[bhtt]ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Việc 80 rời khỏi rõ ràng gây ảnh hưởng cho công ty điện ảnh và truyền hình Thiên Minh, nhưng chủ quản cũng tìm được một người đại diện khác. Nghe nói người đại diện kia từng quản lý rất nhiều đại minh tinh, kinh nghiệm mười phần, thứ nhất là lời thề son sắc muốn hoạt động trong lãnh vực của Monica, muốn đưa sự nghiệp của nàng phát triển không ngừng, sớm tiến quân sang Hollywood. Mạc Tịnh Ngôn cười khổ, cũng không biết nên nói gì, so với 80 thì người này lớn hơn nàng hơn 10 tuổi, tuổi lớn hơn đương nhiên kinh nghiệm sẽ phong phú hơn. Đáng tiếc ngoài miệng chỉ biết nói, ngay cả kiến thức cơ bản để quản lý nghệ sĩ cũng không biết, người ta chủ động mời đóng quảng cáo thì nàng làm bộ dạng đại gia không nhanh không chậm, cũng không chủ động nhận lời, tuyển kịch bản thì toàn chọn mấy kịch bản vớ vẩn, khiến cho Mạc Tịnh Ngôn mặt đen đến gặp chủ quản cùng ông chủ lớn.

Sau đó mới biết, người đại diện mới nhậm chức kia là thân thích của chủ quản, được đằng sau chống lưng, tất nhiên là biến mọi chuyện trở nên rối tinh rối mù. Chủ quản bị ông chủ lớn khiển trách cắt chức, cắt cử Đại Nguyên tạm thời quản lý luôn Mạc Tịnh Ngôn.

Cùng một người đại diện nên cơ hội tiếp xúc của Vương Tử Hựu cùng nàng sẽ nhiều hơn một ít. Vương Tử Hựu còn chưa kịp hưng phấn thì diễn đàn Vương Đạo đã mở tiệc ăn mừng, nhao nhao nhiệt liệt chúc mừng nàng cùng nhau "Ở chung".

Vương Tử Hựu rất ít lên mạng xem những chuyện thị phi, trong lúc vô tình nàng lạc vào thế giới vương đạo kỳ dị, lập tức yêu thích không buông tay, còn dùng nick giả trò chuyện với những người bạn trên mạng về những điều thú vị của Mạc Tịnh Ngôn, còn được người khác phụ họa cùng ngạc nhiên, phút chốc cái nick giả kia lập tức trở thành nhân vật phong thánh, rất nhiều người suy đoán rằng cái nick giả kia không ngừng kể chuyện có phải là của Vương Tử Hựu hay người nào đó bên cạnh Mạc Tịnh Ngôn, hoặc là trợ lý, hoặc là nhân viên công tác, bằng không có thể kể ra những chuyện rõ ràng không phải là bịa đặt.

Ở đằng sau màn hình, Vương Tử Hựu vạn phần đắc ý, mặc kệ người ta suy đoán thế nào, tiếp tục kiếp sống kể chuyện.

Mạng Internet thật là thần kỳ...

"Em có phát hiện gần đây em cười rất...gian tà hay không?" Mạc Tịnh Ngôn có cảm giác co rúm, nhìn về phía Vương Tử Hựu.

"Có sao?" Vương Tử Hựu nháy mắt mấy cái, tiếp tục cười, chậm rãi đến gần.

"Em gần đây không có sốt chứ?" Mạc Tịnh Ngôn đẩy nàng trở về "Chú ý chút đi, đang trao giải. Nhiều người như vậy đừng có làm càn"

Hai người bọn họ đều được mời tham dự buổi lễ trao giải. Đầu năm nay, ba ngày liền cả hai đều có giải, tựa hồ ai cũng tìm cách để lấy lòng mọi người, mặc kệ giải thưởng có bao nhiêu trọng lượng, càng nhiều người "được trao" càng tốt, vô luận là minh tinh nào tham dự, chỉ cần có mặt là có giải. Chúng minh tinh hướng về đài mà đứng, mặt đài vốn trống trải lại bị nhét đầy, thiếu chút nữa có thể chen xuống tận dưới đài.

Đêm đó Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu tuyệt đối là điểm sáng nhất, màn ảnh thỉnh thoảng lướt về phía nàng. Vương Tử Hựu đối với màn ảnh đặc biệt mẫn cảm, chỉ cần màn ảnh hướng về phía các nàng thì nàng lập tức nhỏe miệng cười đoan trang sáng lạn, màn ảnh vừa rời đi nàng vẫn không để ý mà cười với Mạc Tịnh Ngôn, khiến Mạc Tịnh Ngôn rất là bất đắc dĩ.

"Em thật sự không sợ chết sao? Màn ảnh chiếu về phía này nhiều đến thế!"

"Sợ cái gì? Chị không biết chuyện của chúng ta đã sớm lan truyền ra bên ngoài hết rồi hả?"

Mạc Tịnh Ngôn mở to hai mắt: "Em đừng dọa tôi."

"Chị không biết sao? Chúng ta có một diễn đàn chung mang tên chúng ta đó."

Mạc Tịnh Ngôn ngừng mười giây đồng hồ mới chậm rãi đáp: "Không...không biết..." Kỳ thật nàng đã sớm biết, còn từng đọc qua tiểu thuyết đồng nhân cực kỳ sắc tình trên diễn đàn, hơn nữa mẹ nàng tình cờ cũng thấy con gái mình không thanh cao lăn lộn trên giường, thật sự là tình làm sao chịu nổi! Còn muốn nói cả đời không cho Vương Tử Hựu thấy, kết quả...thật sự là trời không chiều lòng người! Khó trách nàng vừa mới bắt đầu cười kỳ quái như vậy!

"Mạc tỷ, chị thật sự giống như là đang che dấu" Ánh mắt Vương Tử Hựu cực kỳ độc ác, như đọc được tâm tư của Mạc Tịnh Ngôn "Diễn đàn đó có rất nhiều tiểu thuyết đặc sắc, lần sau em sẽ download cho chị xem"

"Tôi không thèm xem!" Mạc Tịnh Ngôn luôn dặn chính mình không được nhớ lại, thế nhưng càng khống chế trong đầu thì những lời văn kỳ quái từng chút xuất hiện, khiến sắc mặt của nàng dần hồng...

Vương Tử Hựu ghé sát tai Mạc Tịnh Ngôn, đọc từng chữ trong đoạn ngắn tiểu thuyết mà nàng nhớ rõ: "Vương Tử Hựu tách hai chân Mạc Tịnh Ngôn, mang theo ý cười xấu xa nhìn vào giữa hai chân nàng, khóe miệng nhếch lên đắc ý, thân thể so với lời nói thành thật hơn..."

"Em! Cút!"

Vương Tử Hựu cười ha ha, đắc ý quên mất để ý màn ảnh chiếu đến, vì thế hình ảnh Mạc Tịnh Ngôn mặt đỏ đến mang tai cùng Vương Tử Hựu thoải mái cười to đều bị trực tiếp cho nhân dân cả nước xem, nhân dân cả nước vây quanh xem.

Người xem tại hiện trường nhìn thấy trên màn ảnh , đều nhao nhao quay đầu nhìn các nàng. Mạc Tịnh Ngôn vội vã cúi đầu giả vờ bận rộn, còn Vương Tử Hựu lại rất thẳng thắn thành thật đối diện với ánh mắt nghi ngờ của mọi người.

Kết quả trao giải đúng như dự đoán của mọi người, Mạc Tịnh Ngôn cùng Vương Tử Hựu đồng thời đứng trên đài lĩnh thưởng. Đêm đó hai người đều rất ăn ý mặc váy dài lộ ngực màu đen, cùng ôm sát, hai mỹ nhân khí chất khác biệt sóng vai đứng bên nhau, thật sự là đẹp mắt vô cùng.

Vương Tử Hựu đang nói cám ơn, Mạc Tịnh Ngôn đứng bên cạnh người dẫn chương trình nhìn nàng không chớp mắt. Trang điểm của Vương Tử Hựu đêm nay đều là do Mạc Tịnh Ngôn tự tay làm cho, ánh mắt sâu đậm khiến cho cặp mắt xinh đẹp kia càng thêm mị hoặc, màu mắt tím càng trở nên cao quý. Tuy tuổi nàng còn rất nhỏ đôi khi không chịu lớn, đôi khi làm việc bốc đồng tùy hứng, thường khiến cho người ta dở khóc dở cười, có đôi khi hận đến nghiến răng muốn cắn nàng một cái, nhưng người con gái này càng ngày càng khiến người ta động tâm.

Màu tím thật sự rất hợp với nàng, tính luôn cả tên nàng, đều khiến người ta mê muội. Mạc Tịnh Ngôn nhàn nhạt mỉm cười...

"Monica! Monica!" người chủ trì liên tục gọi Mạc Tịnh Ngôn, nàng mới từ trong mộng tỉnh dậy, xấu hổ khi nghe mọi người cười nhẹ đến bên Microphone, nói lên những điều cảm nghĩ đã chuẩn bị trước.

Vương Tử Hựu luôn chăm chú nhìn nàng đứng bên cạnh minh, đang muốn nhường Microphone cho nàng, đột nhiên nàng kinh ngạc buông tay, vốn là sẽ rơi xuống sàn sân khấu. Vương Tử Hựu vội vàng sải bước đến bắt được, nếu nàng không có thần kinh phản xạ mạnh mẽ, đoán chừng Mạc Tịnh Ngôn là muốn khiến cho người bình luận trực tiếp cùng thủy tinh xung quanh đều tan vỡ nát bấy hết.

"Coi chừng"

"...Cám ơn"

Hai người mặt đối mặt, thấp giọng nhỏ nhẹ. Một người trên mặt vui vẻ, một người cúi đầu xấu hổ, cho dù thanh âm rất nhỉ nhưng Microphone lại đặt ngay dưới miệng, nên thanh âm nhỏ đều bị người khác thu hết vào tai.

Người chủ trì vốn nổi danh là người nhanh mồm nhanh miệng, chứng kiến cảnh mập mờ như vậy không quên dùng chủ đề nóng nhất năm nay của hai người họ đùa: "Ai, Tử Hựu phải chiếu cố Mạc tiểu thư cực kỳ dễ giật mình này a"

Lời này vừa nói ra, dưới đài vang lên tiếng cười, thậm chí còn có người vỗ tay. Mạc Tịnh Ngôn thật sự xấu hổ đến mức muốn quay đầu chạy trốn, kết quả tiểu quỷ không biết mất mặt là gì còn tiếp lời với người chủ trì "Thật có lỗi, Mạc tiểu thư nhà tôi làm anh giật mình rồi"

Mạc Tịnh Ngôn không suy nghĩ nói hết cảm nhận của mình, thiếu chút nữa nói "Cám ơn CCTV" may mắn nàng không đến mức hồ đồ như vậy, bằng không chủ quản CCTV sẽ chịu sao nổi đây?

Mạc Tịnh Ngôn xuống sân khấu luôn dùng ánh mắt phóng đạn nhìn Vương Tử Hựu, đối với việc nàng không chừng mực hận đến nghiến răng, Vương Tử Hựu vẫn cứ như vậy không quay đầu đối mặt với nàng, mặc kệ nàng bão tố, mặc kệ không khí phẫn nộ Mạc Tịnh Ngôn tạo ra.

Mạc Tịnh Ngôn âm thầm thế, sau này nhất định phải giáo dục tiểu quỷ này một phen!

Mạc Tịnh Ngôn còn trong lòng xoắn xuýt, chợt nghe mẫu đối thoại giữa hai cô gái.

"Đây là gì? Tựu là hình thức lăng xê"

"Đúng vậy, hưởng chút danh tiếng của Vương Tử Hựu"

"Đã hết cơn khổ, đến kỳ sung sướng. Còn lợi dụng tin đồn đồng tính, thủ đoạn này của Mạc Tịnh Ngôn thật sự rất lợi hại"

"Này.... cô đừng có mà ganh tỵ, có bản lĩnh thì cô đi câu dẫn Vương Tử Hựu của người ta xem, xem người ta có để mắt đến cô hay không"

"Sao như thế, tôi có gì kém hơn Mạc Tịnh Ngôn kia chứ? Tôi so với cô ta trẻ đẹp hơn nhiều! Nàng cũng không đọ được bối cảnh của tôi..."

Mạc Tịnh Ngôn vốn bỏ qua những lời nhàm chán kia...những người này dám ở sau lưng nàng đàm luận, tựa là cố ý muốn nàng nghe thấy, quỷ kế của các nàng là gì? Nhưng cái gì nàng cũng có thể nhịn, nhưng câu nói sau làm nàng không thể nhịn được nữa, mạnh bạo quay đầu, nhìn từng gương mặt của những kẻ rảnh rỗi đàm tiếu.

Tâm tình...thoáng một phát đã sa sút.

"Em làm càn như vậy thật không tốt!"

"Em không có làm càn, Mạc tỷ không biết như thế rất thú vị sao? Xem mọi người đều cười rất vui vẻ, cảm thấy chúng ta đều là một đôi...Ha ha, bất quá chúng ta vốn chính là..."

Mạc Tịnh Ngôn đột nhiên nghiêm túc cắt ngang: "Một chút cũng không tốt!"

Vương Tử Hựu quay đầu nhìn Mạc Tịnh Ngôn ngồi ở phía sau, bàn tay chống cằm, tóc dài rủ xuống, biểu lộ ngưng trọng. Đèn đường lúc sáng lúc tối lướt qua mặt các nàng, khiến cho tâm trạng nàng trở nên khó đoán

Vương Tử Hựu thu hồi ánh mắt, cái gì cũng không nói, yên tĩnh lái xe.

Trước đó Vương Tử Hựu nói muốn dùng G500 chở Mạc Tịnh Ngôn về nhà, nhưng nàng cũng không đồng ý, nói là mục tiêu quá nổi vật, sợ giới truyền thống chụp được. Vương Tử Hựu nói sợ cái gì, hai người con gái yêu nhau muốn chụp cứ chụp, chị không có xe, 80 đã từ chức, thân là đông nghiệp tôi chở chị về có gì là sai? Mạc Tịnh Ngôn chẳng muốn cãi nhau với nàng, chẳng thèm nhìn nàng, để mặc nàng muốn làm gì thì làm.

Vương Tử Hựu nhận ra tâm tình của nàng không tốt, thế nhưng cũng không rõ lắm, nhưng chuyện vừa rồi cũng cho nàng chút đầu mối.

"Chị đối với chuyện của tôi phản cảm đến vậy sao?" Thanh âm Vương Tử Hựu lạnh lùng, giống như cảnh đêm bình thường lạnh lẽo muốn có người ôm mình sưởi ấm.

Mạc Tịnh Ngôn không trả lời.

"Tôi hiểu" Vương Tử Hựu đưa Mạc Tịnh Ngôn đến cửa nhà, cách đó không xa là xe phóng viên, Vương Tử Hựu cùng Mạc Tịnh Ngôn trong lòng đều biết rõ.

Mạc Tịnh Ngôn có chút hối hận dọc đường mình luôn im lặng không hề có thái độ táo bạo trước kia, đang muốn xin lỗi, đột nhiên nghe Vương Tử Hựu nói: "Vậy sao này em tận lực cách xa chị một chút là được.." Xoay đầu lại, trong mắt lộ vẻ khổ sở: "Như vậy có thể khiến chị cảm thấy dễ chịu một chút đúng không?"

Đáy lòng nhói lên một cái, Mạc Tịnh Ngôn bị ánh mắt cảm xúc của Vương Tử Hựu chắn ngang, một câu cũng không nói nên lời. Nhớ rõ lúc quay "Nguyên Vị", mình từng bị nàng dùng ánh mắt đó khống chế không cho nội tâm rung động, chạy như điên về phía nàng, nước mắt như mưa...

"Ngủ ngon" Vương Tử Hựu không trả lời Mạc Tịnh Ngôn, thật sự không biết đối mặt nàng thế nào, chính mình đóng cửa xe, lái xe rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui