Cô bị nhấn chìm trong màu trắng bao trùm.
Môi Đàm Tẫn đang động đậy, âm thanh bị kéo dài vô hạn.
“Trong túi…”
Lâm Thi Lan khó khăn đọc được hai từ này.
Cô nghe thấy tiếng gió bên tai, cơ thể rơi nhanh chóng, sức mạnh khổng lồ kéo cô về một hướng khác.
Lâm Thi Lan có cảm giác không lành.
Cô nhanh chóng đưa tay vào túi của mình.
Chiếc áo ngủ viền xanh mà Đàm Tẫn yêu thích, cô vẫn đang mặc.
Trong túi áo có một tờ giấy nháp, không biết cậu đã đặt vào lúc nào.
Lâm Thi Lan rút nó ra.
Đó là tờ giấy từng bị cô xé nát, tờ giấy tổng hợp thông tin về thế giới song song.
Tờ giấy đã được cậu cẩn thận dán lại, phía sau viết một dòng chữ.
Mắt cô như bị mù, màu trắng chói lòa chiếm hết tầm nhìn.
Mũi cô ngửi thấy mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
Dù cố mở to mắt nhưng Lâm Thi Lan cũng không thể đọc thêm được gì.
Cú rơi dừng lại.
Cô như bị ghim chặt trên một chiếc giường đóng đinh.
Toàn thân không có sức, không thể cử động, tay chân truyền đến cơn đau như kim châm.
Bụng cô đã đau từ trước đó, đau đến nỗi cô toát mồ hôi lạnh.
Lâm Thi Lan không phải lần đầu tiên trải qua cảnh tượng tương tự.
Cô điều chỉnh hơi thở, sau vài lần hít thở sâu, tai cô dần nghe thấy tiếng nói chuyện và bước chân xung quanh.
Cô cố gắng nâng tay lên, muốn nhìn lại tờ giấy trong tay.
Nhưng tay vừa nâng lên, lập tức “bộp” một cái rơi xuống mặt cô.
Tay, không có gì trong tay.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang.
Thời gian của cô, mưa đã tạnh rồi.
Lâm Thi Lan trở về với thực tại của mình.
Trước khi ngất đi, dự báo thời tiết nói rằng cơn mưa sẽ kết thúc sau một tuần, nhưng thực tế đã kéo dài hơn một tháng.
Thành phố đã bước vào mùa hè.
Ý thức của cô đã rời khỏi hơn một tháng.
Khi thuê nhà, Lâm Thi Lan đã dặn chủ nhà rằng vào mùa mưa cô sẽ “bị bệnh”.
Tháng trước, khi chủ nhà đến thu tiền thuê, bấm chuông mà cô không mở cửa.
Theo như đã thỏa thuận trước, chủ nhà dùng chìa khóa dự phòng mở cửa.
Bên trong lộn xộn như một đống rác, Lâm Thi Lan ngồi trong đó, tóc tai bù xù, vô thức ăn uống.
Bà chủ nhà vội gọi người thân đến giúp đưa Lâm Thi Lan vào bệnh viện để rửa ruột.
Cô đã ở bệnh viện hai tuần.
Đến khi mưa tạnh, cô mới dần hồi phục.
Lâm Thi Lan chưa khỏi bệnh hẳn, một bên dưỡng bệnh, một bên bắt đầu xử lý đống việc rối ren trong tháng qua: Việc học hành bị tụt lại một đoạn lớn, có thể phải hoãn tốt nghiệp; chi phí y tế, tiền thuê nhà, phí dọn dẹp nhà cửa, gần như làm cô cạn sạch tiền tiết kiệm.
Công việc bán thời gian trước đây, vì cô không đi làm, người ta không cần cô nữa.
Bà chủ nhà thấy cô bị bệnh một lần nên không dám cho cô thuê nhà tiếp, chỗ ở cũng phải tìm lại…
Những việc này, chỉ có thể coi là việc nhỏ, cô từng xử lý những tình huống khó khăn hơn.
Với Lâm Thi Lan, rắc rối lớn nhất là: Cô không thể liên lạc với Đàm Tẫn.
Lần trước khi trở lại thực tại, cậu đã ở ngay bên cạnh cô, cùng cô lang thang trong khu đại học.
Họ như bị ràng buộc với nhau, một ngày một đêm, đi lạc cũng không chia lìa.
Lần này, cậu đã biến mất.
Lâm Thi Lan kinh ngạc phát hiện, trong điện thoại của cô không có lưu số của cậu.
Đàm Tẫn có số của cô, luôn là cậu gọi cho cô, Lâm Thi Lan bấm theo lịch sử cuộc gọi gọi lại, đầu dây bên kia là điện thoại công cộng.
Tại sao cậu phải dùng điện thoại công cộng gọi cho cô?
Trong lòng Lâm Thi Lan có sự nghi ngờ, nhưng chỉ khi tìm được cậu, cô mới có thể hỏi anh câu hỏi này.
Lâm Thi Lan chỉ nhớ rằng, trước khi trở về, cô thường gọi số mà Đàm Tẫn sử dụng ở không gian khác.
Đó là số của cậu thời cấp ba.
Cô thử gọi, không có gì ngạc nhiên, số điện thoại không tồn tại.
Lâm Thi lan nhớ lại, dường như luôn là cô tìm cô, cô chỉ ở nguyên một chỗ mà đợi.
Ban đầu Lâm Thi Lan còn tự an ủi mình, Đàm Tẫn sẽ tìm đến.
Khi ở bệnh viện, mỗi lần có người thăm bệnh, cô đều lập tức ngó đầu nhìn.
Sau khi xuất viện, cô hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Lâm Thi Lan đến cổng trường đại học bên cạnh, chờ đợi người qua lại, khổ sở đợi chờ.
Thật đáng tiếc, cô đợi vài ngày, hỏi nhiều người.
Đàm Tẫn không xuất hiện lần nào, không ai biết cậu là ai.
Thật lạ lùng, trước đây họ ngày nào cũng ở bên nhau, nhưng Lâm Thi Lan lại có rất ít thông tin về cậu trong thực tại.
Thời gian họ ở cùng nhau trong thực tại, là giai đoạn tái ngộ đầy cảnh giác.
Gặp lại ở bệnh viện, lang thang trong khu đại học.
Cô tổng cộng chỉ có thể nhớ hai khoảnh khắc này.
Cậu chưa bao giờ nói cho cô biết mình học khoa nào, sống ở đâu.
Có vài lần, Lâm Thi Lan hỏi về vấn đề này, đều bị cậu lảng tránh.
Đàm Tẫn đáng ghét.
Sau nhiều lần chờ đợi vô vọng, cô càng thêm lo lắng.
Lâm Thi Lan không còn đường nào khác, thậm chí cô còn đến bệnh viện tâm thần, tìm bác sĩ tâm lý từng điều trị cho cô để hỏi thăm.
Cô nghĩ: Đàm Tẫn cũng từng điều trị ở đó, bệnh viện chắc chắn có thông tin về cậu.
Bác sĩ tâm lý có kinh nghiệm phong phú, nghiêm túc từ chối yêu cầu của cô.
Lý do từ chối không phải là “bệnh viện không tiết lộ thông tin bệnh nhân”… Sau khi nghe mô tả của Lâm Thi Lan, bác sĩ suy nghĩ hôi lâu rồi nghiêm túc hỏi cô một câu.
“Cô nghĩ Đàm Tẫn thực sự tồn tại sao?”
Lâm Thi Lan ngẩng đầu, cô nhìn bác sĩ.
Đôi mắt ông sắc sảo và điềm tĩnh, câu chuyện của cô không làm ông tin tưởng.
Cô đã nói rất nhiều, kể cho ông về “mùa mưa, các thế giới song song giao thoa” và những trải nghiệm kỳ diệu.
Trong tai ông, tất cả đều là chuyện hoang đường, trong tay ông có hồ sơ bệnh án của cô, ông chỉ quan tâm đ ến chẩn đoán trên đó.
“Đàm Tẫn, cậu ấy thực sự tồn tại.
Tôi chắc chắn.”
Lâm Thi Lan nỗ lực khiến mình trông thật bình tĩnh, có logic, cô nghiêm mặt nói với bác sĩ: “Bác sĩ, nếu tôi không tận mắt nhìn thấy, không tự mình trải qua thì tôi không thể nào bịa ra một câu chuyện phức tạp như vậy.”
“Thực ra, não người có khả năng vô hạn.”
“Đối với việc mắc bệnh tâm lý, cô mang nặng cảm giác xấu hổ, gia đình có những kỳ vọng gần như khắt khe đối với cô, điều này dẫn đến việc cô có yêu cầu rất cao với bản thân.
Cô khó chấp nhận sự thật rằng mình mắc bệnh, và bộ não thông minh của cô đủ khả năng dựa trên điều này để tạo ra một câu chuyện cổ tích hoàn hảo.
Câu chuyện này giúp cô chuyển từ danh phận ‘bệnh nhân tâm thần’ sang ‘người trải qua sự kiện đặc biệt’, mang lại sự an ủi cho cô.”
Bác sĩ khuyên nhủ, ông thực lòng muốn tốt cho cô.
“Nhưng, dù là lời nói dối hoàn hảo đến đâu, nó vẫn là lời nói dối.
Hy vọng cô hiểu rằng, chỉ khi nhận ra mình là bệnh nhân thì cô mới có thể được điều trị kịp thời.”
Lâm Thi Lan cảm thấy bất lực, cô muốn chứng minh, nhưng lại thật sự thiếu từ ngữ.
Tay Lâm Thi Lan chống lên trán, cô xoa đi xoa lại, tâm trạng trở nên đau khổ.
“Tôi phân biệt được cái gì là ảo tưởng, cái gì là thực tế.”
“Tôi đang nói sự thật, Đàm Tẫn là thật.”
Bác sĩ quay lưng về phía cô, ông rót cho cô một ly nước.
“Cô đừng vội, bình tĩnh lại nào, nhớ kỹ xem, cảnh tượng gặp ‘Đàm Tẫn’ trong thực tế là gì.
Có phải tất cả chỉ xảy ra trong lúc ‘trời mưa’, ‘sắp mưa’, hoặc ‘mưa vừa tạnh’ không?”
Lâm Thi Lan nhận ly nước, cô uống từng ngụm từng ngụm rồi lẩm bẩm chìm vào hồi tưởng.
“Lần đầu gặp cậu ấy ở bệnh viện, trời mưa.
Khi trở về, chúng tôi đi dạo trong khu đại học, mưa rải rác.
Tuần sau đó, chúng tôi không gặp nhau…”
Thấy tình hình của cô cải thiện, bác sĩ nhân cơ hội bổ sung thêm chi tiết.
“Đúng vậy.
Lần ở khu đại học, theo lời cô, hai người mất ý thức một ngày một đêm, sao có thể vẫn ở cùng nhau?”
“Khi gặp lại ở bệnh viện, triệu chứng của cậu ấy giống hệt cô, cô không thấy kỳ lạ sao? Bởi vì, cậu ấy chỉ là một người đồng hành trong ảo tưởng của cô.”
Không hỏi được tung tích của Đàm Tẫn, Lâm Thi Lan thất thần, cô mang theo câu nói cuối cùng của bác sĩ và đơn thuốc mới, sau đó rời khỏi bệnh viện tâm thần.
Đàm Tẫn là người đồng hành trong ảo tưởng.
Và cô là một bệnh nhân sao?
Đi bộ trở về nhà trọ rẻ tiền tạm thời, Lâm Thi Lan leo lên giường tầng của mình, cô không rửa mặt mà chui vào chăn.
Khó chịu.
Cảm giác khó chịu, như vị trí trái tim sụp đổ, sụp thành một cái hố đen.
Tất cả các mảnh tư tưởng và cơ thể của cô đều đang rơi vào hố đen đó, không cách nào giữ cho các cơ quan nội tạng ở nguyên vẹn, tất cả chúng như những tấm vải bị vắt kiệt, nhàu nát thành một đống.
Ngực bị đè nặng bởi một tảng đá lớn, cô không thể ngồi thẳng dậy, thở cũng khó khăn.
Mỗi lần nuốt nước bọt, cô đều cảm thấy khó khăn, cổ họng khô khốc.
Dù là cơ thể nằm thẳng, lòng cũng không thể giãn ra; cô dùng tay ấn mạnh vào chỗ lõm của ngực, cũng không thể làm nó phẳng.
Lâm Thi Lan lật người.
Phía sau, có một khung cửa sổ.
Lâm Thi Lan cứ ngây ngốc nhìn ra cửa sổ, cô nhìn đèn neon của thành phố bên ngoài.
Biển quảng cáo đỏ nhấp nháy trong bầu trời đêm, có rất nhiều đèn đang sáng lên, mọi người trong thành phố không ngủ, trên đường luôn có tiếng xe cộ, quán ăn đêm có những người nói chuyện to.
Xa xa, ở những nơi cao hơn, bầu trời đêm trông yên tĩnh biết bao, còn ở đây thì ồn ào như vậy.
Những cô gái giường dưới đang trò chuyện.
“Thật ghét trời mưa.”
“Đúng vậy, mưa suốt một tháng, tường nhà đều bị mốc cả rồi.”
“Tôi có nhiều quần áo chưa phơi.”
“Không sao.
Ứng dụng thời tiết cho thấy, hai ba tuần tới đều là trời sẽ nắng đẹp.”
“Thật mong mùa mưa sớm qua đi.”
Mưa.
Đúng rồi, mưa!!
Bất chợt, Lâm Thi Lan ngồi dậy, cô nhanh chóng trèo xuống giường.
Những cô gái tò mò nhìn cô, cô cúi đầu tập trung làm việc của mình, phát ra tiếng động không nhỏ.
Lâm Thi Lan kéo vali của mình ra, cô nhanh chóng tìm giấy và bút rồi dùng đầu gối kê giấy, cô viết nhanh trên đó.
Cậu bảo cô xem túi!
Dòng chữ đó, cô chỉ nhìn một lần, hình như là…
Tìm kiếm trong ký ức của mình, Lâm Thi Lan không mất mấy giây thì đã viết xong.
Cô nhấc tờ giấy lên, áp chặt dòng chữ đó vào chỗ lõm trên ngực.
Nó như một bùa chú, hiệu quả làm dịu cảm giác nhàu nát đó.
Đàm Tẫn là thật.
Dù người khác nói gì, Lâm Thi Lan vẫn tin như vậy.
Cô sẽ tìm được cậu.
Tâm trí bình tĩnh lại, cô lục tìm điện thoại, nghĩ đến người mình có thể hỏi…
Những cô gái trao nhau ánh mắt, Lâm Thi Lan đi tìm điện thoại, họ muốn xem tờ giấy viết gì.
Chữ viết bằng bút đỏ, nét chữ mạnh mẽ.
Đó là một lời giải thích mà cậu đã để lại, cũng là một lời tỏ tình.
**”Đợi mưa đến, ta lại gặp;
Chân thành không đổi, thề chết không rời.”**
Lời tâm sự của editor:
Đọc đến chương này, mấy bạn có thấy điều gì lạ ở Đàm Tẫn không?.