích ở đây tính toán chi ly tìm kiếm niềm vui giản dị.
Giả Bảo Ngọc ôm theo giỏ rau đi phía sau lưng nàng, nhắm mắt theo đuôi.
Nàng ở tiền tuyến xông pha chiến đấu, những thứ thu hoạch được đều ném cho người ở hậu phương phía sau.
Vương Hi Phượng cẩn thận chọn lựa tôm hùm, những con tôm hùm tai to mặt lớn đang ở bên trong giương nanh múa vuốt với Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng thật cẩn thận xem xét kỹ con tôm hùm thoạt nhìn trông có vẻ to nhất.
"Người kia có phải là người ngày hôm qua?" Giả Bảo Ngọc hiếm khi nào dấy lên tâm lý bát quái, cô bắt đầu hỏi Vương Hi Phượng về vấn đề riêng tư, hiện tượng này đúng là lần đầu tiên nàng gặp, Giả Bảo Ngọc vẫn luôn bỏ qua bí mật của người khác, giống như em họ đối với cuộc sống của người khác thái độ đều là thờ ơ.
Đây là một dấu hiệu tốt. Vương Hi Phượng nghĩ.
Giả Bảo Ngọc nghĩ người kia lại tái xuất, có lẽ thuyết minh cho việc cô ấy và Vương Hi Phượng có một mối quan hệ tốt đẹp, nhưng khi cô nhìn ánh mắt của cô ấy, cô lại cảm thấy kỳ quái, Giả Bảo Ngọc không ngu ngốc đến độ không nhận ra địch ý. Đó cũng là lúc cô để ý đến người này.
"Đó là một người bạn." Vương Hi Phượng cầm lên một con tôm hùm toàn thân hai màu đen đỏ, nhét vào trong túi.
Giả Bảo Ngọc trầm mặc không nhắc lại, Vương Hi Phượng trái lại càng không được tự nhiên, Vương Hi Phượng ước gì em họ có thể hỏi đến cùng, hai người họ ai thông dâm với ai, thuận tiện cấp cho Vương Hi Phượng một cái công đạo. Chỉ là Giả Bảo Ngọc lại rụt về sau, giống như thỏa mãn với cái đáp án này, cũng không còn ý tứ muốn đi hỏi tiếp.
Vương Hi Phượng cảm thấy mất mặt, xúc động muốn thẳng thắn của bản thân trong một giây đã hóa thành sương khói trước tính khí ôn hòa của Giả Bảo Ngọc.
Thôi kệ đi, một lúc nào đó sẽ có cơ hội.
Trong lúc Vương Hi Phượng bận ngẫm nghĩ, con tôm hùm không sợ chết kẹp lấy ngón tay của nàng, Vương Hi Phượng giận đến tím tái mặt, sau khi hủy thi diệt tích móng vuốt của con tôm hùm, nàng đặc biệt đánh dấu, lúc trở về nhất định phải đem bằm vằm chế biến nó mới được.
Hiếm khi Giả ba không đúng lúc gọi điện thoại tới, Giả Bảo Ngọc hỏi có phải trong nhà xảy ra chuyện gì không?
Giả Chính nói: "Trong nhà hết thảy đều bình an, chỉ là mẹ con nói sợ con ở nơi mới không quen, muốn bố hỏi nơi này con ở được không, bố không lay chuyển được mẹ, mẹ con là thích quan tâm như vậy."
"Con ở nơi này vô cùng quen." Giả Bảo Ngọc trả lời.
"Vậy là tốt rồi, con tự biết chăm sóc cho bản thân mình, chị họ con đã tìm được việc chưa?"
"Rồi ạ." Giả Bảo Ngọc có chút do dự trả lời, sợ cha hỏi chị họ làm công việc gì, nếu như muốn một người không có thói quen nói dối đi động não nói dối, đó dường như là một chuyện không thể, hơn nữa, một khi đã lao vào cái vòng dối trá, một câu nói sai lầm, việc tiếp theo là không ngừng phải giấu diếm nó. Tư tâm Giả Bảo Ngọc không muốn cha biết Vương Hi Phượng làm cái gì, sợ cha sinh ra hiểu lầm đối với chị họ.
"Mẹ con nói con nên đi tìm một đối tượng." Giả ba đột nhiên nói đến chuyện này, ngày hôm qua Giả mẹ đi lên miếu cầu một quẻ, đó là quẻ về nhân duyên của Giả Bảo Ngọc, thầy tướng số nói là nắm phần chắc, nhưng nhìn quẻ bói có hoa lại không có quả, nhắc tới cảm thấy thật kỳ quái.
Giả Bảo Ngọc tạm thời không nghĩ đến chuyện kết hôn, chuyện này vẫn còn cách ý niệm của cô rất xa, lúc còn học đại học cũng vậy mà bây giờ cũng vậy.
Hiện tại, thanh niên có xu thế kết hôn muộn, huống chi là người ham đọc sách, người tới 30 tuổi mới chịu kết hôn cũng còn có nữa là. Chưa gặp được người khiến cô muốn an định lại, trong đầu Giả Bảo Ngọc chưa từng có ý niệm muốn lập gia đình.
"Cha, con còn chưa nghĩ tới chuyện này, huống chi duyên phận còn chưa tới, mọi chuyện không thể cưỡng cầu."
"Đúng vậy, con còn nhỏ. Nhưng chị họ của con thì đã sắp 30 rồi, có phải con bé nên kết hôn rồi không?" Giả ba dò hỏi.
Đôi lông mày của Giả Bảo Ngọc không tự chủ nhăn lại, cô không nghĩ đến chuyện bản thân kết hôn, cũng không nghĩ đến chuyện Vương Hi Phượng cần kết hôn.
Vương Hi Phượng vẫn luôn duy trì trạng thái độc thân tự do, càng không nói đến cái đề tài tình yêu tình báo gì, thế nên Giả Bảo Ngọc cảm thấy chuyện này cách hai người bọn họ rất xa, cha vừa nhắc tới, Giả Bảo Ngọc mới giật mình phát hiện, Vương Hi Phượng hình như đã không còn trẻ nữa.
Tuổi trẻ, là một cái cớ để cho phụ nữ có thể tiếp tục bám vào, nhưng khi Vương Hi Phượng đã đạt đến độ tuổi nhất định như vậy, ước chừng chị họ cũng nên có khát vọng yên ổn, nên tìm cho mình một tổ ấm.
Giả Bảo Ngọc không biết làm sao giải thích cùng cha những ý niệm lộn xộn trong đầu của mình, cô chỉ có thể đáp lại: "Chuyện này phải xem ý của chị họ, con cảm thấy không nên can thiệp vào."
"Sao lại không nên can thiệp, bố chỉ sợ con bé muốn yêu đương, con lại phải rời nhà con bé, con cũng nên tính trước chuyện này đi." Giả ba nói, chỉ sợ đến lúc đó đứa con gái bảo bối của ông lại rầu rĩ không thích nghi với hoàn cảnh mới. Ai bảo trong nhà có một viên minh châu, làm cái gì cũng không thể an tâm được.
Giả Bảo Ngọc nhẹ nhàng đáp: "Bây giờ vẫn còn sớm, sau này chúng ta hãy nói lại chuyện này."
"Bố cũng sẽ không nhắc lại nữa, con nghỉ ngơi cho tốt, thầy gọi điện tới nói rằng con rất tốt, rất đáng khen, bố cảm thấy cực kỳ tự hào và may mắn, Bảo Ngọc, bố đã từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, ý niệm đó không ngừng xuất hiện trong đầu, con có phúc khí hơn nhiều so với bố." Giả ba nói có chút cảm động.
Giả Bảo Ngọc đáp lại: "Bởi vì con có một người cha tốt nhất."
"Nha đầu cũng học người ta ăn nói ngọt xớt rồi. Bố cúp máy đây, con phải để ý thân thể, đừng để bị cảm lạnh, nhớ phải chú ý bản thân."
"Dạ."