Chương 4
Thời gian Lạc Chu tới đón Sơ Đồng đã quá lâu, sau khi báo cảnh sát thì gọi điện thoại cho tài xế, Sơ Đồng ở bên cạnh lắng nghe, anh chỉ nói đại khái, lượt bỏ rất nhiều đoạn chấn động lòng người.
Sau đó Lạc Chu đi tới trước mặt Sơ Đồng, khom lưng nhìn cô hỏi: "Đứng được không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh!" Sơ Đồng nhìn thấy anh, lập tức trào dâng ấm ức, cô trực tiếp đưa tay túm lấy anh kéo xuống, giống y như em bé gắt gao ôm chặt lấy anh liền bắt đầu khóc: "Hu hu hu hu! Anh ơi, em sợ muốn chết, em cứ tưởng là em sẽ chết!"
Trước đó Sơ Đồng chảy nước mắt là vì bị kích thích sinh lý nhưng còn bây giờ cô chảy nước mắt, đều là cảm xúc chân thật.
"…"
Lạc Chu dùng hai tay nâng cô lên, cô lại đổi tư thế, ôm chặt hông của anh.
Mối quan hệ trước đó của bọn họ chính là khá xa lạ "Theo đuôi" và "Bị theo đuôi", không có việc tiếp xúc cơ thể, càng đừng nhắc tới việc ôm nhau như vậy nhưng bây giờ là tình huống đặc thù, thật sự là cảm thấy không được tự nhiên.
Cô gái nhỏ khóc rất hăng, cứ nói mãi mấy câu nói đó. Lạc Chu thật sự không biết cách an ủi người khác, tới lui cũng chỉ có hai câu: "Đừng khóc!", "Không sao!"
Trên mặt Lạc Chu có một vết xây xát, không có rách da nhưng theo thời gian màu sắc càng ngày càng đậm, còn có dấu hiệu muốn sưng lên. Sơ Đồng ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, lập tức nhìn thấy vết thương kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ủ rũ hỏi: "Anh trai, mặt anh đau không?"
"Đau cái rắm, đây thì tính là gì, anh trai em từng trải qua sóng to gió lớn." Cậu thiếu niên đầy vẻ ghét bỏ liếc nhìn cô một cái nói: "Xem dáng vẻ thiếu kiến thức của em đi."
"…"
Bị ghét bỏ như vậy, Sơ Đồng vừa cảm động vừa cảm thấy câm nín.
Từ nhỏ đến lớn cô là một cô gái ngoan ngoãn, là học sinh ba giỏi, nào có cần loại kiến thức này.
Lúc cảnh sát đến, Sơ Đồng vừa mới ngừng khóc, bốn người kia mắng chửi không ngừng, cảnh tượng một lần nữa trở nên hỗn loạn.
Chờ hai người đi đến sở cảnh sát làm xong lời khai, trời cũng đã tối.
Từ sở cảnh sát đi ra phải đi thêm một đoạn mới tới chỗ đậu xe của tài xế, hai người đi song song với nhau, đột nhiên Sơ Đồng nghe thấy người bên cạnh nói: "Em không cảm thấy mình quên cái gì hả?"
Sơ Đồng sửng sốt hỏi: "Em quên cái gì?"
Lạc Chu nhìn cô một cái nói: "Cảm ơn anh."
"…"
Sơ Đồng bị nghẹt mũi, giọng ồm ồm nói: "Cảm ơn anh."
"Ừ." Lạc Chu đáp lại một tiếng, sau đó lại nói: "Trước lúc anh đến đón em, hình như nghe có người nói là không bao giờ... muốn nói chuyện với anh nữa mà."
"…"
Lúc đó Sơ Đồng lên xe đã oán trách với tài xế, tài xế đã làm việc ở nhà họ Sơ nhiều năm, cũng coi như là người nhìn Sơ Đồng lớn lên, vậy nên lúc Sơ Đồng khóc leo lên xe oán trách với ông là anh trai lạnh nhạt, vô tình, đồng thời cũng bày tỏ quyết tâm của bản thân là không bao giờ... để ý đến người anh trai này nữa.
Lúc này mới được mấy tiếng.
Lời thề cứ như vậy tan thành mây khói.
"Nhưng đó là bởi vì anh ghét em, anh chê em phiền, anh còn giễu cợt em là không có bạn." Cô hít mũi một cái nói: "Anh không biết đâu, lúc em vừa nhìn thấy anh, trong khoảnh khắc đó em còn tưởng rằng là anh chung một phe với nhóm người đó."
Lạc Chu: "…"
Mắt thấy sắc mặt anh chợt trở nên âm trầm, Sơ Đồng lập tức sửa lời: "Nhưng đó chỉ suy nghĩ trong chớp nhoáng, lúc ấy đầu óc em bị chập mạch mới nghĩ như vậy, anh trai anh đừng nóng giận."
Ánh mắt cô gái nhỏ hồng hồng giống như con thỏ con, cô vừa mới trải qua chuyện như vậy, Lạc Chu cũng chỉ đen mặt theo bản năng, chứ cũng không có ý định nói cô cái gì.
Anh gật đầu một cái nói: "Ừ."
Trước mặt họ chính là xe của nhà họ Sơ, tài xế mở cửa xe ra, chuẩn bị xuống xe đón bọn họ.
Đột nhiên Lạc Chu dừng bước lại.
"Cái đuôi nhỏ."
"…"
Sơ Đồng dừng bước lại theo anh, một lúc lâu mới có phản ứng hỏi: "Anh đang gọi em?"
Lạc Chu nhíu mày nói: "Nếu không thì ai?"
Sơ Đồng cảm thấy nghe không hay lắm nhưng tổng quan mà nói thì so với mấy ngày nay, anh không gọi cô gì cả thì tốt hơn nhiều, có tên để gọi, đã chứng minh quan hệ tiến thêm một bậc.
"À!" Cô đáp: "Anh kêu em làm gì?"
"Buổi trưa anh không nên nói em."
"…"
Thiếu niên rũ mắt nhìn cô, cong môi nói: "Em có muốn có mối quan hệ tốt đẹp với anh không?"
~~~~
Nằm mơ thật sự là một chuyện mệt chết đi được.
Sơ Đồng nằm mộng cả đêm, thời điểm mở mắt ra, trong đầu phảng phất như vẫn vang vọng âm thanh trong mơ kia "Cái đuôi nhỏ".
May nhờ hôm qua đã mua xong hết đồ đạc, hôm nay không có việc gì làm, Sơ Đồng ngủ suốt một buổi chiều, mới tỉnh táo tinh thần.
Tỉnh lại cô xem qua điện thoại một chút, trong nhóm chat gia đình có khá nhiều tin nhắn.
Nhớ thương Đồng Đồng: ‘@Đồng báo cáo xem, đồ đạc mua xong chưa?’
Nhớ con gái ngày thứ ba: ‘Aiz, trước kia làm gì có chuyện phải chờ đợi tin nhắn như thế này, đi học xa như vậy thì không có phương tiện rồi, rơi lệ.’
Tiểu Ngoan đáng thương: ‘Hình ảnh mèo của em, hôm nay cứ nằm ở trên giường em không chịu rời đi.’
Nuôi lớn em gái như bát nước đổ đi: ‘Mẹ nói em đến nhà cô chú Lạc, có gặp Lạc Chu không?’
Thấy tin nhắn sau cùng, Sơ Đồng khó tránh lại nghĩ tới anh hai, anh ba và Lạc Chu cũng coi như là anh em.
Năm đó, bọn buôn người dùng tiếng mấy con vật nhỏ thu hút chú ý của mấy cô gái trẻ tuổi, thủ đoạn hết sức tinh vi, nắm bắt được nhược điểm lòng người lương thiện. Sau đó chuyện này còn được đưa lên báo, không riêng gì ở thành phố S, mà tin tức còn lan sang khắp các nơi trên cả nước, chỉ vì muốn để cho nhiều người có thể chú ý và cảnh giác hơn.
Sau khi trải qua chuyện kia, rốt cuộc Sơ Đồng đã trở thành "Người theo đuôi" nổi tiếng được nhà nước đóng dấu công nhận, cũng chính sau sự kiện đó, quan hệ giữa Lạc Chu với hai anh của cô cũng tốt lên.
Mới bắt đầu, giữa ba bé trai có chung đề tài là trò chơi, bọn họ đều là người xuất sắc, khi cùng nhau chơi game thì tỷ lệ thắng bằng với tỷ lệ chơi.
Ý nghĩ của anh hai và anh ba cô rất đơn giản, có thể hoàn thành xuất sắc trò chơi, chúng ta chính là anh em tốt Kaihei (*); nhưng đã cứu em gái của tôi, chúng ta chính là anh em sống chết.
(*) Kaihei là một thuật ngữ trò chơi, dùng để chỉ giao tiếp bằng giọng nói hoặc mặt đối mặt khi chơi trò chơi.
Kaihei là một thuật ngữ mới nổi phổ biến trong các trò chơi chiến đấu khác nhau (chẳng hạn như 3C , True Three , DotA , League of Legends , Glory of the King, v.v.). Đề cập đến một nhóm người trong cùng một trò chơi, tạo thành một nhóm để chơi trò chơi khi thuận tiện để giao tiếp (chẳng hạn như giao tiếp trực tiếp trong cùng một quán cà phê Internet hoặc giao tiếp thời gian thực thông qua các công cụ trò chuyện để trao đổi thông tin trong trò chơi mặc dù họ không cùng nhau). Mặc dù "open black" là viết tắt của "open black shop". Tuy nhiên, ngoài ý nghĩa này trong trò chơi, nó còn có một số ý nghĩa trong các lĩnh vực khác.
Sơ Đồng trả lời từng người một, thời điểm nhìn đến vấn đề cuối cùng của anh ba, do dự một chút, chỉ trả lời ngắn gọn ba chữ.
Đồng: ‘Đã gặp được.’
Nuôi lớn em gái như bát nước đổ đi: ‘Cậu ấy thế nào?’
Còn có thể thế nào.
Cảnh trùng phùng ấm áp mà cô tưởng tượng lại biến thành kịch bản trở mặt, chỉ mấy tiếng gặp mặt ngắn ngủi, lại khiến cô câm nín vô số lần.
Sơ Đồng nghiêm túc gõ xuống một hàng chữ.
Tong: ‘Vẫn giống như trước đây, là người đáng ghét.’
Không nghĩ tới cô vừa nói ra lời này, anh ba cô liền cười không ngừng.
Nuôi lớn em gái như bát nước đổ đi: ‘Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!’
Nuôi lớn em gái như bát nước đổ đi: ‘Đồng Đồng, trưởng thành rồi mới biết xấu hổ? Giờ mới biết cái gì là đáng ghét, nếu Lạc Chu là người đáng ghét, vậy sao khi còn bé, em có thể ngày ngày kề cận người ta, chỉ hận không thể trở thành mặt dây chuyền trên chân (*) của Lạc Chu.’
(*) Mặt dây chuyền ở chân là một phần mở rộng của thuật ngữ "ôm đùi" đề cập đến những người muốn ôm đùi.
Sơ Đồng: "…"
Nhớ thương Đồng Đồng: ‘Ha ha ha, mẹ cũng nhớ, năm đó con đúng thật là chỉ hận không thể dính ở trên người anh Lạc Chu của con.’
Sơ Đồng: "…"
Cảm giác lịch sử đen tối của mình bị mọi người ghi nhớ trong lòng, thật đúng là khiến cho người ta uất ức.
Sáng sớm hôm sau, là thứ Hai ngày một tháng chín, là ngày báo cáo của đại học A.
Trước đó một ngày Sơ Đồng và Tân Oánh đã hẹn trước với taxi ở khách sạn, đúng tám giờ rưỡi sáng đến cửa trường đại học. Mới vừa xuống xe, đã nhìn thấy một nhóm học đàn anh đàn chị làm tình nguyện viên đứng chào đón tân sinh viên.
Học muội năm nhất chính là người được hoan nghênh nhất, càng đừng nói đến học muội có dáng dấp xinh đẹp, hai người cũng không cần tự xách hành lý của mình, vài học trưởng, học tỷ vừa nói vừa cười giúp các cô xách đến thang máy của ký túc xá.
Bởi vì không chung ngành, nên các lớp học báo cáo cũng khác nhau, chỗ ở ký túc xá cũng cách hai tầng lầu, vậy nên kể từ giờ về sau Sơ Đồng và Tân Oánh đều phải chia ra hành động, hai người tạm biệt ở thang máy, nhân tiện hẹn đi ăn cơm tối.
Trong ký túc xá bốn người một phòng, ba người bạn cùng phòng đến sớm hơn so với Sơ Đồng, các cô cực kỳ nhiệt tình hoan nghênh cô vào phòng, Sơ Đồng phát hiện các cô đều đã sớm cất xong hành lý, chừa lại cho cô một chỗ sát bên cửa sổ.
Trong số bạn cùng phòng có hai người là người địa phương ở thành phố C, một người đến từ một thành thị nhỏ ở vùng lân cận thành phố S, cũng coi như là ở chung một chỗ với Sơ Đồng.
Sau giây phút tự giới thiệu ngắn ngủi, Sơ Đồng cảm thấy có chút kinh ngạc hỏi: "Mình cứ nghĩ là mình đã đến sớm lắm rồi, các cậu đến từ mấy giờ thế, sao thu dọn nhanh vậy."
Trả lời cô là cô bạn ở tầng trên cô, nữ sinh này nằm ở mép giường nhìn cô, một đầu tóc dài rũ xuống, giống như là tảo biển.
"Người đẹp nhỏ, bởi vì tụi mình đã tới từ ba ngày trước rồi."
"Đúng đó!" Một người khác nói tiếp: "Không phải tên của cậu có dán trên cửa ký túc xá sao, tụi mình xem tên, cứ đoán mãi không biết là một em gái thế nào đây?"
"Tất cả bọn mình đều nhất trí cho là, nhìn tên đã biết nhất định là một người đẹp và cuối cùng bọn mình đều đã đoán đúng."
Ở cấp ba, Sơ Đồng không ở lại trường, một mặt vì điều kiện không bằng ở nhà, mặt khác là dư dả thời gian và cũng không có điều kiện học ngoại trú, nên không cần thiết phải ở lại trường.
Nhưng Tân Oánh thì đã trải qua chuyện này, hơn nữa còn từng gặp qua rất nhiều bạn cùng phòng không hợp ý, cuối cùng ầm ĩ đến chỗ giáo viên, mãi cho đến khi đổi phòng mới thôi.
Sơ Đồng đã chuẩn bị xong tư tưởng đối mặt, các nhóm trên các trang web cũng có đề cập tới chuyện nữ sinh viên đại học, mâu thuẫn ở ký túc xá, cô đã chuẩn bị kỹ càng nhưng không biết có phải vì cô có vận may tốt hay không, mà ba người bạn cùng phòng đều là người đáng yêu như thế.
Đều cùng khoa máy tính, Sơ Đồng và Đại Ba Lãng (*) ở tầng trên là cùng chuyên ngành, hai người khác cùng chuyên ngành. Hai hai thành đôi, đi phòng học làm xong báo cáo, điền biểu mẫu làm thêm giờ, tạo nhóm chat chờ một loạt chuyện xong xuôi, đã hơn mười một giờ, bốn người cùng nhau đi ăn trưa, lúc trở về ký túc xá thì cùng nhau giúp Sơ Đồng thu dọn hành lý.
(*) Có nghĩa mái tóc dài gợn sóng, vì Sơ Đồng chưa biết tên nên sẽ đặt biệt danh theo ấn tượng đầu tiên. Sau này khi biết tên sẽ không dùng đến tên này nữa.
Thu dọn xong thì ngồi ở trên giường của mình nói chuyện phiếm, bốn người dựa theo số tuổi mà xếp thứ tự, đều cùng một tuổi nhưng sinh nhật Sơ Đồng vào tháng mười hai, cô là nhỏ nhất.
Trò chuyện một chút, em gái tóc ngắn đứng hàng thứ hai đột nhiên thở dài một hơi nói: "Thật ra thì tối hôm qua mình ngủ không ngon, tới đại học A đi học thật sự là quá mức hưng phấn."
"Ừ!"
"Ba năm cấp ba của mình thật sự là liều mạng đọc sách, thi tốt nghiệp trung học thi vừa đúng 700 điểm, khoảnh khắc nhận được thư thông báo trúng tuyển, tất cả họ hàng mười dặm tám thôn đều tới chúc mừng mình, ôi ôi ôi, mình còn nhớ tâm tình khi đó vui đến phát khóc!"
Cô ấy hưng phấn kể xong, đẩy cái kính gọng tròn mang tính biểu tượng của mình, ngược lại quay sang hỏi mọi người: "Ờ mà, đúng rồi các chị em, các cậu thi đại học bao nhiêu điểm, chia vui một chút đi."
Sơ Đồng bị hỏi khó, nên không lên tiếng nói chuyện, Đại Ba Lãng ở tầng trên mở miệng trước: "Bảo bối, cậu còn phải thi đại học sao?"
"…" Em gái đeo cặp mắt kính gọng tròn mở to mắt hỏi: "Có ý gì?"
Cô ấy nhìn Sơ Đồng ở tầng dưới một chút, rồi lại nhìn tầng trên của Sơ Đồng một chút, sau khi lướt ánh mắt qua xác nhận họ đều là học thần giống nhau.
Rồi sau đó chấp nhận sự thật nói: "Các chị em, tụi mình đều không thi đại học, là tuyển thẳng."
"…"
Tiếp đó ba người cùng nhau tiến hành phục vụ vuốt lông bù đắp sự thương tâm của gọng kính tròn, họ bày tỏ không được tham gia kì thi đại học chính là cuộc sống không hoàn chỉnh, các cô đều thật lòng hâm mộ cô ấy, lúc này gọng kính tròn mới lần nữa lấy lại sự vui vẻ.
Nếu đã trở thành bạn cùng phòng thì phải sớm chiều chung đụng, nhất định phải thêm WeChat, mấy người quét WeChat lẫn nhau, rồi tạo nhóm chat bốn người, tạm đặt tên nhóm là "Một tiên nữ và ba con heo con".
Tên nhóm này toàn bộ phiếu đều nhất trí thông qua mà không gặp bất kỳ vấn đề gì, vì dù sao thì ai cũng tự cho mình là tiên nữ.
Đang lúc mọi người nói chuyện đến phấn khởi, Sơ Đồng phát hiện danh sách người liên lạc mới của mình có một "1" màu đỏ.
Cô không nghĩ nhiều, từ sáng tới trưa đã thêm WeChat hơn mười mấy người bạn, có thể là bạn học mới thêm bạn với cô từ trong nhóm lớp.
Mãi cho đến khi Sơ Đồng mở tin nhắn chờ kia ra, cô mới phát hiện không phải là bạn học gì hết.
Trên chỗ thông tin chỉ có hai chữ và một dấu chấm câu.
"Lạc Chu."
"…"
Không thể nói rõ là tâm tình gì.
Hình như so với cảm giác giận anh khi trước thì giờ đây nhìn thấy cái tin nhắn này tâm tình cô tốt hơn chút.
Sơ Đồng cắn cắn môi, xem qua ảnh đại diện và một số thông tin khác của anh.
Hình đại diện một màu xanh xám rất tối rất tối, phóng to ra mới có thể nhìn thấy hình ảnh bầu trời sao vô cùng mờ.
Nick name: Không rảnh tán gẫu.
Chỗ chữ ký: Tán gẫu cho vào danh sách đen.
Sơ Đồng: "…" Phong cách này thật sự rất Lạc Chu.
ID WeChat của Sơ Đồng và số điện thoại giống nhau, ngày đó Lạc Chu kêu cô lưu số điện thoại, cô lấy điện thoại Lạc Chu gọi cho mình, cho nên anh có thể tìm ra cũng không lạ gì.
WeChat của Lạc Chu.
Nói cách khác là WeChat của đối tượng yêu thầm.
Mặc dù là cô đang tức giận với anh, ngày đó cũng từ chối lời đề nghị đưa cô đến trường của anh nhưng tức giận thì vẫn lúc có thể hết giận, cơn tức kéo dài đến hôm nay, tựa hồ đã không duy trì được nữa, cơn giận không đủ để cô từ chối thêm WeChat với anh.
Nói không chừng là anh đã biết nguyên nhân mà cô tức giận, nên mới chủ động nhắn tin giải thích.
Vẫn giống như trước đây, từ khi còn bé anh đã đáng ghét như vậy, không phải là cuối cùng anh cũng phải nhận sai với mình sao?
Nghĩ như vậy, Sơ Đồng chọn "Thông qua khảo nghiệm".
Cách năm giây, bên kia nhanh chóng gửi tới một tin nhắn.
Không rảnh tán gẫu: ‘.’
Một dấu chấm.
Đây đúng là màn mở màn rất Lạc Chu.
Để đáp lễ, Sơ Đồng gửi đến một dấu hỏi.
Tong: ‘?’
Không rảnh tán gẫu: ‘Sơ Đồng?’
Tong: ‘Là em.’
Tong: ‘Anh Lạc Chu, thêm WeChat em có chuyện gì không?’
Không rảnh tán gẫu: ‘Không có gì.’
"…"
Vậy anh thêm WeChat làm gì? Tán gẫu sao???
Sơ Đồng dùng hết sức lực toàn thân, mới có thể khắc chế suy nghĩ hủy kết bạn của mình.
Cô không trả lời lại, trực tiếp đặt điện thoại xuống cái gối đầu ở bên cạnh.
Thấy có hơi khát nước, Sơ Đồng đứng dậy ra cửa, ở lầu dưới ký túc xá có máy bán nước tự động, thời điểm cô về lại giường ngồi xuống thì vừa vặn điện thoại di động rung lên hai cái.
Không rảnh tán gẫu: ‘Ờ!’
Không rảnh tán gẫu: ‘Làm lành.’
Sơ Đồng: "…"