[bhtt]ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Giang hồ đồn đại, Mạc Tịnh Ngôn bắt đầu ở vai trò mới, muốn đến Mỹ học tập, vì muốn chuẩn bị tốt cho bộ phim mới sẽ quay. Nàng đã có một kịch bản rất tốt, người chế tác cùng nhà đầu tư cũng đang trong giai đoạn thoả thuận, thế nhưng khi Mạc Tịnh Ngôn cầm kịch bản trong tay, lại cảm thấy lực bất tòng tâm. Với tư cách diễn viên nàng có thể làm tốt, thế nhưng đạo diễn lại là một phạm trù khác, nàng biết còn quá ít.

Thật sự từ bỏ tất cả, ý định đi du học cũng đã hạ quyết tâm, muốn hảo hảo học tập một chút công việc.

"Tâm nguyện của tôi là vào năm 30 tuổi sẽ có thể quay được bộ phim đầu tiên của riêng mình." Trước khi đi, Mạc Tịnh Ngôn tiếp nhận phỏng vấn của giới truyền thông, vẻ mặt tươi cười như gió xuân, trả lời động cơ đến Mỹ.

"Monica định đi bao lâu?"

"Nhìn vào lịch trình thì tôi có ý định đi hai năm."

"Zoe thì làm sao đây? Chị để mặc cô ấy ở trong nước một mình không lo lắng sao?" Nhóm ký giả làm bộ nghiêm trang hỏi rất nhiều điều không liên quan, nhưng đến cuối cùng vẫn tập trung vào chủ đề tình cảm nhất đúng không?

Mạc Tịnh Ngôn đã sớm quen với việc giới truyền thông hỏi vòng vèo, chúng tôi cũng đã công khai còn gì cố kỵ nữa, ánh mắt nhìn về phía xa xa, ý vị thâm trường cười nhạt: "Không có gì không tốt, em ấy cũng có chuyện để làm mà." Nói xong muốn đi, các phóng viên tiếp tục phỏng vấn:

"Monica có định sau khi học xong sẽ chiếu cố cho Zoe đóng phim chị đạo diễn không?"

"Phải xem người kia có thời gian không đã..."

Một mình ngồi trên máy bay đến nước Mỹ, Mạc Tịnh Ngôn nhắm mắt dưỡng thần.

Kỳ thật lần đi du học này, nàng cũng không được Vương Tử Hựu đồng ý.

oOo

"Du học? Hai năm? Mạc Tịnh Ngôn, chị thật nhẫn tâm! Chị không thương lượng với em đã quyết định rồi sao? Vậy chị còn hỏi em làm cái gì nữa hả? Chị cho rằng thời gian hai năm rất ngắn sao? Chị, chị không sợ em tìm cô gái khác hay sao?"

Mạc Tịnh Ngôn bình tĩnh ngồi trong khu vườn nhỏ trong nhà, uống cà phê, hưởng thụ ánh nắng ấm áp sau giờ ngọ, chống đầu, một bộ làm như đều biết từng cái suy nghĩ giơ tay nhấc chân của Vương Tử Hựu: "Tôi tin tưởng em sẽ không tìm người khác."

Vương Tử Hựu nhanh tức chết: "Chị quả thật...giỏi lắm...giỏi lắm..."

Mạc Tịnh Ngôn cười liếc mắt, đem ly cà phê đặt lên bàn, đứng dậy ôm eo Vương Tử Hựu: "Tiểu Hựu, tôi tin em, em cũng nên tin tôi. Thời gian hai năm sẽ rất nhanh qua, có thời gian tôi sẽ qua thăm. Hơn nữa là đi học chứ không phải đi chơi, tôi vì tương lai của chúng ta mà nghĩ đến kế hoạch này đấy."

Vương Tử Hựu bị Mạc Tịnh Ngôn ôm, cảm giác rất an tâm, thế nhưng người con gái này sao có thể nói đi là đi được? Từ khi công khai các nàng còn chưa hảo hảo triền miên đủ, người này lại muốn đi...

"Mạc tỷ.." Vương Tử Hựu đem mặt dán lên vai Mạc Tịnh Ngôn "Kỳ thật em không sợ chị tìm người khác, em tin chị, thế nhưng em sợ thời gian lâu quá, em sẽ muốn chị...Em sẽ không chịu nổi nhớ nhung triền miên, chị hiểu không? Đừng nói là hai năm, cho dù là hai ngày, hai phút, không có chị bên cạnh em sẽ rất cô đơn."

"Đồ ngốc, em là trẻ con sao? Tạm thời chia lìa sau này sẽ bên nhau dài lâu. Tôi đã lựa chọn từ từ rút khỏi màn ảnh, nếu như không học hỏi, tôi làm sao có tư cách làm đạo diễn, sẽ quay phim thế nào? Không làm trong điện ảnh, tôi nên làm gì đây?"

"Em nuôi chị!"


"Không cho em nuôi tôi, tôi là một người độc lập"

"Thế nhưng..."

"Ai Nha, Tiểu Hựu, em sao lại không hiểu được đây?" Mạc Tịnh Ngôn buông ra : "Trẻ con phải biết nghe lời mới được thương! Biết chưa?"

"Em không phải trẻ con!!"

Nói đến vấn đề tuổi tác Mạc Tịnh Ngôn lại phát hoả: "Em còn không biết xấu hổ mà cãi lại? 21 tuổi không phải là trẻ con thì là cái gì? Còn chưa qua tuổi nổi loạn nữa! Đừng có nói nữa..."

Vương Tử Hựu cũng giận điên lên: "Chị rõ ràng là kỳ thị mà! Một người trưởng thành không liên quan đến tuổi tác biết chưa? 21 tuổi thì sao? Khi chưa biết tuổi thật của em vẫn xem em là 23 tuổi đó?"

"...hừ, một người trưởng thành không liên quan đến tuổi tác, chẳng lẽ em trưởng thành lúc 16 tuổi hay sao?"

"Mạc Tịnh Ngôn!"

"Vương Tử Hựu!"

"Lão yêu bà ngực phẳng! Chị đến tuổi mãn kinh quá sớm rồi đó!?"

"...Cứ như vậy đi, không còn gì để bàn, tôi đi đó."

"Không tiễn"

oOo

Nhớ lại trước khi xuất phát còn nhao nhao với Vương Tử Hựu một trận, Mạc Tịnh Ngôn bất đắc dĩ cười khổ, sao mà bọn họ không cách nào có thể tâm bình khí hoà để giải quyết sự tình thế này? Tựa hồ chỉ cần có ý kiến khác nhau thì chưa nói hết hai câu đã bắt đầu dùng ngôn ngữ bạo lực. Mạc Tịnh Ngôn có nghĩ qua, có phải vì tình cảm của hai người quá mức sâu sắc, cho nên không cách nào bình thản biểu đạt suy nghĩ của mình mà phải dùng phương pháp kịch liệt thổ lộ toàn bộ ra ngoài chăng?

Nhưng Mạc Tịnh Ngôn lại không ghét, cãi nhau một chút thì có gì đây? Người ta cãi nhau ảnh hưởng đến tình cảm yêu đương, nhưng nàng cùng Vương Tử Hựu cách mạng tình cảm theo kiểu nhao nhao với nhau, càng nhao nhao càng kiên định...Cái này gọi là nhân sinh a.

Đến nước Mỹ , ba nàng mang giấy thông hành đến đón nàng về nhà. Đến nhà Mạc Tịnh Ngôn cùng ăn cơm với ba mẹ.

Thật sự đã lâu chưa cảm nhận được cảm giác ba người một nhà ăn cơm, Mạc Tịnh Ngôn thoáng cái không khống chế ăn rất nhiều, còn dị thường hướng ngoại nói rất nhiều. Cùng ba mẹ nói về ý định sắp đến, lão Mạc cực kỳ ủng hộ, Thường Hiểu Vân thì vẫn một bộ nước chảy mây trôi, chuyện gì cũng không liên quan đến nàng, chỉ phụ trách gọi người thêm cơm.

Lão Mạc đột nhiên hỏi: "Tiểu Hựu nhà chúng ta đâu rồi? Khi nào mới đến chào ba mẹ đây?"

Mạc Tịnh Ngôn đang uống rượu, bị những lời này của cha nàng làm cho sặc nước mắt chảy cuồn cuộn.


Ba, thật sự không phí công đã lăn lộn cùng mẹ bấy nhiêu năm, nhớ ngày đó là một thanh niên tốt cao ngất ngưỡng, bất quá 30 năm sau lại trở nên cởi mở như thế?

Mạc Tịnh Ngôn ho rất lâu, lau nước mắt nói: "Sẽ...sẽ có cơ hội"

Lão Mạc ổn trọng "Ân" mộ tiếng, Thường Hiểu Vân vốn không tham gia chủ đều cũng xen vào: "Con gái nhà chúng ta thật lợi hại, có thể mang một đại minh tinh về nhà, sau này nhà ta càng thêm náo nhiệt."

Thường Hiểu Vân khí định thần nhàn "À" một tiếng: "Đúng lúc con cũng không thích con nít, có thể sống yên tĩnh bên nhau. Hai người con gái cũng không thể sinh ra con cái."

Lão Mạc cười, quay đầu nhìn Mạc Tịnh Ngôn: "Monica, con làm sao Tiểu Hựu đừng ngại ngùng, vào nhà ngồi một chút, tâm sự cái gì đó, ba và mẹ sẽ đối xử như con gái."

"Ah? ah nha..." Mạc Tịnh Ngôn miệng đầy thức ăn đồng ý. Một người mẹ đã không ứng phó nổi, lại thêm người cha cũng chẳng thua kém bao nhiêu, càng khiến cho người ta không cách nào chống đỡ...

Sau khi ăn cơm xong, nàng hoàn toàn ở tình trạng kiệt sức, bò về phòng nghỉ ngơi.

Chuyện du học, ba nàng giúp nàng tìm một trường rất tốt, Mạc Tịnh Ngôn mỗi sáng 8 giờ thức dậy, lái xe đến trường. Buổi chiều tiết học tương đối ít, lúc không có lớp nàng sẽ đến thư viện đọc sách, hoặc là xem vài bộ phim. Sinh hoạt tương đối phong phú, bạn học của nàng cùng lão sư biết nàng là minh tinh, thậm chí có người còn sưu tầm DVD toàn bộ phim của nàng đóng, thế nhưng bọn hắn đối với Mạc Tịnh Ngôn vô cùng tôn trọng, lúc trò chuyện phần lớn chỉ đề cập đến vấn đề chuyên môn, ít đề cập đến những điều khác, càng rất ít nói đến những tin đồn.

Mạc Tịnh Ngôn thích cuộc sống như vậy, nàng cảm thấy chọn đi du học thật sáng suốt, trong quá khứ lúc nào cũng bận rộn không có thời gian thư giãn, cả người gần như bị kẹt trong một tình huống chỉ tiêu hao mà không có bù đắp, nhưng thời gian này nàng lại rất hài lòng, liên tục không ngừng bổ sung kiến thức mới vào đại não, còn mang lại cho ký ức thưở còn học sinh, tầm mắt sâu sắc khoáng đạt.

Thậm chí có khi nàng quên liên lạc với Vương Tử Hựu.

Trong email, Vương Tử Hựu gửi rất nhiều hình ảnh, có đôi khi xem xong lại quên trả lời, có một thời gian dài Vương Tử Hựu cũng không viết thư.

Đã hơn một tuần hai người gián đoạn liên lạc.

Một ngày nọ, Mạc Tịnh Ngôn lái xe đến trường, đi vào giảng đường, đột nhiên nhìn thấy một cô gái tóc đen đứng ở giữa một nhóm người Mỹ tóc vàng vô cùng bắt mắt. Mạc Tịnh Ngôn sững sờ tại chổ, hình dáng này có vẻ quen thuộc quá?

Chính là Vương Tử Hựu! Mạc Tịnh Ngôn vân vê dụi mắt, đây không phải mơ chứ?

Lão sư giới thiệu, đây là bạn học mới tên gọi là Zoe. Vương Tử Hựu đứng đó, lần đầu tiên Mạc Tịnh Ngôn nhìn thấy nàng ăn mặc hợp mốt, màu sắc sặc sỡ loá mắt, tựa hồ tất cả cặp mắt chung quanh đều bị ánh hào quang đó thu hút, toàn bộ thế giới chỉ còn một mình nàng.

Mạc Tịnh Ngôn nhìn thật lâu, thế nhưng Vương Tử Hựu hoàn toàn không có vẻ quen biết nàng, đối với những bạn học khác cười đến phong tình vạn chủng, nhưng không hề liếc mắt đến Mạc Tịnh Ngôn.

Sau khi tan học Mạc Tịnh Ngôn ngăn Vương Tử Hựu ở hành lang hỏi: "Em đến lúc nào vậy? Sao không chào hỏi tôi một tiếng?"

Vương Tử Hựu mỉm cười không trả lời nàng....kéo tay một anh chàng Mỹ cao lớn anh tuấn đi khỏi, Mạc Tịnh Ngôn không thể tưởng tượng nhìn theo bóng lưng Vương Tử Hựu hài hoà cùng với người khác như thế, cả buổi không nói nên lời.


Người này đang mưu tính cái gì đây?

Vương Tử Hựu cả ngày ở trước mặt Mạc Tịnh Ngôn sáng ngời, thế nhưng không nói chuyện với nàng một câu, mỗi ngày đều cùng người khác đi học, Mạc Tịnh Ngôn rất không có phong cách theo dõi nàng mấy lần, phát hiện thật sự nàng cùng người ta đi ăn cơm uống cà phê....

Đứa nhỏ này...tiếng Anh có tốt đến vậy không? Tốt đến mức có thể nói chuyện yêu đương với người nước ngoài sao?

Mạc Tịnh Ngôn nhìn bạn gái của mình cả ngày đi cùng với chàng trai khác, hoàn toàn không để mắt đến nàng, trong ngực hậm hực khó giải thoát. Tiểu quỷ đáng chết này, nhất định phải kích động nàng như thế sao?

Vì thế Mạc Tịnh Ngôn cả ngày ở trước mặt Vương Tử Hựu sáng ngời, vô luận nàng rạng rỡ đến thế nào, Vương Tử Hựu tựa hồ xem như không có nàng, chỉ thoả thích cùng người khác cười nói.

Tim vẫn còn sống mà hoàn toàn trống rỗng.

Tiểu Hựu thật sự giận nàng sao? Nhất định phải dùng cách này để trừng phạt nàng ư?

Rất nhiều lần muốn đến gần Vương Tử Hựu hảo hải chuyện trò lại như cũ đều bị nàng không thèm để ý, Mạc Tịnh Ngôn triệt để nản lòng thoái chí. Nàng đã đến trình độ bỏ mặc mình, mình làm sao có thể giãy dụa được nữa?

Vì thế Mạc Tịnh Ngôn cũng dần đạm mạc với Vương Tử Hựu, chỉ là cảm xúc lúc nào cũng tệ, nàng không hề có ý định sẽ nói chuyện với Vương Tử Hựu bữa, chỉ im lặng nhìn nàng.

Trên đường về nhà, hai mắt Mạc Tịnh Ngôn đăm đăm nhìn lên bầu trời đêm, trong lòng so với bầu trời còn trống rỗng hơn.

Đi đến góc đường không người, đột nhiên có người nhảy ra kéo nàng vào bên trong hẻm nhỏ.

Mạc Tịnh Ngôn trong lòng kinh hãi, đang muốn hô "HELP", kết quả nghe thấy tiếng của Vương Tử Hựu từ phía sau vang lên: "Mạc tỷ, một mình về nhà có cô đơn lạnh lẽo không?"

"Em!" Mạc Tịnh Ngôn quay người hung hăng đẩy nàng ra: "Đùa giỡn như vậy em cảm thấy rất vui sao?"

"Ai đùa giỡn? Em không có đùa giỡn ai hết"

"Vậy em vì cái gì cố ý xuất hiện trước mặt tôi còn cố tình cùng người khác mập mờ?"

Vương Tử Hựu nhún vai: "Là chị xem nhẹ em trước, chỉ lo chuyện của mình, gửi email cũng không thèm trả lời, là chị làm em thương tâm trước, không phải sao?" Vương Tử Hựu đi đến, đem Mạc Tịnh Ngôn ôm vào trong ngực: "Thế nào? Không phải chị gạt em sang một bên không để ý em trước sao? Giờ lại ghen hả? Biết không có em là không được chứ gì?"

"Tiểu Hựu..."

Vương Tử Hựu ôm mặt Mạc Tịnh Ngôn hung hăng hôn.

"Mạc Tịnh Ngôn, chị tốt nhất phải giác ngộ, chị từng nói muốn chúng ta dây dưa cả đời, cho nên dù chạy đến chổ nào chị cũng đừng có bỏ rơi em."

Mạc Tịnh Ngôn nhìn vào mắt Vương Tử Hựu hồi lâu, cuối cùng nhắm mắt lại hôn nàng.

Hai người ở trong hẻm tối dây dưa với nhau, mùi thơm của Vương Tử Hựu bay vào mũi, đặc biệt là lòng trung thành khiến Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy an tâm. Có đôi khi Mạc Tịnh Ngôn biết rất rõ, Vương Tử Hựu chỉ hướng về một mình nàng, cô rõ lòng của cô cũng chỉ có thể chứa nổi ba chữ "Mạc Tịnh Ngôn" mà thôi, thế nhưng sau đó Mạc Tịnh Ngôn xem chuyện Vương Tử Hựu chung tình là chuyện đương nhiên, cho dù có rời xa nàng một khoảng thời gian ngắn, cách nhau một khoảng cách, vẫn sẽ không lo lắng Vương Tử Hựu thay lòng đổi dạ.

Thế nhưng xem nhẹ chuyện này, Vương Tử Hựu không gặp người khác, nhưng cũng sẽ tịch mịch, hơn nữa Mạc Tịnh Ngôn trong lòng của nàng, đôi khi nhớ đến cũng sẽ nhắc trên môi.

Đòi này đã định sẽ chỉ thuộc người con gái này thôi sao?


Xa như vậy, có thể vì điều mình muốn mà không chùn bước... Mạc Tịnh Ngôn rất may mắn có người yêu đầu tiên là Vương Tử Hựu, có thể thoả thích hưởng thụ tình yêu hoàn hảo, những thứ tình yêu không lành mạnh, nàng may mắn tránh được.

Đang lúc hai người quên nhau quên tất cả, đột nhiên nghe tiếng bước chân, Mạc Tịnh Ngôn trợn mắt, lập tức toàn thân run lên đẩy Vương Tử Hựu ra. Vương Tử Hựu chính là kỳ quái, quay đầu nhìn lại cũng ngây người: "Dì....Dì..."

Thường Hiểu Vân nhìn hai người họ cả buổi, rốt cuộc nhịn không được cười rộ lên: "Tiếp tục đi, tiếp tục đi, mẹ chỉ đi ngang qua thôi."

Vương Tử Hựu cùng Mạc Tịnh Ngôn đứng tại chỗ không nói nên lời. Mạc Tịnh Ngôn lườm Vương Tử Hựu cả giận nói:

"Đều là em động dục!"

"Cái gì, em động dục? Là em động dục thì chị không phải cũng rất phối hợp sao?"

"Vương Tử Hựu!"

"Mạc Tịnh Ngôn!"

Từ bên này địa cầu nhao nhao đến bên kia địa cầu, hai người hãy tự cầu thật nhiều phúc.

Vương Tử Hựu ở Mỹ chơi khoảng một tháng, rất thoả mãn về nước, vừa về đến nơi phát hiện truyền thông luôn dùng giọng điệu kỳ quái hỏi, biến mất một tháng chơi vui vẻ không? Vương Tử Hựu còn hơi buồn bực, sau đó phát hiện cảnh mình và Mạc Tịnh Ngôn hôn nhau ở nước Mỹ bị chụp lén, ở trong nước đã sớm xôn xao truyền đi.

Vương Tử Hựu cười khổ, được rồi, các người chỗ nào chẳng xuất hiện, tôi cũng không có gì giấu diếm, thoải mái chia sẻ: "Ba mẹ Mạc tỷ rất ôn hoà, ở nhà chị ấy cũng rất thoải mái."

"Ah thoải mái ah..."

Vì thế câu nói "Thoải mái" của Vương Tử Hựu ở nước Mỹ được suy diễn thành chuyện giường chiếu lan đi khắp nơi. Mạc Tịnh Ngôn đọc báo tức giận gọi điện thoại mắng Vương Tử Hựu một trận.

"Em vô tội!" Vương Tử Hựu đấm ngực dậm chân cảm thán phóng viên dạo này quá bà tám! Những lời này sao có thể xuyên tạc được.

Vương Tử Hựu thường xuyên bay đến nước Mỹ, cùng Mạc Tịnh Ngôn ngắn ngủi đoàn tụ, thời gian hai năm cũng trôi qua rất nhanh.

Trước khi Mạc Tịnh Ngôn về nước, nàng gọi điện cho Vương Tử Hựu, hỏi nàng gần đây thế nào.

"Thế nào là sao? Mạc tỷ muốn mời em đóng phim hả?"

"Đúng vậy, em rất thông minh, bị em đoán trúng rồi" Mạc Tịnh Ngôn vừa đẩy xe đạp trên con đường ngập đầy lá rơi vừa nói chuyện điện thoại với Vương Tử Hựu. Lá rơi lả tả xuống đầu, giống y như cảnh lãng mạn trong phim. Nơi lãng mạn như vậy chỉ có mình nàng, Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy tịch mịch, rất nhớ Tiểu Hựu.

"Mạc tỷ muốn em đóng loại nhân vật nào đây?"

"Như vậy đi" Mạc Tịnh Ngôn nói: "Chúng ta cùng nhau diễn xuất, làm cùng bộ phim, ở cùng phim trường, cứ như vậy vĩnh viễn không xa nhau."


-Toàn Văn Hoàn-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận