Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn


Nguyễn Thanh biết vấn đề của mình, ngay từ lúc chạy trốn trong con hẻm nhỏ thì thể lực của cậu đã bị tiêu hao hết nên lúc này cậu không hề giãy giụa mà ngoan ngoãn để mặc cho người đàn ông ôm.
Cuối hẻm nhỏ một con phố khác, mặc dù bên này trên đường phố không có một bóng người nhưng sau khi đứng ở trên đường thì rốt cục đám người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phía chân trời đã bắt đầu hửng sáng, có lẽ một hồi nữa trời sẽ sáng hẳn nên đám người đi tới góc một tiểu khu sau đó thuê một phòng rồi đi vào.

Trong phòng có chút lộn xộn nhưng không ai để ý, tất cả đều tê liệt ngã xuống ghế sa lon.

Người không bị thương lập tức lấy thuốc ra băng bó cho người bị thương.

Dù sao Kỷ Ngôn cũng là kẻ điên nên ra tay không chút lưu tình khiến tất cả đều bị thương ít nhiều nhưng cũng không đến nổi quá nghiêm trọng.

Ngược lại vết thương nặng nhất chính là vết cắt trên cổ Nguyễn Thanh.
Cô gái kia tên là Tô Tiểu Chân, cô ta vội vàng lấy thuốc sát trùng và băng gạc ra băng bó vết thương cho Nguyễn Thanh.

Khi Tô Tiểu Chân nhìn thấy mặt mũi tinh sảo của cô gái dưới ánh đèn thì có chút hoảng hốt, theo bản năng nhỏ giọng an ủi: ‘‘Cô cố gắng chịu đựng một chút, trước hết phải khử trùng vết thương, thuốc sát trùng sẽ có hơi đau.’‘
Mặc dù cô gái có chút chật vật nhưng điều này vẫn không thể ảnh hưởng để vẻ xinh đẹp của cô, gương mặt tinh xảo khéo léo, cặp mắt vì đau đớn mà ướt nước giống như chứa đựng ngàn vạn phong tình.


Lông mi vừa dài vừa cong giống như đứa trẻ.

Tô Tiểu Chân dám khẳng định cô gái trước mặt này vẫn còn trong trắng.

Trước khi nhìn thấy cô gái, Tô Tiểu Chân chưa từng nghĩ sẽ có người đẹp đến vậy, khó trách khiến người đàn ông kia làm ra loại chuyện đó với cô.
Nguyễn Thanh gật đầu, nở một nụ cười tỏ vẻ không sao với Tô Tiểu Chân: ‘‘Không sao, tôi không sợ đau.’‘
Tô Tiểu Chân bị nụ cười của Nguyễn Thanh làm cho sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần lại thì mặt mũi đỏ bừng bắt đầu lấy bông ra sát trùng cho Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh cố gắng chịu đựng đau đớn, mặc dù rất đau nhưng người cũng chỉ hơi run rẩy mà thôi.

Rõ ràng người bị thương không phải là Tô Tiểu Chân nhưng mà Tô Tiểu Chân lại giống như cảm nhận được sự đau đớn kia, mỗi lần Nguyễn Thanh run rẩy thì trong nháy mắt vẻ mặt của Tô Tiểu Chân sẽ trở nên nhăn nhó, nước mắt đảo quanh giống như người bị đau là mình.

Cũng bởi vì như thế nên tốc độ xử lí vết thương vô cùng chậm chạp, đã một lúc lâu nhưng vẫn dừng lại ở giai đoạn sát trùng khiến người đàn ông bên cạnh không nhìn được nữa, không phải chỉ là bôi thuốc thôi sao? Có cần kiểu cách như vậy không?
Hắn mất kiên nhẫn cầm lấy bông trong tay Tô Tiểu Chân sau đó nói: ‘‘Tránh ra.’‘
Đồ đã bị giành mất, Tô Tiểu Chân cũng không dám đoạt lại nên chỉ có thể tránh ra nhường chỗ.
Người đàn ông không dịu dàng bằng Tô Tiểu Chân nhưng động tác rất gọn gàng linh hoạt khử trùng cho vết thương của Nguyễn Thanh, không hề quan tâm đến việc Nguyễn Thanh có đau hay không.

Trong nháy mắt khi thuốc sát trùng tiếp xúc với vết thương thì cảm giác vừa đau vừa rát ập tới kích thích khiến nước mắt Nguyễn Thanh chảy xuống lần nữa.

Không phải là cậu muốn khóc, chỉ là do thân thể này không chịu đựng được đau đớn nhưng dù là thế thì Nguyễn Thanh cũng không lên tiếng, chỉ cắn môi dưới cố nén đau đớn, quật cường đến mức làm người ta đau lòng.
Lúc nước mắt của Nguyễn Thanh rơi xuống tay người đàn ông thì động tác của người đàn ông hơi khựng lại, hắn nhìn mặt Nguyễn Thanh hồi lâu sau đó mới nói hai chữ: ‘‘ Yếu ớt.’‘
Tô Tô Tiểu Chân ở bên cạnh thấy vậy thì vội muốn chết.

Sau khi cô ta thấy Nguyễn Thanh khóc thì lập tức giật lấy đồ trong tay người đàn ông sau đó đẩy hắn ra: ‘‘Để tôi, để tôi, cứ để tôi làm đi.’‘
Mặt người đàn ông tối sầm lại, đang chuẩn bị hỏi Tô Tiểu Chân có ý gì thì đột nhiên nhìn thấy áo khoác của Nguyễn Thanh hơi mở ra.

Bởi vì không có nút cài, sơ mi bên trong cũng bị rách nên rất dễ bị tuột.


Lúc trước đều là do Nguyễn Thanh dùng tay giữ nhưng bây giờ bởi vì bôi thuốc quá đau khiến hai tay cậu nắm chặt ghế sa lon vì vậy nên không chú ý đến áo của mình nữa.

Nếu như nhìn thẳng thì có thể không thấy gì nhưng lúc này Nguyễn Thanh đang ngồi còn người đàn ông thì đang đứng nên hắn có thể nhìn thấy không sót một cái gì.

Da thịt trắng nõn, xương quai xanh rõ ràng thậm chí còn có thể nhìn thấy hai điểm nhỏ màu hồng nhạt.
Người đàn ông lập tức dời mắt đi, vành tai đỏ ửng sau đó quay người sang chỗ khác.

Tô Tiểu Chân vốn đang sợ hãi, sau khi thấy người đàn ông xoay người qua chỗ khác thì mới thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu tập trung bôi thuốc cho Nguyễn Thanh.

Sau khi khử trùng xong thì việc bôi thuốc đơn giản hơn rất nhiều.

Rất nhanh Tô Tiểu Chân đã băng bó xong cho Nguyễn Thanh, còn nhân tiện xử lí vết thương ở cánh tay và trên đầu gối.
Hiện tại đã là sáng sớm, sau một đêm vận động, tất cả mọi người đều đã rất mệt mỏi nên ai cũng nhanh chóng tìm một vị trí để nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nguyễn Thanh cũng mệt mỏi không chịu nổi, sau khi đắp một tấm thảm mỏng thì co rút trên ghế sa lon nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
[Đinh!]
Đột nhiên điện thoại di động của Nguyễn Thanh có thông báo.

Nguyễn Thanh lấy điện thoại di động ra nhìn thì thấy giao diện vẫn là của trò chơi, chẳng qua là chỗ nhiệm vụ có thêm mấy chữ.
[Nhiệm vụ: Sống sót bảy ngày hoặc tìm ra chủ nhân của Phòng livestream kinh hoàng.
Nhiệm vụ phụ đã được làm mới.

Nhiệm vụ 1: Bình luận ác ý trên web làm tổn thương người khác.
Nhiệm vụ 2: Cố gắng kiếm tiền để trả tiền thuê phòng.]
Trong nháy mắt hai mắt Nguyễn Thanh lập tức trợn to, đáy lòng có một dự cảm không tốt lắm nên cậu hỏi thăm hệ thống ở trong đầu.
[Nhiệm vụ 2 cần xuất hiện ở phòng trọ mới tính là hoàn thành sao?]
Mặc dù trong nhiệm vụ không có ghi điều này là bắt buộc giống như hoàn thành ở đâu cũng được nhưng khi Nguyễn Thanh nhìn thấy nội dung nhiệm vụ 2 thì cảm thấy mọi chuyện tuyệt đối không thể đơn giản như vậy.
Sự thật đúng như Nguyễn Thanh đã suy đoán, giọng nói không tình cảm chút của hệ thống lập tức vang lên ở trong đầu cậu.
Hệ thống [Ừ, cậu là người chơi đặc biệt, cần phải đóng vai NPC.]
Nói theo cách khác có nghĩa là NPC không biết mình bị phòng livestream kinh hoàng chọn trúng nên quỹ tích cuộc sống và thói quen đều là cố định, vì vậy tuyệt đối không thể đi khỏi phòng trọ mà không về được.
Nguyễn Thanh cắn răng nghiến lợi nói.
[Tại sao cậu không nói sớm!?]
Như vậy tất cả cố gắng chiều nay của cậu rốt cuộc là vì cái gì?
Là tự gây thù chuốc oán cho mình sao?
Cậu thậm chí còn không dám tưởng tượng sau khi cậu gặp lại người mình đã đắc tội thì hậu quả sẽ như thế nào chứ đừng nói đến việc tự động đưa đến cửa như vậy.
Hệ thống [Lúc trước nhiệm vụ chưa đổi mới, tôi cũng không biết sẽ là nhiệm vụ gì hơn nữa từ khi tiến vào trò chơi thì cậu chưa từng OCC, bất kể việc ra khỏi nhà hay là chạy trốn đều rất phù hợp với tính cách của nguyên chủ cho nên tôi không nghĩ đến việc cậu định ra ngoài mà không trở về.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận