[bhtt]ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

Vương Tử Hựu ngay từ đầu cho rằng mình nghe lầm. Mạc Tịnh Ngôn thế nào có thể nói lời mật ngọt được? Nhưng chỉ một câu nói thôi cũng đủ làm lòng nàng đã mềm càng mềm hơn. Đợi lâu như vậy rồi, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc thẳng thắn thổ lộ không che dấu.

Vương Tử Hựu bất động, để cho chính bản thân mình chìm sâu vào trong lòng Mạc Tịnh Ngôn, cảm thụ được nàng ôm ấp che chở, cảm nhận nhiệt độ cơ thể nàng, cảm thụ toàn tâm toàn ý tất cả những gì thuộc về nàng.

Thời gian xin hãy ngừng lại, thời khắc tốt đẹp như vậy, có thể chầm chậm mà ngừng lại tại nơi này.

Mạc Tịnh Ngôn hôn nhẹ sau ót Vương Tử Hựu, tựa hồ hơi ấm tỏa ra từ đôi môi của nàng, nụ hôn mập mờ di chuyển về đằng trước, Mạc Tịnh Ngôn vén tóc Vương Tử Hựu sang một bên, hôn cổ nàng, chậm rãi lướt trên chiếc cổ trắng ngần. Vương Tử Hựu nhắm mắt, phối hợp với góc độ của nàng mà quay đầu, cảm giác toàn thân vì nụ hôn của nàng mà trở nên tê dại, nàng dồn tất cả lý trí để cảm thụ thân mật khó có được này.

Môi của Mạc Tịnh Ngôn lưu luyến trên cổ nàng hồi lâu, nàng tựa hồ ưa thích chiếc cổ dài nhỏ của Vương Tử Hựu. Lưu lại chiếc hôn nồng nhiệt xong, môi của nàng tiếp tục vuốt ve phần da thịt đằng sau tai Vương Tử Hựu, hơi thở nóng hổi thỉnh thoảng thổi vào trong tai nàng, chiếc tai nho nhỏ lập tức đỏ lên.

Nếu như trước kia Mạc Tịnh Ngôn chủ động tiến công là vì Vương Tử Hựu khiêu khích, nhưng hiện tại tất cả đều xuất phát từ chính khát vọng của nàng. Vương Tử Hựu cảm thấy cánh tay của Mạc Tịnh Ngôn ở bên hông nàng dần buông ra, cực kỳ ôn nhu phần eo nàng chạy dọc lên trên, ôm chầm lấy bộ ngực nàng

Tính dục không thể khắc chế được của người con gái là vì yêu mà ra, bởi vì có yêu thì mới muốn thân cận người mình yêu. Mạc Tịnh Ngôn chủ động là ngoài dự liệu của Vương Tử Hựu, nàng thậm chí đã chuẩn bị cả đời này mình sẽ là người giữ chủ đạo thân mật giữa hai người. Cũng không phải nàng không muốn bị ôm, chỉ là người yêu của nàng trong lãnh vực này so với số đông là hoàn toàn rụt rè, cho nên không thể phá hủy sự rụt rè của nàng.

Nhưng hôm nay tình huống tựa hồ rất khác, Mạc Tịnh Ngôn muốn làm công, muốn chiếm hữu, Vương Tử Hựu minh bạch được rằng đối với nhiệt tình của nàng thì nàng hoàn toàn vô lực chống cự, bởi vì nàng yêu người con gái này, vô luận người con gái này muốn làm thế nào, thì nàng đều mơ tưởng thỏa mãn nàng.

Thân thể này có đáng gì.

Hai tay Mạc Tịnh Ngôn xoa nhẹ ngực Vương Tử Hựu, cơ thể bị xiết chặt, vành tai mẫn cảm đã bị lưỡi trong miệng nàng ngả ngớn trêu đùa hí lộng, Vương Tử Hựu cảm thấy hơi thở càng lúc càng khó khăn, sức lực đã mất dần sự chống đỡ, hết lần này đến lần khác đều không có chỗ dựa vào, muốn thò tay chống đỡ tủ lạnh, thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn không cho nàng cơ hội, ôm chặt lấy nàng, quay vào vòng, đặt nàng ở trên tường.


Cả người Vương Tử Hựu dán trên tường, hai tay bị dán chặt vào bức tường mát lạnh, Mạc Tịnh Ngôn ở phía sau nàng, hai tay với lấy vạt áo nàng, đi ngang qua chiếc eo nhỏ xinh, một lần nữa bao lấy ngực nàng. Cách nội y, Mạc Tịnh Ngôn tiếp tục xoa nắn bộ ngực đầy đặn của Vương Tử Hựu, chậm chạp nắm lấy một cái, rồi ngừng lại, năm ngón tay dùng sức đi vào bên trong, lại rút trở ra, xúc cảm thật tốt.

Vương Tử Hựu có chút bất đắc dĩ, quay đầu muốn trừng mắt với nàng. Sao có thể vào thời điễm tuyệt hảo đột nhiên làm ra cái động tác đáng ghét như vậy? Kết quả vừa quay đầu môi đã bị chặn đứng, môi Mạc Tịnh Ngôn giày vò tấn công.

Hôn đến thiên hôn địa ám cũng không tách ra được.

Đêm nay nàng thật đặc biệt, bất luận so với trước kia có khác biệt. Nụ hôn của vuốt ve, hơi ấm nàng trêu chọc làm người muốn nổi tà tâm.

Hai người từ nhà bếp dây dưa đến phòng khách, ở trên sofa phòng khách Mạc Tịnh Ngôn cởi bỏ quần áo Vương Tử Hựu, hôn lên chiếc xương quai xanh, ngực nàng, bụng dưới phập phồng của nàng. Thân thể Vương Tử Hựu đặc biệt trắng nõn, Mạc Tịnh Ngôn lần lượt hôn hết cơ thể nàng, khiến nó nổi lên những điểm phấn hồng loang lổ. Vương Tử Hựu cau mày, dục tính không được, Mạc Tịnh Ngôn nhất định không chịu đụng vào chỗ đó, khiến thân thể nàng căng cứng, luôn muốn phải được giải thoát.

Mạc Tịnh Ngôn cố ý sao? Khiến người ta khẩn trương khó nhịn... đây đều là do nàng học được à?

Nâng mông Vương Tử Hựu kéo quần lót của nàng, Mạc Tịnh Ngôn có chút ngượng ngùng nhìn vào giữa hai chân Vương Tử Hựu, chỗ đó cũng rất trắng trẻo. Lần trước nàng quá khẩn trương, chưa kịp chậm rãi thưởng thức, lần này có cơ hội phải ngắm nhìn một phen, không nghĩ đến...

"Chị! Nhìn cái gì!" Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn chợt ngừng động tác, vẻ mặt rõ ràng mờ mịt nhìn chằm chằm vào chỗ đó của nàng, giống như gặp ma rồi.

Mạc Tịnh Ngôn mặt đỏ bừng, vẫn không nhịn được nói: "Tiểu Hựu, chỗ nào của em cũng xinh đẹp hết."

"Không..." vào thời điểm như vậy lại nói những lời tâm tình khiến người ta khó phản bác, Vương Tử Hựu thật sự muốn đẩy đầu Mạc Tịnh Ngôn sang chỗ khác, bằng không nàng sẽ trông thấy, mình bởi vì một câu nói kia của nàng mà có cảm giác, thật mất mặt. Thế nhưng trong khoảng khắc Mạc Tịnh Ngôn hôn lên giữa hai chân Vương Tử Hựu, động tác này khiến cho Vương Tử Hựu giống như bị chạm điện, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.


"Không được, Mạc tỷ..."

Mạc Tịnh Ngôn không rõ ngẩng đầu lên: "Tiểu Hựu em không thích như vậy sao?"

"Không phải, chỉ là..." Vương Tử Hựu nhìn khuôn mặt thanh tú của Mạc Tịnh Ngôn đã ở trên chỗ đó của nàng, cảm giác không đành lòng: "Mạc tỷ, em chỉ không muốn chị làm chuyện như vậy, rất ủy khuất chị"

"Ủy khuất? Tại sao ủy khuất?"

"Chỉ là cảm thấy chị không nên làm như vậy... không sạch sẽ..." Vương Tử Hựu còn chưa nói xong, Mạc Tịnh Ngôn lại lặn xuống, mở toang hai chân nàng ra, đưa lưỡi vào thăm dò, Vương Tử Hựu rõ ràng cảm giác được chiếc lưỡi Mạc Tịnh Ngôn vừa mềm vừa ấm đi vào trong thân thể nàng, không khỏi hừ lên một tiếng. Liên tiếp bị giày vò Vương Tử Hựu liên tục thở hổn hển.

Hai mắt Mạc Tịnh Ngôn mê ly nhìn lên, cùng đôi mắt như bị nghiền nát của Vương Tử Hựu kết nối với nhau: "Tiểu Hựu, không phải em từng làm như thế với tôi sao? Em có thể làm được vì sao tôi không thể? Tôi cũng muốn em thoải mái..."

"Không...A..."

Vương Tử Hựu chưa bao giờ nghĩ đến có một loại cảm giác thế này, tựa hồ cả người bị Mạc Tịnh Ngôn ở giữa hai chân từng chút một hòa tan. Vương Tử Hựu gối đầu lên cạnh sofa, ngẩng cao đầu, hứng chịu kích thích thật lớn, ngực trắng nõn không ngừng kịch liệt phập phồng, tiếng rên rỉ khó nhịn không ngừng tuôn ra từ miệng, hai chân bị Mạc Tịnh Ngôn đẩy lên cao theo từng động tác của Mạc Tịnh Ngôn mà rung rẩy. Hình dáng ưu mỹ của chiếc lưng Mạc Tịnh Ngôn lên xuống đều đặn hợp với nhịp run rẩy của Vương Tử Hựu.

"Đừng, đừng..." Hai gò má Vương Tử Hựu đỏ bừng, hai tay không biết để đâu, sờ soạng ở đâu.


Đến cuối cùng chạm vào mái tóc mềm mại của Mạc Tịnh Ngôn, vịn đầu Mạc Tịnh Ngôn để nàng nhích thêm gần mình, muốn sự nóng bỏng chết người kia, càng sâu hơn một chút.

Trên lưng đã lấm tấm mồ hôi, Mạc Tịnh Ngôn rời khỏi thân dưới Vương Tử Hựu, quay người nàng sang một bên, hôn dọc sống lưng thẳng tắp, đặt nụ hôn thương yêu lên phần eo của nàng. Vương Tử Hựu cảm thấy đầu óc nổ đì đoàng, giống như cả thế giới đều xoay tròn.

"Tiểu Hựu, tiếng kêu của em thật dễ nghe"

Vương Tử Hựu nhắm mắt, có chút mệt mỏi quay đầu, khàn giọng hỏi: "Cái gì" lực chú ý vừa mới bị phân tán đã bị ngón tay Mạc Tịnh Ngôn lẻn vào bên trong thân thể nàng. Thân thể Vương Tử Hựu xiết mạnh, âm thanh rên rỉ kẹt ở trong cuống họng. Mạc Tịnh Ngôn từ phía sau nằm đè lên nàng, ngậm lỗ tai nàng dùng răng cắn nhẹ, động tác tay dần nhanh hơn, cảm giác càng nhanh càng gấp gáp, Vương Tử Hựu nhúng người khó nhịn muốn né tránh, Mạc Tịnh Ngôn một tay ôm chặt eo nàng, mạnh mẽ ngăn nàng lại.

"Không cho phép trốn" Mạc Tịnh Ngôn dùng khẩu khí ra lệnh khiến Vương Tử Hựu rùng mình, đã xong, tuy Mạc Tịnh Ngôn trong cuộc sống có mạnh mẽ, nhưng khi trên giường nàng rất phục tùng ngượng ngùng, nhưng hôm nay, khí khái nữ vương cũng leo lên giường.... Hẳn là muốn tương lai có nhiều khó khăn rồi sao?

Cho nên Vương Tử Hựu chỉ có thể ngoan ngoãn bị Mạc Tịnh Ngôn áp dưới cơ thể, vừa rồi thoát đi khiến tư thế hiện tại của nàng tạo thuận lợi cho hàng loạt động tác tiếp theo, hơn nữa có thể thoải mái tốc hành tiến vào nơi sâu nhất của thân thể Vương Tử Hựu.

Thanh âm Vương Tử Hựu càng lúc càng khàn khàn thậm chí bị nghiền nát, một tay nàng giữa chặt sofa, tay kia bởi vì luôn di chuyển nên bị Mạc Tịnh Ngôn khóa chặt ở đằng sau lưng, cái tư thế này khó chịu nổi, nhưng có thể giúp nàng nàng càng thêm thân mật, Vương Tử Hựu cúi đầu, hai mắt nhắm chặt, tóc dài rũ xuống, nàng cắn chặt môi không thể khắc chế tiếng rên rỉ càng lúc càng lớn cùng tiếng thở dốc quanh quẩn trong phòng khác rộng lớn.

Đỉnh điểm sắp đến gần, Vương Tử Hựu cảm thấy hai chân không thể chèo chồng, ngã sấp xuống ghế sofa của Mạc Tịnh Ngôn giống như một đám mây mền mại trong phim hoạt hình. Mạc Tịnh Ngôn kéo nàng vào trong lòng tiếp tục ôn nhu hôn môi nàng: "Mệt không?"

Vương Tử Hựu ôm lấy cổ Mạc Tịnh Ngôn, tuy rất yếu ớt nhưng thật sự hạnh phúc: "Tịnh, em rất vui vẻ..."

"Đúng là một đứa nhỏ" Mạc Tịnh Ngôn mỉm cười, hôn lên trán nàng.

"Kỳ thật tối nay em rất sợ, sợ lắm. Bởi vì vừa mới nói sẽ cách xa một chút, thế nhưng vừa nhận được điện thoại của chị, em lại không biết liêm sỉ mà chạy đến, không biết chị có cảm thấy em không có kiên định hay không, em sợ chị sẽ chán ghét em. Khi đi cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn đều đang ở trạng thái nóng nảy, nghĩ đến chị có thể bị đói, có thể không khỏe, em biến mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, rất lo lắng, không muốn chị bị một chút ủy khuất nào hết. Có phải là quá ngây thơ không? Em biết rõ chị sẽ luôn xem em như một đứa nhỏ... em cũng không quan tâm, chỉ cần có chị thì mọi chuyện đều tốt, em có thế nào cũng không sao. Cho dù em sợ chị cười nhạo nhưng em vẫn đến, em từng nghĩ sẽ để đồ trước cửa nhà chị rồi bỏ đi, nhưng khi chị xuất hiện trước mặt em, em lại tham luyến, tham luyến được ở bên cạnh chị...." Vương Tử Hựu vuốt ve khuôn mặt Mạc Tịnh Ngôn, luôn như vậy, mang đến cảm xúc dịu ngọt, chân thật, chính là nàng, Mạc Tịnh Ngôn vẫn sống sờ sờ!

"Chị là mộng của em... rốt cuộc giấc mộng đã trở thành sự thật. Em dốc toàn lực mới có thể đến bên cạnh chị, đời này của em sẽ không đi con đường khác, cho nên em sẽ không buông tay. Mạc tỷ, chị tốt nhất nên biết, em có thể dây dưa cả đời với chị"


Mạc Tịnh Ngôn nở nụ cười, trong tươi cười mang theo đau lòng: "Tiểu Hựu, chúng ta hãy dây dưa cả đời, ràng buộc cả đời đi. Em đã nói, sẽ yêu tôi trọn đời, không hối hận"

Không hối hận, làm sao có thể hối hận!

"Em yêu chị, yêu đến phát điên rồi..." Vương Tử Hựu ôm mặt Mạc Tịnh Ngôn hôn nàng, thầm nghĩ có được nàng vĩnh viễn.

Hôn mãnh liệt xong, Vương Tử Hựu nhìn vào mắt Mạc Tịnh Ngôn, rất chân thành trấn định nói: "Mạc tỷ, chúng ta công khai đi"

Mạc Tịnh Ngôn sững sờ, không nghĩ nàng sẽ nói như vậy.

Công khai...Nàng thật sự không thể không làm sao?

Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn im lặng lâu không trả lời, kỳ thật đã biết rõ tâm ý của nàng. Trong lòng rất biệt khuất, nhưng không cách nào bộc lộ, chính mình còn khỏa thân bị nàng ôm trong ngực, vừa yêu đương xong, vừa nói lời thiên trường địa cửu, đảo mắt một cái lại đẩy nàng ra hay sao?

Thế nhưng Mạc Tịnh Ngôn quả thật là người không can đảm sao?

Em không tin chị không có can đảm, chuyện thân mật gì cũng đã làm qua. Kỳ thật chị chỉ lựa chọn tạm thời, đặt em ở vị trí nào đây.

Vương Tử Hựu trầm mặc, nàng chính xác hoàn toàn kiệt sức

Không biết ngày mai có bao nhiêu chuyện đang chờ nàng, thời khắc hiện tại nàng thầm nghĩ bình yên thiếp đi trong ngực người nàng yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận