Tôi không có nhiều khái niệm về thầy phù thủy, tôi chỉ biết được vài nét cơ bản qua những lời kể của bà Già, tôi chỉ biết rằng thầy phù thủy có thể điều khiển âm binh, nuôi ma xó, vẽ các chữ tôi không biết đọc, hẳn là họ cũng biết xem luôn cả các thế đất như thầy phong thủy bởi vậy họ mới dùng tà thuật để “yểm” xuống đất được.
Qua lời nói của chị Ma và quan sát đình và chùa làng tôi, tôi có thể suy luận rằng “trấn” được để trên mặt đất và dùng vào việc tốt, tạm gọi là “quân tử”, còn “yểm” thì chôn xuống đất để hại làng tôi như đám người tôi đã chạm trán thì chắc chắn là “tiểu nhân” rồi.
Những điều này thật sự rất mới mẻ và nằm ngoài sự hiểu biết của tôi nhưng tôi có khả năng tưởng tượng tốt cũng như khả năng tư duy tương đối ổn, tôi cứ viết ra giấy những thứ tôi không hiểu và sau cùng tôi phát hiện ra một điều rất hay.Nếu âm binh và ma xó do thầy phù thủy điều khiển và nuôi, sử dụng làm bảo vệ hay làm tay sai vào những việc xấu thì ở hướng ngược lại sẽ phải có lực lượng đối kháng, sẽ là các vị Thần bảo hộ làng mạc, các quan binh và rất có khả năng cái ông Hổ Quân kia thuộc lực lượng quan binh hay Thần bảo hộ nào đó.
Tôi gặp ông Hổ Quân hai lần đều ở Hà Nội, có thể tạm kết luận là ông ta chỉ ở cái khu đó giống như chị Ngọc Hoa chỉ loanh quanh trong địa giới tỉnh tôi hay thậm chí như chị Lý Ngọc Khuê tôi chưa thấy chị ta xuất hiện ở đâu cả.
Từ những dòng viết không đầu cuối trên giấy thì tôi cho rằng ngay khi tôi đọc khẩu quyết sẽ có một quan binh nào đó ở gần đến cứu giúp tôi, tôi nghĩ chỉ có khả năng này mà thôi, chỉ có thể là vậy mới nhanh chóng tới giúp đỡ được.
Nhưng điều quan trọng nhất và bí ẩn nhất, tại sao tôi lại dược dạy câu khẩu quyết ấy để sử dụng lúc nguy cấp đối phó với các thế lực tà ma? Tôi cũng từng được khuyên là không nên dùng bừa bãi đôi khi gặp những thứ ma cỏ “tép riu” không cần dùng, dễ sa vào việc lạm dụng.Tôi luôn đánh giá cao việc ghi chép linh tinh, khi ghi chép mọi thứ đã giúp tôi hệ thống mọi việc một cách logic và tự có câu trả lời cho riêng mình, khi tôi hỏi đúng trọng tâm kể cả không nhận được câu trả lời nhưng với kinh nghiệm của mình thì nhìn thái độ của họ, tôi có thể đoán được phần nào.Nếu thầy phù thủy dùng cái gì đó để bắt vong linh ngoài bãi tha ma nhằm phục vụ cho mưu đồ xấu thì tôi phải làm gì và nên làm như thế nào? Đây thực sự là một câu hỏi tôi sẽ phải tự tìm cách trả lời trong cuốn nhật ký màu đỏ, cuốn thứ hai của tôi......Đêm ngày 13 tháng 11 năm 1997.Chị Ngọc Hoa lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi.- Giữa đêm ngày mười sáu sang ngày mười bảy, từ giờ Tý sang đến đầu giờ Sửu thì thầy phù thủy sẽ xuất hiện ở bãi tha ma và tìm âm binh để bắt và luyện, nó sẽ chọn những người chết là thanh niên, cả nam lẫn nữ.
Lúc trăng lên cao nhất chính là lúc nó sẽ gần hoàn thành, thời điểm đó là lý tưởng nhất.- Em phải làm gì hả chị?- Đừng lo lắng như thế, việc em đang làm là một việc tốt, việc này chị trong vai người báo tin, người ta nhờ vả đấy.
Khi nguy cấp em cần người giúp đỡ tự khắc sẽ có người giúp nhưng vẫn là phải dựa vào sức của mình.
Nếu em tin rằng em thông minh thì đến lúc để thể hiện điều đó rồi đấy, em trai.- Chỉ là em chưa bao giờ đối mặt với một thầy phù thủy, em nghe nói rằng họ có phép thần thông còn em thì không.- Chị không biết nhiều về bùa chú của phù thủy nhưng nó cũng chỉ là con người, chỉ là biết phép để sai khiến người đã chết phụ vụ mưu đồ của bản thân, tuy em không biết bùa phép nhưng em lại có thể gọi được người giúp đỡ cũng xem như là câu thần chú, chả phải là giống nhau hay sao.Tôi im lặng trong giấc mơ của chính mình.- Sao lại thiếu tự tin như thế chứ, lần này rời làng nhưng cũng không phải là rời làng, ngậm lá cây để giấu đi phần “dương khí” hoặc giấu trong người cũng được nhưng ở miệng là tốt nhất.
Chị ở cái làng này lâu chị biết, nhất định người ta sẽ bảo vệ con cháu của làng cho dù họ đã chết, không cứ riêng gì ở làng này đâu.
– Chị Ma động viên tôi.- Em sẽ cố gắng.- Tự tin lên, đến lúc được nghịch thoải mái thì lại sợ à?- Nhất định em sẽ cố gắng......Thứ sáu, ngày 14 tháng 11 năm 1997.Chiều ngày rằm, một lần nữa tôi lại mua hương, bánh kẹo ra thắp gần như khắp các mộ, cứ mỗi mộ một cái hương và một cái kẹo, tôi cũng lần mò đi đọc từng bia mộ để xem tuổi người chết, thường là những mộ đã xây, có rất ít một đất có bia ghi rõ năm sinh năm mất, sau hàng tiếng tìm kiếm thì tôi tạm có danh sách và sơ đồ khoảng hơn bốn mươi mộ có độ tuổi từ khoảng mười bảy đến ba mươi lăm, độ tuổi khỏe và tráng niên, tôi tự cho là như thế.Do không có điểm mốc nên tôi dùng con đường chính đi vào bãi tha ma để làm mốc 0 và dùng trí nhớ cũng như bước chân để đo các khoảng cách.
Tôi không biết cái gã phù thủy sẽ làm gì và làm như thế nào nhưng nếu gã chỉ chú ý đến những người trẻ khỏe thì tôi cũng phải nắm được điều ấy, những ngôi mộ đất kia do không có thông tin nhưng dựa theo tỉ lệ phần trăm mộ người trẻ tôi đã tìm thấy thì tôi tự cho một tỉ lệ để quy ra thêm khoảng hơn ba mươi mộ vô danh, tổng cộng có thể là tám mươi mộ trên toàn bộ khu mé Tây bãi tha ma, riêng mé Đông thì không có mộ nào chết khi còn trẻ, đều là mộ mới, một số người trong đó là các ông bà cụ mà tôi từng biết.Một lần nữa tôi lại đi về phía mấy lò gạch ở phía Nam của bãi tha ma, giữa lò gạch và bãi tha ma là mấy cái vũng nước lớn như cái ao, dấu tích để lại của việc đào đất làm gạch.
Tôi luôn thích đứng trên cao để có cái nhìn toàn cảnh nhưng không thể vào nơi người ta làm việc nên tôi đành phải leo lên mấy đống gạch xếp sẵn, độ cao của tôi vì thế tăng thêmkhoảng một mét tám nên cũng tạm gọi là nhìn được sơ lược toàn bộ địa hình.
Địa hình bãi tha ma cao ở phía Tây và thấp dần về phía Đông trong đó ở mé Tây có vài lối tắt có thể đi ra đường Quốc lộ 17 nhanh chóng và phần đầu bãi đó thì không có lối đi,chỉ toàn bụi cây.
Mé Đông thấp dần và nối tiếp sẽ là những ruộng hoa màu của người dân trong làng, chỗ này ít trồng lúa.Tôi suy nghĩ về việc mình sẽ lựa chọn các vị trí ẩn nấp như thế nào thì phù hợp.Trang thiết bị để đối phó thì tôi cũng không có gì thay đổi nhiều, vẫn là ống nhòm quân sự mua hơn tám mươi nghìn đồng, khoảng mươi quả pháo cối cùng ná thun, đèn pin nhỏ, đài cassette nhỏ để sẵn cuộn băng ma quái, bật lửa, mấy điếu thuốc lá Du Lịch, một cái kéo cắt giấy thủ công nhỏ xíu màu đỏ.
Tôi cũng chuẩn bị vài bịch mắm tôm nhỏ, để một hòn sỏi vừa vừa vào trong để ném cho xa, cả giấy thủ công màu đỏ tôi cắt nhỏ cũng bỏ chung vào, tôi không biết hiệu quả đến đâu, dù cũng có băn khoăn là sẽ gây hại đến các vong linh nhưng cứ chuẩn bị vì nếu cần thì có sẵn để dùng.Tối thứ Sáu tôi xem lịch và biết được một thông tin quan trọng: trên tờ lịch ngày 15 tháng 11 có ghi rõ giờ mặt trời lặn khoảng hơn 6 giờ chiều và giờ đối xứng với mặt trời là khoảng gần 12h đêm, kém vài phút, chính xác là 23:55.Tôi cần phải có đồng hồ!Một cái đồng hồ xem được trong bóng tối, cái loại có dạ quang, tôi biết loại ấy, tôi thấy nhiều lần trong sửa hàng bán đồng hồ, nhãn hiệu Casio giá Một trăm hai mươi nghìn, nó có thể chống được nước.
Lớp tôi nhiều đứa thích nhưng tôi thì không vì nhãn hiệu Casio tôi quen với cái máy tính rồi, tự nhiên đeo đồng hồ Casio thấy không thích, ví dụ nó nhãn hiệu là Casia có khi tôi đã mua từ lâu rồi, tôi có những thói quen rất buồn cười, luôn ấn tượng về thứ đầu tiên gặp và rất khó thay đổi.
Ví dụ như “nét như Sony” nên TV tôi chỉ mua của Sony, Samsung là cái điện thoại smartphone đầu tiên tôi dùng nên tôi mua cả mớ SS luôn mặc dù tôi thấy IP rất tốt.
Thậm chí cái đồng hồ tôi đang đeo hiện nay, là một cái đồng hồ được tặng, mặc dù giá trị vật chất không bao nhiêu nhưng tôi đã thay đến ba lần mặt kính, bốn lần dây đeo vì mỗi lần nhìn giờ tôi lại nhớ đến lí tôi được tặng và rằng tôi đã đánh đổi bằng cái gì.
Tôi quyết định rằng mình sẽ mua một cái đồng hồ Casio cùng một đôi giày bata loại tốt một tí, đi chân đất chưa thấy bị gì nhưng nếu giẫm vào gai trong lúc chạy thì ghê lắm, tốt nhất nên mua sớm.Hôm sau, tiết cuối cùng là Sinh hoạt nên tôi đã chuồn về sớm, việc dắt xe qua cổng không có gì là khó vì chỉ nhìn cái chú Tiến, hai chú cháu cười nhìn nhau rồi chú ấy lắc lắc cái đầu là tôi sẽ dắt xe qua cửa phụ được.Tôi đã mua một cái đồng hồ Casio chống nước, một đôi giày ba-ta màu xanh cửu long – màu không phát sáng trong bóng tối – rồi nhanh chóng đạp xe về, xui rủi thế nào tôi lại gặp thằng R9 đang đi bộ gần đoạn Cầu Khoai,- Xe mày đâu?- Xịt lốp rồi, tao để vá ở quán dưới kia, chiều sang lấy vì chú ấy không có nhà.- Thôi lên tao đèo về.R9 đẩy vài nhịp rồi nhảy lên xe.- Mày đi đâu về đấy?- Đi mua đôi giày thể dục với cái đồng hồ.Vừa nói tôi vừa giơ tay trái ra sau cho nó xem.- Ô, xịn thế, vừa mua à?- Mới mua lúc nãy xong, cũng cần phải xem giờ khi cần ấy mà.- Tao cũng thích cái này, cũng đang tiết kiệm tiền, đến Tết tao sẽ mua một cái.- Mày thích à?- Lại chả không, mày thì sướng rồi.- Tao sẽ mua tặng mày một cái.- Đùa, mày lấy đéo đâu ra mà lắm tiền thế?- Bố mẹ tao cho mà, tao thì biết tiêu gì đâu.
Tao sẽ mua tặng một cái hoặc nếu mày thích thì ngày mai tao cho mày cái này luôn, tao sẽ mua cái khác sau.- Mày nói thật chứ cu?- Thật, nhưng ....- Bố mày biết ngay, lại điều kiện.- Không hẳn là điều kiện, mày lên nhà tao rồi nói, còn đồng hồ thì mày không làm tao cũng mua tặng không vấn đề gì......Tôi và R9 ngồi trong vườn nhà tôi, không gian yên tĩnh dưới cái nắng buổi trưa, hai chúng tôi ngồi dưới gốc cây vối nhìn ra cái ao sau nhà, giữa hai đứa là một tích nưới vối của bà và một cái chén.- Tao biết mày là đứa kín miệng nên tao mới nói.
Mày biết mấy vụ nổ pháo trong làng mình vừa rồi chứ?- Biết, thấy bảo là có người đến ăn trộm.- Không có ăn trộm nào cả, tao chính là người đốt pháoVẻ mặt R9 kinh ngạc nhìn tôi không chớp mắt.- Tao biết mày không tin nhưng đây là sự thật, tao làm thế là có lí do.- Lí do?- Tao được biết có một số người đang muốn đào mồ trộm mả ở làng mình nên tao đã phá họ.Tôi kể sơ lược cho R9 nghe những chuyện đã xảy ra, từ đoạn tôi ném pháo ở cánh đồng gần nhà cho đến cánh đồng mé khu Tây nhưng tôi không nhắc đến chị Ma hay những vấn đề khó hiểu, chỉ là do tôi vô tình nghe được họ nói chuyện nên biết vậy thôi.- Đêm nay, sẽ có người đến bãi tha ma làng mình đào mả, chưa biết là đào mả nhà ai nhưng tao nghe nói họ đào mả để yểm bùa, nhằm cho con cháu của người chết suốt đời không ngóc đầu lên được.- Tại sao lại thế?- Cái này thì tao không biết nhưng tao sẽ ngăn cản, không phải tao sợ ra bãi tha ma nhưng tao cần có người phối hợp.
Tao không biết người ta sẽ đào mả nhà ai, cũng có thể là tổ tiên nhà mày hoặc tao, cũng có thể là không nhưng tao sẽ ngăn cản.R9 im lặng, nó nhặt vài cành cây nhỏ và đất ném xuống ao.- Bọn nó có đông không?- Tao nghe nói chỉ có một người, nhiều lắm là hai.- Bọn mình sẽ làm gì?- Tao có vài thứ đã chuẩn bị.Tôi chạy vào nhà lấy cái thùng mì tôm dưới gầm phản mang ra cho R9 xem và giải thích vài thứ cho nó, mục đích sử dụng, cách sử dụng và hiệu quả nhưng tôi không nói đến các linh hồn, tôi nghĩ không cần thiết.
Với bọn trẻ như chúng tôi thì chỉ cần xoáy vào các vấn đề liên quan đến gia đình, dòng tộc, chính nghĩa là được, đọc truyện nhiều ai cũng muốn mình là phe chính nghĩa cả.- Bây giờ mày có cần ra bãi tha ma để ngó lại một lượt không? Tao có vẽ sơ đồ bằng tay nhưng sợ mày khó hình dung.- Tí nữa đi cũng được, bãi tha ma làng mình thì tao cũng không lạ mấy vì mộ cụ tao cũng ở đấy.Tôi cho R9 thông tin việc có thể người ta sẽ chỉ nhắm đến những ngôi mộ chết trẻ để yểm bùa, để cho bùa mạnh, dĩ nhiên là nó tin rồi, điều này rất logic.Thật hay giả không quan trọng bằng logic, thật mà không logic sẽ thành giả và ngược lại.Không có lời đồng ý nào, R9 mặc nhiên tham gia, tôi tin rằng đứa trẻ làng nào cũng sẽ làm như thế, chỉ là nếu quá nhát thì sợ mà thôi.- Mày yên tâm, tao có một bảo bối, một thứ lá thần kì, chỉ cần cho vào miệng ngậm thì đi ra bãi tha ma vào ban đêm sẽ không bị làm sao, nếu có gặp ma thì cũng không sợ luôn.- Có thứ ấy luôn á?- Có chứ, rất thần kỳ nhưng phải luôn ngậm trong miệng, mày cứ tưởng tượng như trong truyện Hesman ấy, thằng Gatsco tàng hình đấy, ngậm cái lá này vào sẽ tàng hình y như vậy luôn.- Đéo tin.- Tao nói thật, tối nay tao với mày sẽ ngậm lá đi từ làng ra xem có ai nhìn thấy không, thử xem sao, cơ mà lá này tao nghĩ là kị ánh sáng.- Có loại lá đó thật à?R9 vẫn không dám tin, điều này thật sự quá hoang đường.- Rồi mày sẽ tin nhưng nếu cái lá này rơi ra thì sẽ bị hiện hình, sẽ bị phát hiện.- Thế thì đơn giản, cho vào miệng rồi bịt miệng bằng băng dính là xong chứ gì.- Ừ nhỉ, thế mà tao lại không nghĩ ra.
Mày có băng dính không?- Có, nhưng loại nhỏ, nhưng để tao đi hỏi xem ai có băng dính to tao xin một ít.- Vậy thì tốt quá, tao cứ băn khoăn mãi việc này.
Nhưng mà tao hỏi thật, mày có sợ không?- Bố sợ đéo gì, thằng nhát gan như mày không sợ mà tao sợ thì chẳng phải là sỉ nhục à?- Vậy thống nhất thế.
Việc này tao nghĩ có thể to chuyện, tốt nhất nên giữ kín.
Tao rất tin ở mày nên mới nói.- Mày yên tâm.- Đây, cho mày đồng hồ luôn.- Mày trả công tao đấy à?- Không phải, mày đeo cũng được, cái đồng hồ này dù sao tao cũng không thích lắm mà tao cần phải biết giờ lúc quan trọng đêm nay, mày đeo thì khác gì tao đâu.Tôi dúi vào tay nó cái đồng hồ Casio, tôi nhớ cái đồng hồ này nó đeo đến tận hết lớp 12 sau đó mới cho thằng em thứ ba của nó.
Bạn bè thì không bao giờ cần cảm ơn, về sau nhiều thứ nó lấy của tôi mà có cảm ơn gì đâu, chỉ cười hềnh hệch và bảo “bố mày xin”.Có thể do số phận đã gắn kết chúng tôi thành đôi bạn thân, nó hơn tôi hai tuổi lại học cùng khóa, sau này cứ tôi sống ở đâu thì tự nhiên sau đó nó cũng dọn đến, phải mãi đến lúc 34 tuổi nó mới rời bỏ mọi thứ, sống một cuộc đời ẩn dật một thời gian sau đó mới ổn định.Tôi chỉ có hai thằng bạn như vậy nhưng thằng biết nhiều bí mật của tôi, sau vợ tôi, chính là nó, thậm chí có nhiều bí mật chỉ hai đứa biết, sống để bụng chết mang theo.
Từ hồi nó cưới vợ tôi chỉ duy nhất ăn cùng hai vợ chồng nó một bữa cơm còn bao lần đi công tác không có một chút thời gian nào để ghé qua mặc dù cơm đã đợi sẵn, tôi biết nó không bao giờ giận vì nó quá hiểu trên vai tôi có những gì nhưng điều tuyệt vời là vào mỗi buổi trưa khi tôi được giải lao khoảng sáu mươi phút giữa các cuộc họp thì nó luôn ngồi ở quán cafe cửa công ty chờ tôi.
Chẳng có chuyện gì nhiều để nói, cứ ngồi chung một bàn dăm ba chuyện phiếm vậy thôi, tôi phải đứng lên thì nó cũng đi về, mẹ tôi coi nó như con trai lớn, hồi tôi mới rời quê nó cũng thay tôi trông nom bà Già, thường thì nó ngủ luôn ở lại với bà tôi rồi bà tôi cũng xem nó như cháu.Tôi không có nhiều bạn thân nhưng may mắn đều là bạn tốt......Tôi và R9 buổi chiều lại ra bãi tha ma chung với nhau, dưới ánh nắng chiều, thằng quần cộc đứa quần dài cùng đứng cạnh nhau trên đống gạch và chỉ trỏ, cùng xem bản đồ vẽ tay y như những nhà quân sự đại tài vậy.
Hai chúng tôi sau khi thực địa kỹ càng thì thống nhất chọn ra ba vị trí trú ẩn:Vị trí thứ nhất chính là khu vực lò gạch và đống gạch này vì tầm quan sát tốt, cách rìa bãi tha ma khoảng chừng bảy mươi mét, có một lối đi rộng và hai bên là hố đất rộng có ít nước và bùn nhão.Vị trí thứ hai nằm ở mé Đông của bãi tha ma, chỗ đấy có một cái mộ lớn được xây cao, thuận tiện làm nơi ẩn nấp và nếu cần phải rút sẽ lui dần ra phía những ruộng khoai lang, gần đó có một cái ao nhưng rất nông.Vị trí thứ ba nằm ở mé Tây của bãi, nơi có những bụi cây găng cùng nhiều cây dại khác khá um tùm, đứng ở vị trí ấy sẽ lẫn vào cây và rất khó phát hiện ra.Từ vị trí thứ nhất có thể di chuyển một cách kín đáo theo lối đường vòng cung được che chắn bởi các đống gạch, hố đất, bụi cây, vài cái mả đất...,Sau cùng là những ám hiệu vì nếu miệng bị bịt thì không thể nói được nhưng cả hai cùng thống nhất rằng cùng tiến, cùng lùi và không cách nhau quá năm mét do trời tối và địa hình này dễ lạc nhau.
Trường hợp bị lạc nhau thì cố gắng tìm đến đoạn ao nông và chờ.
Nếu phải rút chạy thì bằng mọi cách phải rút theo hướng ruộng khoai sau đó vòng lên gốc đa cổ thụ.Có người tham gia cùng bỗng nhiên tôi phấn khởi hẳn, tự tin vào chiến thắng của tôi cũng được tăng thêm.Tôi không biết chị Ma có đồng ý không nhưng tôi tin rằng chị ấy sẽ ủng hộ tôi, vì chúng tôi đang làm những việc tốt.......