25.
Vương Hi Phượng biết mình trưởng thành không sai, gợi cảm mê người, nhưng hẳn là còn chưa tới mức đại mỹ nhân có thể khiến cho thánh tăng đắc đạo Giả Bảo Ngọc phải quay lại ngoái nhìn.
Vương Hi Phượng nhìn mình ở trong gương mấy lần, gương mặt vẫn là gương mặt ưa nhìn, nhìn lâu một chút, cũng không thấy có gì bất thường xuất hiện.
Như vậy, chỉ có thể là do đầu óc Giả Bảo Ngọc có vấn đề gì đó.
"Nha đầu, em đã lén nhìn trộm chị 19 lần, đừng cho là chị không biết." Vương Hi Phượng ngả bài xuống, lại tiếp tục bị em họ nhìn, bữa cơm này nàng cũng không muốn ăn nữa.
Giả Bảo Ngọc cho là mình không thèm để ý, không nghĩ hai mắt của mình lại thành thật như vậy, len lén nhìn thì lén lút nhìn người, ngụy trang lẩn núp cũng không làm được. Vương Hi Phượng vừa nói, cô liền đỏ mặt, không đánh đã khai.
"Em nói cho rõ ràng. Đó là về học tập, sinh hoạt hay tình yêu? Em cứ nói một lần cho rõ." Vương Hi Phượng buông đũa xuống, đặt bát cơm sang một bên, lúc cần đàm phán với Giả Bảo Ngọc thì nhất định phải bày ra tư thế thật tâm, nếu không sẽ là khuyết thiếu thành ý.
"Không phải là chuyện của em." Cuộc sống của Giả Bảo Ngọc đơn giản như vậy, còn có gì có thể khiến cho em họ phiền não, chuyện phiền não chỉ có thể là về Vương Hi Phượng.
"Chuyện này có liên quan tới chị?"
Giả Bảo Ngọc khẽ gật đầu.
Đôi mắt Vương Hi Phượng ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Giả Bảo Ngọc, muốn nhìn ra cái gọi là chuyện liên quan đến nàng rốt cuộc là chuyện gì?
Giả Bảo Ngọc nói: "Em vẫn luôn xem nhẹ một sự thật, trước giờ em vẫn chưa từng nghĩ đến, chỉ là hiện tại đột nhiên nhớ ra thì liền cảm thấy vô cùng cấp bách."
Vương Hi Phượng nhìn cái diễn cảm nghiêm túc trang trọng của em họ, nàng còn tưởng rằng mình đang ở trong nội đường đại hội nhân dân đàm luận về khủng hoảng kinh tế, không khỏi ngồi thẳng người, nghe em họ giảng giải.
"Chị họ, tuổi chị đã không còn nhỏ nữa."
"Đương nhiên là chị biết, còn cần em phải tới nhắc nhở sao?"
"Em nghĩ đến nếu có một ngày chị cần kết hôn, có phải hay không em cũng nên rời đi." Ánh mắt của Giả Bảo Ngọc chống lại cặp mắt kia của Vương Hi Phượng, không khí giống như là đông đặc lại, nhãn cầu của Vương Hi Phượng mở to giống như hai cái bóng đèn, lúc này không phải thời gian lo lắng đến việc hủy đi hình tượng, chỉ là nàng nghĩ đến ý Giả Bảo Ngọc nói không phải là về vấn đề tuổi tác mà chính là về vấn đề hôn nhân của nàng, nghĩ vậy, Vương Hi Phượng mới trừng em họ như vậy.
Đầu óc con mọt sách chết tiệt không lối thoát tự nhiên khi không lại động đậy ý niệm trong đầu, đã nghĩ đến chuyện mình nên đi lập gia đình, chị lập gia đình rồi em có tiền lì xì không? Trong đầu Vương Hi Phượng hận không thể nghiến răng nghiến lợi.
"Chị họ, hình như chị không có ý định kết hôn." Giả Bảo Ngọc nói.
Vương Hi Phượng tiếp tục trợn mắt.
"Chị thực sự tức giận." Giả Bảo Ngọc chỉ đơn giản nói ra một sự thực.
Vương Hi Phượng đập bàn một cái, đứng dậy đi ra bên ngoài, lúc ra đến cửa, cánh cửa kia bị nàng đá nổ.
Giả Bảo Ngọc đối diện với một bàn thức ăn đã nguội lạnh, cô ngồi đấy thật lâu không nói gì.
Chỉ là cô cảm thấy có mấy lời, nếu cứ để trong lòng thì thật khó chịu nên muốn sớm nói ra, thực tế, khi ý nghĩ kia sum họp lại trong đầu, cô đã cảm thấy bất an, có lẽ là vì dự cảm tương lai sắp xảy ra biến đổi của mình, cô không hi vọng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy.
Cô không thể cứ cả đời ở bên cạnh Vương Hi Phượng, chị họ của cô có cuộc sống và gia đình của chị họ, rồi sẽ có một ngày, cô phải ra đi.
Vậy nên, cô nói ra, khiến cho chị họ cô nổi giận.
Có rất nhiều chuyện Giả Bảo Ngọc không hiểu, và thứ cô không hiểu nhất chính là lòng dạ đàn bà.
Giả Bảo Ngọc muốn tới thăm phòng khám tâm lý của trường học, trước tiên cô theo quy củ đi đến y viện đăng ký, cố ý chọn lựa thời điểm không có ai.
Trong căn phòng không có bác sĩ khoác áo blouse trắng to đùng, chỉ có Lý Tử Sanh quen thuộc, cô ấy ngồi ở một bên, thoải mái bắt chéo chân, trong tay cầm gói khoai tây chiên, vừa nghe nhạc nhẹ, vừa cắn khoai tây chiên.
"Học tỷ?" Giả Bảo Ngọc không ngờ lại bắt gặp Lý Tử Sanh ở nơi này, cô cứ ngỡ là mình đi lộn chỗ. Cô đứng ở cửa do dự nửa ngày, mãi đến lúc Lý Tử Sanh gọi, cô mới chịu đi vào.
"Ngồi xuống đi em." Lý Tử Sanh giống như là hàng chính chủ nơi này, tránh ra nhường chỗ cho Giả Bảo Ngọc, còn mình thì đặt mông ngồi xuống ghế bác sĩ.
"Em tới tìm bác sĩ tâm lý." Giả Bảo Ngọc nhỏ giọng nhắc nhở.
Lý Tử Sanh trả lời: "Nhảm nhí, nơi này chẳng lẽ còn có bác sĩ phụ khoa à?"
Giả Bảo Ngọc cạn lời, cái ghế đáng ra nên là một thứ thoải mái thì nay như có kim châm cắm ở phía dưới, khiến cho cô ngồi cũng không yên.
"Gần đây, em có gì phiền não?" Lý Tử Sanh ngồi rất có uy, chỉ thiếu có cái áo khoác trắng cho ra dáng hình tượng, còn lại thì căn bản cực kỳ chuyên nghiệp.
Giả Bảo Ngọc lắc đầu, đáp: "Em không muốn tâm sự với người quen."
"Chị biết, chị khẳng định là bác sĩ tâm lý cũng sẽ nói như vậy với em, em muốn giữ khoảng cách với bác sĩ tâm lý, nhưng mà chị không phải là bác sĩ tâm lý, chị là bạn của em, dùng thân phận bạn bè nghe em tâm sự, như vậy có gì là sai?"
"Nhưng mà. . ."
Ngón tay của Lý Tử Sanh điểm ở trên bờ môi của mình, nói: "Tuyệt đối giữ bí mật!"
Giả Bảo Ngọc trầm mặc một lúc lâu mới chịu mở miệng: "Đó không phải là chuyện của em, là chuyện về chị họ."
"Chị họ của em thoạt nhìn tốt lắm." Lý Tử Sanh căn cứ từ bản thân, nhận xét.
"Kỳ thật em không hiểu chị họ, chị họ không giống với em." Hai tay Giả Bảo Ngọc nắm chặt, nhìn về phía Lý Tử Sanh, cô chỉ từ góc xéo đỉnh đầu nhìn xuống, ánh mắt bình thản, không có màu sắc, tâm tư Giả Bảo Ngọc cũng dần chậm lại.
"Học tỷ, nếu như một phụ nữ không muốn kết hôn, chị nói xem là gì cái gì?" Giả Bảo Ngọc hỏi Lý Tử Sanh.
Lý Tử Sanh nghĩ đến vấn đề này, không khỏi mỉm cười, người phụ nữ kia, chắc chắn là chị họ của Giả Bảo Ngọc rồi.
"Lý do thì có rất nhiều. Chiếu vào một đối tượng cụ thể, là chị chẳng hạn, đối với người phụ nữ tên gọi Lý Tử Sanh gần ba mươi tuổi mà nói, hiện tại còn chưa muốn kết hôn là bởi vì cảm thấy tự do quan trọng hơn ổn định. Còn nếu như chiếu vào em mà nói, thì đó là bởi vì em còn trẻ, còn có một khoảng thời gian dài nữa để hưởng thụ."
"Nếu một phụ nữ chỉ vừa đề cập đến việc kết hôn đã nổi giận thì sao?"
"Thì đó chính là bài xích. Là nguyên nhân kia. . ."
". . ."
"Em đã từng xem bộ phim này chưa? [xxxx]?"
"Em chưa." Giả Bảo Ngọc lắc đầu.
"Đúng lúc chị vừa mượn về bộ phim kia, chúng ta cùng nhau xem đi. Em thích khoai tây chiên hay khoai điều? Chị mua hết rồi."
"Nhưng mà. . ."
"Dài dòng làm cái gì, như vậy rất không dứt khoát, cẩn thận chị đá em đi bây giờ, xem phim cùng chị, xem xong rồi em sẽ biết." Lý Tử Sanh không để cho Giả Bảo Ngọc có thời gian cự tuyệt, cô trực tiếp mở phim lên, quay màn hình lại đối diện hai người.
Giả Bảo Ngọc mất đi quyền nói chuyện, bộ phim điện ảnh này, cô mở to mắt xem từ đầu đến cuối, giống như nó là một cuốn sách phức tạp, cô cần phải cẩn thận đọc từ chữ đầu tiên cho đến chữ cuối cùng.
Bộ phim chiếu được một nửa, Giả Bảo Ngọc hỏi Lý Tử Sanh: "Chị họ em là vì bị đàn ông tổn thương nên mới mất đi sự tin tưởng đối với hôn nhân?"
"Quả nhiên em không phải là tên đần, không nhìn ra được dụng ý bên trong." Miệng Lý Tử Sanh chất đầy khoai điều, tiếng nói chuyện mơ hồ nghe không rõ.
"Em chưa từng biết thì ra chị họ có quá khứ như vậy, em nên làm gì bây giờ? Em có nên đi an ủi chị ấy? Hãy đi tìm một người đàn ông tốt?" Giả Bảo Ngọc còn thật tâm thỉnh giáo.
Lý Tử Sanh lắc đầu, nói: "Kỳ thật, người chịu qua tổn thương sẽ tránh lại đi tiếp xúc với miệng vết thương, nếu chị là em, sau này chị sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện kết hôn hoặc là đàn ông, chị cũng sẽ không ở trước mặt cô ấy nói rằng muốn yêu đương, càng không thể đi yêu người khác, em phải biết rằng, con người là sinh vật tức cảnh sinh tình, chị họ em nhìn thấy cảnh đấy nhất định sẽ rất thống khổ!"
Lý Tử Sanh nói vô cùng cảm động, diễn cảm rối rắm, mang theo ưu thương.
Giả Bảo Ngọc nghe xong, gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng lại có nghi hoặc nho nhỏ, chị họ cô có vẻ không phải là kiểu người đó, còn nữa, có cần phải triệt để như vậy không?
Vẻ mặt của Giả Bảo Ngọc tố cáo lòng tin của cô vào giáo lý của Lý Tử Sanh, Lý Tử Sanh nói: "Kẻ tin ta, ắt được vĩnh sinh." (Người tin vào tôi, ắt được sống trường tồn.)
Giả Bảo Ngọc không khỏi cười khẽ.
"Còn nữa, em ngẫm lại xem, chị họ em một mình ở Hàng Châu, khi bị thương tâm, lại không thể tìm lấy cho mình một người để an ủi, cô ấy nhất định cực kỳ khát vọng yên ổn, người khuyết thiếu cảm giác an toàn thường thích tiếp xúc với hơi ấm của người khác, có phải cô ấy thường xuyên ôm chặt lấy em, thậm chí còn hôn em?"
"Ừm, đúng vậy." Giả Bảo Ngọc thật tình gật đầu.
"Có phải cô ấy động một cái là lại nói em đừng rời bỏ cô ấy?"
"Ừm."
"Có phải cô ấy thường xuyên làm cho em rất nhiều chuyện, cẩn thận chăm sóc cho em."
"Ừm."
"Vậy nên, sau này em phải chú ý, đừng chủ động cự tuyệt cô ấy, cô ấy sẽ có loại cảm giác bị vứt bỏ, từ nay về sau mất đi hy vọng đối với cuộc sống."
"Có nghiêm trọng như vậy không?"
"Kẻ tin ta. . ."
Nghi hoặc của Giả Bảo Ngọc nhanh chóng tan biến đi mất, dễ dàng từ bỏ, Lý Tử Sanh phe phẩy tay: "Nhớ rõ có chuyện gì thì tìm học tỷ nha."
"Cám ơn học tỷ." Giả Bảo Ngọc thành thật cảm ơn. Không có áp lực ở trong lòng, giống như con đường trước mắt được rộng mở.
Giả Bảo Ngọc đi ra cửa, gặp thoáng qua một thanh niên mặc áo ba-đờ-xuy trắng. Người nọ quét qua Giả Bảo Ngọc, lập tức chuyển bước đi tới bàn công tác hỗn độn cùng thủ phạm gây ra sự hỗn độn đó.
"Này, Lý Tử Sanh, chỗ này không phải địa bàn của em, đừng có kiêu ngạo như vậy được không?"
"Các hạ quá khen." Lý Tử Sanh không đồng tình.
"Thế trừ bỏ việc ăn ra, em còn có thể làm cái gì?" Bác sĩ tâm lý hàng thật giá thật nhíu đôi lông mày của mình.
Lý Tử Sanh cười nói: "Em sẽ giúp các bạn trẻ truyền đạo thụ nghiệp, giải thích nghi vấn."
"Vớ vẩn, mỗi lần có giờ tâm lý, ai là kẻ toàn trốn đi chơi."
"Em vô dụng nhưng cũng có thể bày ra chân lý đấy." Lý Tử Sanh nhún vai, đắc ý nói.
*Hẳn, khi bạn thích làm bác sĩ tâm lý nhưng bố mẹ bắt đi học lịch sử :)
...
Chạng vạng về đến nhà, Giả Bảo Ngọc nhìn Vương Hi Phượng, cô cảm thấy chị họ thực sự là một cô gái sợ hãi cô đơn, khuyết thiếu cảm giác an toàn, cô có cảm giác có lẽ chị họ đang che dấu một điều gì đó sau lớp make up xinh đẹp kia.
Buổi sáng Vương Hi Phượng xuất môn đi ra ngoài, sau khi đi tới cửa thì liền hối hận, sao nàng lại có thể dễ dàng nổi giận như vậy, một chủ đề đơn giản đến không thể nào đơn giản hơn lại có thể khiến cho nàng nổi trận lôi đình, nàng đem hết mọi trách nhiệm quy kết hết cho đại di mụ chết tiệt kia.
Ở dưới lầu một lúc xả đi cơn tức giận không biết từ đâu đến, đợi đến khi tỉnh táo lại, Vương Hi Phượng nghĩ, có lẽ đây là cơ hội tốt để nói cho Giả Bảo Ngọc biết, biết rằng nàng sẽ không kết hôn, cho dù có thể cũng sẽ lựa chọn không kết hôn, nàng hi vọng có thể cùng với Giả Bảo Ngọc làm một đôi tình lữ chung sống, nếu như Giả Bảo Ngọc nhất quyết nói không muốn, nàng sẽ thu thập lại những mảnh trái tim thủy tinh vỡ nát dưới đất, gạt đi nước mắt để tiếp tục tính toán.
Một khi đã hạ quyết tâm, nàng liền hi vọng lập tức đi làm, làm tốt rồi, sớm chết sớm siêu sinh.
Vương Hi Phượng lập tức chạy về nhà, người vốn nên ở trong nhà đã biến mất không thấy gì nữa, căn phòng hoàn toàn vắng bóng của Giả Bảo Ngọc.
Dũng khí ở trong cơ thể Vương Hi Phượng lập tức chạy mất, nàng mềm chân ngồi xuống chiếc ghế sô pha, thở dài thật sâu.
Thật vất vả mới đợi được đến lúc Giả Bảo Ngọc về nhà, Vương Hi Phượng hai mắt tỏa sáng, ngay lúc em họ nàng mở cửa, nàng liền vội vã đứng dậy: "Nha đầu, về chuyện kết hôn. . ."
Giả Bảo Ngọc đi đến trước mặt nàng, sắc mặt ngưng trọng: "Chị họ, em biết rồi, chị không cần phải nói nữa, chúng ta sẽ không bao giờ nói đến đề tài này nữa, có được không?"
Nháy mắt, dũng khí của Vương Hi Phượng hóa thành gió, lần đầu tiên ở trước mặt Giả Bảo Ngọc, người trẻ con hơn nàng rất nhiều, Vương Hi Phượng mất đi năng lực nói chuyện, lắp bắp hỏi lại: "Em biết rồi?"
Giả Bảo Ngọc gật đầu, đáp: "Em biết rồi."
"Vậy thì. . ."
"Vậy nên, chúng ta không nói nữa, được không?" Giả Bảo Ngọc nở ra một nụ cười ôn hòa, nụ cười kia không rõ hàm ý bên trong, nhưng cũng đủ khiến cho Vương Hi Phượng triệt để á khẩu không nói nên lời.
Đây là cái trạng thái gì vậy?