Thương Hàn nhập vào một cái ký hiệu cuối cùng, đè xuống nút Crtl+S, lưu lại toàn bộ thiết kế và tư liệu, cô buông chuột xuống xoa xoa hai con mắt đã khô sáp, duỗi cái eo mệt mỏi, đôi mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bầu trời lúc này đã tối đen, xa xa đèn đuốc xen kẽ những bóng cây, studio của họ nằm ở trên tầng cao, lúc này cho dù có căng tai lên cũng không thể nghe ra được một chút âm thanh gì.
Thương Hàn dời tầm mắt từ cửa sổ trở lại, nhìn đồng hồ báo thức trên máy tính, còn 5' nữa là 2 giờ sáng, trái tim cô thắt lại, vì bận rộn mà quên mất thời gian, thế nào đã đến giờ này rồi, không biết Bảo Bảo ở nhà một mình thế nào. Thương Hàn nghĩ, cơ thể theo bản năng muốn đứng lên, cô mặc vào chiếc áo lông quen thuộc, quàng lên chiếc khăn quàng cổ rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng khi cô vừa đứng dậy định đi ra cửa, ngồi ở bàn làm việc phía đối diện, Thành Lăng vẫn không hề nhúc nhích, ngón trỏ cùng ngón giữa bàn tay phải vẫn đang nắm chặt chiếc bút, đôi mắt của cô ấy khóa lại trên người Thương Hàn, hai đồng tử trong bóng tối cực kỳ bắt mắt, giống như là đang phát sáng, đôi mắt cô ấy gắt gao nhìn chằm chằm vào Thương Hàn, giống như chó sói nhiều ngày đói bụng ở trong tuyết đang chăm chăm theo dõi con mồi.
Thương Hàn bước được nửa bước bỗng nhiên dừng lại, cô bị Thành Lăng nhìn như vậy, trong lòng không khỏi sợ hãi, chân lui về sau từng bước, đến khi đập vào cạnh bàn mới miễn cưỡng ổn định lại được, cô nuốt nuốt nước miếng, thử thăm dò hỏi: "Học... Học tỷ, chị xem... Dự án đã hoàn tất rồi, nếu như không có chuyện gì nữa... em về trước nhé?"
Nói xong, Thương Hàn dựa vào cái bàn làm việc kia chờ Thành Lăng đáp lại, nhưng Thành Lăng vẫn duy trì tư thế nhìn chằm chằm vào Thương Hàn, chớp cũng không thèm chớp mắt, Thương Hàn đợi vài phút không có kết quả, lá gan to lên, lại hỏi thêm một lần nữa, Thành Lăng vẫn không có phản ứng gì, trong lòng Thương Hàn nổi lên một hồi trống, bước nhanh đến bên cạnh Thành Lăng, năm ngón tay lắc lắc trước mặt cô ấy: "Học tỷ? Học tỷ?"
"Hở?" Mắt Thành Lăng chớp chớp, giật mình một cái, rốt cục đã chịu động đậy, cô giương mắt nhìn Thương Hàn, có chút mờ mịt: "Xong rồi?"
Biểu cảm của cô ấy giống như vẫn còn trong mơ, mái tóc dài luôn luôn mềm mại phiêu dật ở nơi đỉnh đầu cũng hơi nhếch lên một chút độ cong, giống như là vừa tỉnh ngủ, Thương Hàn dường như chưa từng thấy qua một Thành Lăng nhìn ngốc ngốc đáng yêu như vậy, khóe miệng bất giác cong lên, cô bất đắc dĩ nghiêng đầu: "Đúng vậy." Giọng nói quen thuộc ôn nhu, giống như là đang nói chuyện ngày thường, ngay cả Thương Hàn cũng không phát hiện ra, thật giống như cô và boss nên dùng ngữ khí như vậy để trao đổi mới là hợp lẽ thường tình.
Thành Lăng nâng hai tay lên chà xát mặt, rốt cục cũng tỉnh táo trở lại, cô gật gật đầu, đứng dậy: "Đi thôi, cũng không còn sớm nữa, để tôi đưa em về." Đầu óc tỉnh táo, nhưng cơ thể lại không kịp thích ứng, lúc cô đứng dậy, lảo đảo một cái, may mắn là Thương Hàn đúng lúc đưa tay đón được, nếu không cô nhất định sẽ ngã sml lên bàn công tác.
Thương Hàn đỡ được Thành Lăng thì cười, bất quá không dám làm càn, ở bên tai Thành Lăng cúi đầu trêu chọc: "Học tỷ, lần đầu tiên em biết, thì ra còn có người có thể mở to mắt mà ngủ gà ngủ gật đấy."
Cô chỉ định trêu chọc Thành Lăng một chút, nhưng tiếng cười kia nhẹ nhàng đập vào trong tai Thành Lăng, cũng va đập lên trái tim cô vài cái, trong lòng Thành Lăng nóng lên, nửa người dường như ghé sát vào người Thương Hàn, cô gắt gao cắn răng, ngón tay cắm vào trong thịt. Thành Lăng rất mau chế ngự lại cảm giác này.
Muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy, muốn đem cô ấy thu tiến vào máu thịt của mình.
Nhưng là Thành Lăng không thể làm gì, cô chỉ nắm chặt tay, dựa vào người Thương Hàn, lòng vừa đau, vừa hận.
Hận Thương Hàn sao lại có thể ích kỷ đến thế, một mình ẩn núp, khiến cho cô tìm không ra, rõ ràng là hai người cùng đau khổ, nhưng cô ấy lại cố tình ném hết lên người cô, làm cho cô hằng đêm bừng tỉnh trong cơn ác mộng.
Trong giấc mộng, Thương Hàn đang ôm đứa con của hai người nằm trong vũng máu, đứa bé xinh đẹp giống như một tiểu công chúa, trên chiếc váy nhỏ lấm tấm vết máu, trên đầu con bé máu tươi còn đang chảy, cơ thể nhỏ nhắn cuộn mình lạnh lẽo trong lòng Thương Hàn, lạnh lùng chất vấn, chất vấn vì sao Thành Lăng không cứu con bé, vì sao lại không cứu mama.
Thành Lăng sụp đổ trong những cảm xúc, nhưng cô không thể sụp đổ được, cô phải chống đỡ Thương Hàn, coi sóc Thương Hàn, chờ đợi một ngày Thương Hàn từng chút khá lên, một lần nữa gây dựng lại căn nhà đã sụp đổ của hai người. Nhưng Thành Lăng có cảm giác, mình đã có chút gắng không nổi nữa rồi.
Cái gương vỡ nát còn dính không lại được, huống chi là một cái nhà.
"Học tỷ, chị có gì không thoải mái à? Có muốn em đưa chị đến bệnh viện khám thử xem sao không?" Thương Hàn thấy Thành Lăng dựa vào mình thật lâu không cử động, chần chờ mở miệng hỏi.
"Không cần." Thành Lăng đứng dậy khỏi người Thương Hàn, mệt mỏi nhéo nhéo mũi: "Tôi vừa tụt huyết áp, bệnh cũ ấy mà, đi thôi, để tôi đưa em về, không phải em còn có một đứa nhỏ đang đợi ở nhà sao?"
Đúng là Thương Hàn lo lắng cho tình trạng của Bảo Bảo, cô nhìn Thành Lăng đã tỉnh táo trở lại, có vẻ không có gì nghiêm trọng, cô tìm thỏi socola ở trong túi, rồi đưa nó cho Thành Lăng: "Học tỷ ăn tạm thứ này đi, chắc là sẽ có hiệu quả đấy."
Thành Lăng lại giật mình: "Không phải là em không thích ăn socola à?"
"Chuyện này mà chị cũng biết ạ? Học tỷ đúng là thần." Thương Hàn khoát tay, cười nói: "Em không thích ăn thứ này, vừa đắng vừa ngọt, nhưng mà Bảo Bảo nhà em thích ăn, còn nhất định phải nhét vào trong túi em một thỏi, may mà để ở trong túi áo khoác, sẽ không sợ bị ôxy hóa." Lúc cô ấy nói chuyện cười đến vui vẻ, trong lời nói có chút ý khoe ra, sợ người khác không biết trong nhà cô có một Bảo Bảo biết nghe lời lại còn hiểu chuyện, bộ dạng này vẫn giống như trong trí nhớ của Thành Lăng 5 năm về trước.
Thành Lăng nhìn cô cười, nhưng trong lòng lại tràn ngập ưu sầu. Cô đã lén liên hệ với bác sĩ của Thương Hàn nhiều lần, mỗi lần bác sĩ đều đề nghị đưa Thương Hàn đến bệnh viện tiến hành dược vật trị liệu, nhưng trong lòng Thành Lăng mâu thuẫn, cô vẫn luôn cảm giác Thương Hàn là người bình thường, làm sao cô có thể nguyện ý để cho người yêu của mình trị liệu ở tại nơi dành cho bệnh nhân tâm thần được.
Rõ ràng Thương Hàn giống như là một người bình thường, phải, tựa như là một người bình thường.
Thương Hàn không thích ăn socola, người thích ăn socola là Thành Lăng, còn có Bảo Bảo.
"Học tỷ, chúng ta mau đi đi, Bảo Bảo ở nhà một mình, em sợ con bé có gì nguy hiểm." Thương Hàn thấy Thành Lăng lại bắt đầu ngẩn người, bèn thúc giục.
Thành Lăng nhìn cô một cái nhìn thật sâu, rồi chậm rãi gật đầu: "Ừ."
Thương Hàn gần đây ngày càng có dấu hiệu lún sâu vào bệnh, Thành Lăng cũng không thể không suy nghĩ lại về lời đề nghị của bác sĩ. Nếu như cô cứ câu kéo từng ngày một như vậy, lừa mình dối người để cho bệnh tình của Thương Hàn ngày càng nghiêm trọng thêm, chi bằng khẽ cắn môi hạ quyết tâm, dao sắc chặt đay rối, dù sao hiện tại Thương Hàn đã thành ra như vậy, sự việc còn có thể xấu thêm được đến đâu?
Thương Hàn được Thành Lăng đáp ứng, nét vui sướng trên gương mặt càng sâu, cô đã muốn khẩn cấp rời khỏi công ty, hướng về phía thang máy, trong đầu của cô đều là Bảo Bảo đang ở nhà, không có lòng dạ nào mà quan sát biểu tình cổ quái trên mặt Thành Lăng có ý nghĩa gì.
Nhà Thương Hàn ở rất gần công ty, trên xe hai người không nói một lời, thẳng đến khi xe dừng ở dưới nhà Thương Hàn, Thương Hàn tháo dây an toàn, nói lời cám ơn Thành Lăng rồi xuống xe, Thành Lăng cũng cùng theo xuống: "Thương Hàn, tôi cùng em tăng ca đến giờ này, trời đông giá rét, em cũng nên mời tôi lên nhà uống một ngụm trà nóng chứ?"
Dưới mặt đất, tuyết đọng rất sâu, bước lên có tiếng sột soạt, giày cao gót của Thành Lăng bước trong tuyết, khá là gian nan, Thương Hàn do dự một chút, nhưng vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của Thành Lăng, cô mời lại: "Học tỷ, nửa đêm chị một mình trở về cũng không an toàn, hay là chị ở lại đây một đêm đi."
Thành Lăng khó khăn bước trong tuyết, còn không quên trêu đùa: "Trời ơi, Thương Hàn rốt cục cũng đã biết quan tâm đến tôi rồi, không sai không sai, có tiến bộ."
"Đó là, đó là, quan tâm đến sự an toàn của lãnh đạo là bổn phận của nhân viên." Thương Hàn cũng vui đùa đáp trở lại một câu, hai người cùng nhau nói nói cười cười thật lâu.
Về đến nhà, mở cửa, Thương Hàn cũng không đợi Thành Lăng bước vào, cô tự mình đổi giày ở cửa ra vào, bật đèn bắt đầu tìm kiếm Bảo Bảo: "Bảo bảo, mẹ đã về rồi."
Thành Lăng cùng đi vào, đứng ở huyền quan thở dài, bệnh tình của Thương Hàn quả nhiên là đã trở nên nghiêm trọng.
Lần trước khi Thành Lăng đến, trong nhà còn không có nhiều món đồ dành cho trẻ em như vậy. Hiện tại, những món đồ đó đã muốn chiếm cứ toàn bộ căn nhà, tủ TV, bàn trà, ghế sô pha, thảm... Khắp mọi nơi đều là đồ chơi và truyện cổ tích, trên bàn trà có hai cái ly sứ một lớn một nhỏ, cùng một kiểu dáng, ở trong cái ly nhỏ còn có một cái ống hút màu vàng.
Bệnh hoang tưởng của Thương Hàn ban đầu chỉ là ngẫu nhiên xảy ra, Thành Lăng không hiểu sao chỉ chưa đầy một tháng, nó lại có thể nghiêm trọng được đến mức này.
"Bảo Bảo, Bảo Bảo, con đâu rồi? Bảo Bảo đứng trốn mama, mama hôm nay tăng ca nên mới về trễ, mama sẽ giải thích cho Bảo Bảo mà. Bảo bảo nghe lời, mau ra đây đi."
Thành Lăng nhìn căn phòng của Thương Hàn căn bản không tồn tại "Bảo Bảo" kia, thần sắc càng thêm lo lắng, tâm lý của Thành Lăng cũng bất an, cô rất sợ nhìn thấy bộ dạng phát bệnh của Thương Hàn, cô cũng không biết nên đối mặt với một Thương Hàn đang phát điên như thế nào. Có đôi lúc Thành Lăng nghĩ, vì sao cô không thể điên cùng với Thương Hàn, nhưng có đôi khi cô lại nghĩ, chính mình là nơi duy nhất để Thương Hàn dựa vào, cô tuyệt đối không thể ngã xuống, cô phải mạnh mẽ coi giữ Thương Hàn, mạnh mẽ coi giữ cái nhà này.
"Học tỷ, học tỷ!" Thương Hàn tìm khắp mỗi một ngóc ngách trong cái căn phòng ở không lớn này, lúng ta lúng túng chạy tới chỗ Thành Lăng, cô thở phì phò, lo lắng đến độ sắp khóc ra: "Học tỷ! Em không tìm thấy Bảo Bảo! Bảo Bảo không thấy đâu! Mau lên, chúng ta phải đi tìm! Em xin chị đấy!"
Cô hoảng hốt lôi kéo cánh tay Thành Lăng muốn đi ra ngoài, lại bị Thành Lăng túm trở về, ôm vào trong lồng ngực: "Thương Hàn, em bình tĩnh lại một chút."
"Bảo Bảo không thấy đâu, sao em lại có thể bình tĩnh được? Làm sao em có thể bình tĩnh cho nổi!" Thương Hàn thấy Thành Lăng không chịu giúp mình, càng ra sức giãy dụa, cô muốn tránh cái ôm của Thành Lăng, nhưng Thành Lăng chính là gắt gao ôm chặt cô, không để cho cô có một chút cơ hội tránh thoát.
"Thành Lăng chị buông tay ra! Em muốn đi tìm Bảo Bảo! Nếu như có chuyện không hay xảy ra với con bé, chị không xong với em đâu!" Thương Hàn thấy không tránh thoát được, cắn một cái thật mạnh trên vai Thành Lăng.
Đại hàn, Thành Lăng cho dù không sợ lạnh nhưng cũng mặc áo len cùng với áo khoác nỉ bên ngoài, Thương Hàn dù có cắn, cô cũng không cảm thấy đau, nhưng cô ấy vẫn còn đang ra sức liều mạng giãy dụa, lúc cô ấy điên lên thì khí lực thực sự lớn, Thành Lăng sắp không thể khống chế nổi, một bên né tránh cô ấy cắn xé, một bên nhỏ giọng an ủi bên tai: "Thương Hàn em nghe tôi nói, trước hết em phải tỉnh táo lại, mô tả cho tôi biết hình dáng của Bảo Bảo, rồi tôi sẽ mang em lên sở cảnh sát báo nguy được không? Tôi có bạn ở trên sở cảnh sát, bọn họ tìm người sẽ không giống như hai người chúng ta, giống như những con ruồi không đầu đi tìm, em thấy có đúng không?"
Cô nói xong, Thương Hàn quả nhiên là dần an tĩnh lại, miệng cắn bả vai của Thành Lăng cũng buông lỏng ra, không còn giãy dụa nữa: "Đúng rồi, chúng ta phải lên sở... Cảnh sát... Thành Lăng... A Lăng, mau lên, chúng ta phải lên sở cảnh sát, phải đi báo cảnh sát... Nhất định phải đi tìm Bảo Bảo trở về... Nhất định phải tìm Bảo Bảo trở về..."
Cô ấy phát điên lẩm bẩm nhắc đi nhắc lại, Thành Lăng sợ mình lại kích thích cô ấy, chậm rãi đỡ cô ấy ngồi xuống cái ghế sô pha, rót một ly nước, thừa dịp cô ấy không chú ý, thả vào trong đó một viên thuốc an thần: "Thương Hàn, em uống nước trước đã, tôi gọi điện cho bạn ở trên sở hỏi thăm một chút."
Thương Hàn từ đầu đến chân đều đông cứng, hoàn toàn không nghe rõ Thành Lăng nói cái gì, máy móc cầm lên cái ly Thành Lăng đưa, máy móc lặp lại động tác uống nước cho đến khi cái ly không còn một giọt nước, Thành Lăng làm bộ đi đến ban công gọi điện thoại, ánh mắt vẫn chú ý vào động tĩnh của Thương Hàn, mãi cho đến lúc thân hình Thương Hàn mềm nhũn lệch về một bên ghế sô pha, cô mới nhẹ nhàng thở ra, cầm điện thoại nhét vào trong túi.
Thành Lăng bế Thương Hàn quay trở lại phòng ngủ, cởi áo khoác của cô ấy ra, đắp chăn cho cô ấy, ở bên cạnh giường gục xuống suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, rốt cục dường như cô cũng đã hạ quyết tâm, cầm lên chiếc điện thoại di động, mở danh bạ ra, lục tìm liên hệ của một người, bác sĩ Trịnh.
Đây là bác sĩ điều trị chính của Thương Hàn, ông ấy vẫn luôn đề nghị để cho Thương Hàn nằm viện trị liệu, tay của Thành Lăng dừng trên những dãy số, ngón tay hơi run rẩy, cô quên hiện tại đã là 2 giờ sáng, quên là giờ này gọi cho bác sĩ không còn thích hợp, thế giới của cô lúc này phảng phất chỉ còn lại những con số trên bàn phím, phảng phất dãy số này là lời tuyên án cho nhân sinh của cô.
Tuyên án rằng Thương Hàn có bệnh, tuyên án rằng cái nhà của cô đã tan nát, rốt cuộc không thể hàn gắn trở lại.
Ngón tay Thành Lăng run rẩy tiếp cận màn hình, khi sắp đụng đến...
"Mẹ lớn."
Căn phòng yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo, còn mang theo chút ít tức giận.
Máu của Thành Lăng cô đọng lại, cô không thở nổi, run rẩy suy nghĩ, có lẽ đây chỉ là một ảo giác, mãi cho đến khi...
"Mẹ lớn." Cái giọng nói trong trẻo kia lại một lần nữa vang lên.
Thành Lăng đông lạnh từ đầu đến chân, cơ thể dường như không còn là của chính mình nữa, cô cứng nhắc quay đầu lại, nhìn theo phương hướng phát ra giọng nói, trái tim đang đập đột nhiên đông cứng.
"Không... Không thể nào..."
"Không thể nào..."
"Nhất định là mình điên rồi... Không thể... Mình không thể phát điên được... Mình còn phải chăm sóc cho Tiểu Hàn... Mình không thể phát điên được..."
Thành Lăng lắc lắc đầu, cuộn tròn trên giường, hốt hoảng lui về phía sau, cô trốn vào trong một góc hẻo lánh, toàn thân run lẩy bẩy. Cô có cảm giác mình điên rồi, bởi vì cô cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Thành Lăng nhìn thấy đứa bé đã từng giống như một đóa hoa kia, đứa con của cô và Thương Hàn.
Cô đã từng ở trong mơ nhìn thấy con bé vô số lần, con bé chỉ tồn tại trong những cơn ác mộng, cô chỉ có thể bừng tỉnh lại từ trong cơn giác mộng, hiện tại, con bé đang đứng ở ngay trước mắt cô, nương theo ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ, đứa bé đã từng giống như một đóa hoa đang đứng ngay trước mặt cô, một nửa đầu nứt vỡ, lốm đốm thứ màu trắng đỏ, bàn tay nhỏ mềm mềm gục ở bên người, năm ngón tay xoắn thành hình dạng quái dị vặn vẹo, cái váy nhỏ màu hồng nhạt cùng tất trắng vấy bẩn sắc đỏ thẫm.
Con bé toàn thân đều là máu, nát thành những mảnh nhỏ đứng ở trước mặt Thành Lăng nở nụ cười, giọng nói trẻ con ngọt ngào gọi cô "Mẹ lớn", giống như đúc trước đây, gương mặt cũng giống như lần cuối cùng Thành Lăng nhìn thấy.
Thành Lăng có cảm giác mình điên mất rồi. Cô cắn môi dưới, nhìn đứa con gái vỡ nát thành những mảnh nhỏ của mình, che miệng rơi lệ, lại không nhịn được ý vui mừng mà cười rộ lên. Cô cắn môi, không một tiếng động, một bên rơi lệ một bên cười.
Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, Thành Lăng đã sớm biết là mình sẽ có lúc gắng gượng không nổi, cô lo lắng đề phòng ngày đó đến, cuối cùng thì nó cũng đã đến rồi, cô có một loại cảm giác ở trên biển nhặt được cái chai cứu trợ, rốt cục thì cô cũng điên rồi, rốt cục thì cũng điên rồi...
"Mẹ lớn, con đau quá."
Trước mắt Thành Lăng là hình ảnh con gái cô đang kéo cái cơ thể tàn tạ từng bước tới gần mình, ủy khuất đứng ở bên cạnh giường, giống như không có chuyện gì ngã xuống, tìm kiếm sự an ủi từ người mẹ.
"Mẹ lớn, con đau quá."
"Mama đã quên con mất rồi, con khổ sở."
"Mẹ lớn, mẹ ôm Bảo Bảo đi."
"Mama đừng sợ, Bảo Bảo ở một mình, Bảo Bảo sợ."
Thành Lăng buông tha sự chống cự cuối cùng, cô mở hai tay, ôm cơ thể nhỏ bé toàn thân dính máu của Bảo Bảo vào trong lồng ngực, hôn trán của con bé rơi lệ: "Mẹ xin lỗi, thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi con..." Cô một lần rồi lại một lần hôn Bảo Bảo, một lần rồi lại một lần lặp lại lời xin lỗi.
Thực xin lỗi, vì mẹ không thể bảo vệ cho con.
Thực xin lỗi, vì không thể bảo vệ được cho con.
Thành Lăng yêu thương Thương Hàn đến thế nào, thì cô yêu đứa bé này nhiều đến như thế, đây là con của cô và Thương Hàn, từ khi con bé mới được sinh ra, xấu xí nhiều nếp nhăn giống như một con khỉ, từng chút từng chút một nuôi lớn, hai cô gái trẻ cái gì cũng không biết khó khăn nuôi lớn một đứa trẻ, nhìn con bé ngày càng trắng trắng mềm mềm, nhìn con bé từng ngày biến hóa, nhìn con bé mọc ra những cái răng nhỏ đầu tiên, nhìn con bé bước những bước đầu tiên trên đường, nghe con bé lần đầu tiên gọi một tiếng mẹ ơi...
Cái ngày hôm đó, khi Thành Lăng còn đang mải suy nghĩ xem buổi tối trở về nên nấu món gì ngon ngon cho Tiểu Hàn và Bảo Bảo, số điện thoại xa lạ gọi tới điện thoại của cô, thời gian như ngừng quay, trái tim cô ngừng đập, rất đột ngột, thế giới của Thành Lăng đột nhiên bị đập nát, tan nát thành những mảnh nhỏ trên mặt đất, tổ ấm hạnh phúc của cô, ở một giây kia, bỗng chốc không còn có thể quay trở lại nữa.
Thành Lăng còn nhanh hơn xe cứu thương đuổi tới hiện trường, nhìn cảnh tượng máu tươi nhuộm đỏ Tiểu Hàn của cô, nhuộm đỏ con gái của cô, hai mẹ con ngã vào trong vũng máu đỏ thẫm, một người từ từ nhắm hai mắt, một người đôi mắt mở rất lớn nhìn cô, ánh sáng trong đôi đồng tử giống như bảo thạch đã sớm vụt tắt, ngay cả tiêu cự cũng mất đi...
Chuyện kế tiếp Thành Lăng đã quên, cô chỉ còn nhớ khi cô tỉnh táo trở lại, cô đang ngồi trong cục cảnh sát, đối diện với cô là người bạn học cũ, người bạn học nói là gã tài xế say xỉn kia đã suýt bị cô đánh chết.
"Suýt, hắn ta còn chưa chết sao." Máu của Thành Lăng đều đã lạnh lại, cô không suy nghĩ gì, oán hận cười: "Vợ con của tôi chết rồi, tên khốn đấy lấy cái gì ra để mà trả đây? Mười năm? Hai mươi năm? Thời gian thì có ích gì chứ?"
"Thương Hàn không có việc gì, cô ấy sắp từ ICU chuyển ra , cậu bình tĩnh lại chút đi."
"Con bé chết rồi, con bé chết rồi."
Thành Lăng hôn trán Bảo Bảo, không biết đã nói bao nhiêu lần câu xin lỗi, nhưng lời xin lỗi nào thì cũng đã quá muộn màng, Thành Lăng biết, Bảo Bảo này bất quá chỉ là ảo giác lừa mình dối người mà thôi.
"Mama, hôm nay là sinh nhật Bảo Bảo." Bảo Bảo dán vào lòng Thành Lăng, nhẹ nhàng cười: "Bảo Bảo muốn đi gặp mẹ lớn và mama, Bảo Bảo muốn đi gặp hai người."
"Mẹ lớn, không có mẹ và mama, Bảo Bảo chỉ có một mình, lạnh quá."
Thành Lăng rốt cục không nhịn được nữa, cô ôm Bảo Bảo cuồng loạn khóc, giống như khóc hết những dày vò trong 5 năm này.
"A a a ——" Không biết vào lúc nào, Thương Hàn đã tỉnh lại từ hiệu quả của thuốc an thần, thứ đầu tiên cô nghe được là tiếng khóc đau đớn đến tận cùng của Thành Lăng, cô lại nhìn đến trong lòng Thành Lăng là Bảo Bảo người đầy máu, cô hét lên một tiếng, lao đến bên cạnh Thành Lăng, lôi kéo tay của Bảo Bảo, nước mắt như sóng biển trào ra: "Bảo Bảo, con sao vậy? Mama đưa con đi bệnh viện, mama đưa con đi bệnh viện!"
"Mama, mama nhớ ra Bảo Bảo rồi ạ?"
"Mẹ nhớ ra rồi, nhớ ra rồi... Bảo Bảo đừng sợ, mama sẽ đưa con đi bệnh viện, con sẽ không sao đâu... Không sao đâu..."
"Mama, mẹ lớn rất đáng thương, mama quên mẹ lớn rồi."
"Không quên, mama không quên nữa đâu..." Thương Hàn ôm Thành Lăng và Bảo Bảo cùng nhau khóc lớn: "Mama nhớ mẹ lớn, cũng nhớ rõ Bảo Bảo, mama còn muốn nhìn Bảo Bảo lớn lên, hôm nay là sinh nhật của Bảo Bảo, mama không quên đâu..."
"Mama, Bảo Bảo phải đi rồi, mẹ phải thay Bảo Bảo chăm sóc cho mẹ lớn đấy." Một tay Bảo Bảo lôi kéo Thương Hàn, vẫn tựa vào lòng Thành Lăng, cả người đầy máu, cười đến ngọt ngào: "Mẹ lớn, mẹ phải yêu thương mama, thay Bảo Bảo yêu thương mama nhé."
"Mama, mẹ lớn, Bảo Bảo hôm nay 5 tuổi rồi."
"Bảo Bảo rất muốn ở cùng với hai người lớn lên."
Nhưng rốt cuộc không thể lớn lên được.
Thành Lăng và Thương Hàn lệ rơi đầy mặt, trơ mắt nhìn tia sáng đầu tiên của ngày tiến vào phòng, cơ thể Bảo Bảo chậm rãi trong suốt, rồi dần dần tan biến trong không khí.
Thành Lăng ôm Thương Hàn, Thương Hàn ôm Thành Lăng, bất chấp việc tia nắng mặt trời đầu tiên của mùa đông này cắt qua những tầng mây chiếu vào, lạnh lẽo vẫn hoàn lạnh lẽo, một chút độ ấm cũng không có.
Hai người đã từng hạnh phúc như vậy, có một đứa con xinh đẹp giống như một đóa hoa như vậy, chờ đợi con bé từng ngày từng ngày lớn lên, ai mà biết được, rốt cuộc lại không thể lớn lên được.
...
Sau 5 năm, Thành Lăng lần đầu tiên đưa Thương Hàn đi đến mộ viên chôn cất Bảo Bảo, xung quanh ngôi mộ cây cỏ sạch sẽ, thường xuyên có người đến dọn dẹp, trong bức ảnh chụp là một cô bé xinh đẹp, nở nụ cười vui vẻ.
Thương Hàn đặt cái bánh ngọt cô làm ở trước mộ bia, lấy trong túi ra những món đồ chơi và bộ quần áo nhỏ cô cất giấu, rồi châm lửa đốt.
"Bảo Bảo, chiếc váy này là con mặc hồi đầy tháng đấy."
"Đôi giày này là mama làm cho con, con rất thích, vẫn luôn mang nó chạy ở trong phòng."
"Đây là cái muỗng nhỏ lần đầu khi con biết tự mình ăn cơm."
"Đây là đóa hoa đầu tiên mama và con cùng nhau trồng xuống."
"Bảo Bảo, thực xin lỗi, mama đã quên mất con." Thương Hàn áp khuôn mặt lên tấm mộ bia lạnh lẽo: "Bảo bảo, mama nhớ con."
...
Cho đến lúc mặt trời lặn, Thành Lăng vẫn không nói một lời, lặng lẽ khoác lên người Thương Hàn một cái áo khoác, dắt tay cô: "Tiểu Hàn, về nhà thôi."
Thương Hàn nắm lấy tay Thành Lăng, họ cùng nhau trở về.
Nhưng kỳ thật cả hai người đều biết, nơi nào là nhà, 5 năm trước nhà của hai người vốn đã không còn là nhà nữa rồi.
Tuyết đã ngừng rơi, nhưng mùa xuân vẫn còn ở nơi nào đó rất xa.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Toàn bộ văn hoàn.
Câu chuyện này tôi lấy cảm hứng từ video B, là một bài nhạc Nhật remake, mọi người đã bàn tán rất nhiều về lai lịch của bài hát này, có người nói đó là bài hát người cha viết cho cô con gái đã mất của mình, có người nói bài hát này chủ nhân viết cho chú chó đã chết, có người nói là người bạn trai viết sau khi chia tay bạn gái, tôi không biết giả thuyết nào là đúng, chỉ là lần đầu khi tôi nghe bài hát này tôi đã khóc rất nhiều, sau đó thì nghĩ mình sẽ viết một câu chuyện về người mẹ mất đi đứa con, cha mẹ mất đi con cái, đại khái là chuyện đau lòng nhất trên thế gian này.
Tôi cũng không biết câu chuyện này viết ra là vì cái gì, có lẽ chỉ là vì bản thân tôi xúc động.
Hy vọng mọi người sẽ yêu thương cha mẹ của mình, có lẽ sẽ có lúc các bạn cảm thấy bọn họ phiền toái, đó chỉ là bởi vì bọn họ không biết nên yêu thương mọi người như thế nào mới là tốt thôi.
---
Sakura sakura aitai yo kimi ni ima sugu aitai yo~ Truyện này được viết sau khi tác giả nghe bài hát Sakura anata ni deaete yokatta, bài này trước đây cũng có một thời nổi nên chắc mn đều biết hết rồi :) Nếu m nhớ không nhầm thì bài gốc của nó là viết cho chú chó đã chết của tác giả, sau mới remake lại thành bài Sakura kia.
Tiện thì nói chút về văn của thím Tam Nguyệt này, m thì mới chỉ đọc có truyện này nên cũng chỉ nhận xét được qua truyện thôi. Về cơ bản, nói về ưu điểm trước thì thím này được cái xây dựng tính cách hình tượng nhân vật khá tốt, ý tưởng cũng tốt, văn phong có lẽ hợp với kiểu truyện slice of life, và vì đây là truyện ngắn nên cốt truyện cũng ko có gì nhiều phải truyện dài mới biết được tg viết có bị đầu to đuôi nhỏ hay ko, kiểu thắt nút xong không giải quyết được ấy =)) Nhưng mình nghĩ thím TN này nếu mà viết truyện dài thì cái vấn đề đầu tiên to nhất chính là bị lặp từ lặp câu và lặp ý rất nhiều, edit thì m giản lược với chỉnh lại rồi, nhưng nói chung nếu giảm đi những câu bị lặp thì m nghĩ sẽ giảm tải được đến 1/4 truyện, truyện ngắn thì còn đỡ nếu viết truyện dài đọc kiểu lặp ý như vậy rất mệt mỏi, lúc QT đọc lướt ko để ý lắm, đến lúc edit mới thấy sự câu cú lặp lại mệt mỏi vậy =))