Cánh cửa từ từ được mở ra, làn khí lạnh kèm theo mùi máu từ đó mà nồng hơn.
Cẩm Thiên An cũng vừa sịt chai thuốc nên không thấy khó chịu nhiều, cậu đưa mắt nhìn bên trong thì không thấy ai cả chỉ có một cái xác của người nào đó đang nằm trên vũng máu.
Cánh cửa cũng mở toang ra.
“Má ơi!” Lạc Hoa nhìn thấy xác của một người đàn ông đang nằm trên vũng máu.
“Hmm, lại chết thêm một người” Dĩnh Cửu Hàn bước đến cái xác đang nằm.
Lạc Hoa và Cẩm Thiên An cũng đến gần xem cái xác đó là của ai vì người đàn ông đó đang nằm úp mặt xuống.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn tới nhìn lui kêu hai người kia né vũng máu ra đừng có chạm hay để máu dính vào người.
Từ lúc bước vô thế giới Hell này chứng kiến những cảnh tượng chết chóc máu chảy khắp nơi, đối với người bình thường đưa tiền kêu đạp vũng máu đó thì cũng không ai dám đạp.
Dĩnh Cửu Hàn móc trong túi quần ra một cặp bao tay, hắn đeo vô rồi đẩy xác của người đàn ông đó lật người lại.
“Hắn ta….” Lạc Hoa biết người này “Đây chẳng phải là tên cũng đi điều tra manh mối như chúng ta sao”.
“Em biết hắn ta à” Cẩm Thiên An hỏi.
Lạc Hoa gật đầu nói: “Hắn tên là Dương Tửu Cầu” lúc cô đi hỏi đám học sinh để tìm thêm manh mối thì hắn cũng đang hỏi đám học sinh khác mấy câu gì đó.
Ai ngờ cô vừa gặp hắn ta ngày hôm qua thì hôm nay Dương Tửu Cầu cũng không còn nữa.
Nhìn khuôn mặt hắn ta trông rất hoảng hốt có vẻ như đã thấy gì đó rất đáng sợ trước khi chết.
Cẩm Thiên An nghe vậy cũng nhìn kĩ lại thì cậu mới nhớ ra.
Lúc còn chưa bước vào trường đại học X này thì trông thấy Dương Tửu Cầu đứng ở góc với khuôn mặt tiềm tỉnh không có sợ sệt như những người khác.
“Hắn ta cũng làm ở tổ chức nhưng khác tổ chức của tôi” Dĩnh Cửu Hàn nói.
“Có một tổ chức khác ư?” Cẩm Thiên An nghe vậy cũng ngạc nhiên.
Dĩnh Cửu Hàn gật đầu.
“ Tại sao hắn ta lại chết như vậy? không lẻ hắn cũng bật điều kiện tử vong” Lạc Hoa hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn xung quanh thì không thấy có gì bất thường, hắn nói tên Dương Tửu Cầu này ít nhất đã hoàn thành cánh cửa của mình ở trận thứ năm do có nhiều kinh nghiệm nên tham gia nhiệm vụ bảo vệ khách hàng.
Cẩm Thiên An nghe vậy cũng nghĩ thầm tại sao người có nhiều kinh nghiệm như vậy lại nằm chết ở đây.
Cẩm Thiên An lướt mắt nhìn thì thấy có nhiều bức tranh rất đẹp được treo lên tường xếp ngay ngắn treo khắp phòng.
Cậu liếc nhìn hết những bức tranh ở trong căn phòng thì thấy có một bức tranh rớt xuống đất mặt úp xuống “Hình như ở đó có một bức tranh bị rớt thì phải”.
Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy cũng quay qua nhìn thì quả thật có một bức tranh bị úp xuống đất, hắn đứng dậy đến gần bức tranh rồi cầm lên.
“Đó chẳng phải là bức tranh Mona Lisa sao” Lạc Hoa nhìn Dĩnh Cửu Hàn đeo bao tay dính đầy máu cầm bức tranh Mona Lisa treo lại trên tường.
Cẩm Thiên An ngẫm nghĩ nhìn xác chết của Dương Tửu Cầu, vết máu chảy rất nhiều ở chính giữa phòng, có vài chỗ bị giọt máu bắn khắp nơi trên tường nhưng lại khoảng cách xa với mấy bức tranh giống như có thứ gì đó bảo vệ những bức tranh khỏi máu vậy.
“Chẳng lẻ cầm bức tranh lên xem là bật điều kiện tử vong” Cẩm Thiên An nghĩ thầm quay lại nhìn bức tranh Mona Lisa, cậu cho là cái chết của Dương Tửu Cầu là do bức tranh này nhưng cậu lại thấy không đúng ở chỗ nào.
Nếu cầm bức tranh là bật điều kiện tử vong thì tại sao tên Dĩnh Cửu Hàn mới cầm treo lên lại không bị gì.
“Em đoán cũng đúng rồi đấy” Dĩnh Cửu Hàn nhìn nét mặt của Cẩm Thiên An đang nhăn mặt hắn đoán được Cẩm Thiên An đang lo âu điều gì: “Đúng là cầm bức tranh lên coi như là bật điều kiện tử vong”.
“Nhưng anh vừa mới cầm” Lạc hoa nói.
Cẩm Thiên An nghe vậy cũng thấy lạ, nếu là suy luận của mình đúng thì tại sao Dĩnh Cửu Hàn lại không bị gì.
Cậu nhĩn kĩ bức tranh Mona Lisa có in ngón tay dính máu mà Dĩnh Cửu Hàn cầm lên treo ban nãy “Chẳng lẻ….” Cậu liếc nhìn tỉ mỉ quan sát từng bức tranh trên phòng “Là do máu ư?”.
Dĩnh Cửu Hàn nhếch môi cười “Em quả thật thông minh đấy.
Đúng là có liên quan đến máu”.
“Hở, là sao vậy, tại sao có liên quan đến máu” Lạc Hoa nghe hai người kia nói chuyện, cô vẫn không hiểu gì.
Dĩnh Cửu Hàn quay nhìn Lạc hoa mà thở dài.
“Nè,nè,nè ý anh là sao hả” Lạc Hoa tức giận vì thấy khuôn mặt của Dĩnh Cửu Hàn nhìn mình bằng biểu cảm đáng thương “Tôi lần đầu tham gia, chậm hiểu là điều đương nhiên”.
Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy cũng liến nhìn Cẩm Thiên An xong quay lại nhìn Lạc Hoa lại thở dài tiếp.
Lạc Hoa hiểu cái liếc nhìn của Dĩnh Cửu Hàn, cô xấu hổ không nói gì.
Cẩm Thiên An vẫn đâm chiêu suy nghĩ nên không để ý ánh mắt vừa nãy của Dĩnh Cửu Hàn.
Dĩnh Cửu Hàn sơ lược giải thích cái chết của Dương Tửu Cầu.
Dương Tửu Cầu hai mươi bốn tuổi làm nghề gì vẫn chưa biết chỉ biết hắn ta làm trong tổ chức bảo vệ khách trong cánh của Hell này.
Cách khoảng nửa tiếng trước, Do Dương Tửu Cầu cũng điều tra được manh mối nên đã đến phòng mĩ thuật, hắn đẩy cửa ra bên trong tối hom chỉ có vài tia sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào những bức tranh.
Dương Tửu Cầu trông thấy bức tranh Mona Lisa là được ánh sáng chiếu vào rất nhiều khiến cho hắn chú ý mà đến gần.
“Tranh này nhìn sơ qua thì bình thường chẳng có gì là lạ”Hắn gỡ tranh ra khỏi tường cầm lên xem.
Hắn cũng biết được vụ con mắt của Mona Lisa có kí hiệu, đang định xem thì trời bắt đầu lạnh dần, ánh sáng từ khe cửa sổ cũng không còn nữa.
“Chuyện gì vậy?” Dương Tửu Cầu thấy không ổn, hắn bắt đầu cảnh giác xung quanh có những chuyển động bất thường ở các bức tranh khác.
Hắn nhận ra “Chẳng lẻ là do….” Bức tranh Mona Lisa bắt đầu có dấu hiệu lạ, hai con mắt của bà ta cử động nhìn khắp nơi rất điên cuồng, miệng bắt đầu cười rất là mang rợ.
Dương Tửu Cầu là người có kinh nghiệm ở nhiều cánh cửa khác nhau nhưng gặp cảnh này hắn lại không bình tĩnh mà hốt hoảng vứt bỏ bức tranh mà chạy ra nắm tay nắm cửa nhưng không thể mở ra.
Lúc này gió bắt đầu mạnh hơn cuống hắn đến giữa phòng, những bức tranh khác bắt đầu vang lên nhiều tiếng cười đáng sợ khiến cho hắn phải che tai lại nhưng vẫn còn nghe.
Nó giống vang tiếng cười trong đầu hơn là bên ngoài.
Lúc này tai hắn bắt đầu chảy ra những giọt máu “Máu….tại sao”
“Cộp…cộp…cộp” Tiếng giày cao gót từ trong bóng tối phát ra trước mặt Dương Tửu Cầu.
“Bà là ai?” Dương Tửu Cầu thấy một người đàn bà tóc màu vàng xả xuống rất rối che hết khuôn mặt bà ta lại trông rất dơ giống như bà ta không bao giờ gội đầu vậy “Tôi hỏi lại lần nữa bà là ai?” Dương Tửu Cầu tức giận nói.
Người đàn bà trước mặt Dương Tửu Cầu không nói gì chỉ cười một cách mang rợ rồi tiến thẳng Dương Tửu Cầu, trên tay từ đâu ra xuất hiện một cây thước rất dài được làm bằng gỗ giống như mấy cây thước mà thầy cô thường dùng.
Ở đỉnh cây thước có vài cây đinh đang nhô ra.
Dương Tửu Cầu bắt đầu sợ khi thấy bà ta cầm món đồ nguy hiểm đó sắp đi tới chỗ mình “Bà.….bà định làm gì?”
“Tại sao không đứng dậy được” Hắn đứng dậy định bỏ chạy nhưng lại không được giống như có hơn chục bàn tay bị ai đó kéo rị lại khiến hắn càng hoảng hốt hơn.
Dương Tửu Cầu quay lại nhìn thì khuôn mặt của bà ta từ đâu ra đã sát gần mặt.
Lúc này Dương tửu Cầu mới nhìn rõ khuôn mặt của bà ta trắng bợt, hai con mắt như vô hồn đang nhìn chằm chằm vào mình, miệng cứ cười một cách mang rợ kèm theo hơi thở hôi mùi của máu rất đáng sợ.
Dương Tửu Cầu sợ đến nổi nước mắt bắt đầu chảy miệng nói cà lâm xin tha “Tôi xin.…bà….hãy….tha cho…tôi” Lời cầu xin chân thành mong muốn được sống nhưng….
“Bụp!” Máu bắt đầu rơi xuống đất rất nhiều tạo thành một vũng máu dần tràn ra cửa.
Trong phòng vang lên tiếng đập dữ dội của bà ta, tiếng cười vang lên khắp trong phòng từ những bắt tranh đến người đàn bà đó một cách kinh dị.
Khỏi cần nói cũng biết Dương Tửu Cầu đã chết, khuôn mặt trông lúc chết rất hốt hoảng sợ hãi.
Đến cuối hắn đã xin tha nhưng đâu ngờ đó là lần cuối cùng hắn có thể nhìn thấy được một tia ánh sáng cuối cùng.
Những bức tranh bắt đầu im lặng, ánh sáng từ từ bên khe cửa sổ chiếu lại trong phòng và bà ta cũng đã biến mất chỉ còn lại xác của Dương Tửu Cầu.
“Khoan!” Lạc Hoa thấy có gì đó sai sai “Tại sao anh lại biết được hết mọi việc vừa xảy ra? Anh giải thích nãy giờ chả khác gì anh chính là người giết hắn ta”.
Cẩm Thiên An nghe Lạc Hoa nói cũng có lí.
Nếu không có mặt ở hiện trường thì làm sao có thể biết được hết sự việc đã xảy ra mà tường trình như đúng rồi vậy.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn khuôn mặt của Cẩm Thiên An và Lạc Hoa đang đề phòng mình, hắn liền cười lên.
“Hình như hắn ta điên thiệt rồi” Lạc Hoa đề phòng cảnh giác trước nụ cười của Dĩnh Cửu Hàn.
“Xin lỗi, hai người làm anh đây mắc cười quá” Dĩnh Cửu Hàn cười mà muốn rơi nước mắt.
Cẩm Thiên An cảm giác người này quả thật rất nguy hiểm cậu lùi ra sau nói “Anh…..anh tại sao lại cười”.
Dĩnh Cửu Hàn ngưng cười, khuôn mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn đến gần Cẩm Thiên An bàn tay nắm chặt lại giống như đang cầm món gì đó.
“Anh định làm gì chị An?” Lạc Hoa lập tức chạy đến Cẩm Thiên An.
Lúc này Cẩm Thiên An cũng chuẩn bị tư thế để sẵn sàng đoán nhận thứ gì đó từ bàn tay Dĩnh Cửu Hàn “Anh ta đang cầm dao hay cầm vật nhọn gì ư”.
Dĩnh Cửu Hàn đã tiến gần Cẩm Thiên An, lúc này mắt anh ta lạnh như băng như người vô cảm.
Hắn đứng trước mặt Cẩm Thiên An từ từ chìa ta ra.
Cẩm Thiên An chuẩn bị tư thế để tấn công và nắm chặt tay Lạc Hoa để chạy trốn khỏi đó.
Lạc Hoa run rẩy cảm nhận được sát khí của Dĩnh Cửu Hàn rất nặng như muốn dẫm nát cô vậy.
“Đây là mảnh vỡ của thước kèm theo cây đinh đã dính sẵn” Dĩnh Cửu Hàn mở bàn tay ra nói.
“Đây?” Cẩm Thiên An bất ngờ tưởng hắn là con quỷ nào đó đội lớp người sắp tấn công hai người bọn họ “Tôi tưởng anh định lấy gì đó giết bọn tôi”.
Dĩnh Cửu Hàn ngơ người nhìn khuôn mặt của Cẩm Thiên An và Lạc Hoa hắn đoán ra được mình đã bị hiểu nhầm “Haizz, anh nỡ lòng nào mà giết cô gái xinh đẹp như em” Quay qua nhìn Lạc Hoa cười gian nói “Nếu có giết thì giết người đang đứng phía sau đó đấy”.
“Anh….!” Lạc Hoa sôi máu muốn nhào vô đánh cho tên đó nhừ tử nhưng cô lại bỏ qua vì cô nhận thấy người này không nên đụng vào thì tốt.
Cẩm Thiên An thở phào nhẹ nhỏm nhìn “Đây là gì?” trên tay Dĩnh Cửu Hàn đơ ra là mảnh vở của cây thước kèm theo cây đinh đã dính sẵn “Anh kiếm đâu ra vậy?”.
Dĩnh Cửu Hàn giải thích lúc kiểm tra xác của Dương Tửu Cầu đã nhìn thấy trên đầu hắn đã có vài lỗ nhỏ như bị vật gì đó rất nhọn đâm vào.
Hắn nhìn xung quanh thì thấy cạnh cái xác là một mảnh vỡ của khúc cây có dính sẵn đinh.
Cách nhận diện đó là cây thước là vì mảnh vỡ của khúc gỗ có vạch kẻ và số thứ tự của cây thước mà giáo viên thường dùng.
Lạc Hoa tia mắt nhìn nói “Vậy tại sao anh biết người giết Dương Tửu Cầu là đàn bà?”.
“Ban nãy thấy được vài sợi này” những sợi tóc màu vàng nằm trên tay Dĩnh Cửu Hàn “Ở đây mọi người ai cũng tóc đen, chỉ riêng những sợi tóc này là màu vàng”.
“Vậy ban nãy anh giải thích theo quá trình hành động của hung thủ qua những vật chứng này đúng không” Cẩm Thiên An nói.
Dĩnh Cửu Hàn gật đầu một cái rồi tháo bao tay dính đầy máu ra văng xuống đất “Chúng ta sẽ quay về” Dĩnh Cửu Hàn nói: “Ở đây quá lâu cũng không an toàn”.
Cẩm Thiên An nhìn đồng hồ đang đeo trên tay thì thấy còn năm phút nữa là bà giám thị sẽ xuất hiện ở phòng ăn.
Cả ba đóng cửa phòng mĩ thuật lại, bỏ lại cái xác của Dương Tửu Cầu ở trong phòng.
Đi đến phòng ăn “Cho em hỏi ba anh chị có thấy người đàn ông nào vóc dáng hơi cao cao, ngay miệng có nốt ruồi tên Dương Tửu Cầu không ạ” Người đứng mặt bọn Cẩm Thiên An là cô gái hoạt nhìn chắc tầm khoảng mười bảy, mười tám đang run rẩy tìm người.
Lạc Hoa: “À thật ra….”
“Hắn ta chết rồi” Dĩnh Cửu Hàn nói mà không sợ đối phương tổn thương hay đau lòng.
Lạc Hoa nhìn cô gái đáng thương chắc là người quen của Dương Tửu Cầu cô định giấu nhưng lại bị tên chết tiệt Dĩnh Cửu Hàn nói ra sự thật khiến cho cô gái nhỏ nhắn trước mặt bọn họ nghe xong liền tái mặt.
Cẩm Thiên An chỉ biết cảm thương thôi chứ cậu cũng không biết nên làm gì “Em đừng có đau lòng” Cậu an ủi “Anh ta cũng vừa mới chết đây thôi”.
“Cô là khách hàng của tên đó” Dĩnh Cửu Hàn nói.
“Sao anh biết” Cô gái ngạc nhiên khi có người biết được cô là khách hàng của Dương Tửu Cầu “Anh chung tổ chức với anh ta à”.
“Không!” Dĩnh Cửu Hàn nói: “Tôi bên tổ chức khác, chất lượng và sống lâu hơn chút bên tổ chức bên kia”.
Cẩm Thiên An nghe vậy cũng dở khóc dở cười.
Cô gái nhỏ nhắn nghe vậy cũng không nói gì chỉ quay mặt đi về bàn với khuôn mặt tái nhợt.
Chắc do cô đã thuê tên Dương Tửu Cầu với số tiền không hề nhỏ để bảo tồn mạng sống của mình, ai ngờ hắn lại chết trước cô.
Những người khác cũng bước xuống lầu, cũng đi theo cách bỏ vài bật rồi bước xuống đặt đít xuống ghế.
Các món ăn đều chuẩn bị sẵn không ai biết là ai nấu, chỉ biết mỗi lần họ xuống thì trên bàn đã có sẵn thức ăn.
Món ăn hôm nay lại là canh có liên quan đến thịt và một số bánh mì với trứng.
Những người khác ăn cũng bình thường chỉ có riêng cô gái kia là ăn vài muỗng rồi ngồi im lặng chẳng nói gì.
“Các cô cậu ăn ngon chứ” Bà giám thị bất hình lình xuất hiện ngồi ở vị trí đầu bàn “Hôm nay tôi đã niêm gia vị khác không biết có hợp khẩu vị của mọi người không?” Bà ta như thường lệ vẫn nhắm mắt chỉ cười rờn rợn.
“Bà là đầu bếp à” Dĩnh Cửu Hàn nói “Tôi chỉ thấy bánh mì là ngon nhất”.
“Ồ vậy à” Bà giám thị quay qua nhìn Dĩnh Cửu Hàn “Trông cậu vẫn khỏe mạnh dữ”.
“Cảm ơn” Dĩnh Cửu Hàn không thèm nhìn “Chắc do tôi ăn ở đàng hoàng”.
Lạc Hoa nghe như vậy cũng muốn quay qua phản bác nhưng cô lại thấy lười khịa nên cũng im lặng mà ăn bánh mì tiếp.
Cẩm Thiên An là người ngồi gần bà giám thị “Cho tôi hỏi ở đây có ai tóc vàng không?” Cậu hỏi “Hoặc vào khoảng thời gian người có mái tóc vàng đã nhuộm thành tóc đen”.
Dĩnh Cửu Hàn hiểu ý của Cẩm Thiên An nên hắn cũng không nói gì chỉ ngồi chờ câu trả lời của bà giám thị.
“Có” Bà giám thị nói: “Nhưng mất tích lâu rồi” Bà ta quay qua nhìn Cẩm Thiên An mắt vẫn chưa mở chỉ cười.
“Mất tích?” Lạc Hoa nói: “Tại sao lại mất tích?”.
“Chắc mọi người cũng nghe vụ mất tích ở nhà kho đúng không?” Bà giám thị nói: “Bà ta là giáo viên cũng từng là bạn bè thân thiết”.
“Cũng từng?” Cẩm Thiên An nghe vậy cậu hiếu kỳ định hỏi nhưng bà giám thị lại sắp mặt xuống mà bỏ đi không nói gì thêm.
“Chà NPC của chúng ta hôm nay cung cấp thông tin ít dữ” Dĩnh Cửu Hàn tỏ vẻ chán nản “Chắc em đã đụng vào nội tâm của bà ta rồi đấy, cẩn thận đi là vừa”.
Cẩm Thiên An nhìn nét mặt ung dung của Dĩnh Cửu Hàn ăn, cậu không hiểu ý hắn nói là gì.
Có hỏi thêm thì hắn cũng im lặng nên cậu im lặng mà ăn tiếp.
Khi ăn xong thì ai về phòng nấy, cô gái kia tái nhợt đi về phòng mặc kệ Lạc Hoa đã kêu gọi “Không biết em ấy có sao không?” Lạc Hoa nói.
Cả ba về phòng, như thường lệ Dĩnh Cửu Hàn leo lên giường mình quay mặt vô tường im lặng không nói gì.
Chỉ còn Cẩm Thiên An và Lạc Hoa là ngồi tâm sự tí rồi cả hai cũng về giường của mình mà nằm ngủ.
Sáng hôm sau, số lượng người có mặt cũng giảm dần đi.
Bọn họ đã ở đây bốn, năm ngày ăn uống không điều độ nên sắt mặt giảm sắt xuống.
Chỉ riêng Dĩnh Cửu Hàn lúc nào cũng nổi hào quang xung quanh làm tôn lên nhan sắc của hắn “Chúng ta sẽ đi đến khu nhà vệ sinh để gặp một người”.
“Gặp ai?” Lạc Hoa nói: “Đừng nói với tôi là anh định đi gặp…” Cô định nói thêm nhưng nhìn nét mặt của Dĩnh Cửu Hàn khỏi nói cũng biết là họ sắp gặp ai.
Từ nơi họ ở đến khu nhà vệ sinh tầng hai thì phải đi tận năm đến sáu phút mới tới.
“Ở đây lạnh dữ” Xung quanh họ là các dãy phòng lớp học “không có một bóng người” Lạc Hoa nói.
Cẩm Thiên An cũng cảm nhận xung quanh rất lạnh cậu vuốt ve hai bàn tay mình cho đỡ lạnh rồi nhìn ngoài cửa sổ “Rõ ràng ở ngoài nắng chang chang mà bên trong đây lạnh dữ” Cậu nhìn Dĩnh Cửu Hàn đi trước “Anh không cảm thấy lạnh sao”.
“Không” Dĩnh Cửu Hàn nói: “Làm nhiều riết quen”.
Cẩm Thiên An hiểu câu nói của Dĩnh Cửu Hàn, cậu nghĩ thầm người có kinh nghiệm như Dương tửu Cầu còn chết, cậu không biết liệu Dĩnh Cửu Hàn có thấy ổn khi làm những chuyện nguy hiểm như thế này.
“Tới nơi rồi” Bọn họ đã đứng trước phòng vệ sinh, Dĩnh Cửu Hàn đi vô trước “Chà, trong đây cũng sạch dữ”.
Cả ba vô bên trong điều đầu tiên họ làm là đếm phòng để kiếm phòng số ba.
“Mấy phòng khác thì mở chỉ có phòng này đóng lại” Lạc Hoa nói: “Trong đây thực sự có người sao?”.
Dĩnh Cửu Hàn không nói gì, hắn rõ cửa đúng ba lần rồi kêu tên: “Hanako-san!”
“Hanako-san!”
“Hanako-san!”
Vừa nói dứt xong thì những cánh cửa khác liền đập mở điên cuồng, không khí càng lạnh hơn, cánh cửa trước mặt họ cũng liền mở ra.
“Má ơi” Lạc Hoa liền trốn sau lưng Cẩm Thiên An “Cô bé ấy là ai vậy?” Trước mặt bọn họ là một cô gái nhỏ có làn da trắng tóc ngang vai từ từ bước ra nói.
“Các anh chị cần thực hiện điều gì?”.