Editor: amocbinhphuong.
11.
Cuối cùng Văn Linh vẫn rời khỏi nhà Trần Thần, cô đã sớm biết mình không có khả năng ở lại mãi một nơi nào.
Đây là bản tính của cô, không có cách nào thay đổi.
Từ thời đại học, Văn Linh đã bắt đầu hoài nghi mình bị bệnh –- hoặc là thiếu mất loại năng lực nào đó, như là lòng kiên trì, sự nhẫn nại, sức chịu đựng, năng lực thay đổi chính mình, hoặc là những phẩm chất khác.
Quan trọng nhất là, căn bệnh này không có thuốc chữa.
Cô không thể vĩnh viễn ở một cùng một nơi với Trần Thần, mà Trần Thần cũng không có khả năng theo cô lưu lạc mãi.
Một người cứ như cơn gió một khi đã thổi thì không dừng lại được, còn một người lại như ngọn núi không thể di chuyển, muôn đời không có cách nào chân chính ở gần nhau.
Thế nhưng không thể phủ nhận được rằng, từ tận sâu trong đáy lòng Văn Linh vẫn còn giữ lại một chút hy vọng không thực tế, cô nghĩ rằng nếu như cô ấy có thể đuổi theo mình thì thật là tốt.Không có khả năng đâu.
Lý trí đáp lại cô như vậy.
Văn Linh ôm cây đàn ghi ta bằng gỗ kia, tựa đầu lên ghế ngồi trên xe lửa, chậm rãi nhắm hai mắt mình lại.
12.
Tuy tính tình Văn Linh rộng rãi hoạt bát, cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi, nhưng phần lớn thời điểm có thể xem là thong dong.
Cho dù là lúc sờ vào túi áo, phát hiện trên người chỉ còn lại hai tờ tiền giấy, Văn Linh vẫn có thể bình thản đi vào quán ăn náo nhiệt chén một bữa no nê, rồi tùy tiện tìm một phòng trọ nghỉ ngơi qua đêm, sau đó lại bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền.
Có lẽ là trước đây lâu thật lâu, Văn Linh vô thức chắc chắn rằng, dù cho mình có thực sự lâm vào cảnh đường cùng mạt lộ, vẫn sẽ có một nơi để cho mình trở về.
Dẫu có là sau khi đã rời đi lần nữa.
Văn Linh không có thói quen dành dụm, cô đi khắp đông tây nam bắc, lộ phí đi đường đã hao hụt gần hết phần dự phòng, cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào phương tiện công cộng đi đến thành phố kế tiếp.
Trước đây, Văn Linh đều là đặt chân tới chỗ nào thì đi nơi đó, chưa bao giờ lên lịch trình sẵn, đây là lần hiếm hoi cô đi theo con đường đã định trước.
Điều này làm giảm bớt lạc thú đi một chút.
Văn Linh nhàm chán chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, nương theo nhịp điệu lung la lung lay trên xe buýt, hà hơi vào cửa kính, vẽ những hình ảnh chỉ có cô hiểu được lên màn sương trắng trên tấm thủy tinh.
Đây là một thành phố ở phương bắc, vào khoảng đầu tháng ba, vừa hé miệng là những làn hơi trắng đã bay ra trước mặt.
Đêm đã kéo xuống, ánh đèn đường vàng mờ ảo len lỏi qua màn hơi trắng chiếu vào xe, cảnh vật cứ lướt qua thật nhanh, rồi đoạn quang ảnh giao thoa cứ lặp đi lặp lại liên tục như vậy.
Văn Linh buồn ngủ, tựa hồ mơ màng chìm trong giấc mộng về Trần Thần.
Giọng nữ dịu dàng phát ra từ máy thu báo tên trạm đỗ vang lên, nhắc nhở xe lại sắp tiếp tục chuyến hành trình, kéo Văn Linh từ trong cơn nửa tỉnh nửa mê tỉnh lại.
Cô miễn cưỡng giữ cho mình tỉnh táo, nhìn trạm đỗ phía bên kia đường chậm rãi trôi tuột về phía sau, liếc mắt xem lại tên trạm.
Không phải nơi cần đến.
Văn Linh yên tâm, đang lúc muốn thu lại tầm mắt, tiến vào mộng đẹp lần thứ hai, bỗng ánh mắt cô vô ý đảo qua nơi nào đó, chợt nhảy dựng lên.
—— cả người nhảy dựng lên từ chỗ ngồi.
Tiếng "loảng xoảng" vang lên, đánh thức phân nửa số người đang chìm trong cảnh hỗn độn trên xe.
Cậu thanh niên vừa tan sở trợn mắt khó chịu nhìn nơi phát ra âm thanh, vẻ mặt đầy trách móc.Văn Linh không để tâm, hoặc có lẽ là tâm trí của cô đã bị một chuyện chiếm trọn, cơ bản không rảnh phân thần chú ý việc khác, dù chỉ là một chút.
Cô lơ đãng xoa xoa chỗ đỉnh đầu bị đụng phải, một tay ôm bọc hành lý vào trong ngực, hướng về phía bác tài xế gọi to:
"Bác tài dừng xe giúp con với!"
Tiếng thắng xe chói tai vang lên, Văn Linh vừa đứng lên đã lảo đảo, suýt chút nữa ngã vào cầu thang chỗ hành khách xuống xe.
Ngẩng đầu lên, phía trước là ngã tư đường, đèn đỏ đang sáng lên.
"Cô bé muốn xuống xe sao không nói sớm?", âm thanh bực bội của bác tài truyền đến, "Vừa rồi đã lỡ trạm, đợi trạm kế tiếp rồi xuống đi!".
Văn Linh xoay người nhìn về trạm dừng kia, cắn răng, trực tiếp quay sang bên cạnh mở cửa sổ bên ngoài ra.
Người kế bên vội vàng kéo cô lại, hoảng sợ gọi bác tài:
"Bác tài! Đèn xanh rồi kìa, lái xe nhanh lên!"
Nói xong, người tốt bụng này chuyển sang khuyên can Văn Linh.
"Cô bé, đừng vội vàng như vậy chứ! Trạm kế cách rất gần, không xa lắm đâu, đừng gấp gáp thế, với lại con cũng không nhảy qua cửa sổ nhỏ vậy được đâu..."
Nói nói một hồi, người phụ nữ lại nhìn sang cửa sổ, dần yên tĩnh lại.
Cửa sổ nhỏ thế này, quả thật không cần quá lo lắng làm gì.
Văn Linh ôm bọc hành lý, từ từ tỉnh táo lại.
"Cám ơn bác."
"Không sao", người phụ nữ cười cười, cố gắng làm dịu đi bầu không khí, trêu ghẹo, "Cô bé vội vàng như thế có phải là thấy được bạn trai không vậy?"
"Không phải bạn trai.", Văn Linh nghiêm túc trả lời, "Nhưng là một người rất quan trọng ạ."Văn Linh dừng lại một chút, lại bổ sung: "Là người quan trọng nhất."
Xe rất nhanh đã đến trạm kế, trong nháy mắt khi giọng nói dịu dàng báo trạm vang lên, Văn Linh lao đến khu vực cửa thang xuống xe, khi cửa xe vừa mở ra đã nhảy ngay xuống đất.
"Cô gái, trạm kế tiếp là ở phía trước –"
Người phụ nữ tốt bụng kia nhoài người ra, nhưng lời nhắc nhở còn chưa nói hết, đã thấy Văn Linh chạy vút đi về phía ngược lại.
"... Đám trẻ thật là có sức sống nha." Người phụ nữ tầm tuổi trung niên lắc đầu thở dài, lại nhanh chóng nở nụ cười, "Tuổi còn trẻ thật sự rất tốt."
Tuổi còn trẻ chính là thấy việc cần làm sẽ không chùn bước, có thể dễ dàng gom lấy dũng khí, dùng hết tất cả sức lực đuổi theo điều mình muốn, mặc dù đi nhầm đường, cũng còn có cơ hội quay đầu làm lại lần nữa.
Người trên đường phố đi tốp năm tốp ba với nhau, chỉ mình Văn Linh len lỏi xuyên qua họ.Cắm đầu chạy như bay trên đường ở một thành phố xa lạ, với Văn Linh cũng là một trải nghiệm mới mẻ.
Nhưng giờ phút này, nội tâm của cô bị nỗi thấp thỏm cùng sự vui mừng vây quanh, cô không muốn nghĩ cái gì cả, chỉ muốn chạy về phía trước, chạy thật nhanh.
Trần Thần đang đứng ở ngã tư đó, chờ cô.
13.
Trần Thần chắc chắn rằng trong nháy mắt kia, tầm mắt của mình và Văn Linh đã chạm vào nhau qua cửa sổ.
Vì vậy cô thử đi về phía trước theo con đường ấy.
Trần Thần nhớ rõ ánh mắt Văn Linh lóe lên sự kinh ngạc, còn có trái tim xiêu vẹo cô vẽ bên cạnh.Nghĩ đến đây, cô nhịn không được mà bật cười.
Sau đó, khi cô nhìn thấy Văn Linh chạy đến từ đằng xa, nụ cười nhợt nhạt trên gương mặt cô trở nên rực rỡ hơn.
"Cậu đã đến rồi à."
Văn Linh cuối cùng đã đến đứng trước mặt Trần Thần, cúi xuống chống đầu gối, thở phì phò, lúc khẽ ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt lấp lánh ánh sáng trong suốt.
Có lẽ một phần do phản chiếu lại ánh sáng vàng ấm áp trên đèn đường, mọi thứ đều trở nên ấm áp hân hoan.
"Ừ."
Trần Thần lên tiếng, sau đó cô vươn tay ra, ngay giữa phố xá đông đúc người đến người đi, ôm choàng lấy Văn Linh.
"Tớ nhớ cậu, vậy là đi tìm cậu."
Văn Linh như bị câu nói thẳng thắn này làm bối rối, hơi hé miệng, không nói được câu nào.Lẽ ra sớm đã nên như vậy.
Trần Thần hơi cúi người, vừa nhẹ nhàng hôn gò má Văn Linh vừa nghĩ như thế.
"Lần này tớ đi cũng không mang theo gì cả, đến cả chỗ ở cũng không có, bây giờ nên làm sao đây."
Trần Thần khẽ cười, nhìn Văn Linh chăm chú, dáng vẻ tràn đầy tin cậy."Tiền bối cậu dạy tớ nha."