[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc







Trên đường trở về, Phạm Đồng Đồng bị lừa gạt đi đến một cửa hiệu cắt tóc.

Mặt tiền cửa hàng trang hoàng các thiết bị hiện đại, bước vào cửa liền trông thấy ngay những tấm áp-phích thật lớn dán trên tường, có hình người vấn tóc, phía trên trưng bày ảnh chụp mỹ nam, người không biết còn tưởng rằng vào nhầm Host club.

Tóc của Phạm Đồng Đồng trước giờ đều cắt ở một cửa tiệm cắt tóc nhỏ ở quê, người cắt là người quen biết, về cơ bản chỉ là một gian phòng đối diện phố xá, bên trong bầy bừa lộn xộn, trên mặt đất bị bao phủ bởi những sợi tóc đã bị cắt xuống, khăn mặt dính đầy những vệt thuốc tẩy. Ở trong loại tiệm cắt tóc này chỉ có thể lựa chọn hai ba kiểu tóc, tóc ngắn, kiểu đầu học sinh, hoặc cạo sạch toàn bộ.

Chẳng qua là nó vô cùng tiện nghi, giá 3 đồng 1 lần cắt, thêm 5 mao tiền nữa là được gội đầu bằng Head & Shoulders.

Lần đầu tiên nhìn thấy loại cửa hàng này, Phạm Đồng Đồng còn chưa kịp thích ứng, chân Thư Tiệp đã muốn bước qua cánh cửa thủy tinh, còn Phạm Đồng Đồng thì lại bắt đầu lui dần về sau.

"Vào đi." Thư Tiệp nói với Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng lắc đầu, bảo: "Tôi đi cắt tóc cơ mà."

"Chỗ này này chính là tiệm cắt tóc."

"Nơi này giống như Host club ấy." Tất nhiên cô chỉ dám than thở trong miệng, Phạm Đồng Đồng cố gắng đè nặng thanh âm không cho người bên cạnh nghe thấy, nếu không mấy người thợ cắt tóc kia nhất định sẽ cầm kéo cùng dao cạo lao ra, đem Phạm Đồng Đồng đi sửa chữa lại.

Thư Tiệp nghe được, cười khẽ, nói: "Thế cô định đi đâu để cắt? Mái tóc đẹp bị cô hủy thành rơm khô hết rồi, hay cho cô còn có gan đi gặp người khác."

"Có cái gì mà xấu mặt chứ, thầy tôi bảo kiểu tóc này ở Thượng Hải cực kỳ thịnh hành." Phạm Đồng Đồng hướng về phía gương, sờ soạng tóc mình vài cái, lời nói ra khiến cho Thư Tiệp cùng người bên cạnh cười ra tiếng.

"Đó có mà là mốt của mấy trăm năm trước." Thư Tiệp ép Phạm Đồng Đồng ngồi lên ghế, một thợ cắt tóc mặc áo sơmi đen kiểu cách thư sinh đi tới, bị Thư Tiệp ngăn lại, cô nói ra một cái tên, bảo đó là bạn của mình, phiền anh ta gọi người đó đến giúp.

Người kia gật đầu, quay đầu trở lại điểm xuất phát.

Phạm Đồng Đồng ngồi ở trên ghế, chớp chớp mắt, không biết đây là trò đùa gì.

"Có phải chỗ này rất đắt không?" Phạm Đồng Đồng ghé tai Thư Tiệp nhỏ giọng hỏi.

Thư Tiệp vỗ vỗ đầu của cô, nói: "Không đắt đâu, có 200 thôi."

Phạm Đồng Đồng mở to mắt, nói: "Lại còn không đắt, thịt người cũng không có giá như vậy. Mặc kệ, tôi về lấy kéo cắt là được, tóc của tôi không đáng 200 đồng đâu."


Phạm Đồng Đồng định đứng dậy, liền bị một bàn tay lớn đè xuống, nhìn dáng tay, là tay đàn ông, theo cổ tay hướng lên trên hé ra một gương mặt bình thường.

Trong tay cầm kéo, nhìn bộ dạng thì có vẻ là thợ cắt tóc, nhưng không đẹp như những người trên poster.

Cách ăn mặc cũng không có gì nổi trội, anh ta mặc áo phông trắng phối với quần bò, tóc húi cua.

"Kiểu tóc gì đây, quả thực khó coi." Người nọ nói ra câu nói đầu tiên giống như cùng Thư Tiệp có bàn bạc trước, nếu không phải Phạm Đồng Đồng lớn lên cùng với Thư Tiệp, cũng xác định là Thư Tiệp không có anh em gì, nếu không cô sẽ nghĩ người này chính là anh trai của Thư Tiệp, cách nói chuyện mười phần tương tự nhau.

Phạm Đồng Đồng bị anh ta nói khiến cho đại thương, ánh mắt như cầu cứu hướng về phía Thư Tiệp.

Thư Tiệp nói: "Ngồi xuống đi."

"Cô giống như mẹ của em ấy ấy." Anh ta cười trêu.

"Không có phải." Phạm Đồng Đồng cao giọng phản bác.

"Thúc thúc biết là không phải rồi, ngoan. Để thúc thúc cắt cho một kiểu đầu thiệt đẹp nha, đi ra ngoài mê hoặc chúng sinh, cần nam nhân có nam nhân cần nữ nhân có nữ nhân, ngay cả chó mèo cũng đều bị mê hoặc, vừa bước chân ra khỏi cửa tỏa ánh sáng lấp lánh. . ."

Người nọ nói thao thao bất tuyệt, Phạm Đồng Đồng ở trong phạm vi tầm bắn nước miếng của anh ta, cảm giác được có rất nhiều chấm nhỏ nước miếng bắn lên mặt cô. Nhìn sang Thư Tiệp, Thư Tiệp cũng đã ngồi ở ghế bên cạnh, xem chừng từ xa.

"Muốn tôi cắt kiểu gì đây?" Thợ cắt tóc rốt cục cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình, nhưng lại là quay qua Thư Tiệp hỏi.

Thư Tiệp chỉ tóc của Phạm Đồng Đồng, nói: "Tóc cắt đến có thể lộ ra lỗ tai, tóc mái cắt ngắn, tản ra, tốt nhất có thể vểnh lên chút, sau khi cắt thì nhuộm màu lại, nhuộm thành màu mận chín."

"Màu rượu đỏ cũng đẹp lắm." Thợ cắt tóc tùy ý khuấy động mớ tóc giống rơm kia, nói ra ý kiến của mình.

"Thế thì trông sẽ giống đèn đỏ." Thư Tiệp nghiêm trang nói.

Hai người kia nói chuyện tâm đầu ý hợp câu qua câu lại, trung tâm quay quanh bọn họ, người dù có được nhân cách độc lập và suy nghĩ của người trưởng thành Phạm Đồng Đồng thủy chung không có quyền lên tiếng.

Dân chủ là dân chủ tương đối, Phạm Đồng Đồng không thuộc về giai cấp có quyền lên tiếng.

Phạm Đồng Đồng bắt đầu cam chịu, suy nghĩ, thôi quên đi, cô muốn biến tôi thành cái dạng gì thì biến thành cái dạng ấy đi, cùng lắm tôi ở trong nhà cô mấy tháng nuôi tóc dài ra. Đến lúc đó người không thuận mắt cũng là cô. Tôi chỉ cần không soi gương là được. Không ảnh hưởng gì.

Tự mình an ủi mình như vậy, Phạm Đồng Đồng tâm tình tiến triển tốt lên, nhìn về phía trước gương. Trong gương, tóc của mình bị thợ cắt tóc cầm lấy, một cây dựng thẳng, nhìn giống một con vịt bị nắm lên, trông vô cùng buồn cười.


Thợ cắt tóc cầm kéo bắt đầu cắt, Phạm Đồng Đồng vội nói: "Không cần gội đầu sao?"

"Không cần gội."

"Chính là. . ."

"Em gái, em không tin tôi có phải không?" Thợ cắt tóc đứng thẳng lên, lôi ra một cây kéo mới, ngân quang lóe lên, khiến Phạm Đồng Đồng chỉ còn biết lắc đầu phân trần.

"Nghe anh ta đi, anh ta là thợ cắt tóc tốt nhất tôi từng gặp." Thư Tiệp lên tiếng trấn an tâm tình Phạm Đồng Đồng.

Người kia nghe được câu này giống như chiếm được khối xương thưởng cho chó, chạy vọt tới bên người Thư Tiệp, tay đặt trên vai của cô, gạt qua hai bên, nói: "Rốt cục cô cũng chịu thừa nhận rồi phải không."

"Bởi vì thanh niên này là thợ cắt tóc có gương mặt hãm tài nhất." Thư Tiệp phủi đôi tay đang đặt trên vai nàng ra, giải đáp.

Phạm Đồng Đồng khó hiểu, mặt thợ cắt tóc kia công nhận là xấu, cơ mà xấu với tay nghề cắt tóc có liên quan gì đến nhau sao?

Thợ cắt tóc mặt mày xám xịt tránh khỏi người Thư Tiệp, chạy đến vị trí vốn nên là của anh ta,bắt đầu cắt tóc Phạm Đồng Đồng, anh ta chống lại ánh mắt hiếu kỳ của Phạm Đồng Đồng, nói: "Em gái à, nếu không phải tay nghề anh đây cao thì chỉ bằng gương mặt này sao có thể trụ lại chỗ này được."

"Thế giới này, xinh đẹp thì làm gì cũng đúng, còn xấu thì làm đúng cũng sai." Thư Tiệp tiếp lời.

"Sau này em gái có muốn tìm một người chân tình, thì nhớ rõ đừng tìm một người chỉ được cái mã, người đẹp sẽ luôn bị chiều hư, nói đâu xa có cô Thư Tiệp đây này, ỷ vào chính mình đẹp, sẽ không đem người khác đặt vào trong mắt, tính cách thì tồi tệ, cố tình để cho người khác nhìn khuôn mặt mình, xông lên trước tìm đường chết." Anh chàng kia nói phảng phất có muôn vàn cảm xúc, giống như người trong câu chuyện xưa kia chính là bản thân anh ta.

"Thư Tiệp tính cách tốt lắm." Phạm Đồng Đồng nói.

Đúng lúc người kia đang cắt phần tóc bên tai cô, câu nói kia khiến cho lỗ tai cô không cẩn thận bị cắt ra một vết thương nhỏ.

Trong gương, thợ cắt tóc biểu tình kỳ dị mà khoa trương, Phạm Đồng Đồng cùng anh ta đối diện ba giây đồng hồ, cuối cùng, thanh niên kia bị đánh bại, nói: "Hai người xứng đôi đấy, kết hôn luôn đi."

"Hả?"

". . ."

Không khí lập tức trầm lắng lại, chỉ có âm thanh tóc bị cắt phát ra, giống một con sâu bướm đang ăn lá cây.

Mặt trên tấm vải nhanh chóng phủ đầy lớp tóc vàng óng, sợi tóc vàng giống như lông cẩu tạp chủng, càng nhìn càng thấy khó coi.


Thợ cắt tóc kia giống như cắt đến nghiện, đối chiếu với tốc độ cắt của anh ta, không đến vài giây nữa, đầu của Phạm Đồng Đồng sẽ biến thành một mảnh đất trống, không có lấy một ngọn cỏ.

Phạm Đồng Đồng thực lo lắng cho cái đầu của mình.

Chiếc TV bên cạnh bắt đầu đưa tin về một vụ tai nạn giao thông ở Hàng Châu, Phạm Đồng Đồng quay đầu nhìn màn hình, bị thợ cắt tóc xoay trở về.

"Người kia thực thảm." Phạm Đồng Đồng nói.

"Những kẻ ngu ngốc nên đi chết hết đi." Thợ cắt tóc tức giận nói.

"Anh biết anh ta à?"

"Không, nhưng đều là người Hồ Nam. Sau khi tôi tốt nghiệp trung học cơ sở liền đến nơi đây làm công, nếu người nọ là tôi, chăm chỉ làm việc lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp trở thành người Hàng Châu, vậy mà lại bị một đám vương tôn quý tử đâm chết, có thành quỷ tôi cũng không buông tha bọn hắn. Nếu không phải là ỷ nhà có xe thể thao, ỷ vào trong nhà có quyền có thế, trừ bỏ đi hết tất cả những thứ đó, bọn đó ngay cả rác thải cũng không bằng." Cây kéo xoẹt một tiếng, đem bó tóc dài cuối cùng trên đầu Phạm Đồng Đồng cắt đi, anh ta bỏ lại kéo vào trong túi quần mình, dùng bọt biển quét đi vụn tóc trên cổ Phạm Đồng Đồng.

"Pháp luật nhất định sẽ cho anh ta một câu trả lời thuyết phục." Phạm Đồng Đồng kiên định nói.

"Đúng là đồ ngốc. Em hỏi Thư Tiệp xem, hỏi xem cô ấy có tin không."

"Thư Tiệp, cô tin chứ?" Phạm Đồng Đồng vội quay đầu hỏi Thư Tiệp, Thư Tiệp bất động thanh sắc, không gật đầu cũng không lắc đầu.

"Sao cô lại không tin?" Phạm Đồng Đồng hỏi lại.

"Tôi tin." Thư Tiệp rốt cục cũng mở miệng nói chuyện, cô đi đến dựa vào ghế Phạm Đồng Đồng, tóc Phạm Đồng Đồng đã bị cắt giống như đầu đứa trẻ con, lộ ra toàn bộ gương mặt, trông càng có vẻ thanh tú xinh đẹp, so với bộ dáng lôi thôi lúc trước không biết sạch sẽ lên gấp bao nhiêu lần, không có đầu tóc rối bời che, khí chất cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn.

"Tốt lắm. Thật sự gọn gàng." Thư Tiệp nói với thanh niên kia.

Anh ta vuốt đầu Phạm Đồng Đồng, tóc vừa cắt có chút gai gai, bị anh ta gạt trái gạt phải.

Phạm Đồng Đồng nghiêng đầu, tránh khỏi cái tay gây rối kia.

"Có vẻ em không phải người Hàng Châu?" Trong lúc điều chế dung dịch, thợ cắt tóc bắt đầu tán gẫu với Phạm Đồng Đồng. Phạm Đồng Đồng nâng cằm lên, trả lời: "Nhìn rõ ràng vậy sao? Vừa nhìn đã biết tôi từ nông thôn lên đây à?"

"Mùi trên người em còn mới mẻ như vậy, giống với cỏ dại, so với bầu không khí đục ngầu nơi này hoàn toàn không giống."

"Sao đến cả anh cũng nói trên người tôi có mùi." Phạm Đồng Đồng cúi đầu ngửi cánh tay cùng quần áo, trừ bỏ mùi xà bông của Thư Tiệp, không còn mùi gì khác.

"Đúng là đồ ngốc." Thanh niên kia cười sang sảng, đem đầu Phạm Đồng Đồng ấn xuống. Phạm Đồng Đồng ai oán kháng nghị.

Thư Tiệp nhìn bọn họ đùa giỡn, chỉ thản nhiên cười.

Thuốc nhuộm gay mũi đổ đầy trên tóc, Phạm Đồng Đồng lần thứ hai trải qua cái cảm giác tra tấn, bị thuốc nhuộm gay mũi như vậy bao quanh, ngay cả hô hấp cũng mất tự nhiên.


Thời điểm cô cảm thấy chán muốn chết, Thư Tiệp đưa tới cho cô một quyển tạp chí, bảo cô xem, còn bản thân rời khỏi tiệm cắt tóc, bỏ lại Phạm Đồng Đồng, một người chưa quen với cuộc sống nơi đây ở lại.

Phạm Đồng Đồng nhìn về hướng Thư Tiệp rời đi, biểu cảm phiền muộn, giống như một chú cún bị vứt bỏ.

Thanh niên ngồi lên tay dựa ghế, hỏi thăm: "Sợ cổ bỏ em lại luôn hả?"

Phạm Đồng Đồng gật đầu: "Tôi không mang đủ tiền."

"Em có bao nhiêu tiền?"

Phạm Đồng Đồng nhìn về phía anh ta, có chút ngượng ngùng, từ trong túi tiền lấy ra 50 đồng.

Người kia đoạt lấy 50 đồng, nhét vào trong túi tiền của mình, nói: "Đủ rồi."

"Nhưng mà. . ."

"Em sợ tôi lừa tiền em hả?"

"Ừ."

"Này, cửa hàng này là của tôi, tôi định đoạt. Sau này em năng mang theo Thư Tiệp lại đây chút. Tóc của em đại khái hai tháng cần cắt một lần, em gái còn có thể kiếm được tiện nghi nào nhiều hơn nữa không? Coi như em kiếm được lời rồi đấy, cô bé!"

Phạm Đồng Đồng khóc không ra nước mắt.

Thư Tiệp sau một lúc lâu mới trở về, trong tay cầm theo một chiếc hộp, bên trong có mấy quả dâu. Mùa này dâu vừa vặn mới ra quả, ở trên đường nơi nơi đều có người chào hàng.

Ở sân sau nhà Phạm Đồng Đồng cũng có trồng mấy cây dâu, hàng năm đều có quả ăn, không cần phải đi ra ngoài mua. Mà ngày ấy rời nhà đi, cô còn ăn mấy giỏ.

Cô mới tới Hàng Châu, chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, chứng kiến loại trái cây này căn bản không đến mức bán mắc như vậy, Phạm Đồng Đồng có chút đau lòng, nghĩ đến nếu hồi ấy mang từ nhà lên mấy cân thì thật tốt biết bao.

Thư Tiệp mở hộp ra, quả dâu bên trong to tròn, màu sẫm, gần với màu đen, thoạt nhìn cảm giác vô cùng ngọt.

"Há mồm ra." Ngón tay Thư Tiệp nắm chuôi quả dâu, đưa đến bên miệng Phạm Đồng Đồng.

Phạm Đồng Đồng tự động há mồm ra, để Thư Tiệp đem trái dâu nhét vào.

"Ngọt." Phạm Đồng Đồng nói.

"Tôi cũng muốn." Thợ cắt tóc cũng đòi Thư Tiệp đút cho, Thư Tiệp chỉ ra bên ngoài nói: "Bên ngoài có bán." Ngụ ý, không có mùa xuân ấy đâu.

Anh ta cầm 50 đồng Phạm Đồng Đồng đưa, đi ra bên ngoài mua dâu, Thư Tiệp cùng Phạm Đồng Đồng hai người chia nhau ăn hộp dâu kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận