Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn


Bởi vì bề ngoài của Nguyễn Thanh rất giống yêu tinh bước ra từ trong tranh vẽ nên chỉ cần cậu khóc thì giống như cả thế giới đều sai lầm khiến mọi người không nhịn được mà muốn dỗ dành cậu nhưng Kỷ Ngôn thì lại không hề thương tiếc mà trái lại càng làm hắn hưng phấn hơn.
Con dao của Kỷ Ngôn tiếp tục đi xuống mang theo ý tứ nào đó không thể miêu tả, hắn dùng cao cắt nút áo trên cùng của Nguyễn Thanh ra.

Sau đó là nút thứ hai.
Thứ ba.
Thứ tư.
Hiện tại toàn bộ nút của áo khoác đã bị Kỷ Ngôn cắt đứt để lộ áo sơ mi màu vàng bên trong.

Từ ánh đèn cách đó không xa, Kỷ Ngôn có thể thấy rõ khuôn mặt tinh xảo như vẽ của cô gái, lông mi thật dài giống như cánh bướm rung động tạo thành cái bóng vô cùng đẹp mắt, thoạt nhìn rất ngoan khiến lòng hắn vô cùng ngứa ngáy.
Có lẽ là do Nguyễn Thanh quá sợ hãi nên thân thể cứng còng, không dám nhúc nhích chút nào thoạt nhìn đáng thương không chịu được.
Bởi vì áo khoác ngoài bị mở ra để lộ áo sơ mi bên trong hơn nữa áo sơ mi cũng đã bị dao của Kỷ Ngôn cắt rách một ít nên lúc này hắn có thể thấy được phần da thịt lộ ra trước ngực Nguyễn Thanh.
Kỷ Ngôn nhìn phần ngực quá bằng phẳng dưới áo sơ mi, hơi ngẩn người mở miệng: ‘‘Phẳng quá…’’
Nguyễn Thanh: ‘‘...’‘

Lúc Kỷ Ngôn chuẩn bị dời mũi dao xuống, muốn làm những chuyện quá đáng hơn thì đột nhiên từ lối vào con hẻm nhỏ truyền đến những thanh âm khác cùng với tiếng bước chân dồn dập hỗn loạn khiến con hẻm đang rất yên tĩnh trở nên ồn ào.
Sau khi Kỷ Ngôn nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng ôm eo cô gái kéo vào trong ngực tiếp đó siết chặt tay lại khiến hai người dính sát vào nhau.

Lúc này Nguyễn Thanh gần như bị thân hình cao lớn của Kỷ Ngôn che khuất.
Kỷ Ngôn lạnh lùng nhìn về phía phát ra âm thanh, trong mắt sát ý lạnh như băng khiến đám người đang đứng ở đầu con hẻm có chút ngớ người giống như không nghĩ tới sẽ gặp phải cảnh tượng như vậy.
Khi bọn họ vừa chạy vào một con hẻm nhỏ thì đột nhiên nhìn thấy một người đàn ông đang đè một cô gái lên tường, người đàn ông còn cầm dao giống như đang muốn làm chuyện bất chính.
Bởi vì mới từ đường lớn sáng sủa chạy vào, còn chưa quá thích ứng với bóng tối nên đám người không thấy rõ cảnh tượng bên trong, có điều chỉ nhìn thoáng qua thì cũng đã đoán được tình huống này là gì.
‘‘Xin lỗi, chúng tôi sẽ đi ngay lập tức.’‘
Một người trong đó vừa nhìn đã thấy có chút không ổn, lại không muốn dính vào rắc rối nên lập tức liếc mắt ra hiệu cho những người khác.

Những người còn lại lập tức hiểu ý tứ của hắn, không nhìn hai người kia nữa giống như không nhận ra cô gái đang bị người đàn ông cưỡng ép, tất cả đều cúi đầu nhanh chóng lướt qua hai người, chạy vào trong con hẻm, tốc độ và dáng vẻ kia giống như đang có người đuổi theo bọn họ.
Lúc này Kỷ Ngôn cười lạnh một tiếng, ném con dao trong tay đi.

Trong nháy mắt con dao rời khỏi tay hắn, bay về phía người đang chạy đầu tiên.
‘‘Cẩn thận!’‘Trong đám người có một cô gái, sau khi nhìn thấy ánh sáng lóe lên thì lập tức trợn to hai mắt, hét lên nhắc nhở người chạy đầu tiên.
Người đó nghe thấy tiếng hét, trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc lập tức lăn một vòng trên đất, né được con dao sắp đâm thủng đầu mình trong gang tấc, sau khi con dao lướt qua hắn thì lập tức cắm vào bức tường bên cạnh.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn thân dao đã cắm hết một phần ba vào bức tường, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.

Nếu con dao này mà cắm vào đầu hắn thì sẽ đâm thủng đầu hắn ngay lập tức.
Kỷ Ngôn một tay ôm Nguyễn Thanh, tay còn lại vuốt ve con dao giống con dao vừa rồi y đúc, hờ hững mở miệng: ‘‘Tôi đã cho đi chưa?’‘
Không ai thấy rõ con dao xuất hiện trong tay Kỷ Ngôn như thế nào bao gồm cả Nguyễn Thanh đang bị Kỷ Ngôn ôm.

Nếu không phải là con dao kia vẫn còn đang cắm ở trên tường thì có lẽ đám người sẽ cho rằng tất cả những chuyện vừa nãy đều là ảo giác của bọn họ.

Đám người liếc nhìn nhau, lúc một người trong đó định nói gì đó thì Kỷ Ngôn đã hành động.

Hắn kéo áo khoác của người trong ngực lại, thậm chí còn muốn cài nút áo nhưng nút áo khoác đã bị hắn làm hư mà hắn cũng chỉ mặc một cái áo sơ mi nên lúc này chỉ có thể kéo áo khoác Nguyễn Thanh lại.

Sau khi đảm bảo người khác không nhìn thấy gì thì hắn mới buông Nguyễn Thanh ra sau đó vuốt ve mặt cậu: ’‘Ngoan ngoãn chờ tôi, nếu tôi phát hiện cô lại chạy trốn thì tôi sẽ rất tức giận đấy.’‘
Giọng nói của Kỷ Ngôn rất nhẹ nhàng nhưng Nguyễn Thanh không thể xem nhẹ sự cường thế trong đó vì cậu biết hắn không hề nói đùa.

Nếu chọc hắn tức giận thì hậu quả không thể gánh nổi.
Kỷ Ngôn nói xong thì cầm con dao chậm rãi đi về phía đám người giống như thế giới này không hề có luật pháp trói buộc, muốn giết người thì cứ giết vì dù có giết người thì cũng không cần phải trả giá.

Có lẽ sự thật đúng là như thế, dù sao thì cũng đã có phòng livestream giết người rồi.

Tất cả đều không có kỷ cương trật tự mà hoàn toàn dựa vào sở thích cá nhân nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ lại không phải là như vậy.

Thế giới này có luật pháp nhưng mọi người lại giống như không hề nhận thấy phòng livestream kinh hoàng có gì sai trái, cũng không biết việc muốn giết người thì cứ giết người có gì sai lầm giống như có một thế lực nào đó che giấu hết tất cả những tồn tại không hợp pháp.
Đám người thấy thế thì lập tức hiểu ra dù không muốn đối địch với Kỷ Ngôn cũng không được bởi vì Kỷ Ngôn sẽ không cho bọn họ rời đi.


Đám người chỉ có thể nhìn nhau sau đó hợp lực tấn công Kỷ Ngôn nhưng trong đám người này không phải ai cũng có thể đánh nhau.

Có thể đánh được chỉ có ba bốn người còn những người khác chẳng qua là miễn cưỡng hỗ trợ mà thôi.

Trong đó có hai người thân thủ rất khá.

Dưới sự tấn công của đám người thì tạm thời Kỷ Ngôn chưa thể làm được gì nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Nguyễn Thanh rất rõ càng về sau chắc chắn Kỷ Ngôn sẽ giết hết đám người này, hiện tại chẳng qua là bọn họ có chút ưu thế về nhân số mà thôi.

Nếu nhìn kỹ lại thì đám người cũng chỉ có thể miễn cưỡng cầm cự với Kỷ Ngôn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận