Mấy ngày liền sau đó tôi cảm thấy trong người hơi khó chịu, cảm giác bồn chồn cứ đứng ngồi không yên nhưng lại không biết phải làm gì, cứ đi ra rồi đi vào, duy nhất những khi đi học thì lại cảm thấy bình thường, tôi cho là có điềm báo gì đó nhưng chị Ngọc Hoa lại không thấy xuất hiện, có đêm tôi chờ đến 12 giờ mới lên giường đi ngủ.Mấy buổi chiều, khi trời vừa tắt nắng tôi lại đạp xe lên cánh đồng sau làng, tôi tạm gọi là cánh đồng chùa, tôi cũng chẳng biết phải làm gì nhưng đạp lên đó ngó nghiêng rồi lại đạp về.
Địa hình cánh đồng chùa nơi có cái gò đất nho nhỏ cách bức tường rào của chùa khoảng hơn một trăm mét chếch về bên trái, từ gò đất đi ra con đường đất nhỏ có thể đạp xe thì băng qua mấy thửa ruộng cũng tới hơn một trăm mét.
Những thửa ruộng ở hai bên con đường đất nhỏ mà tôi đạp xe đều bằng phẳng và thấp hơn mặt đường khoảng ba mươi cen-ti-mét.
Điều kỳ lạ chính là nếu tôi đứng thơ thẩn ở khu vực này thì lại cảm giác rất bình yên, không lo lắng, chẳng bồn chồn, mấy ngày liền như vậy thì tôi chắc chắn là có sự lạ liên quan rồi, trực giác là điều rất khó nói, khó giải thích bằng lời, linh tính mách bảo tôi phải chú ý hơn chăng?Tôi chưa biết rõ được ý đồ của đám người kia, không biết được số người sẽ tham gia và đặc biệt là có thể có nhiều hơn một thầy phù thủy, mỗi thầy phù thủy điều khiển được bao nhiêu âm binh hay ma xó là một điều bí ẩn đối với tôi.
Cánh đồng trải rộng, bằng phẳng khiến cho địa hình trống trải khiến tôi rất khó khăn để tìm ra nơi ẩn nấp theo dõi dù muốn phục kích ở bất cứ địa điểm nào trong làng thì cũng phải di chuyển tối thiểu hơn một trăm mét mới đến được một gò đất bất kỳ, trong điều kiện nếu bọn chúng tiến hành vào cuối tháng hoặc đầu tháng âm lịch không có ánh trăng thì đó là điều cực kì khó khăn cho tôi, tôi chưa có cách nào tiếp cận để theo dõi hành động của những người lạ mặt.Tôi cũng đã đạp xe lên con đường đất lớn ngăn cách địa giới hành chính của hai xã, đạp đi đạp lại mấy vòng và hướng tầm mắt nhìn về lũy tre làng mình giống như một bức tường tự nhiên bảo vệ làng, mỗi lần nhìn thấy như thế tôi lại cười một mình, tôi không biết tại sao mình lại cười.
Sau cùng, tôi quyết định sẽ chờ đợi hướng dẫn và mách nước của chị Ma để hoàn chỉnh thêm kế hoạch của bản thân mình.
Còn về phần nhiệm vụ của R9 thì mấy ngày hôm nay tận dụng mối quan hệ họ hàng cũng như ngồi lê đầu làng đã nắm được quy luật của các anh bên dân quân, phải nắm được quy luật của các anh ấy để mà né ra, không sẽ bị tóm.Điểm lại trang thiết bị vũ khí của mình, cũng không có gì là mới, chỉ khác là pháo cối nay đã được thay bằng thành một bánh pháo có độ dài tương đối, cỡ tầm một mét, còn pháo cối thì chỉ có được ba quả “khuyến mãi” do mua nguyên dây pháo kia.
Đối với cuộn băng âm thanh “dọa thần gạt quỷ” kia thì được bổ sung thêm mấy đoạn khác do R9 xin được băng cũ của nhà ai đưa cho tôi, cho nên độ dài cũng phải đến gần mười phút, cái băng này thực sự là một kì công của tôi, mấy đầu ngón tay nhỏ bé của tôi dính đầy nhựa hồng xiêm,cái thứ nhựa trắng trắng và khi đã khô dính trên tay thì rất khó chịu, tôi cảm thấy nó giống như loại keo 502 dính trên da tay bây giờ vậy.
Còn riêng cái ống nhòm đồ chơi quân sự tôi e là không sử dụng được vào lần này do trời tối không trăng, mắt thường chắc không nhìn quá được năm mét.Chiều ngày 29 tháng 11 năm 1997, buổi chiều muộn của một ngày thứ Bảy, bà Già sai tôi đạp xe đi mua nước mắm.
Cầm trên tay chai thủy tinh màu xanh đen với cái nút lá chuối, tôi đạp xe thong thả một mình đi, tôi đi theo lối trong làng, thời này nước mắm vẫn bán theo kiểu đong từng chai, rót ra từ cái can lớn, nước mắm rất mặn, toàn phải pha thêm chanh với mì chính mới chấm được.
Mới đạp xe ra đến đầu ngõ thì tôi thấy phía trước có mấy người đang đứng túm tụm, tôi cũng dựng xe đạp lại sát bức tường ven ngõ, tay trái vẫn cầm chai thủy tinh, đi đến gần mấy người lớn và kéo tay áo hỏi một bác.- Các bác ơi, cái gì thế ạ?- À, tự nhiên cái cô C.
này đang đi thì xây xẩm mặt mày rồi ngồi phệt xuống đây.- Phải cảm hả bác?- Chả biết, mấy bà đang xoa dầu, chắc gặp gió độc nên bị vậy ấy mà.Tôi chen nửa người, thò cái đầu vào ngó, một bà cụ đang ngồi xổm đỡ một người phụ nữ có vẻ như đang bất tỉnh, tay trái của bà cụ là lọ cao Sao Vàng đang mở nắp còn tay phải đang xoa lên hai bên thái dương của cô bị ngất kia, thêm cả bấm cái huyệt nhân trung mấy cái.
Tôi thấy việc này thì không lạ vì phải cảm hay trúng gió ai chẳng dùng cái lọ cao chữa bách bệnh này, lạnh bụng thì cứ nuốt vào bụng là khắc ấm, bà Già cũng mua cho tôi một lọ và để trong cặp, vì nó màu đỏ nên tôi đã không vứt đi chứ tôi không thích mang theo bên mình cái gì liên quan đến thuốc men, một thói quen khó hiểu.
Mãi đến khi có vợ thì tôi hay có trong người thứ thuốc có công năng đặc dị, cũng chữa được bách bệnh đó là Panadol – không nôn sẽ khỏe – hoặc là Tiffy “vỉ màu xanh lá cây”.
Tôi thích màu xanh hoặc đã từng thích màu xanh.
Chắc do loại thuốc Panadol này hiệu quả nên tôi thấy ở khu vực ven TpHCM nhiều tiệm thuốc tây nhỏ có bán cả hàng fake, tôi rất khó chịu, chắc nhìn tôi rất ngu nên người bán cố tư vấn cho tôi mua loại hàng giả với giá hàng thật.
Tôi không phải người biết mọi thứ nhưng nếu đó là thứ tôi thích hoặc hay dùng thì tôi sẽ tìm hiểu kỹ một chút, tôi biết nhiều người đã phải trả tiền mua nước Redbull Thái Lan và nhận được lon Redbull Việt Nam giá thấp hơn và vị không ngon, tôi không cần nhìn vỏ lon, tôi chỉ cần liếc qua phần nắp thiếc là được rồi.Cô C.
đang nằm bất tỉnh đột nhiên mở mắt trừng trừng rồi ngồi dậy ngó quanh, tự nhiên nhìn vào tôi rồi nhào tới túm cổ kéo lại, tôi mất đà loạng choạng.- Cô ....!cô ơi, cháu không phải con cô ạ.Đôi mắt cô ấy mở to, trông rất kinh sợ, cảm giác như khuôn mặt bị méo mó vặn vẹo, nước dãi chảy qua khóe miệng.
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm, gằn giọng và kéo mạnh cổ áo cộc của tôi, giọng nói giống một người già hơn là phụ nữ gần bốn mươi.- Giờ Dậu, Đêm nay, giờ Sửu, 12, - Ngắt quãng giữa những câu vô nghĩa là tiếng thở phì phò – Đến nhanh...Sau tiếng “nhanh” thì cô ấy lại bật ngửa ra sau như ngất đi, tôi ngồi xổm và hoang mang không hiểu cô ấy nói cái gì.- Mê sảng rồi, thôi ai bế nó về nhà rồi gọi y sỹ xem nào.Tiếng của một người đàn ông nào đó đang đứng gần tôi góp ý, mỗi người một tay một chân khiêng cô C.
đi về nhà, nhà cô ấy cũng gần đó.
Mọi người đi rồi, chỉ còn mình tôi đứng bơ vơ giữa đường, tay vẫn cầm chai thủy tinh, tôi ngơ ngác chả hiểu điều gì đang xảy ra.Đạp xe đi mua nước mắm, trong khi chờ bà cụ rót nước mắm vào chai, tôi đứng lẩm bẩm một mình.- Giờ Dậu, nửa đêm, giờ hợi, 12, đào đất, đến nhanh,...!Cái gì đến nhanh?Tôi nghĩ mình không liên quan gì vì cô C.
ấy tôi cũng chỉ biết là người cùng làng lại chẳng có họ hàng bà con, nhưng tôi lại không gạt đi khỏi trí nhớ mình đôi mắt gần như trắng dã, khuôn mặt như méo mó và chảy nước dãi, nói đứt quãng trong từng hơi thở như có ai đang chèn ép vậy.Ngồi trên ghế cạnh tấm phản gỗ truyền thừa hàng trăm năm đã cũ, tôi cứ chống cằm và nghĩ, tự nhiên lòng cứ nóng như lửa, thở dài mấy lần rồi tôi lấy cuốn nhật ký màu đỏ ra xem mình nên ghi cái gì, vậy nên tôi ghi lại sự lạ tôi vừa gặp, nhưng vừa ghi được xong đến chữ “đêm nay” thì tôi giật mình đánh rơi luôn bút.- Đêm nay?!Tôi chạy lại cuốn lịch treo tường và xé luôn tờ lịch ngày mang lại xem.- Hôm nay là cuối tháng, mai là mùng một rồi.Tôi xem xong lại ra xem tờ lịch ngày hôm sau.- Mai là ngày Tý, tháng Tý luôn à? Đêm nay chả phải là không có trăng hay sao? Hay là ....Vớ vội quyển vở nháp, tôi viết ra vài thứ sau rồi tôi cảm thấy người mình như có một luồng điện chạy ngang qua, lạnh hết sống lưng.- Thôi chết rồi, có khi nào là đêm nay không? Tại sao chị Ngọc Hoa lại không báo gì cho mình nhỉ?Giờ Dậu mấy lần trước là giờ con bướm trắng hay bay lượn và chỉ cho tôi hái một lá cây trong vườn trước mỗi lần đi đối phó với đám người lạ, bây giờ là hơn bốn giờ ba mươi, nếu lát nữa có con bướm trắng thì chắc chắn có chuyện rồi.- Giờ Sửu à? Hay chúng nó thay đổi giờ, 12 có phải số người không nhỉ?Tôi không biết! Tôi cảm thấy hoang mang, chả có lẽ chị Ma đã bằng cách nào đó muốn báo gấp cho tôi hay sao? Có thể chị ấy mới biết tin, có thể lắm.
Tôi ngồi trên bồn hoa đầu hồi nhà nhìn ra khu vườn, lòng thấp thỏm âu lo, tôi nửa muốn nhìn thấy con bướm trắng để biết rằng nhận định của mình là đúng, nửa tôi lại không muốn thấy con bướm trắng vì mọi thứ bất ngờ quá.
Những lần trước tôi đều có thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng và có đầy đủ thông tin hướng dẫn, còn lần này, có vẻ như mọi thứ rất gấp gáp.Bóng chiều đã ngả, trời đã tối dần, tháng Mười trời tối mau quá, chốc chốc tôi lại đưa tay lên xem đồng hồ Casio mới mua, khi bóng tối đã bắt đầu phủ xuống thì tôi lạnh hết người, quả thật từ lũy tre có con bướm trắng thấp thoáng bay ra, tôi nhảy tót xuống đất chạy mấy bước ra vườn và ngó nhìn lên con bướm.
Nó bay vòng tròn rồi hạ dần, hạ dần rồi lại lần nữa đáp lên một lá vối, tôi đi lại, chờ con bướm bay đi thì lấy tay hái, nhưng lạ là tôi hái xong rồi nhưng con bướm trắng cứ bay lòng vòng ngay trên đầu, cứ dập dìu, dập dìu như không muốn đi.- Này bướm trắng ơi, nếu muốn mách bảo điều gì thì mách đi.Tôi mở lời như muốn hỏi, con bướm trắng như nghe được tiếng tôi, nó bay chậm lại rồi từ từ bay vào sân nhà tôi, bay rất thấp rồi đậu trên một khóm cây lưỡi hổ mà bà tôi trồng ngay chỗ bồn hoa, gần cái vại hứng nước mưa.
Tôi đứng ngây như phỗng, tôi không hiểu con bướm trắng muốn nhắn nhủ điều gì, mọi lần chỉ cần một cái lá này là đủ rồi mà.Con bướm cứ đậu ở đấy, trời đã tối, tôi thấy như này chắc chắn có sự lạ nên khá hồi hộp, tôi thở như nhanh hơn.- Bướm ơi, nếu bướm là chị Ngọc Hoa và muốn em hái cái lá này thì hãy bay đi, em sẽ mang theo người, còn nếu như không muốn em hái mang theo thì hãy đậu sang mấy cành hoa bỏng bên này.Con bướm trắng đập nhẹ cánh rồi bay lên cao, đảo một vòng tròn rồi bay mất hút trong vườn, tôi lạnh người nuốt nước bọt đánh ực, gió nhẹ thổi qua nhưng tôi thấy lạnh run người.- Thôi chết, đúng rồi, đúng là chị Ngọc Hoa rồi, tại sao chị ấy không hiện ra báo cho mình chứ?Tôi lo lắng, rơm rớm nước mắt, tôi sợ có điều gì không hay xảy ra với chị ấy, nhưng chắc không phải đâu, chị ấy là ma cũ nhất cái làng này, ai hại chị ấy được chứ.
Đứng tần ngần một hồi nhìn vào khu vườn đang bao trùm bởi bóng tối, một hồi sau tôi mới bình tĩnh trở lại.- Hay là chị ấy bị bọn kia yểm nhỉ? Chúng mày dám làm gì chị tao thì tao sẽ cho chúng mày biết tay.Tôi quay người cúi xuống hái một lá lưỡi hổ khi nãy con bướm trắng đã đậu lên, tôi mang theo cả hai thứ lá ấy vào nhà, tôi không hiểu vì sao lần này lại có tới hai lá nhưng như lần trước chỉ cần một lá cắt ra tôi với R9 dùng vô tư mà, có vấn đề gì đâu?- Lá cây lưỡi hổ này dài quá, sao mà cho vào miệng được nhỉ?Tôi bỏ hai lá vào quyển sách giáo khoa rồi vội vàng lấy xe đạp ra, bà tôi gọi ý ới phía sau.- Sắp ăn cơm mày còn đi đâu nữa, cò Tý?- Cháu về ngay ạ.Tôi đạp xe thật nhanh xuống nhà R9, vào tới sân thấy nhà nó đang ăn cơm tối, tôi cất tiếng chào cụ và bà nội nó rồi đá lông nheo với nó mấy lần, nó hiểu ý nên hai thằng ra ngoài sân.- Có chuyện gì? – R9 hỏi tôi.- Tao nghi đêm nay bọn nó lại đào đất làng mình rồi yểm bùa đó mày.- Sao lại đêm nay?- Tao không biết nữa, tao cũng vừa nhận được tin thôi, không rõ ràng lắm nhưng chắc do gấp nên chỉ nói được vài câu ngắn ngủi, đêm nay không có trăng, trời tối có vẻ phù hợp.
Mà hôm trước người báo tin nói rằng có thể là cuối tháng này, đầu tháng tới, hôm nay ba mươi âm đấy.- Sao gấp thế nhỉ - R9 đấm hai tay vào nhau có vẻ sốt ruột – giờ tính như nào?- Không còn nhiều thời gian để tính, mày tìm cách chuồn lên nhà tao luôn, tao cũng chưa ăn cơm.- Được, thế mày về trước ăn cơm đi, tao ăn xong sẽ lên ngay.- Nhớ mặc quần áo dài giống hôm nọ, đêm nay lạnh đấy.- Biết rồi.Tôi xin phép hai người lớn rồi ra về, ngồi xuống ăn cơm với bà mà ăn như thuồng luồng.- Thằng này, nay mày ăn kiểu gì đấy?- Ăn nhanh đêm nay có trận bóng đá hay bà ạ, cháu tính xuống nhà thằng H.
xem ké để bà ngủ.- Giờ hãy sớm, mày ăn từ từ thôi nào.- Vâng..