Bị Bắt “khoe Tình Cảm” Với Kẻ Thù Trên Show Thiếu Nhi FULL


Bữa sáng kiểu Tây làm khá đơn giản, lẽ ra không cần quá nhiều người chen chúc trong bếp, hôm nay lại có chút khác biệt.
Bốn đứa trẻ xếp hàng quanh bàn ăn nhìn Giản Nhiên nhào bột, Ngu Bạch Đường nhìn cách hắn làm việc chuyên nghiệp và thuần thục, không khỏi ngạc nhiên, "Anh biết làm à?"
"Ừm hứm, bây giờ anh không còn là anh của ngày xưa nữa," Giản Nhiên nhướng mày, nhìn thấy Triệu Nguyệt đang thắt tạp dề cho Chu Mục, cố ý làm ra vẻ khổ sở, "Này, Ngu Bạch Đường, em không thấy chúng ta thiếu thứ gì à?"
Ngu Bạch Đường thuận miệng hỏi, "Thiếu gì?"
"Tạp dề đó, em nhìn bên kia có một cái màu xanh lá cây đậm, một cái màu xanh lá cây nhạt, hai đứa mình đeo vừa đẹp."
"Nhưng người cần làm món tráng miệng là anh chứ không phải em."
Bị bẽ mặt một cách bất ngờ, Giản Nhiên co được duỗi được, thả lỏng tự nhiên, lập tức đổi ý nói, "Vậy em có thể giúp anh khuấy nhân bên trong được không?"
Ngu Bạch Đường nhịn cười, "Ừ, đương nhiên rồi."
Giản Nhiên vui vẻ lấy một chiếc có in hình chú mèo, "Anh giúp em thắt."
Dây màu be từ từ siết chặt ở sau lưng, phần cuối được thắt thành một chiếc nơ xinh đẹp, đường cong cơ thể uyển chuyển và gợi cảm dưới áo sơ mi hiện ra rõ ràng hơn.
[Sếp Tiểu Giản: Phải mặc đồ đôi với vợ, phải mặc đồ đôi với vợ! (^-^)V]
[Trời ơi, sao có người thắt tạp dề lại ôm người khác vào lòng mà thắt nhỉ!]
[Biểu cảm hiện tại của chị Triệu chính là biểu cảm của mấy đứa ship CP như tôi ==+]
[Ha ha ha vợ chồng già vs thanh niên đang yêu cuồng nhiệt [cool]]
[Mọi người thường nói giai đoạn say đắm chỉ kéo dài từ ba đến sáu tháng, nhưng họ đã ở bên nhau khá lâu rồi, vậy mà cảm giác như ngày nào cũng như ngày đầu mới yêu, ngay cả khi cãi nhau thì cũng ngọt ngào.

Là một người độc thân, tôi có thể nhìn thấy sự mê đắm của sếp Tiểu Giản dành cho Đường Đường qua ánh mắt của anh ấy.]
[Đúng vậy, bởi vì theo một nghĩa nào đó, sếp Tiểu Giản chính là fan cuồng của Đường Đường, sức chiến đấu tương đương với nửa quả tên lửa, vì anh ấy không chỉ giỏi ăn nói mà còn có "sức mạnh tiền bạc" (theo nguyên văn của nhóm anti-fan)]
Nhào bột cho đến khi mịn, chia thành mười hai phần, mỗi phần cắt hai miếng bột bằng móng tay làm tai, sau đó cho vào lò nướng.
Song Song nằm ườn ra trước lò nướng, mắt không chớp lấy một giây nhìn vào những viên bánh mochi bên trong, háo hức chia sẻ với các bạn phát hiện mới, "Nhìn kìa, những chú gấu bên trong đều phồng lên rồi!"
Hai cái đầu nhỏ khác đến tham gia hàng ngũ quan sát, "Thật hả, có thể ăn được chưa?"
"Em nghĩ nên vẽ thêm mắt, mũi, miệng mới đúng, giống như trong ảnh."
Ngu Bạch Đường đang đánh kem tươi, con mèo thèm ăn Thành Tuyên quỳ trên ghế, ngón trỏ chấm một ít cho vào miệng, liếm sạch một cách chậm rãi.
Ngu Bạch Đường hỏi nhóc: "Có ngon không? Ngọt không?"
Thành Tuyên mím môi, mắt cong thành hình lưỡi liềm, "Ngon lắm ạ!"
Tạo một lỗ ở đáy bánh bao mochi đã ra lò và để nguội, bơm kem tươi và sôcôla chip vào, chỉ còn lại mắt và miệng của chú gấu chưa vẽ.
"Các em có muốn thử tự tay làm không, rất đơn giản." Ngu Bạch Đường nhận ra sự háo hức trong ánh mắt của các em nhỏ, trước tiên cậu đã giúp dán sô cô la trắng đông đặc, sau đó nắm tay Minh Hi dùng túi bắt bông đầy sô cô la nóng vẽ ra những chiếc miệng cong cong và hai đôi mắt lấp lánh.
Nửa buổi sáng trôi qua, Vạn Tương thậm chí không cần hướng dẫn tỉ mỉ, họ đã tự mình tạo ra vô số điểm nhấn và chủ đề.
Mười giờ, mọi người chuẩn bị lái xe đến khu trượt tuyết trên núi tuyết gần nhất, nơi có đường trượt tương đối bằng phẳng, địa hình rộng rãi, thích hợp hơn cho người mới tập luyện.
Ngu Bạch Đường không bao giờ ngờ rằng kỹ năng thắt tóc mà cậu học cách đây không lâu sẽ được áp dụng lên chính mình.


Cậu có thể nhận ra Giản Nhiên yêu thích kiểu tóc xoăn đuôi người cá này, không cần cậu mở lời, hắn đã chủ động giúp đỡ, thậm chí còn nhiệt tình đề nghị:
"Ngu Bạch Đường, vài ngày nữa anh sẽ cùng em vào đoàn phim, làm trợ lý cho em, không phải em ghét phiền phức sao, như vậy anh có thể giúp em gội đầu và chải tóc mỗi ngày rồi."
Ngu Bạch Đường nheo mắt cười nhẹ, nhìn qua gương vào chàng trai đang luồn tay vào tóc, cổ tay đeo dây buộc tóc, "Mướn một vị tổng giám đốc một ngày cần bao nhiêu tiền vậy, nhiều quá em có thể không trả nổi."
Giản Nhiên lập tức nói, "Anh không cần tiền!"
"Phụt," Kiều Thư Vân ở bên cạnh nghe thấy, vô tình bật cười, Giản Nhiên thay đổi sắc mặt, hung dữ trừng mắt nhìn anh.
Ngu Bạch Đường cũng cười theo, mắt cong cong, có nét quyến rũ riêng.
Cậu kéo dài âm "Ồ", "Vậy ai là người tức giận vì ảnh của mình chỉ đáng giá hai xu rưỡi?"
"Em nhớ à?" Lúc đó Ngu Bạch Đường hẳn rất ghét hắn nhỉ, Giản Nhiên còn tưởng những ký ức đó chỉ là một phía, có lẽ Ngu Bạch Đường đã sớm lãng quên chúng trong sâu thẳm tâm trí, vứt vào thùng rác.
Ngu Bạch Đường khẽ cười, "Bộ nhớ của em tốt lắm, những chuyện rất lâu trước đây cũng sẽ có một số ấn tượng trong đầu."
Ghét là mặt đối lập của yêu, nhưng cảm xúc thể hiện lại nồng nàn như nhau, cũng có thể để lại dấu ấn trong lòng người.

Có lẽ là vì ngày hôm đó Giản Nhiên hiếm khi gặp thất bại, vẻ mặt ngạc nhiên và tức giận quá buồn cười, nên tự nhiên được Ngu Bạch Đường ghi nhớ trong lòng.
Hả?
Nụ cười của Giản Nhiên vụt tắt, vậy chẳng phải là chuyện hắn bắt nạt Ngu Bạch Đường hồi cấp ba cũng được đối phương nhớ rõ mồn mọt sao...
Hắn sai rồi, hắn thực sự sai rồi, thời trẻ nông nổi không hiểu chuyện, suốt ngày dùng cách gây chuyện để thu hút sự chú ý của Ngu Bạch Đường, lúc đầu khí thế hừng hực bao nhiêu, bây giờ cái hố đào càng sâu bấy nhiêu.
Giản Nhiên dừng động tác, nhanh chóng lấy lại tinh thần tự nhủ: Không sao không sao, không phải còn có câu nói công lao lớn hơn lỗi lầm, công tội bù trừ cho nhau sao, chỉ cần tạo ra nhiều kỷ niệm đẹp hơn, có thể che đậy được đoạn lịch sử đen tối đó rồi chứ? (ToT)
"Ngu Bạch Đường, để anh thoa kem chống nắng cho em nhé, Minh Hi cũng qua đây cùng thoa."
Giản Minh Hi ngồi trên ghế, hai chân lơ lửng, lắc lư chậm rãi, "Chú ơi, núi tuyết lạnh thế, lại không phải mùa hè, sao phải thoa kem chống nắng ạ?"
"Vì sẽ bị cháy nắng," Giản Nhiên nhẹ nhàng thoa kem màu trắng, đầu ngón tay không thể tránh khỏi chạm vào má Ngu Bạch Đường, cảm giác mịn màng, tinh tế, như viên ngọc bích chất lượng tuyệt hảo, chạm tay vào là ấm áp.
Đến nỗi khi nghe Minh Hi thúc giục, Giản Nhiên mới nhớ ra mình vẫn chưa trả lời xong câu hỏi, "Năm chú lớp sáu đi trượt tuyết với ông nội con, về nhà mặt bị cháy đen thui như mông khỉ, bà nội vặn tai ông nội mắng té tát, trách ông không biết chăm sóc."
"Thật ạ?" Minh Hi nghĩ đến bà nội hiền từ, ông nội hay bế cao mình, miệng há thành hình chữ "o" nhỏ.
"Tất nhiên rồi, không tin hỏi chú Hạ của con xem, chú dưỡng nửa năm mới trắng lại, đi học lúc nào cũng đeo khẩu trang."
[Ừm ừm ừm? Đây là điều có thể nói sao? [Chó con lén lút]]
[Khà khà, vậy là truyền thống nhà họ Giản sợ vợ ư? [Chắp tay]]
[Sếp Tiểu Giản nghỉ việc đi làm thêm, Giản Từ nghe xong chắc muốn đánh người hahahaha--]
Giản Nhiên không quên mục đích ban đầu, đưa câu chuyện lan man trở lại, "Ngu Bạch Đường, cho anh vào đoàn phim nhé, được không được không?"
Ngu Bạch Đường không nói được cũng không nói không được, chỉ nói, "Tiểu Thất biết anh cướp mất việc của con bé, sẽ khóc mất."
Giản Nhiên thấy khó hiểu, "Không phải làm việc mà lương vẫn trả đầy đủ, sao lại khóc?"
[Đúng vậy...!Mù rồi, bạn đã phát hiện ra điểm nhấn!]
[Đây chẳng phải là cuộc sống lý tưởng của tôi sao hu hu hu.]
[Nhưng mọi người nghĩ xem, nếu vất vả lắm mới xin được công việc trợ lý cho Đường Đường, có người nói cướp cơm ăn, điều kiện là lương vẫn trả đầy đủ, còn bù tiền cho bạn nữa, bạn có đồng ý không?]
[...!Tôi không đồng ý!! Buông tôi ra tôi muốn đi làm với Đường Đường!]

Trong thời gian tiếp theo, Thẩm Mính và Chu Mục cũng chia sẻ những kỷ niệm hài hước khi đi trượt tuyết, chiếc xe buýt chở họ đến núi tuyết trong tiếng cười rộn ràng.
Bọn họ lên núi bằng cáp treo, huấn luyện viên do chương trình thuê đã đợi sẵn ở khu tập luyện từ sáng sớm, thấy họ đến chào hỏi nồng nhiệt, tự giới thiệu mình tên là Laurence, tốt nghiệp chuyên ngành Quản lý Thể thao tại Học viện Saint Manvita, từng đoạt á quân trong cuộc thi trượt tuyết của tổ chức quốc tế.
Laurence bắt đầu giảng từ cách đeo ván trượt tuyết, tư thế đúng khi trượt, đến cách sửa sai khi mất cân bằng.

Nhưng nghe một lúc, Giản Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Người đàn ông này dường như bỏ qua một số chi tiết quan trọng, rõ ràng là một huấn luyện viên rất thiếu trách nhiệm.
Đồng thời, trong phần bình luận cũng có người phát hiện ra điều bất thường, [Ơ, điểm lực không đúng lắm, nên dùng vai chứ không phải bộ phận khác [gãi đầu]]
[Cái gì nữa đây, tất cả mọi người trong phần bình luận đều là nhà vô địch trượt tuyết, người chơi chuyên nghiệp cũng không chuyên nghiệp bằng mấy người [ngón cái]]
[Người phía trước nói gì kỳ vậy, ba tôi là huấn luyện viên trượt tuyết, tôi biết trượt tuyết từ khi biết đi rồi [trắng mắt]]
Giản Nhiên liếc nhìn đồng đội không hề hay biết gì, trong mắt những đứa trẻ lộ vẻ ngưỡng mộ, cuối cùng dừng lại ở gương mặt nghiêm túc của Ngu Bạch Đường.

Lông mày hắn nhíu chặt, tạo thành vẻ lạnh lùng.
Mặc dù khi thực sự trượt tuyết, Giản Nhiên nhất định sẽ dạy lại từng chi tiết để đảm bảo không có sự cố, nhưng nếu lỡ đâu thì sao?
Cả hai đều là người hắn yêu thương, bên cạnh là bạn bè hắn gặp trong chuyến đi này.

Dù chỉ ngã một lần, lăn vài vòng trên tuyết, trái tim hắn cũng sẽ không khỏi lo lắng.
Vì vậy, khi Laurence lại một lần nữa tự mình làm mẫu, Giản Nhiên lên tiếng nghi ngờ, "Không đúng đâu huấn luyện viên, khi phát hiện trọng tâm bị lệch và sắp ngã lúc trượt với tốc độ cao, việc gập gối và cúi người không có tác dụng, toàn thân nên nghiêng mạnh về phía trước."
"Như thế này." Hắn kiên nhẫn biểu diễn một lần góc nghiêng, tiếp tục sửa lỗi, "Và 'học cách ngã' là một bài học bắt buộc với mọi người mới học trượt tuyết, mục đích là giảm thiểu chấn thương, không thể bỏ qua được."
Laurence mỉm cười, "Cậu đây cứ yên tâm, tôi có mười năm kinh nghiệm trượt tuyết phong phú, giấy chứng nhận từ cơ quan có thẩm quyền, phương pháp giảng dạy của tôi hoàn toàn không có vấn đề gì."
"Thật sao?" Giản Nhiên cũng khẽ mỉm cười, "Vậy thì anh chắc chắn không ngại nếu một người ngoài cuộc như tôi thách đấu một trận chứ?"
"Nếu anh thắng, tôi sẽ cúi đầu xin lỗi và bồi thường tổn thất danh dự.

Nhưng nếu anh thua, ngoài việc xin lỗi, anh còn phải nộp đơn từ chức với sếp của mình, hứa rằng sẽ không bao giờ bước chân vào ngành này nữa."
Laurence bị những lời khiêu khích liên tiếp làm tức giận, môi mím lại, "Rất sẵn lòng."
Trong khoảnh khắc, Ngu Bạch Đường cảm thấy Giản Nhiên của tuổi mười bảy mười tám đầy kiêu ngạo đã trở lại - người không phục ai, thà thực chiến còn hơn là lời nói suông.
Hoặc có lẽ tính cách đối phương vốn như vậy, chỉ là dần dần bộc lộ sự dịu dàng trước mặt cậu.
Trong lúc suy nghĩ lan man, hai người họ đã đến đường đua dài và khó nhất của khu trượt tuyết, thống nhất sẽ trượt từ điểm xuất phát đến nơi có cắm lá cờ xanh đậm, ai vượt qua cờ trước sẽ thắng.
Khung cảnh nghiêm túc này thu hút không ít du khách dừng lại theo dõi, hai bên đường trượt dùng nhiều ngôn ngữ khác nhau hô to cổ vũ.
Vạn Tương bị sự thay đổi bất ngờ làm đau đầu muốn vỡ tung, muốn gọi hai tiếng "ông trời" để Giản Nhiên dừng lại, lòng đầy mâu thuẫn.

Một mặt anh ta tin tưởng rằng khách mời không vô cớ gây khó dễ, chắc chắn có gì đó sai sót, mặt khác lại không hiểu nổi tại sao nhóm lại kiểm tra kỹ chứng chỉ của Laurence mà vẫn có vấn đề.
Trong lúc suy nghĩ miên man, cuộc đua bắt đầu.
Khi Vạn Tương vẫy cờ đỏ, Giản Nhiên là người lao đi đầu tiên, máy quay chỉ bắt được một chút bóng mờ cùng những bông tuyết bắn lên.
Laurence khinh bỉ cười, "Stupid."
Trượt tuyết là thử thách sự kiên nhẫn, đường trượt dài như thế này, nếu bắt đầu quá nhanh, sau này chắc chắn sẽ bị vượt qua vì kiệt sức.
[Ôi trời, các bạn có thấy không, miệng gã kia chửi người ta đấy, nói là 'Ngốc'!]
[Lần đầu tiên thấy trên chương trình tạp kỹ gặp người quái đản thế này, không chịu giả vờ chút nào à? Muốn nổi tiếng đến thế thì để tôi giúp một tay [mỉm cười]]
[Chắc không nghĩ ai đó sẽ phát hiện ra hắn ta gian lận, chỉ cần nhìn cách đeo ván trượt là thấy, lệch nửa bàn chân, hoàn toàn có thể giải thích là vô ý]
[Ahhhh, cố lên sếp Tiểu Giản, đừng để tên khốn này đắc ý quá lâu! Bất cứ kẻ vô trách nhiệm nào cũng nên bị đuổi khỏi ngành!]
Như thể chỉ trong nháy mắt, trong tầm nhìn của Ngu Bạch Đường chỉ còn lại một chấm đen, buộc phải tụ tập cùng những người khác xung quanh đạo diễn để theo dõi diễn biến cuộc đua qua hình ảnh truyền về từ máy bay không người lái.
Giản Nhiên lao nhanh, đến chỗ cua cũng không giảm tốc độ, khi phát hiện trọng tâm lệch thì đã muộn, hắn nghiêng sang trái ngã trên tuyết, quần áo dính đầy tuyết trắng, hiếm khi thấy hắn chật vật như vậy.
Laurence lướt qua hắn, huýt sáo ngắn.
Mọi người đều căng thẳng.
Giản Nhiên không chần chừ, nhanh chóng dùng gậy trượt đứng lên tiếp tục xuất phát, đường nét cằm căng lên khiến hắn trông rất quyết tâm, đôi chân hơi nhấc lên, như mũi tên thẳng tắp lao về phía trước, bám sát sau Laurence.
Trẻ trung, phóng khoáng, niềm tin không bao giờ bỏ cuộc khiến du khách đứng xem hét lên.
Lâm Ngôn Hâm nhìn chàng trai đang nỗ lực bám đuổi, như thấy chính mình trong vô số ngày đêm tập luyện, máu sôi sục, hét vào máy quay, "Hạ gục hắn! Hạ gục hắn!"
Ngu Bạch Đường cũng mím chặt môi, khó lòng rời mắt khỏi màn hình.
Dù khuôn mặt lạnh lùng và biểu cảm nhạt nhòa khiến người trong phần bình luận nghi ngờ cậu không quan tâm đến cuộc đua này, nhưng những người quen biết Ngu Bạch Đường đều hiểu, chính vì lo lắng nên cậu mới không thể hiện ra mặt.
Giản Nhiên cố gắng điều chỉnh hơi thở, mắt nhìn chằm chằm vào lá cờ xanh đậm gần ngay trước mặt, hơi thở biến thành hơi sương tan vào không khí, hắn cởi bỏ áo khoác vướng víu, trong tiếng ngạc nhiên của người xem, lao vào cú nước rút cuối cùng, thắng với khoảng cách nửa mét.
Giản Nhiên thở dốc, tháo ván trượt, nhìn Laurence vừa từ dưới tuyết bò dậy, "Xin lỗi khán giả trước ống kính và các đồng đội của tôi."
Laurence lộ vẻ nhục nhã, mặt mày nhăn nhó không chịu thực hiện lời hứa.
Nghe thấy tiếng động, người phụ trách khu trượt tuyết đến hỏi xem có chuyện gì, có cần giúp đỡ gì không, Giản Nhiên liền kể lại toàn bộ sự việc.
Người phụ trách kinh ngạc, "Thật sao? Có phải có hiểu lầm gì không?"
Giản Nhiên nhún vai, "Tôi cũng muốn nói với anh những điều vừa rồi chỉ là trò đùa vô vị, nhưng sự thật là như vậy.

Chúng tôi đang phát trực tiếp, hàng ngàn khán giả đều nhìn thấy."
Dưới áp lực từ nhiều phía, Laurence thừa nhận rằng tối qua đã uống quá nhiều rượu và muốn lười biếng, đồng thời gã ta cho rằng những kỹ thuật này không cần thiết cho người mới, dạy cũng vô ích.
Chính dưới ảnh hưởng của hai quan điểm này mà có đoạn hướng dẫn qua loa vừa rồi.
Điều khiến người ta phẫn nộ hơn là, tình huống tương tự đã xảy ra không chỉ một lần.

Laurence tự xưng là huấn luyện viên trượt tuyết nổi tiếng nhất trong khu vực, việc giảng dạy hàng ngày hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng, tâm trạng tốt thì kiên nhẫn một chút, tâm trạng xấu thì qua loa cho xong.
Nếu không phải vì có camera, đối xử với họ còn tệ hơn, đúng là kẻ bại hoại trong ngành.
Vạn Tương nghe xong suýt chút nữa thì nổi điên, chẳng lẽ chúng tôi không trả tiền hay không liên lạc với anh trước? Không muốn dạy thì từ chối là được, tại sao lại như vậy?
Không biết Vạn Tương đã thương lượng thế nào với người phụ trách, năm phút sau, họ lên cáp treo đến một khu vực ít người và yên tĩnh hơn để quay phim, đồng thời thay đổi huấn luyện viên.
Ngu Bạch Đường nhìn người đang điều chỉnh tư thế cho Giản Minh Hi, khẽ hỏi, "Em thấy trên livestream lúc qua khúc cua anh bị ngã, cánh tay có sao không?"
Giản Minh Hi cũng quay đầu lại hỏi, "Chú út, nếu chú đau thì nhất định phải nói ra, chúng con sẽ không cười đâu."
"Không sao," Giản Nhiên nói, giơ tay giơ chân trước mặt họ, "Nhìn xem."

Nói rồi ngón tay hắn xoa xoa má Giản Minh Hi, "Chuyên tâm mà làm, trước khi đến đây nghe nói được trượt tuyết không phải rất hào hứng sao?"
Giản Minh Hi rùng mình vì lạnh, nghiêng đầu tránh, "Á! Chú, tay chú lạnh quá!"
Ngu Bạch Đường quan sát một lúc, thấy động tác của Giản Nhiên không có gì bất thường, hơn nữa theo kinh nghiệm trước đây, nếu thật sự bị ngã nặng, chắc đã nói với cậu ngay rồi.
Ngu Bạch Đường tin lời hắn, nhưng Giản Nhiên lại không theo lẽ thường, miệng thì nói cứng như đá, đến tối về chỗ nghỉ cũng không kêu đau, tự mình bôi thuốc.
"Mùi gì vậy?" Ngu Bạch Đường ngửi ngửi, lông mày nhíu lại, "Dầu hoa hồng, anh ngã ở đâu?"
Giản Nhiên có chút chột dạ, bắt chước cậu ngửi ngửi, "Không có, anh không ngửi thấy gì cả."
"Đứng lên," Ngu Bạch Đường bật đèn đầu giường, kéo chăn của hắn lên.
"Này này, như vậy không hay đâu, Minh Hi đang ngủ rồi." Giản Nhiên cố gắng giữ chặt chăn, trong lòng nước mắt rơi lã chã, như hai dòng mì rộng.
Chuyện này sao lại thành ra thế này?
Suốt đời không ngờ lại có ngày hắn phải từ chối Ngu Bạch Đường.
Ba giây sau, Giản Nhiên chịu thua trước ánh mắt sắc bén của Ngu Bạch Đường, cởi nửa bên áo ngủ, giơ tay ra trước mặt cậu, "Chỉ nhìn thì thấy đáng sợ, thực ra không cảm giác gì đâu."
Ngu Bạch Đường mỉm cười mà như không, tay chọc vào chỗ bầm tím nhất.
"Áu áu-!!" Giản Nhiên suýt nữa bật dậy khỏi giường, rồi từ từ ngồi lại, cười gượng nói dối, "Em chọc trúng dây thần kinh của anh rồi."
Khó mà diễn tả cảm xúc của Ngu Bạch Đường lúc này, cậu chợt nhớ lại hồi tiểu học, bà ngoại ở nhà không may bị ngã, vì không muốn cậu lo lắng, cũng sợ tốn tiền chữa bệnh, nên cứ âm thầm chịu đựng cơn đau ở đầu gối, cho đến khi Ngu Bạch Đường nghe hàng xóm vô tình nhắc đến, bà ngoại mới chịu đi trạm y tế dán vài miếng thuốc.
Tâm trạng hiện tại của cậu giống như lúc biết tin bà ngoại bị ngã.
Tại sao phải giấu cậu?
Nói ra để mọi người cùng tìm cách không tốt hơn sao?
Cứ giấu giếm chỉ làm người quan tâm thêm lo lắng.
Ngu Bạch Đường biết biểu cảm của mình lúc này chắc rất khó coi, cậu lườm Giản Nhiên một cái, rồi tắt đèn đầu giường.
"Ơ-" Trước khi căn phòng chìm vào bóng tối, Giản Nhiên thấy đôi mắt Ngu Bạch Đường hơi đỏ lên.
Giản Nhiên lập tức hoảng hốt, liều mình chịu đựng việc Giản Minh Hi giận dỗi sáng hôm sau, hắn bế cậu bé sang giường nhỏ bên cạnh, lặng lẽ trèo lên chỗ của Ngu Bạch Đường, nằm cùng cậu.
Ngu Bạch Đường trở mình, quay lưng về phía hắn.

Giản Nhiên từ phía sau ôm lấy eo cậu, thì thầm, "Ngu Bạch Đường, hôm nay là do anh suy nghĩ không chu đáo."
"Lúc đó anh thấy em và Minh Hi đều hứng thú với trượt tuyết, nghĩ nói ra sẽ làm mọi người mất hứng, hơn nữa lúc đó anh thực sự không cảm thấy đau, là vừa tắm mới phát hiện."
"Thật đấy."
"Sau này anh sẽ không giấu em chuyện gì nữa, được không?"
"......"
"Ngu Bạch Đường, em ngủ chưa, nếu chưa thì trả lời anh đi."
Bàn tay đặt trên eo không yên, kéo kéo áo, nhéo nhéo ngón tay, cố gắng gây sự chú ý.

Ngu Bạch Đường nắm chặt tay hắn, Giản Nhiên ôi ôi kêu lên, dù biết là giả vờ, Ngu Bạch Đường vẫn thả ra.
Giản Nhiên nhận ra thái độ của cậu đã dịu đi, chống nửa người lên, áp trán vào trán cậu, "Ngu Bạch Đường...!anh cảm thấy, hôm nay em quan tâm anh hơn hôm qua một chút."
Ngu Bạch Đường lạnh lùng nói, "Em không thích người nói dối."
Giản Nhiên cười, hôn lên hàng mi run rẩy của cậu, "Nhưng anh thích.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận