Chương 16
"…"
Sơ Đồng nhìn chằm chằm dòng chữ "Ánh mắt tốt của học trưởng Lạc Chu" trong bình luận của lầu sáu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn một hồi, gương mặt liền bắt đầu có khuynh hướng nóng lên.
Đây là lần đầu tiên Sơ Đồng đi dạo diễn đàn, thoạt nhìn giọng văn đều là con gái.
Quần chúng ăn dưa trong bài đăng đại khái chia làm hai bên.
Có rất nhiều người sau khi giải mã học tỷ Y là ai, liền rối rít bắt đầu "Chia sẻ" mình và học tỷ Y đã từng cùng nhau cộng sự hoặc là tiếp xúc qua, có không ít sự kiện cực phẩm.
Còn có một nhóm người chú ý đến Lạc Chu và học muội C, có đoán là người yêu, có đoán là em gái, không ngừng hỏi thăm quá trình chi tiết tối hôm qua, thậm chí vào cả Weibo của Lạc Chu để truy tìm dấu vết.
Cuối cùng đương nhiên là không có kết quả gì.
Nhà họ Lạc dưới ánh mắt của mọi người cũng coi như là nhân vật của công chúng, tích cực tương tác trên mạng xã hội chính là Lạc Đường và Lạc Thành, còn Lạc Chu và Bạch Tương Nghi rất hiếm khi đăng Weibo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi bắt đầu vào lớp, Đỗ Ưu Dung ở bên cạnh thấy cô đang xem thì nói: "Ký túc xá chúng ta có mình thường đi dạo trên diễn đàn trường, mình rất hay thấy ở trên diễn đàn có người nói đến học tỷ Diệp Trừng đó nhưng mình không có nói với cậu chuyện này, hình như từ năm nhất cô ta đã bắt đầu nổi tiếng."
Sơ Đồng ngẩng đầu lên hỏi: "Nổi tiếng thế nào?"
"Chị ta trông rất ưa nhìn, là người đẹp khí chất, thế là cái gì đến sẽ đến, nhìn cách ăn mặc dường như gia cảnh cũng không tệ, người theo đuổi đông đảo, từ chuyện ngày hôm qua của cậu cũng có thể nhìn ra bụng dạ chị ta rất sâu xa!" Đỗ Ưu Dung nói tiếp một mạch: "Cậu xem, người như vậy nhất định sẽ nổi tiếng, đại khái chính là kiểu điển hình của việc duyên tốt với con trai, duyên xấu với con gái."
Sơ Đồng cũng không thể nói rõ là có cảm giác gì.
Cô rất hiếm khi thấy ghét một người, tuy là biết người học tỷ Diệp TRừng này ở hoạt động tình nguyện không làm việc gì hết, có học tỷ nói chị ta vốn là vậy cái gì cũng không làm mà còn thích khoe mẽ, dù sao cũng không định qua lại với chị ta, nên Sơ Đồng cũng không để ở trong lòng, cũng không có hùa theo những người khác cùng nhau nói xấu chị ta.
Nhưng tối hôm qua sau khi uống rượu say, nghe Diệp Trừng cứ mãi nhắc tới Lạc Chu, dùng như giọng điệu mập mờ không rõ như vậy, điều này khiến trong lòng cô chán ghét người học tỷ này đến cực độ.
Đừng nói là thật, chỉ nhìn những bình luận ở bài đăng nhấn mạnh việc Lạc Chu không thèm liếc nhìn Diệp TRừng một cái cũng đủ biết, tuy Sơ Đồng không chứng kiến cảnh đó nhưng dưới hình dung khoa trương của mọi người, cũng khó tránh nảy sinh một loại cảm giác Lạc Chu thay mình xả giận, cả người thoải mái.
Hôm nay là môn giới thiệu về khoa học và công nghệ thông tin.
Đại khái đây là môn học mà từ khi khai giảng cho tới nay bốn người trong ký túc xá Sơ Đồng không nghiêm túc nghe giảng nhất… Họ đều đang điên cuồng lướt điện thoại, nhóm ký túc xá cứ hết vấn đề này tới vấn đề khác đều chĩa hướng về Sơ Đồng… Ví dụ như "Vậy nên em với anh Lạc Chu đã quen biết nhiều năm rồi?", "Thật sự chỉ đơn thuần là anh em!", "Khai thật đi không phải là hôn nhân từ bé chứ?" các loại.
Cho tới trưa, bên tai và trước mắt Sơ Đồng đều không thể thoát khỏi hai chữ "Lạc Chu".
Buổi trưa cơm nước xong trở về ký túc xá, trước mắt là tắm rửa và thay một bộ đồ sạch sẽ, ngay sau đó, nhận được điện thoại của bổn tôn Lạc Chu.
Anh nói đến sự kiện uống rượu tối hôm qua.
"Sau này câu lạc bộ của em còn có hoạt động như vậy, em hoặc là đi nhưng không uống rượu, hoặc là đừng có đi." Anh nhấn mạnh: "Có bạn bè đi chung cũng không được."
Bình thường Lạc Chu nói chuyện hiếm khi nghiêm túc như vậy, đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngữ điệu trầm trầm, thật đúng là vô cùng dọa người.
Dù sao thì tối hôm qua đoạn ký ức uống say làm ra chuyện mất mặt ở trước mặt người ta vẫn còn đó, Sơ Đồng khiêm tốn tiếp nhận giáo dục, ngoan ngoãn đồng ý.
Sau đó, Lạc Chu thay đổi ngữ điệu nghiêm chỉnh trước đó nói: "Cái đuôi nhỏ, nếu không phải là lần này anh đi đến phòng bao đón em thì cũng không biết là cho tới nay em chưa từng nói với bất kì bạn học nào, anh là anh trai em?"
"…"
Sơ Đồng có chút chột dạ, âm lượng nhỏ dần: "Chưa từng nói."
Quả nhiên, câu tiếp theo của anh chính là: "Thế nào, ngại mất mặt?"
"…Không phải vậy." Sơ Đồng suy nghĩ câu trả lời thích hợp nhất, lý do có thể làm cho anh hài lòng: "Anh có nhiều người hâm mộ, em sợ nói ra sẽ rước lấy hận thù."
"Nói cũng phải." Quả nhiên anh thấy hài lòng.
"…"
"Nhưng nếu như anh là em, có một anh trai như anh vậy…" Giọng nói Lạc Chu mang theo vui vẻ, lại còn kéo dài giọng: "Chuyện đáng kiêu ngạo như vậy, nhất định vào ngày khai giảng đầu tiên phải lập tức chiêu cáo với mọi người."
"…"
~~~
Vào ngày chủ nhật cuối tháng mười là đại hội thể dục thể thao mùa thu của đại học A, cũng chính là diễn ra vào một tuần sau.
Gần đây mỗi ngày ở nhóm lớp đều có người người tích cực @ mọi người đăng ký dự thi, tuy Sơ Đồng có ý thức vinh quang tập thể nhưng cô thật sự không giỏi thể thao, cho nên đều chỉ âm thầm cổ vũ mọi người ở trong lòng cố gắng lên.
Cô vốn cho là đại khái mình sẽ không làm ra đóng góp gì, không ngờ tới vào khóa thể dục buổi chiều đó, giáo viên hướng dẫn đặc biệt đi tới sân thể dục sắp xếp cô vào vị trí giơ biểu ngữ của khoa, còn dặn dò nhiều lần nhớ luyện tập với đội ngũ.
Buổi tối ăn cơm với Tân Oánh ở phòng ăn, Sơ Đồng thuận miệng nói ra.
Tân Oánh hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc: "Không phải là trước đó mình đã nói với cậu, lúc ấy thời điểm huấn luyện quân sự đã có người chụp một tấm hình của cậu, không phải trực tiếp đưa cậu đứng đầu bảng bình chọn tiên nữ của sinh viên năm nhất chúng ta sao? Cậu giơ là đúng rồi!"
"Hơn nữa ở khoa tự nhiên của cậu toàn là hệ học bá, em gái vốn chính là sinh vật hi hữu, như cậu càng là giống loài quý hiếm, nhất định phải thừa dịp bốn năm này mà tận dụng cho tốt, không có gì sai cả."
Nói xong, cô lại nói về khoa của mình: "Giơ biểu ngữ của khoa mình chính là một học tỷ năm 3 ĐH, hội trưởng tuyên truyền của hội học sinh." Tân Oánh "A" một tiếng nói: "Mặc dù mình cảm thấy dáng dấp mình nhìn không quá tốt… Nhưng người ta cũng có quyền phát biểu mà!"
Thật vậy, những ứng viên giơ biểu ngữ trong khoa kỹ thuật đặc biệt dễ chọn, đặc biệt là khoa máy tính vật lý, số con gái chuyên ngành trong khoa đã ít nay lại càng ít.
Ngược lại với khoa truyền thông của Tân Oánh, còn có khoa nghệ thuật, v.v, người đẹp như mây, không chỉ có xinh đẹp còn biết ăn mặc, đối với việc định đoạt thí sinh giơ biểu ngữ, hàng năm đều là một cuộc chiến tranh đầy khói thuốc súng.
Trong mấy ngày kế tiếp, chiều nào sau khóa học đến trước thời gian dùng cơm tối Sơ Đồng đều tiêu hao ở sân thể dục, đi theo đội ngũ luyện tập, mỗi đêm trở về ký túc xá còn có thể nghe thấy Đỗ Ưu Dung kể một loạt chuyện xưa "Ân oán tình thù giữa những bông hoa ở ba khoa nghệ thuật", "Những đóa hoa của ba khoa tranh đấu đến vỡ đầu cuối cùng tiện nghi cho học muội nhỏ", "Những đóa hoa trong khoa của Schrodinger" (*) và những câu chuyện tầm phào khác trong khuôn viên trường.
(*) Biến thể từ câu ‘Con mèo của Schrodinger’ là một thí nghiệm tưởng tượng, đôi khi được gọi là nghịch lý do nhà vật lý học người Ireland gốc Áo Erwin Schrodinger nghĩ ra vào năm 1935 khi tranh luận với Albert Einstein về cách hiểu Copenhagen trong cơ học lượng tử.
Thứ Bảy diễn tập, Chủ nhật chính thức khai mạc.
Bởi vì Sơ Đồng là người giơ biểu ngữ của khoa, cho nên thời điểm diễn tập cả ba người bạn cùng phòng đều đi theo, ngồi ở bên sân thể dục vây xem toàn bộ quá trình, sau khi trở về ký túc xá vẫn còn thảo luận: "Mình đã nhìn qua hết một lượt, không có ai xinh đẹp hơn Đồng Đồng!"
"Diệp Trừng đó giơ biểu ngữ cho khoa cô ta, ngày mai nhất định sẽ dùng sắc đẹp áp đảo."
"Cậu không biết trang điểm thì để Dung Dung trang điểm cho cậu, sẽ vô địch!"
Sơ Đồng theo bản năng phản bác: "Sao mình lại không biết trang điểm?"
"Vâng vâng vâng, cậu là nhất!" Đỗ Ưu Dung liếc mắt nói: "Thoa kem chống nắng và son môi trong hai phút, đây chính là phương pháp trang điểm của tiểu thư Sơ Đồng, ai nhìn cũng khó tránh cảm thán một tiếng trâu bò!"
"…"
Bị Đỗ Ưu Dung khinh bỉ kỹ thuật trang điểm, Sơ Đồng thật sự không thể phản bác, trình độ thành thạo đối với việc trang điểm của Đỗ Ưu Dung chính xác có thể trở thành một Beauty blogger.
Buổi sáng hôm diễn ra đại hội thể dục thể thao đó, dưới tay nghề khéo léo tuyệt vời của người đẹp Đỗ, Sơ Đồng trong tiếng thổi phồng của ba người ở ký túc xá một đường đi tới sân thể dục.
Giơ biểu ngữ phải mặc váy, cô mặc áo len và váy thể thao ngắn, tất và giày bóng chày cùng màu trắng đỏ với tóc đuôi ngựa buộc cao. Buổi sáng mùa thu có hơi lạnh, cho nên bên ngoài còn khoác thêm cái áo khoác tránh gió.
Cũng không biết là vì chuyện ăn dưa trước đó của học tỷ Y, học muội C và Lạc Chu làm độ nổi tiếng của cô tăng cao, hay là trang phục giơ biểu ngữ nổi bật, mà dọc theo đường đi Sơ Đồng hấp dẫn tỷ lệ quay đầu lại cực kỳ cao.
Đại hội thể dục thể thao chính thức khai mạc.
Các người đẹp giơ biểu ngữ trang điểm lộng lẫy, mặc váy có lớp voan người này so với người kia càng tinh tế xinh đẹp hơn, duy chỉ có trên người Sơ Đồng là váy ngắn thể thao đơn giản.
Để so sánh thì đúng là váy tiên nữ càng đoạt đi ánh mắt của người ta hơn nhưng váy ngắn thể thao càng hài hòa với đội ngũ hơn, nhìn tổng thể rất đồng bộ.
Hơn nữa để kết hợp với tóc đuôi ngựa của cô, cô giáo Đỗ trang điểm cho cô theo phong cách thiếu nữ tràn đầy sức sống, sinh động, đáng yêu, thanh xuân bất khả chiến bại.
Đại hội thể dục thể thao vốn là thời gian mọi người rảnh rỗi nhất, ngay sau khi đội ngũ đi diễu hành xong, diễn đàn lại có một bài đăng mới, trong đó phải kể tới số lượng bài đăng khen ngợi học muội C xinh đẹp là nhiều nhất.
Giơ biểu ngữ đúng là nở mày nở mặt, đúng là rạng rỡ, không hề lãng phí.
Chờ buổi khai mạc chính thức kết thúc, lúc đi từ sân thể dục đến khán đài, đầu gối Sơ Đồng như muốn đông cứng, thậm chí cô có cảm giác mỗi một lần mình gập đầu gối đều có thể nghe thấy tiếng vang "Rắc rắc" nhỏ.
May mắn thay hôm nay là một ngày nắng, bắt đầu từ chín giờ sáng, toàn bộ sân thể dục đã được bao phủ bởi ánh nắng, cái lạnh lúc sáng sớm hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi.
Mục thi đấu đầu tiên chính là chạy cự ly ngắn, trong nhóm nữ dự thi chạy 100m còn có Tân Oánh, Sơ Đồng chạy tới cỗ vũ Tân Oánh cố lên.
Trên đường đi, dây giày của Sơ Đồng bị bung ra, cô ngồi chồm hổm xuống buộc dây giày nhưng không nghĩ đến khi đứng dậy thì gặp được người quen.
Nam sinh trước mặt thoạt nhìn hết sức cao lớn, làn da lúa mạch tỏa ra sức sống mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp trai, đoan chính, kiểu tóc đầu đinh, mặc áo tay ngắn, bắp thịt lộ ra ngoài, trước ngực đeo mã số của vận động viên.
Ánh mắt cậu ta rất sáng nhìn cô gọi: "Sơ Đồng?"
"…"
Sơ Đồng nhìn gương mặt này, tỉ mỉ nhớ lại.
Nhớ không lầm, người này hình như là lớp phó thể dục ở lớp bên hồi cấp ba.
Giọng nói nam sinh có chút kích động: "Cậu nhớ mình là ai không? Mình là lớp phó thể dục ở lớp bên cạnh hồi cấp ba, mình tên là Lục Tỉnh."
…Quả nhiên là cậu ta.
Về phần tại sao cô có ấn tượng đối với cậu ta…
Lúc cấp ba ấy, Sơ Đồng với lớp bên cạnh chung một ban, lúc ấy khóa thể dục cũng chung một giáo viên, mỗi tuần hai tiết thể dục đều là hai lớp học chung.
Người lớp phó thể dục này có mấy người anh em, tất cả đều cao và khỏe như cậu ta, bởi vì không thích khổ người của nam sinh này, đám người đó bị Tân Oánh mỉa mai là đoàn thể tinh tinh khổng lồ, Sơ Đồng cảm thấy rất hợp hình tượng, cũng vô thức gọi theo ở trong lòng.
Sau đó không thể nhớ nổi là bắt đầu từ khi nào, mỗi lần chạm mặt với Sơ Đồng, nhóm anh em của lớp phó thể dục ở lớp bên cạnh cứ hướng về phía cô gào thét, nhốn nháo lên.
Lúc cấp ba, người theo đuổi Sơ Đồng, hướng về phía Sơ Đồng ồn ào lên rất nhiều.
Nhưng duy chỉ có nhóm người này là đặc biệt nhất… Mỗi lần vừa tới tiết thể dục, cô vừa đi ngang qua sân bóng rổ thì có một đám tinh tinh khổng lồ kề vai sát cánh "Gào thét" về phía cô, trường hợp này đặt trên người bất kì ai cũng sẽ khắc sâu ấn tượng.
Người trước mặt này, chính là thủ lĩnh của nhóm tinh tinh khổng lồ.
"Chào cậu." Sơ Đồng lễ phép gật đầu với anh nói: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Mặc dù đã tốt nghiệp nhiều tháng như vậy nhưng thật sự là Sơ Đồng vẫn rất tò mò, mỗi lần cậu ta dẫn theo một đám tinh tinh hướng về phía cô gào thét, rốt cuộc là vì cái gì?
Nhưng không đợi cô lên tiếng hỏi…
Nam sinh đã mở miệng trước: "Bạn học Sơ Đồng, bạn có bạn trai chưa?"
"…" Sơ Đồng mở to mắt: "Hả?"
"Nếu cậu không có, mình muốn nói với cậu chuyện này." Trên mặt kẻ thủ lĩnh nhóm tinh tinh nổi lên rặng mây hồng nói tiếp: "Cái đó… Mình thích cậu!"
"…"
A ――
Không trách được lúc ấy cứ gào thét với cô.
"Thật ra thì từ sau khi bắt đầu chia lớp lại ở cấp ba, lần đầu tiên gặp cậu mình đã thích cậu nhưng lúc ấy mình sợ hai chúng ta nói chuyện yêu đương sẽ làm trễ nải chuyện học tập của cậu, cho nên mới không dám thổ lộ với cậu."
"…?"
Vì sao lại nói sợ hai chúng ta nói chuyện yêu đương sẽ ảnh hưởng việc học tập của cô?
Anh trai anh tự tin đến vậy sao?
"Cảm ơn cậu thích mình nhưng hiện tại mình không có ý định nói chuyện yêu đương!" Lời này Sơ Đồng đã nói quá nhiều lần, nói tương đối có thứ tự: "Xin lỗi!"
Bình thường lúc này, đối phương sẽ có hơi lúng túng, rồi sau đó hai người phải nói lời từ biệt.
Ai ngờ, người này còn cười nói: "Không sao hết, mình vốn đã cảm thấy cậu sẽ không đồng ý!" Vẻ mặt cậu ta thành khẩn: "Nhưng cậu yên tâm, mình sẽ tiếp tục cố gắng theo đuổi."
"…" Tôi để tâm cái gì?
Không đợi Sơ Đồng nói nữa, Lục Tỉnh vừa cười vừa chạy đi xa, dưới ánh mặt trời nụ cười lộ ra vẻ ngớ ngẩn nói: "Còn phải thi đấu, mình đi trước!"
"…"
Sơ Đồng đứng ở tại chỗ một lúc lâu, mới tiếp tục đi về chỗ lúc nãy tìm Tân Oánh.
Sơ Đồng có cảm giác mình phải nói cho Tân Oánh biết chuyện mình gặp lại thủ lĩnh nhóm tinh tinh, nhất định là cậu ấy sẽ đặc biệt hứng thú.
~~~
Vào giờ phút này, nhà họ Lạc.
Lạc Chu mới vừa mở mắt ra, xem giờ là mười giờ ba mươi sáng, còn cảm thấy có chút ngạc nhiên… Từ trước tới nay trong tất cả các ngày Chủ nhật hôm nay tuyệt đối coi như là thời gian rời giường sớm nhất.
Mò tìm điện thoại, trả lời một vài tin nhắn, anh chuyển sang lướt xem vòng bạn bè của Sơ Đồng.
Sân thể dục, đội ngũ diễu hành, cô mặc váy giơ bảng hiệu khoa mình.
Đại hội thể dục thể thao.
WeChat cũng có tin nhắn của Uông Húc gửi tới.
Uông Húc: ‘Học trưởng, hôm nay em gái anh thật xinh đẹp, được diễn đàn khen ngợi rất nhiều ha ha ha ha.’
Uông Húc: ‘Một học đệ năm tư như em không muốn động lòng cũng không thể.’
Uông Húc: ‘[Diễn đàn đại học A] – [Hôm nay đăng vô số bài khen ngợi]’
Lạc Chu nhìn lướt qua rồi thoát ra ngoài.
Tâm tình lần này không khác mấy so với lần trước nhìn thấy cái bình chọn gì mà tiên nữ sinh viên năm nhất.
Tâm tình được phóng đại, cảm thấy hình của cô cứ như vậy công khai ra ngoài không tốt lắm.
Nhưng nếu có bài đăng khen người khác không khen Sơ Đồng, đó chính là bọn họ mù.
"…"
Tâm tình này, thật mẹ nó kỳ quái.
Lạc Chu xuống giường tắm rửa sạch sẽ, sấy khô tóc, thay quần áo sửa soạn một chút, đúng mười một giờ rưỡi.
Sau khi lái xe lên đường, gọi điện thoại cho Sơ Đồng.
Sau khi máy thông, giọng nói mềm mại của cô gái nhỏ ở đầu bên kia chủ động chào hỏi với anh: "Anh Lạc Chu."
"Lướt xem một vòng bạn bè của em, biết được hôm nay là ngày khai mạc đại hội thể dục thể thao."
"Ừ." Cô vẫn còn đang ở sân thể dục, giọng nói truyền đến cùng với tiếng cười: "Thi đấu buổi sáng mới vừa kết thúc, chuẩn bị giải tán."
"Sáng nay anh có chút việc đi ra ngoài, cỡ mười hai giờ sẽ đi ngang qua trường học của em." Lạc Chu mở mắt nói mò: "Dẫn em đi ăn cơm trưa!"
"A, một giờ chiều em phải về lại sân thể dục." Sơ Đồng nói: "Một giờ rưỡi có bạn cùng phòng của em thi đấu, em phải có mặt với cậu ấy, chắc là không kịp đi ra ngoài ăn."
Lạc Chu thờ ơ nói: "Vậy thì đến căn tin trường em ăn, không thì ăn ở tiệm ăn xung quanh, em chọn một."
"…"
Sơ Đồng im lặng mấy giây, dường như đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ.
Rồi sau đó một lát cô mới nói: "Vậy hay là ăn ở gần trường học đi, không nên đi căn tin, hôm nay sân thể dục mới vừa giải tán, tất cả mọi người đều đi đến căn tin." Dừng lại một chút, cô nói tiếp: "Em sợ anh bị vây xem."
….
Thời điểm đến cổng trường đại học A vừa đúng mười hai giờ.
Lạc Chu xuống xe khóa xe, cất bước đi đến cổng trường, ngoại trừ sinh viên ra ra vào vào, còn có thể nhìn thấy hai bóng dáng đứng bất động ở cửa.
Một nam một nữ.
Cô gái có bóng lưng nhỏ nhắn, tóc đuôi ngựa thắt bím thoạt nhìn rất xinh xắn, trên người mặc áo khoác rộng thùng thình, váy xếp ly kẻ sọc xanh đậm cao trên đầu gối 10 cm, lộ ra một đôi chân trắng trẻo, thon dài.
Nam, cường tráng như gấu.
Khoảng cách Lạc Chu với hai người ngày càng gần, càng có thể nghe rõ đối thoại của bọn họ.
Cô gái: "Bạn học Lục Tỉnh, buổi trưa mình có hẹn với anh trai trước rồi, cậu đi tìm bạn của cậu ăn cơm đi."
Gấu: "Mình chờ chung với cậu."
Cô gái: "Thật sự không cần."
Gấu: "Vậy sau khi anh trai của cậu tới, mình có thể cùng đi ăn với hai người không?"
Cô gái: "Cậu có thể tự hỏi anh mình thử."
Bước chân của Lạc Chu dừng ở sau lưng cô.
Nhìn kiểu tóc đuôi ngựa hiếm thấy trong ngày thường của Sơ Đồng, Lạc Chu khẽ cong cong môi hỏi: "Đây là ai, không giới thiệu một chút sao?"
Sơ Đồng lập tức quay đầu lại.
Trên mặt cô là vẻ kinh ngạc, trong đôi mắt như có cái gì đó sáng long lanh khiến hai mắt của cô giống như là đang phát sáng.
Không đợi Sơ Đồng giới thiệu, "Gấu" ở bên cạnh đã tự mình giới thiệu: "Em tên là Lục Tỉnh, là bạn học cấp ba của Sơ Đồng, bởi vì năm đó sợ làm trễ nãi việc học tập của cô ấy cho nên hiện tại mới chính thức tỏ tình." Trong mắt Lạc Chu đây là một con gấu đần độn, sau đó cậu ta dùng giọng điệu như viết giấy cam đoan nói: "Em sẽ cố gắng theo đuổi cô ấy, anh trai anh yên tâm!"
"…?" Lạc Chu nheo con mắt bên phải hỏi: "Cậu gọi ai là anh?"