Bị Bạch Nguyệt Quang Của Bạn Trai Cũ Cầu Hôn


“Không sao đâu” Trang Duyên dở khóc dở cười an ủi cậu: “Nếu như thấy không quen thì em cứ coi như bọn họ không tồn tại là được”.
Tạ Ninh nhìn anh một cái, mím môi.
Tuy rằng cậu không giỏi giao tiếp với người khác, nhưng cũng không đến mức không dám gặp người lạ, chỉ là ngày thường không thích nói chuyện, nhìn có vẻ lãnh đạm trầm tĩnh.

Nhưng vừa rồi nghe Trang Duyên nói “ra mắt gia trưởng”, không hiểu sao cậu lại cảm thấy lo lắng.

Tạ Ninh thấp giọng hỏi: “Ba mẹ của anh bọn họ.....”
Trang Duyên nhướng mày: “Như thế nào? Sợ ba mẹ tôi không thích em à?”.
Mặt Tạ Ninh không chút biểu cảm nói: “Tôi chỉ hỏi một chút thôi”.
“Em đừng lo lắng” Trang Duyên xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nói: “Mẹ tôi nhất định sẽ thích em”.
Tạ Ninh: “Tôi có nên trầm tĩnh hơn một chút không?”.
Trang Duyên cong khóe môi: “Gu thẩm mỹ của tôi và mẹ rất giống nhau, phàm là những gì tôi thích, bà ấy chắc chắn sẽ thích”.
Trang Duyên cố nén cười: “Cho nên tôi thích em như vậy, mẹ tôi không có khả năng không thích em”.
Tạ Ninh: “……”
Quả nhiên sau khi bước vào cửa, Kiều nữ sĩ vừa nhìn thấy Tạ Ninh, hai con mắt liền phát sáng, thẳng thắn khen cậu lớn lên vừa xinh đẹp vừa tuấn tú.
“Mấy cái này cứ để quản gia đưa tới là được” Bà nắm lấy tay Tạ Ninh, lại trừng mắt liếc nhìn Trang Duyên một cái: “Sao còn bắt con đi một chuyến nữa”.
Kiều nữ sĩ càng nhìn Tạ Ninh càng thấy vừa lòng, bà chỉ có một người con trai là Trang Duyên, Từ nhỏ đến lớn đều không thể làm bà bớt lo lắng.
Người ngoài đều khen Trang Duyên trưởng thành tốt, là người tài hoa, chỉ có Kiều nữ sĩ là trong lòng hiểu rõ, thằng nhóc này tính tình khó ưa thật sự, ai khiến cho anh không vui anh liền chọc cho người đó không vui, lúc còn học đại học không có ai dám chọc vào.
Nếu không phải đứa con mà mình vất vả mang thai mười tháng sinh ra, Kiều nữ sĩ cũng không thèm quản anh.
Không chiếm được luôn là tốt nhất, sau này Kiều nữ sĩ lại muốn có một đứa con gái vừa ngoan ngoãn vừa tri kỉ.
Nhìn Tạ Ninh thanh tú trắng nõn, tính cách an tĩnh hay thẹn thùng, hành vi cử chi đàng hoàng lịch sự vừa vặn chọc trúng trái tim bà, âm thầm cảm thán quả nhiên là ‘con nhà người ta’.

Tạ Ninh bị bà khen đến mức mặt đỏ lên, lo lắng trong lòng cũng buông xuống hơn phân nửa.
Lúc này có khách tới tìm Kiều nữ sĩ, Trang Duyên ghé đến bên tai cậu, nhỏ giọng nói: “Em xem, tôi nói đâu có sai, mẹ tôi khẳng định là sẽ thích em!”.
“Ừm” Tạ Ninh vui vẻ đáp lời, cậu có thể cảm nhận được Kiều nữ sĩ đối với cậu là khách sáo hay là yêu thích thật, biểu tình trên mặt không khỏi tươi hẳn lên.

Hôm nay trong nhà khách khứa nhiều, lúc này thời gian cũng không còn sớm nữa, có người lục tục đến tạm biệt Kiều nữ sĩ.

Kiều nữ sĩ cùng Tạ Ninh nói chuyện với nhau chưa được hai câu mà đã bị ngắt một lần, Trang Duyên sợ Tạ Ninh đợi ở đại sảnh sẽ thấy khó xử, vội nói: “Mẹ, em ấy thay mặt ông nội Tạ đến đây tặng quà tết cho ông nội, mẹ đừng lôi kéo em ấy không buông nữa, để con dẫn em ấy lên lầu tìm ông nội”.
Kiều nữ sĩ nhíu mày trừng mắt liếc nhìn anh một cái, muốn nói chuyện với Tạ Ninh nhiều hơn một chút, nhưng lúc này quả thật không thể tránh được, chỉ có thể vỗ vỗ tay Tạ Ninh, lại lấy một nắm bánh kẹo trên bàn trà nhét vào tay cậu.
“Con chính là ghen tị mẹ và Ninh Ninh nói chuyện vui vẻ” Kiều nữ sĩ hầu như là ở nước ngoài, tính tình ngay thẳng, tự nhiên cũng quen thuộc cậu mà gọi “Ninh Ninh” luôn.

Bây giờ thì Tạ Ninh cũng biết tính tình này của Trang Duyên từ đâu mà ra.
Trang Duyên nắm tay Tạ Ninh kéo cậu đi lên lầu, quay đầu nói thêm một câu: “Yên tâm đi, hôm nay Ninh Ninh sẽ ở lại nhà mình ăn cơm tối, mẹ còn nhiều thời gian để tám chuyện lắm”
Lúc này Kiều nữ sĩ mới phất tay bảo bọn họ rời đi, lại dặn dò nhà bếp làm thêm nhiều món ngon nữa.
Khi đi lên cầu thang, Trang Duyên đột nhiên thả chậm bước chân, nhìn qua Tạ Ninh cười cười: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy mẹ yêu thích một người như vậy, để bà ấy lôi kéo cậu tám chuyện một hồi, phỏng chừng sẽ đòi nhận em làm con trai nuôi luôn”.
Tạ Ninh ngại ngùng cười cười: “Dì Kiều.....là một người rất tốt”.
Trang Duyên nghe vậy, đột nhiên dừng lại, duỗi tay ra nắm lấy tay Tạ Ninh, đem cậu đè lên lan can: “Tôi thì sao?”.
Tạ Ninh bị anh doạ hú hồn, lo lắng nhìn xung quanh, thấy không có ai qua lại, mới nhẹ giọng nói: “Anh, anh làm gì vậy?”.

Trang Duyên nhướng mày nhìn cậu: “Tôi đối với em không tốt sao?”.
Trang Duyên áp sát như vậy, Tạ Ninh hơi sợ nên tim đập nhanh đến lợi hại, lại sợ Trang Duyên sẽ nhận ra, vội vàng nói: “Anh cũng là người rất tốt”.
Đột nhiên không kịp đề phòng được người ta phát cho tấm thẻ người tốt, Trang Duyên sửng sốt một chút, sau đó lại không chịu buông tha mà tiếp tục lấn tới: “Vậy em nói nghe xem, tôi tốt ở chỗ nào?”
Vành tai Tạ Ninh đỏ bừng, lại sợ Trang Duyên tiếp tục làm khó, nhỏ giọng nói: “....chỗ nào cũng tốt hết”.
Trang Duyên vẫn không thấy hài lòng, còn muốn ép Tạ Ninh nói nhiều hơn nữa, anh một hai bắt cậu phải nói cho rõ ràng là tốt ở chỗ nào.
Cúi đầu xuống nhìn gương mặt đỏ bừng của Tạ Ninh, lại thấy bộ dáng cậu đứng ngồi không yên, lập tức bật cười.
Em ấy dễ thẹn thùng quá đi à ~
Đến khi gặp mặt ông nội của Trang Duyên, mặt Tạ Ninh vẫn còn đỏ bừng bừng.
Ông nội Trang và Tạ lão gia tử giống nhau, cả hai đều đã lớn tuổi rồi, đối với mấy đứa nhỏ cũng hoà ái dễ gần.
Ông hỏi Tạ Ninh mấy vấn đề, lại hỏi tình hình gần đây của Tạ lão gia tử, Tạ Ninh nghiêm túc trả lời từng câu một.
Ông nội Trang cảm khái: “Chỉ mới chớp mắt thôi, mà mấy đứa nhỏ đều lớn hết cả rồi”.
Ông nói xong lại lấy một bao lì xì thật dày ra, nhét vào trong tay Tạ Ninh: “Cái này lì xì cho con”.
Tạ Ninh vội vàng chối từ nói: “Con không.....”
“Đây là tiền mừng tuổi.” Ông nội Trang cười cười vỗ mu bàn tay cậu: “Nào có chuyện không nhận, tiểu Duyên tụi nó đều có, với giao tình của ông và ông nội con, thì con cũng như là cháu của ông thôi, cứ nhận đi”.

Tạ Ninh nghiêng đầu nhìn Trang Duyên, thấy anh gật đầu một cái, lúc này mới nhận lì xì.
Cảm nhận được độ dày của vật trong tay, lại có chút kinh ngạc.
Sau khi ra ngoài cậu không nhịn được hỏi Trang Duyên: “Ông nội tôi cũng cho anh bao lì xì anh hả?”.
“Cho.” Trang Duyên nói: “Trưởng bối cho tiền mừng tuổi, tiền nhiều tiền ít gì thì cũng là tấm lòng, cứ nhận là được, nếu từ chối thì trong lòng bọn họ cũng không được vui”.
Lúc này Tạ Ninh mới yên tâm.
Sau khi gặp ông nội Trang xong, Trang Duyên lại không dẫn Tạ Ninh quay lại phòng khách.
Ở phòng khách vẫn còn nhiều người, Tạ Ninh cùng bọn họ không thân chẳng quen, cũng không biết người nào, ra ngoài kia ngược lại sẽ dễ xấu hổ.
Hơn nữa Trang Duyên cũng có lòng riêng, anh đã bắt cóc người ta về nhà mình rồi, đương nhiên là muốn hai người được ở riêng với nhau.
Trang Duyên còn muốn mang cậu vào phòng ngủ của mình, nhưng phòng ngủ là chỗ riêng tư, Trang Duyên thấy không sao hết, nhưng Tạ Ninh là người nhạy cảm, sợ cậu sẽ thấp thỏm trong lòng, nghĩ nghĩ một hồi, liền kéo Tạ Ninh vào một căn phòng nhỏ cạnh ban công ở tầng hai.
“Phòng này tương đối khó tìm” Trang Duyên nhìn Tạ Ninh cười nói: “Ngoại trừ người trong nhà chúng ta, người ngoài sẽ không tìm thấy, mỗi lúc rảnh rỗi không có gì làm tôi liền vào đây cho thanh tịnh”.
Phòng nhỏ có vách tường đều là kính, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, khiến Tạ Ninh thoải mái híp mắt lại.
Căn phòng cũng không lớn lắm, nhưng bày trí rất đẹp, ven tường đặt vài chậu hoa cỏ không biết tên, dưới chân trải thảm lông mềm mại, ở giữa đặt một cái bàn vuông nhỏ cùng hai cái ghế nhỏ.
Nếu như đặt ở ngoài ban công, hẳn là sẽ trở thành một nơi vô cùng thích hợp để ngồi uống trà chiều.
Ở trong một không gian vừa kín vừa hở như thế này, lại có thể tìm được chút cảm giác vui vẻ yên bình.
Tạ Ninh quay đầu nhìn Trang Duyên, anh đang dựa người vào tường, nhướng mày mỉm cười nhìn cậu.
Cảnh tượng có chút quen thuộc, Tạ Ninh nghĩ nghĩ, ánh mắt sáng lên: “Lần trước lúc anh gọi video cho tôi, chính là ở đây?”
Trang Duyên gật đầu: “Đúng vậy, thế nào, nơi này không tồi đúng không?”
Tạ Ninh nghiêm túc gật gật đầu.
Trang Duyên lại hỏi: “Thích không em?”
Tạ Ninh: “Thích.”
Trang Duyên cười: “Sau này tôi sẽ mang em đến đây thường xuyên hơn, hơn nữa ——”
Anh cố ý kéo dài âm thanh ra, Tạ Ninh bị anh chọc ghẹo nhiều lần, như là phản xạ có điều kiện mà thấy khẩn trương lên, mở to đôi mắt nhìn anh.
Trang Duyên ghé sát bên tai cậu, thấp giọng nói: “Nơi này sẽ không có ai đến quấy rầy, chỉ có hai người chúng ta thôi, muốn làm cái gì cũng đều có thể”.
Tạ Ninh lập tức suy nghĩ lệch lạc, đôi mắt cậu mở to tròn xoe, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng lên, theo bản năng lùi về sau một bước, suýt chút nữa khuỷu tay đụng trúng thành ghế.

“Cẩn thận.” Trang Duyên bất đắc dĩ vươn tay ra đỡ sau lưng cậu, lại kéo người ta ôm vào trong lồng ngực: “Chỗ nhỏ như vậy mà cũng không để ý, lỡ đụng trúng thì đau lắm đấy”.
Đầu óc Tạ Ninh nhất thời trống rỗng, lập tức đỏ mặt thoát khỏi lồng ngực của anh: “Không đau.”
Trang Duyên bật cười: “Vừa rồi có tay của tôi đỡ, em không có đụng trúng, đương nhiên là không thấy đau”.
Tạ Ninh nhanh chóng cầm tay anh lên, quả nhiên trên mu bàn tay đã đỏ một mảng.
“Xin, xin lỗi.”
Ý cười trong mắt Trang Duyên càng đậm: “Em xin lỗi cái gì, là tự tôi muốn đỡ”.
Tạ Ninh cắn cắn môi, lại hỏi: “Đau không?”
Trang Duyên vốn định nói không đau, nhưng khi ngước mắt nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tạ Ninh, anh lập tức bẻ lái: “Đau”.
Tạ Ninh thật sự đau lòng, cầm lấy tay Trang Duyên, lo lắng hỏi: “Nhà anh có thuốc tri thương không? Để ở đâu?”
Trang Duyên cúi đầu nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, nhẹ nhàng cười: “Chỉ đụng trúng một chút thôi, không cần dùng thuốc trị thương đâu”.
Tạ Ninh nửa tin nửa ngờ.
Trang Duyên lại dỗ cậu: “Em xoa xoa cho tôi hai cái tôi liền không đau nữa”
Tạ Ninh nhìn anh, trầm mặc một giây.
Lúc này cậu mới nhận ra, rất có khả năng là Trang Duyên lại trêu chọc cậu, nhưng khi nhìn thấy bàn tay bị đụng đến đỏ bừng của anh, cậu vẫn không đành lòng.

Chỉ xoa xoa hai cái thôi, cũng không có tổn thất gì.

Tạ Ninh nghĩ như vậy, chậm rì rì đưa tay ra, ngoan ngoãn xoa xoa nhẹ hai cái lên trên mu bàn tay của Trang Duyên.
Ngón tay cậu trắng nõn thon dài, đầu ngón tay mang lại cảm giác lành lạnh, lại cố ý dùng lực nhẹ, Trang Duyên có cảm giác mu bàn tay của mình bị một chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lướt lại, khiến cho lòng người ngứa ngáy không thôi.
Thỏ tiên sinh quả thật vừa ngoan ngoãn vừa nghe lời.
Trang Duyên nhịn không được suy nghĩ, tại sao lúc nào cậu cũng vô chính xác mà đâm vào trái tim anh hết vậy.

Tạ Ninh xoa nhẹ một hồi, thấy Trang Duyên không nói lời nào, nhỏ giọng hỏi: “Còn đau không?”
Trang Duyên nhoẻn miệng cười: “Không đau nữa”
Sao lại hết đau nhanh quá vậy.
Tạ Ninh càng thêm chắc chắn là Trang Duyên đang trêu chọc mình, cậu mím môi.
Trang Duyên thấy vẻ mặt cậu do dự, liền bình tĩnh cầm lấy tay cậu, lái sang chuyện khác: “Vừa rồi em suy nghĩ cái gì đấy? Còn xém bị đụng trúng người nữa”.
Tạ Ninh sửng sốt một chút, đỏ mặt: “Không, không nghĩ cái gì hết.”
“Tôi không tin” Trang Duyên nhìn bộ dáng này của cậu, vui vẻ nói: “Vừa rồi tôi nói đến đâu rồi nhỉ, à đúng rồi, nói tới chỗ này chỉ có hai chúng ta, không có ai tới quấy rầy, muốn làm cái gì cũng đều được”
Tạ Ninh cúi đầu không nhìn anh.
Trang Duyên khẽ cười một tiếng: “Em muốn làm cái gì à?”.
Tạ Ninh lắc đầu, chột dạ nói: “Không muốn làm gì hết”.
“Vậy tại sao em không dám nhìn tôi?” Trang Duyên nhéo cằm cậu, ép cậu ngẩng đầu lên.
Tạ Ninh: “……!”
Trang Duyên quan sát gương mặt đỏ bừng của cậu, suy tư nói: “Em....!muốn hôn tôi?”.
Tạ Ninh bị lời này của anh làm cho sặc.
Cậu nhanh chóng lắc đầu: “Không có”.
Trang Duyên nhướng mày: “Nếu em thật sự muốn hôn tôi, tôi cũng sẽ không từ chối đâu, thế nào?”.
Tạ Ninh điên cuồng lắc đầu tỏ vẻ từ chối.
Trang Duyên mất mát mà buông tay: “Vậy thì thôi……”
Tạ Ninh vừa mới nhẹ nhõm thở một hơi, lại nghe Trang Duyên nói tiếp: “Nhưng mà tôi lại muốn hôn em”.
Tạ Ninh: “……”
Trong mắt Trang Duyên đong đầy ý cười, nhẹ giọng hỏi cậu: “Được không em?”.
Tạ Ninh nhất thời cứng họng, hoàn toàn khiếp sợ trước kỹ năng mặt dày vô sỉ của Trang Duyên, lại hận bản thân mình không có nghị lực, bị anh chọc ghẹo có một chút đã không chống đỡ nổi.

Hơn nữa......Trang Duyên thật sự quá xấu xa, rõ ràng là anh muốn lại, lại còn cố ý hỏi cậu có muốn hay không.
Tạ Ninh cắn chặt răng, từ chối nói: “Không được.”
Trang Duyên không ngờ lần này cậu lại cứng rắn như vậy, anh sửng sốt một chút, anh nhận ra lần này coi bộ đã thật sự chọc cho cậu nóng nảy mất rồi.
“Không được thì thôi vậy” Trang Duyên cũng không ép cậu nữa, mà kéo cậu ngồi xuống bàn.
Không biết tại sao trong lòng Tạ Ninh, lại xuất hiện một tia thất vọng.
Mặt trời chậm rãi rơi xuống, chỉ còn sót lại chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào, ánh sáng ấy không hề chói mắt, mà mang theo màu sắc nhạt nhòa ấm áp.
Trang Duyên nhìn bóng dáng Tạ Ninh được phác họa dưới ánh nắng chiều, trong lòng tựa như bị người ta chọc một cái.
Khoé môi anh cong cong lên, giọng nói trở nên ôn nhu: “Ninh Ninh.....”
Bị tia nắng chiều ấm áp làm cho mơ màng sắp ngủ, Tạ Ninh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, phát ra âm thanh mềm mại: “Vâng”.
Trang Duyên nhẹ giọng hỏi: “Chúng ta cũng đều đã gặp phụ huynh hết rồi, khi nào thì em mới cân nhắc cho tôi một danh phận đây?”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui