[bhtt]ngự Tỷ Giang Hồ - Trữ Viễn

"Ra tay được không?"

"Được"

"Ra tay được hả"

"Được...được mà..."

"Muốn dốc hết sức đánh hay sao!"

"..."

Đạo diễn thấy Mạc Tịnh Ngôn văn tịnh yếu đuối lại có quan hệ tốt với Vương Tử Hựu, sợ nàng vung roi không được mạnh tay, không cho cảm giác chân thật, trước khi quay làm công tác tư tưởng cho nàng, ngay từ bắt đầu nàng đã rất kiên định, thế nhưng hỏi hơn hai câu thì nàng bắt đầu xìu xuống.

Mạc Tịnh Ngôn từng quay phim hành động, thế nhưng chưa từng sử dụng roi da bạo lực như vậy, chẳng những thế còn phải dốc sức mà đánh....nếu như đối với đàn ông tráng kiện thì còn có thể ra tay, thế nhưng người bị tổn thương ở đây là Vương Tử Hựu! Cái bắp tay ốm nhom thế kia.

"Không sao đâu Mạc tỷ....Chị cứ thẳng tay đánh đi, em chịu được." Vương Tử Hựu anh dũng hi sinh, rất chân thành cổ vũ Mạc Tịnh Ngôn. Mạc Tịnh Ngôn vẫy vẫy roi da, nhìn Vương Tử Hựu, thanh âm nhỏ nhẹ:

"Thế nhưng..."

"Không sao, chúng ta đã từng diễn thử rồi mà."

Vương Tử Hựu mặc áo sơ mi trắng, bên trong là áo lót bông đệm, hai tay bị trói chặt ở cộc gỗ, đôi mắt hau háu nhìn Mạc Tịnh Ngôn mặc quân phục. Mạc Tịnh Ngôn trong mắt do dự, roi cầm trên tay chần chừ không có vung lên.

"Thôi nào Mạc tỷ, chỉ là thử một chút, không phải thực sự quay phim. Hãy toát ra khí thế nữ vương của chị đi!" Vương Tử Hựu bị trói nhưng kích tình bắn ra bốn phía, nhân viên công tác nghe nói mặt đều chuyển sang đen. Người kia là M sao?

"Nữ vương cái gì..." danh xưng nữ vương là do giới truyền thông đặt cho nàng, nàng chưa bao giờ nhận lấy, cảm giác có hơi là lạ, cảm giác có gì đó không đứng đắn nhưng chẳng hiểu là gì.


Mạc Tịnh Ngôn hít một hơi sâu, vung roi về phía trước, roi chạm vào thân thể Vương Tử Hựu rất nhẹ đã rơi xuống đất. Tất cả mọi người ngừng thở đổ dồn xem diễn xuất của nàng, kết quả lại là một roi íu xìu, lập tức nhịn không nổi phải cười ồ lên. Mạc Tịnh Ngôn không thích bị người khác xem thường trong công việc, nhưng nhìn thấy Vương Tử Hựu bị trói, bộ dạng đáng thương khiến nàng không thể ra tay tàn độc, thử nhiều lần cũng không được đành chấp nhận thất bại

"Lực đánh không đủ mạnh Tiểu Mạc à." Lưu Chính Húc vỗ vai Mạc Tịnh Ngôn nói: "Tính thế này, hôm nay quay cảnh khác, đêm nay em cùng Tử Hựu tập thử một chút, ngày mai chúng ta chính thức quay, được chứ?"

Mạc Tịnh Ngôn hổ thẹn gật đầu, Vương Tử Hựu đi đến vỗ vai Mạc Tịnh Ngôn, tinh nghịch cười nói: "Mạc tỷ, tối nay em ở trong phòng chờ chị, mang roi đến đánh."

Mạc Tịnh Ngôn đen mặt, lời này nói như thế nào cũng cảm thấy... tư tưởng không đủ thuần khiết.

Quay hết cảnh phim, Mạc Tịnh Ngôn ở trong phòng khách sạn tắm rửa xong, cầm cây roi đạo cụ đến phòng Vương Tử Hựu. Trùng hợp gặp nam diễn viên cùng đoàn, nam diễn viên nhìn điệu bộ của Mạc Tịnh Ngôn cười trộm nói: "Monica muốn SM nữa sao."

Mạc Tịnh Ngôn bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng thấp thỏm không yên.

Bất kể thế nào thì với một người cho đến bây giờ chưa từng khiêu chiến qua. Nàng chưa từng diễn loại phụ nữ thế này, trước khi quay phim nàng đã chuẩn bị rất kỹ càng, thậm chí còn hoà nhập vào nhân vật trong cuộc sống thật, đem bản thân nhập vào trong nhân vật, nhập đến mức bị tâm thần phân liệt, đã cố gắng nhiều như vậy không lý nào lại lùi bước!

Đứng trước cửa phòng Vương Tử Hựu, Mạc Tịnh Ngôn hít một hơi sâu, ân, cái tiểu quỷ chết tiệt này làm thật nhiều chuyện hỗn đản, nên sớm đánh nàng một trận, hiện tại thừa cơ hội phát tiết một chút cũng là sở thích của bản thân!

"Ân! Bình tĩnh thoải mái!" Mạc Tịnh Ngôn cỗ vũ chính mình, thở ra một hơi, gõ cửa phòng.

Chỉ gõ nhẹ cửa phòng đã mở ra, Mạc Tịnh Ngôn kỳ quái đẩy cửa đi vào, phòng khách tối thui, chỉ có trong phòng ngủ có đèn.

Ồ? Đang xảy ra chuyện gì đây?

Mạc Tịnh Ngôn đóng kín cửa, không biết tiểu quỷ này đang định bày trò gì nữa đây, nàng chậm rãi đi về phía phòng ngủ sáng đèn, mới đi đến cửa phòng, Mạc Tịnh Ngôn cảm thấy máu đã chạy ngược lên đại não, trước mắt một màn suýt chút nữa lùi một bước, tự chọc hai mắt!

Vương Tử Hựu mặc một bộ váy ngủ ren đen, váy ngắn đến mức không thể ngắn hơn, cơ hồ để lộ nửa vòng ba. Nàng nằm ỳ trên giường, uốn éo cằm ngẩn lên mân mê mội, dùng ánh mắt mê lý nhìn Mạc Tịnh Ngôn. Đầu giường chiếu ánh sáng mờ ào, màu sắc mờ ảo lộ đôi chân dài mang tất đen, toàn bộ khung cảnh kích thích thần kinh người bình thường nhất.


Mạc Tịnh Ngôn cả người đứng ngốc tại chỗ, Vương Tử Hựu nhẹ vuốt mái tóc xoăn dài, sợi tóc mềm mại rơi trên đầu vai nàng, chỉ nghe thấy thanh âm nàng khàn khàn trầm thấp hấp dẫn vang lên: "Mạc tỷ...chị đã đến rồi"

Mạc Tịnh Ngôn nuốt nước miếng, ngơ ngác gật đầu.

Đây là tình huống gì?

Vương Tử Hựu từ trên giường chậm rãi bò lên, lắc mông phong tình vạn chủng đi về phía Mạc Tịnh Ngôn, cố ý dùng ánh mắt câu người nhìn chằm chằm vào Mạc Tịnh Ngôn, khiến hai mắt nàng như bị mất hồn. Đôi môi đỏ tươi của Vương Tử Hựu chậm rãi mở ra.

"Em chờ chị thật lâu, cưng à"

Mạc Tịnh Ngôn cảm nhận rõ bộ ngực đầy đặn của Vương Tử Hựu, rất lớn...rất mềm.

Mạc Tịnh Ngôn thấy toàn bộ da đầu dựng đứng, cảnh này so với cảnh trong phòng tắm cởi đồ hấp dẫn nàng hơn rất nhiều! Quả nhiên là nửa kín nửa hở khiến cho người ta phải phun máu!

"Tiểu Hựu...em làm cái gì vậy?" Mạc Tịnh Ngôn nói năng không rõ ràng, ngón tay như nhũn ra, roi muốn rơi xuống đất,

"Em làm sao ư? Em đang đợi chị..." Thanh âm vẫn rất kịch cỡm, thế nhưng chuyện đáng sợ nhất là Mạc Tịnh Ngôn biết Vương Tử Hựu là cố ý ăn mặc khêu gợi để kích thích tiềm năng của nàng, nhưng Mạc Tịnh Ngôn vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, bị nàng thật sự câu dẫn mất rồi. Sao lại bi kịch như vậy? Mạc Tịnh Ngôn từng thấy qua không ít nữ minh tinh hoặc gợi cảm hoặc dâm đãng, đóng cảnh trên giường ngay tại trường quay, nhưng vì cái gì bây giờ lại bị Vương Tử Hựu hoàn toàn mệ hoặc?

Rõ ràng đều là con gái với nhau, nàng có thì mình cũng có, hơn nữa sớm đã có hành vi thân mật, thế nhưng vẫn bị nàng đánh gục! Mạc Tịnh Ngôn trong lòng kêu thầm, Mạc Tịnh Ngôn ơi Mạc Tịnh Ngôn, cô thật không có tiền đồ!

Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn cả người cứng ngắc, trên mặt ửng hồng ngày càng rõ, thì rất hài lòng chuyện mình có sức hấp dẫn với nàng. Vương Tử Hựu cầm roi da trong tay Mạc Tịnh Ngôn, học động tác của nhân vật, xoay roi, nâng cằm nàng nói: "Đến đây đi, em để cho chị hung bạo quất roi da lên người em, phát tiết tình yêu của chị, để lại ấn ký của chị trên người em..."

Hơi thở Mạc Tịnh Ngôn dần khó khăn, hai chân nhũn ra, tay giơ lên tiếp nhận cây roi.

"Thật sự muốn?"


"Em muốn..." một tiếng nhơn nhớt, trước mắt Mạc Tịnh Ngôn tối sầm, cái gì cũng không biết.

"Mạc tỷ! Mạc tỷ!" Vương Tử Hựu thấy Mạc Tịnh Ngôn không phát thú tính ngược lại còn đột nhiên ngất xỉu, doạ nàng hồn phi phách tán, vội vàng ôm Mạc Tịnh Ngôn đem lên giường. Vương Tử Hựu thấy sắc mặt Mạc Tịnh Ngôn trắng bệt đáng sợ, hấp tấp gọi điện cho bệnh viện.

"Thật là! đây chỉ là diễn xuất thôi mà!!" Vương Tử Hựu vội vàng thay quần áo, không thể để lát nữa xe cứu thương đến thấy nàng còn mặc đồ dụ dỗ nữ lang được. Vương Tử Hựu thở hồng hộc thay quần áo, cúi người vỗ mặt Mạc Tịnh Ngôn:" Mạc tỷ, Mạc tỷ, chị khoẻ chứ?" Thấy Mạc Tịnh Ngôn không phản ứng, chắc là do thiếu máu nên mất ngủ tạm thời đây mà.

Vương Tử Hựu thật sự là muốn phát cuồng, vốn đêm nay nàng chỉ định ăn mặc nóng bỏng để quyến rũ Mạc Tịnh Ngôn, kích thích thú tính của nàng, nhờ đó roi nhỏ có thể hoa hoa lệ lệ mà vung lên...rốt cuộc làm cho người ngất xỉu! Vương Tử Hựu cảm thán một tiếng: "Rốt cuộc là do mình quá hấp dẫn hay vì Mạc tỷ là kẻ quá thuần khiết đây? Cái này trong truyền thuyết gọi là mê đảo sao?"

Vừa rồi Vương Tử Hựu đem Mạc Tịnh Ngôn đặt lên giường phát hiện cân nặng của nàng quá nhẹ, dễ dàng bế cả người đang xụi lơ của nàng lên. Cũng là vì trong một thời gian dài thể chất Mạc Tịnh Ngôn rất ốm yếu, trạng thái tiều tuỵ, thân thể vốn ốm o mền nhũn, bị kích động đến té xỉu, chuyện này mà truyền đi không biết gây sốc cỡ nào.

Mạc Tịnh Ngôn bị đưa đến bệnh viện, ngủ rất lâu mới tỉnh.

Nhân viên đoàn phim mười phần khó hiểu, người ta nói Mạc Tịnh Ngôn mang theo roi đi đánh Vương Tử Hựu, như thế nào Mạc Tịnh Ngôn lại ngất xỉu? Vương Tử Hựu lau mồ hôi, chỉ có thể cười làm lành: "Ngoài ý muốn, tuyệt đối là ngoài ý muốn."

Đến nửa đêm Vương Tử Hựu vẫn không rời khỏi, ngồi trên ghế sofa đặt bên giường Mạc Tịnh Ngôn mà ngủ. Mạc Tịnh Ngôn mơ màng tỉnh dậy, toàn thân bủn rủn, không nhúc nhích nổi, chỉ có mắt cử động. Nàng thấy Vương Tử Hựu ngồi bên cạnh ngủ mất rồi, không muốn quấy rầy nàng, vì thế không nói chuyện.

Trong đầu Mạc Tịnh Ngôn có chút hỗn loạn, vì sao mình lại nằm ở bệnh viện? Cực lực nhớ lại một phen, đột nhiên nhớ đến Vương Tử Hựu mặc đồ dụ dỗ mình, thoáng một cái đã đỏ mặt. Vương Tử Hựu bỗng nhúc nhích tựa hồ muốn tỉnh dậy, Mạc Tịnh Ngôn vội vàng nhắm mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.

Làm sao đối mặt với nàng! Chuyện này thật mất mặt a!

Mạc Tịnh Ngôn trong lòng phẫn hận, đợi khi thân thể nàng hồi phục nhất định phải hung hăng dùng roi nhỏ đánh nàng đến thất điên bát đảo mới được! Vì tội làm những chuyện bậy bạ gây chậm trễ tiến độ quay phim. Tiểu quỷ này không giáo huấn nàng một phen là không được.

Mạc Tịnh Ngôn nằm viện một ngày liền xuất viện, sắc mặt không tốt, đạo diễn Lưu Chính Húc đề nghị nàng nghỉ ngơi một thời gian ngắn, Mạc Tịnh Ngôn xua tay ra hiệu mình không sao, đừng bởi vì nàng mà làm trễ nại tiến độ của đoàn phim. Lưu Chính Húc gật đầu tán thưởng nói: "Hiện tại có thể vung roi đánh được không?"

Mạc Tịnh Ngôn nhìn Vương Tử Hựu ở góc tường chột dạ, cười tà nói: "Có thể."

80 cùng Tô Trì quản lý công ty truyền thông ngày càng lớn mạnh, lần này quay bộ "Chống cự" các nàng cũng chuẩn bị dò xét tình tiết độc nhất vô nhị.

"Mình tự đi được rồi, lâu rồi không ra ngoài, mình muốn hảo hảo ôm lại những ngày đầu tiên của mình." Tô Trì chuẩn bị tất cả, chỉ muốn đem theo tiểu trợ lý. 80 nói: "Mình với cậu đi cũng được mà, mình lâu rồi không đến chơi với Mạc tỷ, rất nhớ các nàng."


"Với giao tình của cậu và Monica, tìm được mấy tin độc không có gì khó đúng không?"

80 hung tợn trừng mắt: "Có chút đạo đức nghề nghiệp chút đi Tô đồng chí, cậu tìm tin scandal nhiều lắm nên nhiễm thành thói quen, làm gì cũng phải gây chú ý mới được sao? Nghiêm túc làm một cuộc phỏng vấn cảm động không được sao?"

Tô Trì ôm chầm 80 nói: "Tiểu 80, cậu biết rõ vì sao không thể tiếp tục đi theo con đường nghệ sĩ mà phải chuyển sang làm kinh tế không? Chính là vì cậu thiếu cái tinh thần giải trí đó. Hiện giờ là thời đại mọi người hóng tin scandal, cậu còn bảo thủ như vậy, thật sự là...ở với mình lâu như vậy mà không có chút tiến bộ nào."

"Ah? Phụ nữ cởi mở chạy đầy đường, cậu đi với người khác đi"

"Không thèm, mình thích những người kín đáo như cậu"

"..." Khoé miệng 80 co quắp, cô gái này so với thời còn học sinh cũng chẳng thay đổi là mấy, cho đến bây giờ vẫn là bộ dạng không sợ ăn đòn, thật không biết là tốt hay xấu.

Các nàng gần đây có thể xem như tốt hơn lúc trước, không biết có phải do lần trước Tô Trì nói muốn thử cùng nàng thiên trường địa cửu hay nói phải bảo vệ nàng cả đời, trong lòng an tâm rất nhiều. Cùng nàng xây dựng sự nghiệp truyền thông, gặp rất nhiều khó khăn, may mắn các nàng đều là người trong ngành, quen biết rộng rãi, gặp vài vấn đề vẫn có thể giải quyết nhanh chóng khó khăn trắc trỏ, hai người cùng nhau nắm tay vượt qua khó khăn thật tốt, cơ hồ có thể xem là...lãng mạn?

Tuy trong lòng vẫn có chút thấp thỏm không yên, nhưng 80 thật sự hy vọng hai nàng có thể mãi như vậy, có được một công ty nhỏ thuộc về bản thân, cùng nhau quản lý số nhân viên ít ỏi, mỗi tháng thu nhập chút lợi nhuận, dùng tiền đó để đi du lịch khắp nơi.

Cuộc sống yên bình, đặc biệt là đã rời khỏi ngành giải trí lúc nào cũng mưa to gió lớn, 80 cảm thấy cuộc sống này quá hoàn mỹ rồi.

80 nhớ đến nàng từng cùng Mạc tỷ thảo luận qua vấn đề này, hai người họ đều nhất trí rằng muốn có một cuộc sống bình lặn.

"Mạc tỷ ơi Mạc tỷ, em đã dần đi đến gần cái cuộc sống lý tưởng rồi, còn chị thì sao? Chỉ cần còn một ngày ở ngành giải trí, thì một ngày khó tiếp cận đến lý tưởng của chị" 80 thay Mạc Tịnh Ngôn phiền muộn.

"Chuyện người ta, cậu quản nhiều làm gì?" Tô Trì đốt một điếu thuốc lá, tóc nàng đã dài rồi, cúi đầu là tóc sẽ rũ che mắt: "Mình có dự cảm, cuối cùng các nàng cũng sẽ công khai"

80 nghiêng đầu liếc nàng "Sao ngươi biết chắc?"

Hai mắt Tô Trì mê ly nhìn lên trời: "Bằng khứu giác của một phóng viên giải trí lâu năm, nhất định sẽ là như thế"

"Không có khả năng, Mạc tỷ sẽ không làm như vậy"

Tô Trì phà ra một ngụm khói trắng, đầy tự tin nói: "Đừng quên còn có sinh vật đơn bào tên Zoe nữa"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận