Thương Hàn muốn dẫn Bảo Bảo lên sở cảnh sát tìm cha mẹ, buổi sáng cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Bảo Bảo, bánh bao là Thương Hàn cuối tuần gói kỹ rồi bỏ vào trong tủ lạnh, hấp lên là có thể ăn được, sau đấy cô lại rán hai quả trứng, hâm nóng hai cốc sữa, chuẩn bị đi gọi Bảo Bảo rời giường, đúng lúc đó thì có tiếng chuông cửa vang lên.
"Đến đây đến đây." Thương Hàn tháo tạp dề xuống, rửa tay rồi đi ra ngoài mở cửa, tự hỏi không biết đó là ai, sáng sớm thế này đã đến nhà cô.
Cửa vừa mở, thì ra là Thành Lăng, hai tay ôm theo một đống đồ ăn đứng ở trước cửa nhà Thương Hàn, mũi ửng đỏ thở ra khí trắng: "Thương Hàn, chào buổi sáng."
"Học tỷ? Sao chị lại tới đây?"
"Tới giao bữa sáng." Thành Lăng lắc lắc hai cái túi to chứa đồ ăn sáng: "Sao nào? Em không chào đón hả?"
"Không, hoan nghênh hoan nghênh, đương nhiên là hoan nghênh, có ăn sao em lại không chào đón cho được." Thương Hàn cười cười mời Thành Lăng vào nhà.
"Ở ngoài cửa tôi ngửi mùi là đã biết em đang hấp bánh bao rồi." Thành Lăng tùy tiện đặt túi đồ ăn của mình lên bàn cơm, áo khoác còn chưa kịp cởi, cầm cái bánh bao lên cắn một miếng lớn, cô khép hờ mắt, vẻ thỏa mãn: "Lâu lắm rồi không ăn bánh bao em làm." Cô khen ngợi mấy câu đã muốn ăn đến cái thứ hai.
Thương Hàn có chút bất ngờ: "Nói như vậy trước kia học tỷ đã từng nếm thử bánh bao em làm sao?"
Động tác Thành Lăng nhai nuốt của Thành Lăng đình chỉ, nhưng rồi rất nhanh khuôn mặt lại khôi phục dáng vẻ tươi cười: "À chưa, chỉ là tôi tưởng tượng ra, có được không?"
"Ừm, đương nhiên là được rồi." Thương Hàn bày ra toàn bộ đồ ăn Thành Lăng mang đến, nhìn bao bì là có thể nhận ra ngay, đây là điểm tâm của tiệm Kim Phượng ở thành nam, Thương Hàn thực sự thích điểm tâm của cửa hiệu kia, chỉ là chỗ đó cách nhà quá xa, cô lười đi, một năm chỉ có cơ hội ăn vài lần, Thương Hàn mở to mắt nhìn Thành Lăng, vẻ mặt phức tạp, học tỷ sao lại biết rõ khẩu vị của mình như vậy? Những thứ mang đến đều là những món mình thích nhất.
Thành Lăng dường như nhìn thấu cô, cô nuốt xuống cái bánh bao thứ 4, nháy mắt mấy cái mỉm cười: "Tôi tùy tiện mua, không biết là em có thích ăn không."
Tùy tiện? Cái sự tùy tiện này cũng tinh tế quá đi.
"Đúng rồi, không phải em nói là nhặt được đứa bé, muốn đưa nó lên đồn cảnh sát à? Đứa bé đâu rồi?" Thành Lăng hỏi, đưa tay với lấy cái bánh thứ 5, cô bị Thương Hàn đánh ở trên mu bàn tay một cái khiến cho phải giật mình rụt trở về, che mu bàn tay ai oán: "Thương Hàn, có vài cái bánh bao thôi mà? Em vẫn còn đúng không?"
"Chị ăn đến 5 cái rồi, đây là điểm tâm, ăn nhiều như vậy dạ dày chị sao chịu nổi?" Thương Hàn đẩy đẩy cái đĩa bánh bao dịch đến một đầu khác, tự nhiên nói giống như thể đã nói cả trăm nghìn lần, Thành Lăng nghe lại cảm thấy kinh ngạc.
Lòng của cô đột nhiên cực kỳ vui sướng, bất giác làm ra vẻ mặt hưng phấn nhìn Thương Hàn, cô ấy vẫn như bình thường, giống như không cảm thấy lời nói của mình có chút nào không đúng.
Vẻ hưng phấn trên mặt Thành Lăng trong nháy mắt cô đọng rồi biến mất, cô cúi đầu, thừa dịp Thương Hàn xoay người, cô âm thầm thở dài.
Bản thân còn trông mong cái gì chứ, đã 5 năm rồi, mình còn có thể hy vọng cô ấy nhớ ra được cái gì chứ.
"Tiểu Hàn, cho tôi ăn thêm 1 cái, 1 cái thôi, đi mà... Tiểu Hàn... Cô dâu nhỏ... Vợ à... Cục cưng..."
"Ăn cái gì? Chị bị đau dạ dày còn ăn, bác sĩ đã dặn rồi, chị phải ăn ít đi, sáng sớm chị ăn nhiều như vậy dạ dày chịu được sao?"
"Được rồi, nếu em không chịu để tôi ăn bữa sáng, thế thì để tôi... Ăn em nhé!"
"Ha ha ha... A Lăng, chị đừng làm bậy nữa ha ha ha... Em ngứa..."
Xa tựa kiếp trước, nhưng lại gần như mới ngày hôm qua.
Thành Lăng lại không thể kiềm chế tự đắm chìm trong những hồi ức của bản thân, mãi cho đến khi trong phòng ngủ của Thương Hàn truyền đến một tiếng hét, Thành Lăng biến sắc, vọt vào trong phòng ngủ của Thương Hàn: "Thương Hàn, có chuyện gì vậy?"
"Bảo Bảo... Bảo Bảo không thấy đâu nữa!" Tay Thương Hàn run rẩy nâng lên, đầu ngón tay chỉ vào chiếc giường.
Thành Lăng nhìn theo hướng ngón tay của cô ấy, trên giường bừa bộn quần áo trẻ con, màu xanh da trời, bên trên có hình chuột Mickey.
Thành Lăng nhìn bộ quần áo kia, gương mặt trở nên trắng bệch, cô đi qua cầm lên bộ đồ nhỏ, năm ngón tay nắm chặt lớp vải dệt, nắm chặt đến độ lộ rõ các khớp xương trắng bệch, hai tay run run, đôi môi không còn tí máu.
"Bộ đồ này... từ đâu mà đến?" Thành Lăng cầm bộ quần áo kia tới gần Thương Hàn, bức cô ấy vào trong một góc phòng, ngón tay của Thành Lăng bám chặt bả vai của cô ấy, lạnh lùng nói: "Bộ đồ này từ đâu mà em có!"
"Em không biết... Em không biết..." Thương Hàn ngẩng đầu, bất lực nhìn Thành Lăng: "Học tỷ, Bảo Bảo không thấy đâu, con bé... con bé mới nãy còn ngủ ở đây, chị giúp em tìm Bảo Bảo, có được không?"
"Con bé vừa rồi còn ở chỗ này, Bảo Bảo ở đây, mặc bộ đồ này, ngủ ở trong lòng em." Thương Hàn đoạt lấy bộ đồ kia từ trên tay Thành Lăng, cô ôm nó vào trong ngực: "Bảo Bảo không thấy đâu nữa, học tỷ, em làm mất Bảo Bảo rồi!"
"Em làm mất Bảo Bảo rồi." Cô thất thần nghiêng người tựa vào trong lòng Thành Lăng, lẩm bẩm lặp đi lặp lại một câu nói.
Cuối cùng, cô nói: "A Lăng, em làm mất Bảo Bảo của chị rồi."
Thành Lăng nghe được gần như bật khóc.
Cô cương ngạnh cúi đầu, hốc mắt cảm thấy nóng, cô cắn chặt răng, giữ lấy khuôn mặt của Thương Hàn, thật cẩn thận hỏi: "Tiểu Hàn, em đã nhớ ra rồi?" Giọng của cô nhỏ cơ hồ không thể nghe thấy, lúc trước hy vọng thật nhiều thất vọng cũng thật nhiều, càng khẩn cấp lại càng thận trọng, cô sợ chỉ cần mình hơi lớn giọng một chút sẽ khiến cho Thương Hàn sợ hãi.
Nhưng Thương Hàn không nghe thấy câu hỏi của cô, cô ấy chỉ lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
"Thực xin lỗi."
"A Lăng, em làm mất Bảo Bảo của chị rồi."
"A Lăng, em làm mất Bảo Bảo của chúng ta rồi."
"Bảo Bảo, sao con lại lạnh như vậy."
"Bảo Bảo đừng sợ, mama ôm con, mama ôm con ngủ."
"..."
Trái tim Thành Lăng lạnh xuống, lạnh, hơn nữa còn đau.
Cô biết, đây lại chỉ là một lần Thương Hàn mất đi ý thức.
Thành Lăng nắm lấy tay Thương Hàn, nhẹ nhàng thì thầm ở bên tai cô ấy: "Tiểu Hàn, không có Bảo Bảo, tôi ở đây với em, ngủ đi."
"Ngủ đi, không có Bảo Bảo, Bảo Bảo từ nơi nào đến."
Có lẽ là lời thì thầm giống như thôi miên của Thành Lăng có tác dụng, Thương Hàn thật sự ở trong lòng Thành Lăng ngủ, trong tay còn ôm chặt bộ đồ nhỏ màu xanh da trời kia.
Thành Lăng không biết Thương Hàn đã giấu bộ quần áo trẻ con này ở nơi nào.
Rõ ràng cô đã lục soát rất nhiều lần, nhưng mỗi lần Thương Hàn lại vẫn có thể giảo hoạt giấu đi một vài món đồ.
Thành Lăng bế Thương Hàn lên trên giường, đắp chăn, lặng lẽ tìm kiếm khắp mỗi một ngõ ngách trong căn phòng, nhưng cô không tìm thấy thêm một thứ gì khác nữa.
Trước đó một ngày, tuyết vừa ngừng rơi lại bắt đầu rơi xuống, bầu trời hỗn loạn, giống như tùy thời có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, rất nhanh tuyết đã tích đầy cửa sổ, Thành Lăng ngồi ở bên cạnh mép giường của Thương Hàn, bàn tay tiến vào trong chăn nắm lấy tay Thương Hàn, còn có bộ đồ nhỏ kia.
Cô tính toán, đứa nhỏ nếu như còn thì giờ cũng đã 10 tuổi.
10 tuổi, sẽ là một cô bé thật xinh xắn, chạy nhảy hát ca, nghe lời mẹ nói, hát cho mẹ nghe.
Thành Lăng còn nhớ khi bàn tay mình đặt lên trên bụng của Thương Hàn, cảm nhận nhịp tim đập của đứa trẻ, hoạt bát hiếu động như vậy, vẫn còn ở trong bụng Thương Hàn mà đã bắt đầu biết náo động ầm ĩ rồi.
Lỗ tai Thành Lăng dán ở trên bụng Thương Hàn, nhẹ nhàng cười: "Con còn chưa đi ra đã quậy như vậy rồi, Tiểu Hàn, con bé giống em lắm."
Thương Hàn khinh thường cười nhạo: "Chị đúng là không biết gì về khoa học hết, con sao có thể giống em được, nhất định là giống chị."
Trứng là lấy từ Thành Lăng, nhất định đứa bé là con gái, cũng nhất định sẽ giống Thành Lăng, thế nhưng cô lại không có cái vẻ kinh hỉ của người lần đầu làm mẹ, ngược lại, Thương Hàn thì lại từng ngày từng ngày chờ mong đứa bé này đến.
Ngẫm lại, một đứa bé mềm mềm, chậm rãi lớn lên thành một đại cô nương so với Thành Lăng còn xinh đẹp hơn, đó là đứa nhỏ con của cô và Thành Lăng. Thương Hàn sờ sờ bụng mình tưởng tượng, hạnh phúc cũng theo đó ngập tràn.
"A Lăng."
"Hử?"
"Em thật muốn nhìn cục cưng của chúng mình lớn lên."
"Tôi cũng muốn."
"Nhưng mà vạn nhất khi con bé trưởng thành, gặp phải đứa trẻ xấu rồi bị bắt nạt thì chúng ta phải sao bây giờ?"
"Em dạy con, con nó không đi bắt nạt người khác đã là may mắn lắm rồi, ai mà dám đi bắt nạt con mình chứ."
"Em thật muốn nhìn cục cưng của chúng mình lớn lên."
Thành Lăng ghé vào bên giường Thương Hàn, nắm tay Thương Hàn ở trong chăn, cô ấy vẫn không nhúc nhích, nước mắt của cô từ khóe mắt lọt vào trong chăn, khiến cho chăn rất nhanh ướt đẫm nước mắt.
Đứa bé đó, sinh ra vào mùa đông, mất đi cũng vào mùa đông.
Mang theo cả Thương Hàn.
"Em thật muốn nhìn cục cưng của chúng mình lớn lên."
Nhưng ai mà biết được, đứa bé đó mãi mãi không thể lớn lên.