Đợi thêm nửa tiếng nữa, tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, Phạm Đồng Đồng vội vàng muốn rửa sạch thuốc nhuộm trên đầu, cái mùi hoá chất này cực kỳ ghê tởm, ngửi lâu mà thấy muốn choáng váng đầu.
Không cần chủ tiệm nói, cô mau chóng vọt vào bên trong phòng nhỏ, ngoan ngoãn nằm đúng vị trí, hai tay phóng ở trước ngực đan chéo chờ gội đầu.
"Đúng là đứa bé ngoan." Chủ tiệm cười lắc đầu.
Thư Tiệp ăn những quả dâu còn lại, đảo qua tờ tạp chí trong tay.
"Hiện tại công ty cô đã bắt đầu kiếm ra tiền chưa?" Chủ tiệm hỏi với ra bên ngoài, Thư Tiệp đáp lại: "Vẫn còn đốt tiền. Trước có một công ty chủ động đến tài trợ cho kế hoạch phát triển của công ty, chỉ là không phù hợp, nên họ đã từ chối rồi."
"Có ý định rời đi không? Hồi trước không phải cô nói ước mơ của cô là vào được cái gì mà cốc. . ."
"Là google, công ty còn chưa thảm đến mức đó."
"Cô và Sếp của cô đúng là động vật sống bằng lý tưởng."
"Không, chỉ có anh ta thôi. Tôi là Excel. Tôi cảm thấy anh ta giống như cổ phiếu tiềm năng, tôi đối với phỏng đoán của chính mình rất tin tưởng, thế nên mới đi theo anh ta ra ngoài gây dựng sự nghiệp."
"Anh ta mỗi lần lại đây đều nói mình sẽ trở thành giám đốc tương lai của Alibaba. Nhưng ngay cả bạn gái cũng không nuôi nổi."
"Trước mắt, ưu điểm duy nhất của anh ta chính là đẹp trai hơn Mã Vân." Thư Tiệp ăn nốt quả dâu cuối cùng, đem hộp ném vào trong thùng rác.
*Mã Vân (Jack Ma) là tỷ phú, doanh nhân thương mại điện tử người Trung Quốc. Dung nhan mọi người hãy tự google.
"Sếp mà nghe được câu này của cô, có phải là sẽ muốn đi hủy dung ngay và luôn."
"Anh ta so với người khác hiểu rõ nhất, trên thế giới chỉ có một Alibaba, cũng chỉ có một Mã Vân, anh ta sẽ không trở thành người thứ hai, thật ra những gì anh ta muốn là trở thành Đinh Thần Vĩ thứ nhất."
"Lần sau anh ta đến đây cạo đầu, tôi sẽ chuyển lời của cô đến cho anh ta. Được rồi, đứng lên nào, em ngủ thoải mái đến độ không muốn dậy nữa rồi phải không?" Chủ tiệm vỗ vỗ bả vai Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng mở mắt, mơ mơ màng màng hỏi: "Xong rồi?"
"Đồng chí, ngon lành rồi!" Chủ tiệm dùng giọng Hồ Nam nói, điên cuồng nháy mắt.
Phạm Đồng Đồng đứng dậy từ trên ghế sô pha gội đầu, đầu phủ khăn mặt, đi ra bên ngoài, đến bên cạnh chiếc ghế đặt khăn mặt màu lam, cô thấy Thư Tiệp tay cầm lược đã sớm đợi cô ở nơi này.
"Ngồi xuống." Thư Tiệp ra lệnh.
Phạm Đồng Đồng đi đến bên cạnh ghế dựa, bị Thư Tiệp đè xuống, khi ngón tay Thư Tiệp đẩy mái tóc ướt sũng của cô sang hai bên, Phạm Đồng Đồng giống như chú chó nhỏ lắc một chút tóc, khiến cho bọt nước hắt lên ngực nàng.
"Thùng cơm." Thư Tiệp gõ đầu của cô xuống. Không nhẹ, không nặng, không đau.
Phạm Đồng Đồng cúi đầu phát ra tiếng "au", ôm đầu, ngồi thẳng người, vô cùng ngoan ngoãn.
"Có bị gõ đau không?" Thư Tiệp đẩy tóc hai bên ra, chỉ nhìn thấy da đầu tuyết trắng, không bị sưng đỏ. Nàng tới gần, bộ ngực kề sát mặt Phạm Đồng Đồng, đối với chuyện ngoài ý muốn không thể ngăn cản, Phạm Đồng Đồng chỉ có thể tùy ý để chóp mũi của mình đụng vào bộ ngực Thư Tiệp.
"Không bị sao cả." Thư Tiệp đứng thẳng người, Phạm Đồng Đồng đem chỗ khí nãy giờ nghẹn không có chỗ nhả phun ra, mặt bởi vì nín thở mà đỏ lên.
Tay Thư Tiệp khuấy động mái tóc ngắn của Phạm Đồng Đồng, tóc ướt sũng nhìn không ra màu sắc đậm nhạt, hiện ra một loại đỏ thẫm, giống màu của những quả dâu vừa ăn, trên tóc còn lưu lại mùi thuốc nước gay mũi, ước chừng trong vòng vài ngày tới sẽ không bay mùi.
"Cô đừng thường xuyên nhuộm tóc, tóc sẽ bị thương tổn lớn, chất tóc của cô vốn không tốt, hơn nữa còn dùng thuốc nhuộm chất lượng kém, chất dinh dưỡng cho tóc đều bị đốt hết rồi." Thư Tiệp vừa chải vừa vuốt sợi tóc của Phạm Đồng Đồng, miệng không ngừng thuyết giáo.
Có giọt nước từ trên trượt xuống, vào mắt của Phạm Đồng Đồng, Phạm Đồng Đồng nháy mắt mấy cái, nói: "Không phải do cô bảo tôi nhuộm sao?"
Thư Tiệp dừng lại, buông tay, nhìn Phạm Đồng Đồng.
"Thùng cơm, cô nói cho rõ ràng, là cô thích nhộm tóc tôi mới mang cô tới đây."
"Có mới là lạ, tôi không thích nhuộm tóc, là cô bảo màu tím nhìn thật đẹp, sau đó nhét tôi vào nơi này, tôi căn bản không có cơ hội để nói. . . Thư Tiệp, cô giận đấy à!"
"Không. Chỉ là tôi xem giữa chúng ta có giao tiếp hiệu quả không." Thư Tiệp yếu ớt trả lời.
"Hả, vậy là tốt rồi, kỳ thật màu sắc này thoạt nhìn cũng không tồi đâu. Đau!" Tóc của Phạm Đồng Đồng bị Thư Tiệp nhéo lên, tóc ngắn, hơn nữa vừa mới gội qua, rất khó để bắt lấy, nhanh chóng thoát ly khỏi những ngón tay Thư Tiệp, Phạm Đồng Đồng ôm đầu, so với vừa rồi càng thêm lớn tiếng.
"Thư Tiệp, quả nhiên là cô giận." Phạm Đồng Đồng lên án.
"Lưu lão đầu, cạo sạch tóc của cô ta đi." Thư Tiệp hướng tới người đang ỏ một bên xem cuộc vui nói.
"Đến giờ tôi nghỉ rồi." Chủ tiệm bị Thư Tiệp gọi là Lưu lão đầu nhún vai, từ trong túi rút ra một gói thuốc lá, đứng lên, làm bộ không liên quan đến mình.
Phạm Đồng Đồng - một đầu vàng óng bước vào cửa hiệu cắt tóc, sau đó một đầu tóc ngắn màu tím bước ra, tới cửa, cô quay đầu lại nhìn cửa hiệu cắt tóc kia, trên tấm bảng hiệu rất lớn đề "Trung tâm tạo mẫu tóc --xx".
Phạm Đồng Đồng sờ vào mái tóc ngắn của mình, thừa cơ soi qua cánh cửa thủy tinh không nhiễm một hạt bụi cơ hồ có thể dùng làm gương, nhưng không phát giác có điểm gì đặc biệt.
Thư Tiệp nắm lấy dây lưng quần yếm của cô, lôi kéo cô đi về phía trước.
"Thư Tiệp. . . Từ từ đã." Phạm Đồng Đồng xoay người, Thư Tiệp đồng thời buông tay, cứ thế mà đi về phía trước.
Phạm Đồng Đồng đuổi theo, ôm lấy Thư Tiệp, nhấc đầu để lên đầu của nàng, nói: "Nhuộm xấu lắm sao?"
Phạm Đồng Đồng tóc ngắn giống con nhím, thời điểm dựa vào cổ Thư Tiệp, tóc đã được máy sấy thổi qua có chút ấm áp, tạo cảm giác thoải mái, thời điểm Phạm Đồng Đồng ôm lấy Thư Tiệp, cảm giác giống như bị con búp bê cỡ lớn ôm, Thư Tiệp muốn tức giận, lại phát hiện một chút khí lực tức giận cũng không có.
Thư Tiệp bị ôm cảm giác rất bất mãn, bắt đầu giãy dụa, muốn đẩy Phạm Đồng Đồng đang bám trên người mình ra, Phạm Đồng Đồng chính là đang làm nũng, dứt không dứt ra được, trước đây tại sao nàng không phát hiện Phạm Đồng Đồng là một người thích động tay động chân như vậy.
"Tôi không tức giận nữa, được chưa?" Thư Tiệp nhận thua, mở miệng nói chuyện, Phạm Đồng Đồng cũng không có lý do gì tiếp tục, buông tay ra, đứng thẳng người, giống một vị quân nhân, tay nâng lên, tạo dáng chào theo nghi thức quân đội: "Cám ơn thủ trưởng khoan dung."
Cô cố ý học các bạn nhỏ, nắm tay thẳng tắp.
Diễn cảm cùng tư thế kia chọc Thư Tiệp bật cười.
Cô chưa từng phát hiện, khuôn mặt đang cười rộ lên kia có thể đẹp đến như vậy. Phạm Đồng Đồng nhìn vẻ mặt tươi cười của Thư Tiệp, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Thư Tiệp rất đẹp, đó là chuyện đương nhiên, Thư Tiệp từ nhỏ đến lớn đều là một học sinh gương mẫu mặc váy lụa trắng dẫn đầu đoàn múa trên sân khấu, nhưng sau này lớn lên luôn có người nói rằng tính cách nàng không tốt, nhưng sau câu đấy chung quy vẫn là khen nàng đẹp.
Có lẽ trong mắt những người khác, Thư Tiệp chính là loại người xinh đẹp dễ dàng nhận được sự khoan dung của mọi người.
Trong nhận thức của Đồng Đồng, vẻ đẹp của Thư Tiệp là không thể thân cận, tính khí quá mức bén nhọn, không dễ bỏ qua cho người khác, người bên cạnh càng cẩn thận sẽ càng bị nàng nói cho tối tăm mặt mũi, lần lượt bỏ nàng mà đi, lựa chọn từ khoảng cách xa thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp kia, cuối cùng buông lỏng đến gần để rồi lại bị nàng đâm ra một thân máu.
Phạm Đồng Đồng là người không có năng lực nhận thức cộng thêm da dày thịt béo, mới có thể dựa vào Thư Tiệp mà không bị thương, cũng mệt khi đó một thân thịt béo.
Từ nhỏ đến lớn, cô đối với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp này của Thư Tiệp không có bao nhiêu cảm xúc, chỉ khi cẩn thận nhìn, mới có thể ngạc nhiên thì ra mở ra lớp gai hoa hồng bên ngoài, bên trong lại là một đóa hoa xinh đẹp như vậy.
Thời gian dài xa cách, cảm giác trước kia đã phai nhạt dần, lấy một loại góc nhìn mới nhìn một cô gái, lại có thể phát hiện ra một mặt mới mẻ trước nay chưa từng cảm thán.
Phạm Đồng Đồng mê đắm trong dáng vẻ tươi cười của Thư Tiệp, hôm nay vẫn là trung tuần tháng năm, ánh mặt trời mạnh mẽ cùng thất nguyệt hợp lại, có cảm giác choáng váng giống như bị cảm nắng.
Chắc chắn là mình bị cảm nắng rồi. Phạm Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn mặt trời vô lượng trên cao, ngẫm nghĩ.
Cô mang theo chiếc túi mua hàng đã chất đầy đồ về nhà, mở cửa, ngọn lửa vô hình trên người do bị ánh mặt trời sáng rỡ chiếu vào nháy mắt vụt tắt.
Thư Tiệp mở công tắc quạt điện, chiếc quạt điện trên đầu bắt đầu quay nhanh, từng đợt gió mát ập đến, lớp hơi nước trên da thịt bị thổi khô, hơi nước mang đi nhiệt khí, cơ thể liền cảm thấy mát mẻ.
"Hết nóng rồi." Phạm Đồng Đồng chạy vào trong bếp, tay cầm theo một cái cốc đi rót nước.
Thư Tiệp đi lên, bỏ chiếc cốc thủy tinh thuộc về mình từ bên miệng cô ấy xuống, miễn cưỡng đem chiếc cốc yêu thích đưa cho Đồng Đồng, nói: "Của cô là của cô, của tôi là của tôi."
"Tính toán chi li." Phạm Đồng Đồng oán hận.
Thư Tiệp gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với câu đáp trả của cô, Phạm Đồng Đồng bắt đầu nhấm nháp nước trà.
"Chừng nào thì cô bắt đầu đi làm?"
"Không biết." Da đầu Phạm Đồng Đồng bắt đầu ngứa, cô gãi đầu.
Trái lại Thư Tiệp không vừa mắt, bắt lấy tay cô, khiến Đồng Đồng nhận thức được chuyện mình còn chưa nhớ ra, đã muốn đem tóc của mình gãi ra máu.
"Để tôi đi tìm xem." Phạm Đồng Đồng nhanh như chớp chạy vào trong phòng khách.
Thư Tiệp tựa vào cửa phòng bếp, mang theo cốc trà, muốn nhìn xem cô ấy rốt cuộc ghi lại ở chỗ nào.
Chỉ thấy Phạm Đồng Đồng chạy đến bên chiếc điện thoại để bàn trong phòng khách, ngồi xổm người, mặt dán vào tường không biết đang tìm cái gì?
Vô tự thiên thư? Thư Tiệp nghi hoặc.
Đầu Phạm Đồng Đồng dịch chuyển tới lui trên tường, cuối cùng dừng lại ở nơi nào đó, ngón tay phác họa trước mặt, cuối cùng quay đầu lại, dõng dạc nói: "Ngày 17 tháng 5 là ngày thực tập."
"Ngày 17 tháng 5?"
"Ừ, ngày 17 tháng 5." Phạm Đồng Đồng gật đầu.
"Là ngày mai còn gì."
". . ." Phạm Đồng Đồng không mong đợi nghe được câu trả lời kia, cô tìm kiếm điện thoại, kiểm tra thời gian, mới nhận ra hôm nay đã là ngày 16.
"Cô viết gì trên tường nhà tôi đấy?" Thư Tiệp đối với chuyện Phạm Đồng Đồng khi nào đi làm không có bao nhiêu hứng thú, ngược lại Thư Tiệp đối với hành vi của cô ấy cảm thấy có phần nghi hoặc, cô đi đến bên tường, học theo bộ dạng của Phạm Đồng Đồng ngồi xổm người xuống, mới nhìn rõ trên vách tường có một hàng ký tự viết bằng bút chì.
Mật mã ngân hàng, số điện thoại gia đình, số điện thoại di động của anh trai, sinh nhật của Thư Tiệp. . . Phân bố không theo quy luật nào, chữ lớn chữ nhỏ, điểm giống nhau là đều cong cong vẹo vẹo, có thể đoán đây là thói quen của Phạm Đồng Đồng, một bên gọi điện thoại, thuận tay viết ghi chú lên tường, cô ta mới đến vài ngày, trên tường cũng đã viết vài câu nguệch ngoạc, trải qua thêm 1 năm 2 năm 10 năm 100 năm nữa, liệu trên tường nhà cô còn có chỗ nào còn trắng sạch nữa không?
Phạm Đồng Đồng vẫn còn gãi đầu, ánh mắt Thư Tiệp nhìn cô lạnh buốt, đem toàn thân Phạm Đồng Đồng đâm thủng lỗ chỗ.
"Tôi sợ quên." Phạm Đồng Đồng thành khẩn nói.
Thư Tiệp tiếp tục dùng ánh mắt giết người kia trừng cô.
Phạm Đồng Đồng ngồi chồm hổm trên mặt đất, gục đầu ủ rũ.
Thư Tiệp nói: "Lần sau đừng viết chữ lên tường nữa."
Phạm Đồng Đồng ra sức gật đầu.
Thư Tiệp vừa rời đi, có tiếng điện thoại reo, Phạm Đồng Đồng trả lời điện thoại: "Hiệu trưởng, là tôi đây, tôi biết rồi, sáng mai 8 giờ, vâng, tôi sẽ đến đúng giờ, nhất định sẽ không muộn đâu ạ! Xin cám ơn ngài!"
Thư Tiệp nhìn thấy tay Đồng Đồng tùy ý cầm bút chì đặt ở bên cạnh điện thoại, một mặt kẹp lấy tai nghe, mặt kia hướng lên tường viết chữ.
Cho đến khi bỏ điện thoại xuống, Phạm Đồng Đồng mới tỉnh lại, hướng về phía Thư Tiệp lộ ra biểu tình vô tội.
"Thôi quên đi, cô thích làm thế nào thì làm." Thư Tiệp thỏa hiệp .
Chỉ thỏa hiệp với cô ta một lần này thôi, Thư Tiệp âm thầm thề.
Trạng thái trầm tĩnh không thay đổi giống như một quả trứng hoàn hảo, Thư Tiệp đã bảo trì quả trứng hoàn hảo của nàng qua nhiều năm, mỗi lần thỏa hiệp sẽ mở ra trên vỏ một vết rách, chỉ cần có một vết rách, con bọ mang tên Phạm Đồng Đồng này sẽ tiếp tục tiến vào.
Thế nên, mọi việc không thể dễ dàng nhượng bộ được.
Nếu không chẳng khác nào đem quân tan rã (nhận thua).