Lâm Mặc sửng sốt một chút, cả người bắt đầu khó chịu, chỗ bị ngón tay của Tiêu Quân Đình đụng chạm đột nhiên trở nên nóng bỏng, cô đỏ mặt hờn dỗi: “Đã là lúc nào rồi, anh còn nghĩ đến những chuyện này!”
“Tôi phải nghĩ đến em mới có thể nhanh khỏi được.”
Tiêu Quân Đình đương nhiên nói.
Lâm Mặc cầm quả anh đào rối rắm hai giây, sau đó dứt khoát đặt anh đào giữa răng, hàm răng trắng bóng cắn anh đào đến gần Tiêu Quân Đình.
Thôi, không cần so đo với một người còn đang bị bệnh!
Ngũ quan tuấn mỹ của Tiêu Quân Đình được phóng đại càng lúc càng lớn, Lâm Mặc cũng càng ngày càng khẩn trương, cô dùng lý do giống như đứng đắn che dấu cảm giác mặt đỏ tim đập của mình, nhưng tiếng tim đập “Bùm bùm” kia, dường như người cách vách cũng có thể nghe thấy.
Khoảng cách càng ngày càng gần, gần đến mức Lâm Mặc đã có thể cảm giác được hơi thở ám áp của Tiêu Quân Đình, lúc sắp đụng tới đôi môi tái nhợt lại sắc bén kia, Tiêu Quân Đình đột nhiên đè cô lại.
“Bảo em dùng miệng thì em thật sự dùng miệng sao? Nghe lời như vậy, nếu lây bệnh cảm này cho em thì phải làm sao, a, Mặc Mặc đúng là khiến người ta nhọc lòng, sau này cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải đặt an toàn của mình lên trên hết, biết chưa?”
Tiêu Quân Đình đưa bàn tay to ra bắt lấy bả vai của Lâm Mặc, dặn dò từng câu từng chữ.
“Tôi......!Còn không phải anh muốn sao? Không ăn thì thôi, vậy ăn cơm đi!”
Lâm Mặc quẫn bách đến mức hận không thể chui vào khe đất, ánh mắt nhìn loạn giống như nai con hoảng loạn.
Cô thật ngốc, bị Tiêu Quân Đình mê hoặc lập tức bị lừa, người này quá xấu rồi!
“Ăn chứ, sao có thể không ăn, mỹ vị đưa đến bên miệng rồi, không ăn thì chính là kẻ ngốc!”
Ánh mắt Tiêu Quân Đình tối đi, dùng sức đè Lâm Mặc lên trên mặt đất, cúi xuống, thấp giọng thì thầm bên tai Lâm Mặc.
Lâm Mặc sợ tới mức không nhịn được kêu lên một tiếng, tiếp theo đã bị giọng nói khàn khàn gợi cảm của người đàn ông khiến thân thể mềm nhũn.
Lúc Tiêu Quân Đình nói chuyện, cánh môi cọ xát bên tai cô, hơi ngứa, Lâm Mặc nhẹ nhàng “Ưm” một tiếng, duỗi tay ôm tấm lưng rộng lớn của người đàn ông.
“Không phải anh không còn sức lực sao?”
Đôi tay vuốt ve cơ bắp sau lưng của Tiêu Quân Đình, Lâm Mặc nhỏ giọng hỏi.
“Đó là vừa rồi, nhìn đến em, cả người đã tràn ngập sức lực, dùng không hết.” Tiêu Quân Đình duỗi tay cởi quần áo của Lâm Mặc ra, bàn tay to cầm vún lớn mềm mại trắng nõn vuốt ve, đồng thời hạ thân cũng đẩy lên phía trước, “Yên tâm, chắc chắn sẽ làm em không còn sức lực trước......!Biết cái huyệt dâm đãng của em muốn tôi làm rồi, nhưng đừng hôn tôi, để tránh bị cảm, ngoan, thầy sẽ khiến em khóc không ra nước mắt.”
“Ưm......!Anh nhẹ một chút, nơi này cách âm rất kém, a ~”
Lâm Mặc nếm đủ dâm dục, thân thể nhanh chóng có phản ứng, theo động tác nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực của Tiêu Quân Đình, cô không tự giác ưỡn ngực về phía trước, đưa đôi vú no đủ mềm mại của mình vào trong tay Tiêu Quân Đình.
“Vậy em phải nói nhỏ thôi, mỗi lần đụ em, em đều dâm đãng đến không chịu được.”
Tiêu Quân Đình khẽ cười một tiếng, ngực chấn động, cách da thịt khiến bụng nhỏ của Lâm Mặc run rẩy một trận, mị lực nam tính tự nhiên phóng xuất ra i, Lâm Mặc không tự chủ giơ đôi chân dài ra, quấn lên eo Tiêu Quân Đình.
“Đừng nóng vội, còn chưa cởi quần em ra đâu.”