“Rốt cuộc là sao?” Qúy Quang Hồng có chút hoang mang khi thấy dáng vẻ tướng đi đáng sợ đó lại là La Thiên Yến.
Dĩnh Cửu Hàn giơ ngón tay suỵt một tiếng rồi ra hiệu cho Cẩm Thiên An và Qúy Quang Hồng chậm rãi bước ra ngoài.
Dĩnh Cửu Hàn đi ra lều trước rồi sao đó mới tới hai người kia.
Lúc này La Thiên Yến cũng đã đi gần đến cửa.
“Chúng ta phải làm sao?” Cẩm Thiên An nói nhỏ.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn La Thiên Yến bước thẳng ra bên ngoài bằng tướng đi ngã trước ngã sau như một con zombie chậm rãi bước đến cửa “Đi theo” Dĩnh Cửu Hàn đi trước “Nhớ cẩn thận đừng phát tiếng động quá lớn”.
Cẩm Thiên An và Qúy Quang Hồng gật đầu.
Cả ba đi theo La Thiên Yến đi đến thẳng khu rừng rất xa nhà gỗ.
Do là ban đêm nên khí hậu lạnh hơn ban ngày, hên cho họ đã chuẩn bị kĩ quần áo dày để giữ ấm trước khi đi.
“Nè chị ta đi chừng nào mới dừng lại vậy?” Qúy Quang Hồng sắp mỏi cả hai chân vì đi theo hơn năm phút chưa biết được điểm dừng sẽ ở đâu.
“Thì đi đi là biết” Dĩnh Cửu Hàn đi trước nói “Lỡ như gặp điều thú vị thì sao”.
Cẩm Thiên An nhìn nét mặt Dĩnh Cửu Hàn có chút hào hứng về vụ này “Nhiều lúc nhìn anh còn nguy hiểm hơn là đi vô cửa điều tra mấy vụ bí ẩn chết chóc này”.
Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy cũng mỉm cười khen cảm ơn.
Cẩm Thiên An nghĩ thầm “Khen cái đầu của anh”.
Bọn họ đi theo La Thiên Yến tầm ba phút sau thì La Thiên Yến dừng lại đứng ở gần hồ nước.
Điều kì lạ là hồ nước ấy vẫn chưa đóng băng như các hồ nước mà bọn họ đã đi ngang qua.
Cả ba lủi vào bốn cây tùng ngó nhìn La Thiên Yến đang đứng yên không làm gì.
“Chị ta định làm gì vậy?” Qúy Quang Hồng nhìn La Thiên Yến không có động tỉnh gì chỉ đứng yên hai mắt vô hồn nhìn cái hồ nước.
Dĩnh Cửu Hàn nói “Xem đi là biết”.
Cẩm Thiên An không nói gì chỉ đứng nhìn La Thiên Yến đang định làm gì khi cứ nhìn cái hồ.
Giống như bên trong cái hồ có cái gì đó thu hút khiến cô ta không thể rời mắt sang chỗ khác.
“Này này chị ta định làm cái gì vậy?” Qúy Quang Hồng sốc khi thấy La Thiên Yến đang từ từ cởi quần áo ra “Đừng nói chị ta định tắm nhe”.
Cẩm Thiên An cũng sốc khi thấy cảnh tượng đó liền lấy tay che mắt Qúy Quang Hồng lại không cho thằng bé nhìn.
“Này anh làm gì vậy sao che mắt em lại” Qúy Quang Hồng lấy tay Cẩm Thiên An ra khỏi mắt mình nhưng không được vì sức cậu yếu hơn với lại nhỏ con hơn Cẩm Thiên An.
“Em còn nhỏ” Cẩm Thiên An nói.
Qúy Quang Hồng phản bác “Em trên mười tám rồi”.
“Nhưng ở đây em nhỏ hơn” Cẩm Thiên An đáp.
Qúy Quang Hồng: “……”
“Này anh định làm gì vậy?” Cẩm Thiên An đang nhìn tiếp thì bị một bàn tay to lớn của Dĩnh Cửu Hàn che mắt lại.
Dĩnh Cửu Hàn tủm tỉm cười “Chẳng phải ở đây cũng có người nhỏ tuổi hơn sao”.
Cẩm Thiên An: “……”
Dĩnh Cửu Hàn rút tay về “Hai người nhìn đi”.
Dĩnh Cửu Hàn vừa rút tay về là Cẩm Thiên An đã thấy được cảnh tượng trước mắt “Cái này…” Cẩm Thiên An khá sốc khi thấy La Thiên Yến đã cởi hết toàn bộ quần áo trên người kể cả đồ lót.
“Nhìn cái gì vậy?” Thằng nhóc nhân lúc Cẩm Thiên An không để ý liền phấn khởi thoát khỏi bàn tay Cẩm Thiên An ra nhìn “Cái gì vậy?” Qúy Quang Hồng xém mừng hụt khi sắp được nhìn cảnh tượng bao nhiêu thằng con trai điều mong muốn nhưng cái này quá sức tưởng tượng của cậu rồi.
Bỏ lớp quần áo ra thì mới thấy cơ thể của La Thiên Yến đã mọc toàn vảy cá che hết phần trên và phần dưới nơi mà Qúy Quang Hồng hóng chờ xem ai ngờ lại thấy được vảy cá.
“Chuyện này là sao?” Cẩm Thiên An có phần hơi bất ngờ khi thấy vảy cá lại mọc nhiều đến vậy.
Lúc đầu chỉ có ở trên cánh tay nhưng không ngờ nó lại mọc lan đến phần trên và phần dưới nơi mà mọi người khó thấy nhất.
Dĩnh Cửu Hàn mặt trầm ngâm khoanh tay trước ngực “Trong nhóm cô ta chắc có kẻ phản bội”.
“Kẻ phản bội?” Cẩm Thiên An ngạc nhiên “Tại sao trong nhóm với nhau lại có kẻ phản bội” Cẩm Thiên An không hiểu khi có người phản bội vì lúc đầu cậu tưởng bọn họ đang ở bên trong cửa chết chóc đáng lí ra phải hợp tác giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.
Dĩnh Cửu Hàn nhận thấy khuôn mặt Cẩm Thiên An có chút băn khoăn “Cậu còn non lắm” Dĩnh Cửu Hàn vò đầu Cẩm Thiên An “Ai nói khi ở trong cửa phải tin tưởng lẫn nhau một trăm phần trăm”.
“Là sao?” Cẩm Thiên An vẫn không hiểu.
Dĩnh Cửu Hàn thở dài giải thích cho Cẩm Thiên An nghe: Khi ở trong cửa thường mọi người sẽ tách ra chia thành từ ba đến bốn nhóm để hỗ trợ cho nhau.
Có số người thì quen biết bên ngoài sẵn nên việc tạo thành nhóm ở cửa thì cũng không có gì lạ.
Có điều tạo thành nhóm nhiều người thì chắc chắn sẽ có một kẻ nắm giữ trên tay chìa khóa phản bội một chìa khóa thứ hai nằm trên cửa Hell.
“Chìa khóa phản bội?” Cẩm Thiên An ngạc nhiên “Có thêm một chìa khóa khác sao?”.
Dĩnh Cửu Hàn gật đầu nói tiếp: Chìa khóa phản bội này rất hiếm ở cửa cấp thấp này đa số từ cửa cấp bảy trở lên thì sẽ thêm một chìa khóa thứ hai là chìa khóa phản bội nhưng sau khi nhìn cơ thể của La Thiên Yến thì chắc chắn đã có kẻ phản bội ở trong nhóm nhưng điều lạ là đây chỉ mới là cửa cấp ba tại sao lại có chìa khóa kẻ phản bội.
Cẩm Thiên An có phần hơi hiểu vấn đề “Chức năng của chìa khóa đó là gì?”.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn chằm chằm Cẩm Thiên An không biểu cảm gì “Ai có chìa khóa đó thì có thể giết người trong cửa này mà không đụng vào điều kiện tử vong”.
Cẩm Thiên An ồ một tiếng “Bộ giết người ở trong cửa là điều kiện tử vong à?”.
“Anh không biết à” Qúy Quang Hồng chen ngang “Khi anh giết người ở đây thì anh sẽ chết một cách rất là đáng sợ hơn người mà anh đã giết” Qúy Quang Hồng làm bộ mặt kinh dị “Anh sẽ bị đám quỷ quái trong đây xé toạc ra hoặc bị nướng sống đến khi chết mới thôi”.
Cẩm Thiên An nghe xong thì liền rợn cả da gà “Vậy sao anh biết trong nhóm của La Thiên Yến có kẻ phản bội”.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn Cẩm Thiên An cười tươi rói “Đoán đại”.
Cẩm Thiên An gượng cười “Anh vui tính ghê he”.
“Chứ sao” Dĩnh Cửu Hàn trả lời.
“Vậy giờ chúng ta nên làm gì?” Qúy Quang Hồng nói “Bà chị đó sau khi cởi đồ hết thì cứ đứng yên nhìn dưới nước không động tỉnh gì”.
Dĩnh Cửu Hàn khoanh tay trước ngực tựa lưng vào cây “Cứ xem là biết”.
Thời gian trôi qua được ba phút thì La Thiên Yến có sự biến đổi.
“Những vảy cá” Cẩm Thiên An nhận ra vảy cá trên người La Thiên Yến bắt đầu đang xuất hiện nhiều hơn.
Tóc dần dần rụng hết không còn sợi tóc nào.
Từ chỗ nơi rụng tóc mọc thêm vảy cá lan ra khắp cơ thể từ trên xuống dưới trừ cặp mắt và những ngón chân ra.
“Này này cái này có hơi quá kinh dị rồi không?” Qúy Quang Hồng bắt đầu thấy đáng sợ khi những vảy cá đó mọc lan nhanh như vậy, giờ nhìn La Thiên Yến chả khác nào người cá không đuôi.
Cẩm Thiên An rùng mình “Chúng ta nên làm gì?”.
Dĩnh Cửu Hàn vẫn giữ tư thế tựa lưng vào cây trả lời “Sắp xong rồi”.
Đúng như lời Dĩnh Cửu Hàn nói.
Thoáng chốc cơ thể của La Thiên Yến mọc vảy kín hết cả cơ thể, trên đỉnh đầu còn xuất hiện mang cá, hai đôi chân biến thành một chiếc đuôi cá.
Cơ thể dần nhỏ lại rồi biến thành một con cá không thể phân biệt giống loài chỉ có điều kích thước rất to lớn.
Cô ta sau khi biến thành cá thì rớt xuống đất nhảy bạch bạch rồi nhảy xuống hồ nước.
Cảnh tượng La Thiên Yến hóa thành con cá quá nhanh không thể nào ngờ tới.
Khiến cho Cẩm Thiên An và Qúy Quang Hồng phải dụi mắt mấy lần sợ bản thân nhìn nhầm nhưng khi dụi xong nhìn kĩ lại thì chắc chắn bản thân đã không nhìn nhầm.
“Đây là lần đầu tiên em thấy có người hóa thành cá” Qúy Quang Hồng run bần bật “Chị ta có trở lại thành người không?”.
“Ai biết” Dĩnh Cửu Hàn nói “Đợi ngày mai rồi tính” Dĩnh Cửu Hàn bước đi.
“Anh đi đâu vậy?” Cẩm Thiên An hỏi.
“Đi về” Dĩnh Cửu Hàn ngoảnh đầu nhìn Cẩm Thiên An “Ở đây đâu còn gì thú vị nữa”.
Cẩm Thiên An nhìn bóng lưng Dĩnh Cửu Hàn đi tiếp không nói gì.
Đi một hồi thì Cẩm Thiên An và Qúy Quang Hồng mới nhận ra rằng họ không biết đường nào để trở về vì mãi để ý La Thiên Yến mà quên nhìn xung quanh nên giờ họ không biết nên đi hướng nào để trở về chỉ riêng Dĩnh Cửu Hàn vẫn bình tỉnh mà bước tiến phía trước.
Cả hai đi theo Dĩnh Cửu Hàn tận tám phút sau thì đã trở về nhà gỗ, mấy nhóm khác vẫn còn ngủ chưa biết gì về La Thiên Yến đã biến thành cá.
Cẩm Thiên An ngó nhìn lều của nhóm La Thiên Yến vẫn còn ngủ hình như nhóm cô ta vẫn chưa biết chuyện gì.
Cả ba quay trở về lều của mình ngồi xuống nhìn nhau “Anh có biết ai là kẻ phản bội không?” Cẩm Thiên An lên tiếng.
Dĩnh Cửu Hàn nhúng vai “Ai biết”.
Cẩm Thiên An nhìn dáng vẻ ung dung của Dĩnh Cửu Hàn nằm ường xuống như chưa có chuyện gì xảy ra “Anh vô tư dữ”.
Dĩnh Cửu Hàn nhắm mắt đưa hai tay lên bụng “Ngủ đi mai tính tiếp”.
“Trời anh ta ngủ thiệt kìa” Qúy Quang Hồng vẫn còn nhớ cảnh tượng lúc La Thiên Yến biến thành cá nên giờ có chút ám ảnh không dám ngủ.
“Kệ anh ta đi anh ta lúc nào chả vậy” Cẩm Thiên An vẫn chưa muốn ngủ trong lòng cứ sao sao khi nhìn thấy La Thiên Yến biến thành cá khiến cậu khó chịu giống như cậu đã quên điều gì đó.
“Nè ban nãy anh có thầy gì đó kì lạ không?” Qúy Quang Hồng lên tiếng “Lúc bà chị đấy biến thành cá thì em có cảm giác từng thấy nó ở đâu đó nhưng không nhớ ra được đã thấy cá đó ở đâu” Qúy Quang Hồng chắc chắn đã thấy loại cá đó ở đâu đó nhưng không phải ở đời thực.
Cẩm Thiên An nhìn mặt thằng bé đang nhăn nhó như đang cố nhớ nhưng lại không được “Vảy cá… Cơ thể nhỏ lại… con cá… con cá?”.
“Sao vậy?” Qúy Quang Hồng hỏi.
Cẩm Thiên An ngồi lẩm bẩm chọn lọc mấy từ ngữ mà bọn họ đã chứng kiến quá trình biến đổi của La Thiên Yến thì cậu đã nhận ra thứ mà kể cả cậu và Qúy Quang Hồng đều không nhận ra “Con cá đó”.
“Con cá?” Qúy Quang Hồng nghiêng đầu không hiểu.
Cẩm Thiên An nhìn thắng bé vẫn ngây thơ không biết gì “Em có nhớ hôm qua mấy nhóm khác ăn gì không?”.
“Tất nhiên là…” Qúy Quang Hồng dần nhận ra “Đừng nói con cá đó chính là…” Qúy Quang Hồng không thể tin được cái suy nghĩ của mình là thật được nếu cái suy nghĩ ấy là thật thì con cá mà hôm qua mấy người kia đã ăn chả khác nào mấy con quái ăn thịt người.
Qúy Quang Hồng rợn cả da gà “Hên hôm qua đến giờ tụi mình chỉ ăn bánh mì” Cậu nghĩ nếu hôm qua mình cũng ăn cá thì giờ cậu phải mốc họng của mình để nôn số cá đó.
Cẩm Thiên An cũng không ngờ tới những con cá đó trông có vẻ rất bình thường ai ngờ nó lại từ con người hóa thành cá.
“Chúng ta có nên nói cho anh ta biết không?” Qúy Quang Hồng nhìn dáng vẻ ung dung của Dĩnh Cửu Hàn khi ngủ.
Cẩm Thiên An nhìn Dĩnh Cửu Hàn rồi thở dài “Anh đã biết rồi đúng không?”.
“Hở anh đang nói ai vậy?” Qúy Quang Hồng ngây thơ không hiểu gì.
Cẩm Thiên An nhướng mày nhìn Dĩnh Cửu Hàn “Anh còn giả vờ ngủ nữa”.
“Gỉa vờ…” Qúy Quang Hồng nhìn sang Dĩnh Cửu Hàn đã mở mắt ra từ lúc nào khiến cậu giật mình xém la lên “Anh làm gì mà mở mắt ra ghê vậy?”.
Dĩnh Cửu Hàn cười tủm tìm ngồi bật dậy “Sao cậu biết tôi vẫn thức”.
“Cảm giác” Cẩm Thiên An thản nhiên trả lời.
Dĩnh Cửu Hàn nghe xong thì cười.
“Anh cười cái gì?” Cẩm Thiên An muốn phát bực với nụ cười đó.
Dĩnh Cửu Hàn ngưng cười lại nhưng khuôn miệng vẫn còn nét đang cười mỉm “Xin lỗi tại trông cậu đáng yêu quá”.
“Đáng yêu cái đầu của anh” Cẩm Thiên An phát bực muốn đánh cho chả mấy đòn nhưng lại nhớ lại lỡ đánh cho hắn ta đến chết thì cậu cũng không còn mạng để quay về.
“Thôi bớt đùa đi” Cẩm Thiên An kiềm nén cơn tức giận “Anh nghe rồi phải không? Nếu nghe rồi thì tính xem ngày mai chúng ta nên làm gì”.
Qúy Quang Hồng nói “Chúng ta còn phải tìm cửa và chìa khóa để thoát ra khỏi đây ngày mai là ngày thứ ba rồi nếu ở lâu thì cũng không an toàn”.
Dĩnh Cửu Hàn nghe xong không nói gì cứ thế mà im lặng vài giây rồi trả lời bằng khuôn mặt hào hứng “Ngày mai chúng ta sẽ bắt hung thủ”.
“Hung thủ?” Cẩm Thiên An và Qúy Quang Hồng đồng thanh.