Lại đến trước con hẻm nhà Tô Cáp.
Cảnh tượng từng vội vã rời khỏi đây vẫn còn hiện rõ trong mắt, Lâm Thi Lan không ngờ có một ngày mình sẽ chủ động quay lại.
Thậm chí thời gian và thời tiết cũng rất giống lúc đó.
Trời đã hoàn toàn tối, không khí lất phất mưa nhỏ.
Cô nhìn vào con hẻm đen kịt.
Đàm Tẫn che ô, đứng bên cạnh cô.
“Là chỗ này à?” Cậu hỏi.
Con hẻm bí mật đứng sừng sững bên lề đường, như một vết sẹo không mấy ai để ý.
Nó trơ trụi chìm vào trong, tỏa ra một mùi khó chịu.
Lâm Thi Lan gật đầu.
Cô chủ động bước lên một bước: “Để tớ dẫn đường.”
Trong hẻm bị ngập nước nặng, vừa bước một bước Lâm Thi Lan đã giẫm vào vũng nước, may mà Đàm Tẫn kịp thời đỡ lấy, cô mới không bị ngã.
Tay của Lâm Thi Lan lạnh như băng, Đàm Tẫn im lặng nắm lấy tay cô.
Tay cậu lớn hơn tay cô một vòng, dễ dàng bao trọn nắm lấy tay cô.
Hơi ấm từ phía sau liên tục truyền đến, xua tan cái lạnh nơi đây.
Lâm Thi Lan cảm thấy khá hơn, cô hít sâu một hơi rồi lại tiếp tục đi tới.
Hóa ra, trên đoạn đường đáng sợ này, có người đồng hành cũng không quá dài.
Họ nhanh chóng nhìn thấy ánh sáng rồi cùng đi đến cuối hẻm.
Lâm Thi Lan chỉ vào căn nhà tồi tàn: “Đến nhà Tô Cáp rồi.”
Họ nín thở tiến lại gần, căn nhà không bật đèn trông như một ngọn núi rác khổng lồ bốc mùi hôi thối.
Đống phế liệu xung quanh so với lần trước cô đến còn chất đống hơn.
Có lẽ vì bị nước mưa ngấm vào nên thứ gì đó đã thiu, không khí có mùi chua của sự lên men.
Lần trước bị bà của Tô Cáp nhổ một bãi nước bọt khiến cô không dám dễ dàng đến gần căn nhà nữa.
Đứng trước cửa, Lâm Thi Lan lại một lần nữa lấy điện thoại gọi cho Tô Cáp.
Điện thoại thông, cùng lúc đó trong nhà phát ra tiếng chuông điện thoại.
Xem ra Tô Cáp đang ở nhà!
Nhưng cô ta vẫn không nghe máy…
Đàm Tẫn gọi mấy tiếng “Tô Cáp”, rồi gõ cửa nhà cô ta.
Cánh cửa xanh đậm vốn dĩ không khóa, cậu vừa gõ một cái, cửa đã mở ra một khe hở.
Lâm Thi Lan và Đàm Tẫn đồng thời bịt mũi.
Mùi hôi từ trong nhà bốc ra, quá khó chịu, Đàm Tẫn bụng dạ cồn cào, cậu không nhịn được phải vịn tường rồi nôn ra.
Họ nhìn nhau, có cùng một phán đoán: Trong nhà xảy ra chuyện rồi.
“Cậu đợi ngoài này, để tớ vào xem.”
Trong mắt cô lóe lên sự can đảm sáng ngời khiến người ta yên tâm.
Đàm Tẫn chưa kịp phản ứng, Lâm Thi Lan đã nhanh chân bước vào.
Chờ cậu bước vào theo sau, đã nghe thấy tiếng gọi căng thằng của cô: “Đàm Tẫn, Đàm Tẫn, xảy ra chuyện rồi! Gọi điện cấp cứu ngay!”
…
Bà của Tô Cáp đã qua đời.
Còn Tô Cáp đang co giật trên sàn bên cạnh giường của bà.
Cô ta đang sốt cao, sốt đến nỗi mất hết ý thức.
Xe cứu thương đưa Tô Cáp đến bệnh viện.
Bác sĩ điều trị nói, Tô Cáp bị nhiễm vi khuẩn dẫn đến sốt cao không giảm, may mà đưa đi cấp cứu kịp thời, nếu không sẽ gây tổn thương não và nội tạng, hậu quả sẽ không thể khắc phục.
Lâm Thi Lan ở bên cạnh Tô Cáp.
Cô ta đang treo bình truyền, miệng phát ra những âm thanh ú ớ, nghe như đang gọi “mẹ” hoặc “bà”.
Lâm Thi Lan dùng khăn giấy lau nước mắt nơi khóe mắt cô ta, nhưng nước mắt như không bao giờ cạn, vừa lau khô, khóe mắt cô ta lại ướt.
Lâm Thi Lan thở dài một hơi.
Bà của Tô Cáp sẽ chết, điều này đã xảy ra ở các không gian trước đây.
Nhưng đối với Tô Cáp ở không gian này, đây là lần đầu tiên cô ta trải qua việc mất đi bà.
Hình ảnh Tô Cáp yếu đuối khiến Lâm Thi Lan nhớ lại đêm mưa sấm sét khi lời thề hình thành, khuôn mặt tái nhợt của Tô Cáp dưới mặt nước.
Những thế giới song song như vô số sợi dây.
Chúng giao nhau bởi sức mạnh của lời thề và buộc thành một nút trên người Lâm Thi Lan.
Tô Cáp là người ngoài nút đó, nhưng cũng là người gần nút nhất.
Có lẽ chỉ vì Tô Cáp chứng kiến sự bất thường của không gian-thời gian, nên cô ta có khả năng truyền tải một phần thông tin trong các không gian.
Lâm Thi Lan nghĩ như vậy.
Không thể phủ nhận rằng thực ra trong lòng cô đã không còn ghét Tô Cáp nữa.
Từ khi nào ấn tượng của cô về Tô Cáp thay đổi? Có thể là từ lần Tô Cáp giúp mình tìm con chó nhỏ; hoặc từ sớm hơn, khi Tô Cáp chủ động giơ ra lá bài cuối cùng của mình.
Mặc dù Lâm Thi Lan nghi ngờ Tô Cáp có ý đồ khác, nhưng hành động của cô ta là tốt.
Cô ta đã cho cô thấy “Vũ Trụ Song Song Lấp Lánh”, giúp cô hiểu rằng mùa mưa mà mình trải qua là các không gian song song khác nhau.
Cũng có thể là khi đọc những cảm xúc khác nhau mà Tô Cáp viết trong sách, Lâm Thi Lan đã cảm thấy đồng điệu với cô ta.
Cô nhìn thấy ở Tô Cáp nhiều sự mơ hồ giống mình.
Tóm lại, Lâm Thi Lan cảm thấy vui vì quyết định hôm nay đến tìm Tô Cáp.
Trời đã tối.
Bác sĩ nói tình trạng của Tô Cáp đã dần ổn định,
Thi thể của bà Tô Cáp được bệnh viện đưa vào nhà xác.
Các thủ tục sau đó phải đợi người thân của cô ta tỉnh lại mới có thể làm.
Sau một đêm kinh hoàng, Lâm Thi Lan và Đàm Tẫn bận rộn đến kiệt sức, họ cũng nên về nghỉ ngơi.
Trước khi về, họ nhìn Tô Cáp, cô ta vẫn đang hôn mê.
Ngày hôm sau.
Trong giờ nghỉ trưa, Lâm Thi Lan ăn vài miếng bánh mì rồi một mình đến bệnh viện xem tình hình.
Tô Cáp nhắm mắt, dường như vẫn chưa tỉnh lại.
Lâm Thi Lan cẩn thận kéo rèm cửa sổ, không để mưa tạt vào.
Bỗng nhiên, từ phía sau cô vang lên một tiếng “cảm ơn” khẽ khàng.
Lâm Thi Lan quay đầu lại, cô thấy Tô Cáp mở mắt hé ra một chút.
Cô ta đã tỉnh.
Đôi môi vì thiếu nước mà nứt nẻ, đôi mắt sưng lên như quả hạch đào nhưng vẫn ch ảy nước mắt, trong lòng Tô Cáp chắc chắn rất đau khổ.
Thấy cảnh này, Lâm Thi Lan lấy ba lô ra, lục lọi và lấy một cái hộp nhỏ.
“Tôi nhớ cậu thích đồ ngọt.
Ở cổng trường không tìm được sô cô la nên tôi mua một hộp kẹo.
Đợi cậu khỏi bệnh, tôi sẽ đưa cái này cho cậu.”
Lâm Thi Lan không giỏi tặng quà.
Dù là ý tốt nhưng cô lại như đang bàn chuyện kinh doanh, biểu cảm lạnh lùng, dùng từ cứng nhắc.
Tô Cáp không nhận lấy hộp kẹo.
Cô ta nhìn trần nhà, nước mắt chưa kịp lau đã rơi xuống khăn gối.
Phải làm sao đây?
Lâm Thi Lan tự hỏi: Cách hiệu quả nhất để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng là gì?
Lâm Thi Lan nhìn xuống hộp kẹo trong tay, cô chợt nảy ra ý tưởng.
Cô nghĩ đến cách hữu ích nhất cho bản thân!
Trò đùa vô nghĩa kiểu Đàm Tẫn.
“Nó giống tên cậu nhỉ!”
Cô lắc lắc hộp kẹo: “Sugar, Tô Cáp.”
“Ha ha, sao cậu lại thích ăn đồng loại của mình thế?”
Lâm Thi Lan đã tiến bộ, giọng điệu của trò đùa không còn cứng nhắc như trước mà khá là tinh nghịch.
Nhưng trò đùa này quá nhạt.
Không biết Tô Cáp không hiểu được điểm hài hước hay không muốn cười, cô ta vẫn giữ nguyên biểu cảm trước đó, không liếc nhìn Lâm Thi Lan.
Chán nản đặt hộp kẹo lên tủ đầu giường, Lâm Thi Lan đứng dậy: “Vậy, cậu nghỉ ngơi đi.
Tôi về lớp học đã…”
Trước khi đi, Lâm Thi Lan bị Tô Cáp gọi lại.
“Cảm ơn cậu đã cứu tôi.”
Tô Cáp đưa tay lên, che đi khuôn mặt đang nức nở.
“Nhưng, tôi tỉnh dậy nằm đây, cảm thấy rất cô đơn và sợ hãi.”
“Bà đã đi rồi, còn ai quan tâm đ ến tôi nữa chứ? Một người không quan trọng như tôi, thực sự có ý nghĩa để sống tiếp không?”
Giọng cô ta khàn khàn, ánh mắt đầy bối rối và tuyệt vọng.
Như một người sắp rơi xuống vách đá, đang khao khát người qua đường kéo mình một tay.
“Có ý nghĩa, tất nhiên là có.”
Lâm Thi Lan thẳng lưng, câu trả lời của cô vang lên chắc nịch.
“Cậu không phải không quan trọng, đối với chính bản thân cậu, cậu mãi mãi không phải vậy.
Cậu là người quan trọng nhất của chính mình, cậu là cả thế giới của cậu.”
Tô Cáp ngừng khóc.
Cô ta nhìn Lâm Thi Lan, không che giấu sự yếu đuối của mình nữa, đôi môi cô ta run rẩy dữ dội.
“Thầy cô không tin tôi không gian lận trong kỳ thi.
Không tìm được phụ huynh gặp thầy cô thì tôi không thể trở lại trường.
Dù thế nào đi nữa, không ai tin tôi, nhưng tôi thực sự không gian lận.”
“Tôi tin cậu mà.”
Lâm Thi Lan ngồi xuống bên giường Tô Cáp, cô thẳng thắn nói ra bốn chữ.
Từ đó, Tô Cáp hoàn toàn mở lòng với Lâm Thi Lan.
Cô ta kể cho cô nghe chuyện xảy ra trong ngày thi hôm đó: Khi đó là kỳ thi thử lần ba, hai học sinh ngồi trước và sau cô ta gian lận, muốn truyền giấy trao đổi qua chỗ cô ta.
Bình thường Tô Cáp luôn bị mọi người trong lớp bắt nạt, họ nhờ cô ta chuyển giấy vì chắc chắn rằng cô ta không có gan phản kháng.
Học sinh ngồi sau ném giấy lên bàn Tô Cáp, yêu cầu cô ta chuyển đi, nhưng Tô Cáp không muốn hợp tác, cô ta giả vờ không nhìn thấy.
Học sinh kia không còn cách nào khác nên đã đá vào ghế của cô ta.
Tiếng động quá lớn khiến giáo viên coi thi chú ý tới.
Giáo viên phát hiện giấy trên bàn Tô Cáp, cho rằng cô ta gian lận nên đã bắt cô ta.
Tô Cáp nói ra sự thật, nhưng hai học sinh trước và sau không nhận tội, một mực khẳng định Tô Cáp vu oan cho họ.
Các học sinh xung quanh cũng không thích Tô Cáp, có người giúp hai học sinh đó nói cô ta gian lận, có người nhắm mắt làm ngơ, giả vờ không biết.
Tô Cáp luôn là học sinh kém không được chào đón trong lớp.
Xảy ra chuyện như vậy, giáo viên cũng không tin cô ta, dẫn đến việc cuối cùng cô ta bị đóng đinh là “gian lận thi cử ”.
Vết nhơ này sẽ luôn theo cô ta, thậm chí có thể ảnh hưởng đến kỳ thi đại học của mình.
Hai hôm trước, sau khi bị oan là gian lận, giáo viên yêu cầu Tô Cáp gọi phụ huynh đến trường.
Cô không còn cách nào khác nên đành dưới mưa về nhà tìm bà.
Về đến nhà, Tô Cáp phát hiện bà đã qua đời, cô ta không thể gặp bà lần cuối.
Ôm thi thể của bà, Tô Cáp bối rối ngủ thiếp đi, càng ngủ cô ta càng cảm thấy như mình đang ở trong lò nung…
Những chuyện sau đó, Lâm Thi Lan đã biết.
Nghe xong câu chuyện của Tô Cáp, cô im lặng hồi lâu.
Chiều hôm đó, cô trở lại trường.
Lâm Thi Lan không quay lại lớp học mà trực tiếp đến văn phòng giáo viên.
Cô không hứa hẹn gì với Tô Cáp, nhưng cô đã tự mình đi tìm giáo viên chủ nhiệm của Tô Cáp..