[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc



26.

Một ngày tháng 10, Miêu Tử phải đi, trước một đêm, cô kêu gọi các tỷ muội tề tựu, cùng bạn bè bình thường quen thân, ở trong nhà hàng chiếm cứ một bàn.

Mọi người ăn cơm, sau khi người phục vụ bày ra một bàn đồ ăn đầy đủ, Miêu Tử liền đuổi bọn họ đi ra ngoài, một người cũng không cho ở lại.

Người ở bên trong chăn muốn nói gì thì nói, không muốn để người ngoài chăn nghe được.

Cánh cửa lớn sừng sững ngăn cách, người ở bên trong đưa mắt nhìn nhau, không biết ai nên mở lời trước.

Sao cái khách sạn này nó lại thiếu đạo đức như vậy chứ, cái biểu ngữ màu đỏ trên tường còn chưa kịp gỡ xuống, cái gì mà [Tiễn biệt vui vẻ], vui vẻ cái con khỉ, ly biệt nào có phải chuyện vui vẻ gì?

Miêu Tử cùng Vương An Sinh của cô trước tiên rót rượu cho mọi người, hơn 20 người đều nâng chén đợi cô.

Ngày cuối cùng, Miêu Tử ăn mặc bảo thủ một chút, áo sơ mi ngắn tay, quần cotton trắng, mái tóc cũng được an phận kẹp ở sau ót, lúc không nói chuyện giống như một cô bé trầm lặng.

"Ngày mai, papa sẽ đến đón em, vậy nên hôm nay phải chỉnh trang lại một chút." Miêu Tử cười, giải thích về phong cách ngày hôm nay của mình.

"Ngày mai em đi rồi, chi bằng tỷ muội mình tổ chức một chuyến đi chơi Thượng Hải đi." Vương Hi Phượng đề nghị.

"Ý kiến hay đấy." Ngay lập tức có người phụ hoạ theo.

"Đừng quấy rối, nơi đó rối loạn, thứ cho em không thể chiêu đãi mọi người, chờ em an định lại rồi, em sẽ mời mọi người qua, chỉ là phòng ở bên này không to, có lẽ sẽ phiền mọi người chen chúc trên sàn nhà rồi."

"Hai người bọn em ngủ trên sàn nhà, còn mấy tỷ muội ở đây thì nằm trên giường." Vương Hi Phượng khoa tay múa chân nói.

"Trước khi đi, tiếc nuối duy nhất của em chính là vụ cá cược cuối cùng của chúng ta vẫn chưa có kết quả, em đi Thượng Hải rồi, mỗi ngày cũng sẽ nhớ đến chuyện này, Phượng tỷ khiến cho em đi cũng không được an tâm." Miêu Tử chạy đến bên cạnh Vương Hi Phượng, ôm cổ của nàng, vô liêm sỉ nói.

". . ." Vương Hi Phượng nhất thời kinh ngạc: "Súp ngon phải nấu nhỏ lửa, không phải sao?"

"Cẩn thận khi món súp còn chưa sẵn sàng, chị đã hết ga, đến lúc đó, bọn em biết đi tìm ai hoàn tiền đây." Miêu Tử không khách khí ném đá dưới giếng.

"Tương lai còn dài, tương lai còn dài." Vương Hi Phượng ở trước mắt bao người bỗng nhiên thấy ngượng ngùng, nàng bị Miêu Tử trêu ghẹo, chủ đề của mọi người cũng dần chuyển hướng sang nàng và Giả Bảo Ngọc, bên kia có hai người ngoan ngoãn tiến từng bước đi bộ, khó tránh tổn hại đến uy danh của Vương Hi Phượng, nhắc tới cũng thành một truyện cười.

Vương Hi Phượng cúi đầu dùng bữa, mồm to nuốt xuống, cam chịu lựa chọn hủy đi một chút hình tượng, tránh thoát ánh mắt mọi người rình rập.

Lúc ăn cơm, tất cả mọi người vẫn duy trì trạng thái trầm mặc, trừ bỏ uống rượu, nói gì cũng là lời chúc phúc, Miêu Tử nói sau khi đi sẽ thường xuyên trở về, không phải chỉ là hao tổn chút chi phí hay sao, gia đình cô là người có tiền, đó không phải vấn đề.

Có điều đường xá xa xôi, quay lại không dễ dàng giống như khi ở trong cùng một thành phố, sau này Miêu Tử ở bên kia cũng sẽ có cuộc sống của riêng mình, quán bar khuyết thiếu đi một thành phần, cũng là ít đi một phần vui vẻ.

Miêu Tử quyết định rất vội vàng, còn không có thời gian lo lắng cho chuyện tình của quán bar, sau này thiếu đi một người, có phải hay không sẽ càng thêm phiền toái?

Cho tới nay, chuyện buôn bán cũng đều là do Vương Hi Phượng phụ trách, một mình nàng có thể đảm đương được, bọn muội muội cũng chỉ là xuất hiện quen mặt, trên thực tế chính là ở sau hậu trường chi trả chi phí.

Sau này Miêu Tử đi Thượng Hải rồi, phần cổ phần của cô vẫn còn bảo lưu ở đấy, hy vọng khi cô ngẫu nhiên trở về, có thể lấy tiền hoa hồng.

"Sau này em đi rồi, chị phải nhớ em đấy nhá, mỗi ngày một tiếng nhớ đến người muội muội đáng yêu này, nhớ rõ chị và Giả Bảo Ngọc của chị có tin tức gì thì phải lập tức báo cho em biết, em còn đi lĩnh thưởng." Lúc ra ngoài khách sạn, người đầu tiên Miêu Tử ôm chính là Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng nhẹ nhàng đáp lại cái ôm của cô: "Là tỷ tỷ vô dụng."

"Em tha thứ cho chị."

"Hạ Hạ, còn có Thiên Nhất, cám ơn hai người đã tới tiễn mình." Tiếp theo Miêu Tử  ôm Hạ Hạ và Đinh Thiên Nhất, Đinh Thiên Nhất ở nàng bên tai cô nhẹ nhàng nói mấy câu, phần lớn là chúc phúc, Miêu Tử nghe xong, dáng cười càng sâu: "Cám ơn lời chúc phúc của chị."

Tiếp theo là Tử Di và người yêu của nàng, rồi đến những tỷ muội đã làm bạn với cô nhiều năm, lần lượt cáo biệt từng người, cảm giác phiền muộn tự nhiên lan tràn.

Vương An Sinh vẫn luôn đứng sau lưng Miêu Tử, im lặng ở bên Miêu Tử, thời điểm tiễn Miêu Tử lên xe, người ở phía bên ngoài rõ ràng thấy cô ấy đang khóc.

Khóc là xui xẻo.

"Em còn đoán khi nào cậu ấy mới khóc." Hai tay Hạ Hạ đút túi, vẻ mặt lạnh lùng nói.

Cô ấy không giỏi nhẫn nại, chỉ có thể dùng loại biểu tình vụng về này để che giấu đi.

"Con bé đã nhịn lâu rồi." Vương Hi Phượng nói.

"Cũng không phải nơi nào xa lắm, sau này cũng không phải không bao giờ quay trở lại, sao lại giống như đi đến vùng Tây Bắc thế này." Tử Di nói xong, tất cả mọi người đều cười lớn.

Sau khi tạm biệt, Vương Hi Phượng và Hạ Hạ đi cùng nhau, Đinh Thiên Nhất hỏi nàng: "Nghe Hạ Hạ nói có người đang theo đuổi em."

Vương Hi Phượng không thể nói dối Đinh Thiên Nhất, đối diện với đôi mắt ấm áp kia, nàng chỉ có thể ăn ngay nói thật: "Em ấy tên là Tô Nguyệt, thường xuyên đến quán bar một mình, là một người tốt."

"Em ấy có hy vọng không?"

"Nói không biết chừng, hiện tại em có chút dao động, chỉ là vẫn còn quá sớm. Em cảm thấy giống như em đã thả quá nhiều tinh lực lên người Giả Bảo Ngọc, hiện tại có phải còn quá sớm để buông tay không? Em vẫn đợi, đợi cho đến khi em cảm thấy mọi sự đầu tư của mình đã là triệt để tiêu hao, em mới có thể yên lòng rời đi."

"Đồ ngốc. Chị còn nghĩ em là một người quyết đoán." Tay Vương Hi Phượng bị Đinh Thiên Nhất nhẹ nhàng nắm, phía trước là đèn đỏ, Vương Hi Phượng rút lại bàn chân đã bước ra được một nửa, một chiếc ô tô ở trước mặt nàng chạy như bay phóng qua.

"Hiện tại thì chị đã biết, em là một người thiếu quyết đoán phải không?"

Đinh Thiên Nhất lắc đầu, hỏi: "Em đã nói với em ấy là em thích em ấy chưa?"

"Vẫn còn sớm." Vương Hi Phượng trả lời.

"Nếu như đợi đến khi đã trễ rồi thì sao?"

"Có một số chuyện, nói ra thì rất dễ dàng. Ban đầu, khi em biết mình thích em ấy, em đã nghĩ tới chuyện sẽ nói cho em ấy biết rằng mình thích em ấy. Chỉ là sau đó có rất nhiều suy nghĩ ngăn trở em, em nghĩ đến sau đó, bọn em sẽ ra sao, bọn em còn phải sống cùng một chỗ thật lâu, có lẽ là ba năm, có lẽ là năm năm, mà em thì không thể cả đời không liên hệ với em ấy. Vậy nên mỗi lần nghĩ tới những chuyện này, em lại không thể buông tay được." Vương Hi Phượng cũng có những băn khoăn của bản thân.

"Thoải mái lên. Chị nhớ lần đầu tiên khi chị gặp Hạ Hạ, em ấy có hỏi rằng bọn chị có khả năng hay không, chị đã trả lời là hãy thử xem. Chị cho em ấy một cơ hội, bởi vì cảm thấy kỳ thật yêu một người con gái hay yêu một người con trai cũng không phải là vấn đề gì lớn, nó cũng chỉ là đi tìm một phần hơi ấm mà thôi. Em nói rằng tính cách của chị rất giống với em họ em, vậy thì em họ em cũng sẽ suy nghĩ tương tự." Đinh Thiên Nhất nói cho Vương Hi Phượng nghe, Hạ Hạ ở phía sau nhắm mắt theo đuôi đi theo, tuy rằng nhìn như không thèm để ý, cúi đầu xem gạch lát thềm của cửa hàng trên mặt đất, nhưng cái lỗ tai vẫn dóng thẳng nghe ngóng hai người họ trò chuyện.

"Em muốn hưởng thụ nhiều thêm một chút cuộc sống ấm áp hiện tại, nếu như có một ngày bọn em đột nhiên chặt đứt liên hệ, đây coi như là em đã kiếm đủ vốn, bởi vì chuyện em ghét nhất chính là bị lỗ vốn." Vương Hi Phượng nói.

"Chính như em nói đấy, tương lai còn dài. Tạm biệt." Ở ngã tư đường, nàng vẫy tay nói tạm biệt cùng với hai người Hạ Hạ, nhìn bóng lưng bọn họ nắm tay nhau rời đi, đáy lòng Vương Hi phượng hâm mộ không nói nên lời, một đôi trời đất tạo thành, vĩnh viễn khan hiếm, cũng sẽ không tới lượt nàng.

Ai, về nhà đi. Vương Hi Phượng thở dài.

Trong nhà không có Giả Bảo Ngọc, Vương Hi Phượng cảm thấy trống trải, nàng ngồi trong chốc lát, không có việc gì, ngẩn người.

Ở trước ghế sô pha có thay đổi vài cuốn sách, lần này là tiểu thuyết trinh thám, cứ cách mấy ngày Giả Bảo Ngọc sẽ thay nàng mượn về vài cuốn sách, tất cả đều suy đoán theo sở thích của nàng, có lẽ nàng sẽ thích võ hiệp, trinh thám, truyện ngôn tình gì đó, vậy nên em họ mang về cho nàng những cuốn sách này.

Từ sau khi Giả Bảo Ngọc đến đây mang theo rất nhiều hương vị, trong phòng bếp có hương thơm của đồ ăn, mùi hương của những cuốn sách, hương vị sạch sẽ trên người em họ, có lẽ nơi này càng ngày càng giống như một cái nhà, không chỉ đơn giản là một căn phòng ở nữa.

Phòng và nhà là hai khái niệm khác biệt, một thứ lạnh như băng, một thứ cho cảm giác ấm áp, khung xương và hình thể cũng không đồng dạng.

Vương Hi Phượng lười biếng ngáp một cái, ở trên ghế sô pha duỗi ra thân thể, dựa lưng vào đệm, cứ giữ tư thế như vậy đọc sách.

Bất tri bất giác đã là chạng vạng.

Bên ngoài, chim chóc sôi nổi bay về nhà, mà người nên trở về cũng đã trở về.

Giả Bảo Ngọc mở cửa, trong tay cầm theo mấy túi gì đó, lúc cô trở về thấy căn phòng im ắng, nghĩ đến chuyện Vương Hi Phượng còn chưa về nhà, cô nhìn thời gian, giờ đã là giờ cơm chiều.

Cô đem những món đặc sản được bạn học tặng để ở một bên, rồi đi về phía phòng bếp, lại bị một đôi chân chặn con đường phía trước.

Giả Bảo Ngọc cúi đầu, tầm mắt chuyển xuống người Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng đang mặc một bộ đồ mát mẻ, vải vóc chỉ đủ quấn quanh những bộ phận quan trọng, còn lại phân phát miễn phí cho người nhìn.

Sách vở che mặt, xem ra là đang ngủ.

Giả Bảo Ngọc bất đắc dĩ cười khẽ, một bên cầm áo che ở trên người chị họ, một bên lấy cuốn sách ra khỏi khuôn mặt, Vương Hi Phượng đang ở trong mơ cũng không bừng tỉnh lại.

"Chị họ, cơm chiều phải làm sao bây giờ?" Giả Bảo Ngọc nhỏ giọng hỏi, thay thế cho câu trả lời, Vương Hi Phượng lật người một cái, Giả Bảo Ngọc lẩm bẩm: "Kỳ thật chỉ là một bữa ăn. Nếu như có một ngày, chị họ đi mất, có phải mình sẽ phải ra ngoài ăn đồ ăn ngoài không?"

Giữa lúc Giả Bảo Ngọc đang rơi vào giả định, Vương Hi Phượng tỉnh lại, nàng thấy Giả Bảo Ngọc ngồi ở bên cạnh mình, giống như là trong mộng.

Thời điểm Giả Bảo Ngọc đứng dậy, tay của cô bị Vương Hi Phượng bắt lấy, Vương Hi Phượng đã từng ở trong mơ mơ thấy một giấc mơ thế này, Giả Bảo Ngọc trốn tránh nàng, rời khỏi nàng, nàng ngay cả cơ hội đưa tay bắt lấy cũng không có, nhưng lần này thì nàng đã thực sự bắt được, trái tim cũng theo đó thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Chị họ?" Giả Bảo Ngọc gọi nàng, bộ dạng của chị họ xem chừng là đã tỉnh lại, chỉ là hình như nửa hồn vẫn còn ở trong mộng.

"Bảo Ngọc. . ." Lời nói của Vương Hi Phượng quá nhỏ nhẹ, Giả Bảo Ngọc phải cúi người mới nghe thấy tiếng nàng nói.

Vương Hi Phượng hỏi: "Bảo Ngọc, nếu như có một ngày chị nói ra những lời không nên nói, em có thể đừng rời bỏ chị, có được không?"

Giả Bảo Ngọc nghĩ, có lẽ chị họ đang nhớ về những chuyện đã qua, người khuyết thiếu cảm giác an toàn thì thường như thế, trên tay có vật gì thì không muốn buông ra, Giả Bảo Ngọc ở bên tai Vương Hi Phượng đáp lại: "Được."

Vương Hi Phượng nghĩ đã chiếm được sự cho phép của người trong mộng, nàng liền giãn mi, tiếp tục ngủ.

Khi nàng tỉnh lại thì đã là 8 giờ, trong phòng le lói ánh sáng của một chiếc đèn bàn, Vương Hi Phượng dụi dụi mắt chậm rãi ngồi dậy, trên người có một cái chăn nhỏ, ban đêm không khí lạnh, da thịt bại lộ trong không khí bỗng nhiên cho cảm giác man mát.

Đèn trong phòng bếp sáng rỡ, Vương Hi Phượng đi đến phòng bếp nhìn thấy một bãi chiến trường.

Giả Bảo Ngọc đang chiên cơm, nếu Vương Hi Phượng suy đoán không lầm, có hai cái vỏ trứng, hành tây cắt ngắn cắt dài, còn có hột cơm vẩy ra vung vãi.

Giả Bảo Ngọc tắt bếp, có chút luống cuống với bãi chiến trường trước mặt.

"Em đã sớm biết là em không thích hợp làm chuyện này." Giả Bảo Ngọc tự giễu nói.

"Để chị làm. Em đi làm chuyện của em đi." Vương Hi Phượng hiểu Giả Bảo Ngọc còn rõ hơn em họ hiểu mình, nàng cũng không tức giận, chỉ là có hơi bất đắc dĩ trước chiến trường sắp phải thu dọn, nàng phất tay kêu Giả Bảo Ngọc đi ra ngoài, tự mình đi thu dọn toàn bộ.

Vương Hi Phượng rang hai phần cơm, hai người chia nhau ăn hết, Giả Bảo Ngọc ăn xong rồi thì liền đi đọc sách, Vương Hi Phượng nhanh nhẹn thu dọn bát đũa, đột nhiên nàng cảm thấy, mình giống như một bà chủ gia đình đã 70 80 tuổi rồi.

---

Hẳn hai thím bỏ qua giai đoạn yêu đương, chuyển luôn về giai đoạn vợ chồng già sống với nhau chục năm rồi :)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui