Thương Hàn sợ đứa bé kia không biết chừng còn đang trốn ở một góc hẻo lánh nào đó, lúc đi về cô hết ngó Đông rồi lại ngó Tây, vòng qua đằng sau cầu thang nối giữa các tầng lầu xem có hay không có người, nhìn trông rất thần kinh, Thành Lăng thì vẫn một bộ dạng quen thuộc, xách túi ni lông đi phía sau cô, không một tiếng động theo chân cô trở về.
Vào phòng của Thương Hàn, Thành Lăng theo thói quen thay giày vào cửa, mang chiếc túi ni lông đi vào trong bếp, bật lửa đun nước sôi, giống như là đang ở nhà mình, Thương Hàn từ từ đóng cửa lại, thầm oán: "Chị ta giống như là đang ở nhà mình ấy."
"Cái gì cơ?" Thành Lăng đang sắn tay áo để chuẩn bị rửa rau, ló nửa người từ trong bếp hỏi với ra.
"Không, không có gì đâu!" Thương Hàn chợt cảm thấy bối rối, nhanh chóng đứng nghiêm, xấu hổ cười cười, Thành Lăng nhìn cô cảm thấy cổ quái, rồi lại một lần nữa lùi trở về phòng bếp, Thương Hàn thở phào một hơi, âm thầm thè lưỡi, sao lỗ tai của học tỷ thính như vậy, thính còn hơn lỗ tai thỏ.
Hệ thống sưởi trong phòng đã mở, Thương Hàn đổi giày xong tiến vào, lập tức giải thoát mình ra khỏi cái áo khoác nhìn như quả cầu lông, balo các thứ ném hết lên ghế sô pha, sau đó cô lập tức chạy lại tủ lạnh, mở ra cánh cửa tủ, bên trong chất đầy kem các loại của các thương hiệu khác nhau.
Thương Hàn là một người có sở thích kỳ quái: Đó chính là vào mùa đông lại thích ăn kem.
Cái sở thích này ngay cả mẹ của Thương Hàn còn không biết, Thương Hàn không nhớ mình từ khi nào thì tập thành thói quen này, giống như mùa đông ăn kem đã trở thành một chuyện phát sinh vô cùng tự nhiên. Ngay cả bản thân cô đối với cái sở thích này cũng cảm thấy buồn cười, trên đời có loại người này à? Sợ lạnh muốn chết nhưng lại cố tình thích ăn đồ lạnh vào mùa đông.
Thương Hàn đứng trước cửa tủ lạnh suy nghĩ nửa ngày, rốt cục mới gian nan chọn ra một loại vị muốn ăn nhất, ai ngờ Thành Lăng đang ở trong bếp rửa rau nửa người ngó ra dò xét, xụ mặt giáo dục cô: "Trời lạnh không cho phép em ăn kem, bỏ lại tủ lạnh đi."
"Hả?" Thương Hàn làm vẻ mặt đau khổ kêu lên: "Boss, hiện tại tan tầm rồi, chị không thể hạn chế em ăn kem được—— "
"Tôi đếm từ 1 đến 3, em không bỏ lại tiền thưởng tháng này toàn bộ sung công!"
Lời này vừa nói ra, Thương Hàn cau mày đấu tranh tư tưởng, quả nhiên cô đem hộp kem vừa mới lấy ra chưa kịp mở nắp bỏ lại vào trong tủ lạnh. Không phải cô sợ Thành Lăng cắt tiền thưởng của cô, mà là cô biết, Thành Lăng vừa nổi giận.
Thương Hàn rất sợ Thành Lăng nổi giận, không biết là vì cái gì, chỉ là mỗi lần nhìn thấy Thành Lăng không vui, không biết vì sao, tâm lý của cô cũng trở nên khó chịu, giống như chuyện không được ăn kem cũng chẳng đáng là gì.
Không được ăn kem... Thương Hàn than thở trong chốc lát, buộc lên cái tạp dề rồi tiến vào trong phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, cơm Thành Lăng đã hâm nóng lại, đồ ăn cũng rửa được hơn phân nửa, thậm chí món canh cá Thành Lăng muốn ăn, thịt cá cũng đã được cắt thành những lát đều tăm tắp, chỉ còn chờ Thương Hàn bật bếp là có thể bỏ vào trong nồi.
Dầu ăn đã nóng, nguyên liệu bỏ vào trong nồi, Thương Hàn vung xẻng không ngừng lật xào, Thành Lăng ở bên cạnh cô làm trợ thủ nêm nếm gia vị, nắm bắt chắc thời cơ mới thả vào, hai người ăn ý giống như là một, Thương Hàn đang lật xào nguyên liệu nấu ăn, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cảnh tượng này dường như đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong quá khứ, đầu của cô lóe lên những đoạn phim ngắn, liên tiếp từng đợt phát lại, cô lắc lắc đầu, không chú ý, một giọt dầu đã bắn lên mu bàn tay, cái nóng khiến cho cô giật mình tỉnh lại, lúc phục hồi được tinh thần thì mu bàn tay đã đỏ, phồng lên một mảng lớn.
Thành Lăng vừa thấy thì kinh ngạc, vội vàng tắt bếp, nắm chặt bàn tay bị đỏ của cô tắm dưới vòi nước: "Em có đau không? Trong nhà có cao trị phỏng không? Làm sao đây, hay là mình đi bệnh viện xem một chút đi..."
Một bàn tay của Thương Hàn bị đối phương nắm chặt đặt dưới vòi nước, cơ thể cô cong thành một tư thế không thoải mái gì, cô tựa vào người Thành Lăng, cười trêu cô ấy: "Học tỷ, em bị bỏng cũng không phải là chị bị bỏng, sao chị còn gấp hơn cả em vậy?"
Thành Lăng dừng tay một chút, cười như không có việc gì: "Còn có thể không lo sao? Tay của nhà thiết kế còn quý giá hơn cả sinh mạng, tôi còn đang chờ em trả lãi cho tôi, vạn nhất tay bị phế đi, em định trả thế nào?"
Thành Lăng giảng giải, đóng vòi nước, lôi kéo Thương Hàn đi ra phòng khách, ở trong ngăn kéo tủ TV tìm thứ gì đó.
Thương Hàn ngồi xổm bên người cô, ngây ngốc nhìn chằm chằm tay bị đối phương kéo đi. Thành Lăng nói rất đúng, tay của nhà thiết kế còn quý hơn cả sinh mệnh, hai người bọn họ đều xuất thân từ ngành thiết kế, đối với đôi tay bảo dưỡng tỉ mỉ, hai đôi tay xinh đẹp ở cùng một chỗ, Thương Hàn có thể cảm nhận lòng bàn tay khô ráo và đầy độ ấm của Thành Lăng, cô không hiểu sao mà có cảm giác đôi tay này trước đây đã nắm tay cô vô số lần, xúc cảm trong lòng bàn tay giống y như trong trí nhớ của cô, Thương Hàn quá mức hoài niệm xúc cảm cùng độ ấm này, đến mức cô nhìn chằm chằm vào tay Thành Lăng, đôi mắt nóng lên, như thể sắp khóc đến nơi vậy.
"Học tỷ." Thương Hàn bỗng nhiên nắm chặt ngón tay Thành Lăng, trong lời nói còn mang theo giọng mũi dày đặc: "Sao chị lại biết mùa đông em thích ăn kem?"
Nghe vậy động tác tìm kiếm của Thành Lăng liền đông cứng lại.