[bhtt]ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Trà.

Diệp Nhất tự mình tự tay pha trà, rất có quy củ dâng trà cho Mạc Tịnh Ngôn. Mạc Tịnh Ngôn có thể nhìn ra Diệp Nhất tuổi lớn hơn mình, bị người lớn tuổi hơn hầu hạ khiến nàng không được tự nhiên, ngồi thẳng lên hướng nàng nói lời cảm tạ. Diệp Nhất cười đến hai mắt híp lại: "Chờ chút, gia phụ sẽ đến ngay, Mạc tiểu thư nếu cảm thấy chán thì tôi sẽ uống trà cùng cô."

"Làm phiền rồi..." Tuy Mạc Tịnh Ngôn là người rất hữu lễ, nhưng đối mặt với đại tiểu thư hắc đạo càng có cấp bậc lệ nghĩa làm nàng cảm thấy đầu lưỡi nhanh thắt lại, nói lời lại nàng cũng bị lây cái ngữ khí cổ xưa.

Diệp Nhất ngồi đối diện nàng, khuôn mặt tú lơ khơ Diệp Nhị đứng ở một bên. Mạc Tịnh Ngôn muốn hỏi nàng vì sao không cùng ngồi chung, nhưng lại không biết mở miệng thế nào. Cuối cùng dứt khoát thôi.

Mạc Tịnh Ngôn gia nhập điện ảnh rất nhiều nằm, cũng từng quay qua phim xã hội đen, thế nhưng các tiểu thư của hắc đạo trước mắt nàng lại hoàn toàn khác với những gì nàng biết. Các nàng không giống người trong hắc đạo, mà giống những khuê nữ danh môn. Đại tiểu thư từng cái động tay nhấc chân đều thập phần tao nhã, đoan trang hiền lành. Nhị tiểu thư tuy ăn nói bỗ bã nhưng trưởng ấu đều phân rõ trên dưới, điểm ấy khiến Mạc Tịnh Ngôn cực kỳ thú vị. Ông trùm hắc đạo Diệp Thiên này quả thật không nói chơi, đều là do cha mẹ có dạy dỗ mới có được những đứa con tự nhiên hào phóng thế này.

Cũng không đúng. Mạc Tịnh Ngôn nghĩ đến đứa bé Vương Tử Hựu kia. Ba ba là giáo viên dạy học, mụ mụ cực kỳ dễ gần. Vậy mà sinh ra một đứa con ngạo mạn đến cực đoan, xem ra thế gian này những chuyện không hợp lý quả thật rất nhiều.

Diệp Nhất thấy đôi môi Mạc Tịnh Ngôn có chút rung động, cũng không cần tìm chủ đề tương đồng để nói, chỉ nhắc đến chuyện trà đạo mà nàng biết rõ nhất:

"Không biết Mạc tiểu thư có thích uống trà không, gia phụ cùng tôi đều là những người cực kỳ yêu trà. Trong tất cả các loại trà gia phụ cùng tôi đều thích nhất là loại trà Đại Hồng Bào, chính là chén trà mà tôi đã pha mời Mạc tiểu thư" Diệp Nhất nhìn chằm chằm vào chén trà trong tay nói: "Trà này trên lá xanh có viền hồng xung quanh, ngâm bảy lần vẫn còn thơm hương, nước trà khi pha có màu hồng, sắc như hổ phách, lúc uống có cảm giác thuần hậu hương nồng, mùi thơm ngát thấm vào tim phổi ,vô luận là buồn khổ như thế nào, chỉ cần uống một tách Đại Hồng Bào, chuyện gì cũng sẽ hóa thành những giọt nước trong veo rót vào lồng ngực."

Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy nàng nói rất có đạo lý, tuy nàng là người không thích uống trà nhưng sau khi nhấp một ngụm Đại Hồng Bào xong, thực sự có một loại thong dong khoan khoái nhẹ nhàng.

Diệp Nhất bưng chén trà, thấy ánh mắt giác ngộ Mạc Tịnh Ngôn phóng đến, vui vẻ càng nồng đậm.

Nguyên lai nàng đã làm giảm bớt cảm giác khẩn trương của mình khi mới đến đây... Mạc Tịnh Ngôn càng cảm thấy đại tiểu thư này có chút thâm bất khả trắc.

Điện thoại Diệp Nhị vang lên, nàng đi ra ngoài nói một hồi rồi quay trở lại, ngồi chồm hổm bên người Diệp Nhất nói với Mạc Tịnh Ngôn: " Thật có lỗi Mạc tiểu thư, gia phụ có việc phải hoãn lại, có khả năng không trở về được, không bằng ở lại đây đêm nay, ngày mai gia phụ nhất định sẽ trở về."

"Thế nhưng...chuyện này nếu trì hoãn....chỉ sợ..." Lông mày Mạc Tịnh Ngôn nhíu lại.

"Mạc tiểu thư lo lắng chuyện của Cố Hồng Trình và Vương Tử Hựu?"

Mạc Tịnh Ngôn sững sờ, cô ta làm sao biết được? Ngay cả trên điện thoại cũng không nói việc này với Diệp Thiên. Giang hồ đồn đại tỷ muội Diệp gia rất kinh người, hiện tại có thể triệt để cảm thấy thần kỳ.


"A....xem ra đúng như thế. Không gạt cô, Cửu cô nương nhà chúng tôi cũng phí sức vào việc này"

Cửu cô nương?

Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên nhớ đến lúc quay bộ Ỷ Thiên, cũng từng lâm vào tình trạng quýnh quáng với bạn gái của Tiểu Phi. Lúc ấy cô gái có bộ mặt thần kinh có chút mất cân bằng hình như tự giới thiệu, vì ở nhà xếp hạng thứ chín nên gọi là...Diệp Cửu.

Rõ ràng là người một nhà, Mạc Tịnh Ngôn có thể tin chắc, nhà này đặt tên có thể dài một chút có được không?

Diệp Nhất suy tư một hồi nói: "Đã như vậy...Nhị, chuyện này em thay phụ thân ra mặt dọn dẹp đi."

"Dạ."


Diệp Nhất lại nhấp một ngụm trà, đứng lên, xiết chặt chiếc khăn quấn quanh người: Mạc tiểu thư, xin lỗi không tiếp được nữa, có việc gì cứ tìm lão nhị nhà chúng tôi, nàng sẽ vì cô mà toàn quyền phụ trách."

"Được."

Diệp Nhất vịn trán, dáng tươi cười cũng dần biến mất, thấp giọng nói vào tai Diệp Nhị: "Chị có chút đau đầu...chuyện đi công ty Trường Giang đòi nợ để cho lão tam, thật sự là tiếc, chị tâm tâm niệm niệm phải quậy một trận tưng bừng không được rồi."

Diệp Nhị từ nhỏ đã rất sợ đại tỷ. Tuy bề ngoài đại tỷ luôn tươi cười, nhưng nàng đã chứng kiến công lực đòi nợ của đại tỷ. Hình ảnh đại tỷ bề ngoài tươi cười như xuân quang sáng lạn, khi ra tay so với đông vũ còn tàn nhẫn gấp mấy lần luôn khắc sâu trong đầu nàng. Hơn nữa lúc nhỏ đại tỷ hoàn toàn không trầm tĩnh như bây giờ, chỉ cần không vui sẽ lôi muội muội ra chà đạp, gần đây sức khỏe yếu mới bớt dần, nhưng sự sợ hãi của Diệp Nhị đối với nàng vẫn không chút giảm bớt, chuyện gì cũng không dám nghịch ý nàng.

"Ah...đúng rồi" Diệp Nhất đi đến cửa lại quay người nói với Diệp Nhị: "Đã muốn đụng đến Cố Hồng Trình thì phiền em quét dọn luôn người của Chung Hạ Hội, chị đã muốn dọn dẹp bọn chúng lâu rồi."

"...Đã rõ" Vô luận là đau đầu nhưng vẫn cười rất ôn nhu, bản tính mạnh mẽ của đại tỷ vẫn không một chút nhạt nhòa.

Diệp Nhất đi rồi, Diệp Nhị hỏi Mạc Tịnh Ngôn: "Muốn trừng trị ở mức nào?"

Mạc Tịnh Ngôn hỏi: "Mức thảm nhất là như thế nào?"

Diệp Nhị dừng một chút nói: "Chơi đến chết."


Mạc Tịnh Ngôn cười, cười giống như Diệp Nhất khiến cho người đối diện phát lạnh: "Không cần tàn nhẫn đến vậy."

Diệp Nhị trong lòng muốn nói thắng đại tỷ, kết quả Mạc Tịnh Ngôn bồi thêm một câu: "Bất quá có thể chết cũng không có gì là không tốt."

....Con gái bây giờ, bọn họ đều là mặt như thiên sứ, tâm địa như là rắn rết....Diệp Nhị càng thêm mê mang.

Kỳ thật Mạc Tịnh Ngôn không thích nhất là đấu đá với người khác, hoàn toàn là người theo chủ nghĩa hòa bình, nhưng nếu có người khi dễ, chơi trên đầu nàng thì nàng sẽ không tiếp tục xử sự như đứa con gái yếu đuối.

Trên thế gian này, con gái yếu đuối nhiều lắm, không bằng cứ làm nữ vương quật khởi.

Vương Tử Hựu không lái G500, âm thầm bắt xe đến khách sạn Cố Hồng Trình hẹn.

"Tới chậm quá." Cố Hồng Trình đã tắm rửa xong, mặc áo tắm ngồi trên sofa phòng khách, trong tay vẫn cầm ly rượu đỏ.

"Đừng nói nhảm nữa." Vương Tử Hựu đóng cửa muốn cởi quần áo "Lão thái bà, làm gì làm nhanh đi, làm xong tôi còn phải về nhà."

"Không tắm rửa sao?"

"Với bà? Không" Vương Tử Hựu cởi bỏ quần dài cùng áo ngoài, chỉ mặc một bộ đồ lót bó sát có đai, Cố Hồng Trình híp mắt ngắm nhìn hình dáng hoàn mỹ của nàng, trong miệng tự nhủ: "Quả nhiên chính phẩm vẫn có mỵ lực hơn, đồ dỏm...rốt cuộc cũng không thay thế được."

"Đồ dỏm gì?"

"Thạch Như Tuyền, được gọi là tiểu Vương Tử Hựu vừa đóng nữ chính bộ phim mới của tôi, cô có lẽ cũng biết, gần đây khá nổi tiếng..." Cố Hồng Trình đặt ly rượu xuống, vừa đi đến chỗ Vương Tử Hựu vừa nói.

Vương Tử Hựu vẻ mặt chán ghét nhưng lại giấu đi: "Bà không phải đã làm cái gì với cô ta!"

Cố Hồng Trình liến môi: "Cô nói xem?" Nàng thò tay ôm eo Vương Tử Hựu, Vương Tử Hựu hơi nghiêng tránh né. Cố Hồng Trình thô bạo lao về phía trước đem hai tay nàng dán chặt lên tường, dùng sức đè chặt.


"Cô còn vọng tưởng phản kháng sao?" Hơi thở phà lên mặt Vương Tử Hựu, đã được như ý thấy lông mày nàng nhăn lại, vẻ mặt chán ghét.


"Tôi nếu thật phản kháng đã sớm đạp bà bán thân bất toại rồi..hừ"

"Đến lúc này còn mạnh miệng, Tiểu Tử Hựu của tôi thật sự là phẩm vật khó có được..." Ánh mắt Cố Hồng Trình rơi xuống ngực Vương Tử Hựu. Ngọn đèn phản chiếu xuống, bộ ngực đầy đặn như ẩn như hiện rất câu người. Ngực nàng nhìn rất mền, kết hợp với vẻ mặt đến chết không cúi đầu, nếu hung hăng tra tấn một phen, hẳn là rất thú vị...

Vương Tử Hựu không giận ngược lại cười: "Cố đạo diễn, lâu rồi không gặp, nếp nhăn của bà càng lúc càng nhiều. Hôm nay phải đánh phấn dày hơn một chút..."

Cố Hồng Trình vung tay rất mạnh, bàn tay không chút lưu tình in hằn trên má Vương Tử Hựu. Tuy Vương Tử Hựu từ nhỏ đã có năng lực kháng đòn rất mạnh, nhưng cái tát này Cố Hồng Trình dốc toàn lực, hai má Vương Tử Hựu nóng rát rất đau, chóng mặt lợi hại, nhất thời không nói nên lời.

Cố Hồng Trình dắt Vương Tử Hựu đến giường đẩy nàng xuống giường, rút đai lưng từ áo lót trói hai tay nàng lên mép giường.

"Quả nhiên là biến thái..." Vương Tử Hựu ngoài miệng không phục không thuận, lại nhận thêm một cái tát, lần này làm nàng có chút không chịu nổi, muốn mắng nàng cũng không còn lực.

"Nói đi, tại sao cô không nói?" Cố Hồng Trình mất đi bộ dạng trấn định hằng ngày, ngồi trên người Vương Tử Hựu, thò tay giật dây đeo của nàng: "Đêm nay tôi sẽ chơi cô, chơi xong sẽ đến phiên Mạc Tịnh Ngôn."

Cho rằng có thể dùng lời nói để đả kích nàng có thể chiếm chút tiện nghi, thế nhưng Vương Tử Hựu vừa nghe xong câu này đột nhiên giơ chân đạp vào mặt Cố Hồng Trình, Cố Hồng Trình hoàn toàn không thể tránh được khoảng cách quá gần như vậy, khuôn mặt bị đá trúng, rất chật vật chảy máu mũi đầm đìa.

"Không cho phép bà vũ nhục Monica! Nếu bà dám đụng đến nàng, có tin tôi giết bà hay không !!" Vương Tử Hựu la hét tựa hồ muốn đứt dây thanh quản, đôi mắt xinh đẹp trở nên sung huyết dữ tợn, hai tay nàng bị trói giãy dụa tựa hồ khiến cả giường cũng muốn lung lay.

Thực hận không thể xông lên cắn chết lão yêu bà này!

"Cô rất có dũng khí..." Cố Hồng Trình lửa giận cũng không hề nhỏ, nàng không thể tin được bản thân lại gặp chuyện xấu hổ bị đá vào mặt đến chảy cả máu mũi, cực kỳ phẫn nộ dùng chân giữ chặt hai chân Vương Tử Hựu, đưa tay tát Vương Tử Hựu thêm hai cái khiến nàng triệt để mất đi năng lực phản kháng, nâng eo nàng lên chuẩn bị cởi quần nàng.

Nhiều khi tình tiết cẩu huyết sẽ xuất hiện trong nháy mắt.

Ví dụ như lúc này, điện thoại Cố Hồng Trình đột nhiên vang lên.

Cố Hồng Trình đang cùng Vương Tử Hựu chơi đến giai đoạn cao trào, vốn không muốn dừng lại, nhưng nghe thấy chuông điện thoại dành riêng cho đệ đệ của bà ta, dù thế nào cũng không thể chờ một chút, điện thoại của đệ đệ nhất định phải trả lời.

Bởi vì đệ đệ của bà ta là thủ lĩnh của Chung Hạ Hội rất có thế lực trong giới xã hội đen, người trong giang hồ phiêu lưu, nhiều khi điện thoại gọi cho người thân trong nhà chính là điện thoại nhận xác.



"Này..." Nghe được giọng nói của Cố Thanh Nham, lửa nóng so với Cố Hồng Trình còn lớn hơn.

"Chuyện gì?? "

"Tỷ, chị gần đây chọc đến ai rồi hả? Người Bách Mộc tổ đã đập phá hai chỗ của em rồi, còn trong một đêm khiến cho nhà đầu tư lớn nhất phải bỏ chạy, chỉ đích danh là vì chị."

"Cái gì? Bách Mộc Tổ?" Cố Hồng Trình liếc nhìn Vương Tử Hựu nói: "Em xác định chứ?" Danh tiếng của Bách Mộc Tổ, Cố Hồng Trình muốn không nghe đến cũng khí.

"Em xác định cái gì? Ông trùm của em đang muốn tự tay một đao chém chết em đây. Tỷ, việc này loạn lớn rồi, chuyện Chung Hạ cùng sống mái với Bách Mộc Tổ sẽ ảnh hưởng rất lớn, chị nếu có đắc tội với ai thì lập tức xin lỗi bồi thường đi."

Cố Thanh Nham vội vàng cúp điện thoại, Cố Hồng Trình vẫn còn nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy có người phá cửa.

Ai to gan như vậy, dám phá cửa khách sạn lớn của Chung Hạ?

"Cố đạo diễn, phiền bà mở cửa."

Cố Hồng Trình căng thẳng trong lòng, rõ ràng chỉ đích danh. Bà ta bước nhẹ đến cửa, từ lổ mắt nhìn ra ngoài, vừa trông thấy, sau lưng bà ta lạnh toát mồ hôi

Nhị tiểu thư Bách Mộc Tổ Diệp Nhị cùng mười tùy tùng đã đứng ngoài cửa, xem ra nếu không mở cửa, trực tiếp xô cửa vào không phải đùa.

Cố Hồng Trình thật không ngờ, lại bị biến thành một quân cờ.

Khi Diệp Nhi đem Vương Tử Hựu bị thương về Diệp gia, Mạc Tịnh Ngôn kéo hai tay Vương Tử Hựu luôn che mặt ra, trông thấy khuôn mặt xinh đẹp như nước của nàng bị đánh sưng to không chịu nổi, trong lòng đau đến khó nói nên lời.

Mạc Tịnh Ngôn nắm chặt tay, khớp xương trắng bệt.

"Nhị tiểu thư..."

Diệp Nhị đứng bên cạnh nàng, toàn thân run lên: "Có đây"

"Tôi thay đổi chủ ý." Mạc Tịnh Ngôn quay đầu nhìn nàng, trên mặt bình tĩnh đến mức khiến người ta hoảng sợ "Tôi không muốn Cố Hồng Trình chết, tôi muốn bà ta sống không bằng chết."

Diệp Nhị gian nan nuốt nước miếng nói: "Mạc tiểu thư....chỉ cần nói, Diệp Nhị tôi sẽ làm theo."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận