Dù không phải là một đứa trẻ tinh xảo, không linh động thì thực tế cũng không khác gì mấy vì thiếu niên luôn luôn im lặng, dù có bị bắt nạt thì cũng chỉ đỏ mắt, giận mà không dám nói gì, chỉ có thể âm thầm ấm ức ở trong lòng nhưng dù là đang tức giận thì dáng vẻ của cậu cũng xinh đẹp kinh người, điều này càng làm cho người ta muốn bắt nạt cậu quá đáng hơn mà thôi.
Bác sĩ lại sờ khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên, ngón tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng từ mặt thiếu niên đi xuống, cuối cùng dừng lại ở đôi môi đỏ thắm của thiếu niên.
Môi thiếu niên vừa nhạt vừa mỏng, hình dáng môi rất xinh đẹp, lúc này bởi vì ma sát mà trở nên xinh đẹp như ráng chiều nhuộm đỏ đường chân trời, vết thương do thiếu niên tự cắn khiến cậu càng thêm quyến rũ giống như một trái anh đào chín mọng khiến người nhìn rất muốn cắn cho một cái.
Sau khi bác sĩ nhìn thấy sự xinh đẹp này thì không nhịn được mà than thở: ‘‘Thật đẹp.’‘
Hắn nắm cái cằm trắng nõn như ngọc của thiếu niên sau đó nâng lên, ngón tay cái đặt ở môi thiếu niên hơi dùng sức khiến đôi môi của cậu hơi mở ra, để lộ hàm răng trắng tinh hơn nữa còn có thể loáng thoáng nhìn thấy đầu lưỡi hồng nhạt bên trong, dáng vẻ giống như đang mời gọi hắn hôn lên đó.
Ánh mắt bác sĩ sâu thẳm nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của thiếu niên sau đó cúi đầu chậm rãi nhích tới gần, lúc này bác sĩ gần như là dính sát vào Nguyễn Thanh, hô hấp hai người như đan xen vào nhau thì sau lưng truyền tới hai tiếng vang rất lớn.
Có người đang đạp cửa, ngoại trừ Giang Tứ Niên thì không còn ai nữa.
Tiếng động này làm cản trở động tác của bác sĩ khiến đáy mắt hắn thoáng qua vẻ không vui nhưng cuối cùng vẫn ngồi dậy buông thiếu niên ra.
Bác sĩ che dấu cảm xúc vào trong mắt, đeo khẩu trang lại cho thiếu niên sau đó vỗ tay một cái, tuy tiếng vỗ tay rất nhỏ nhưng lại giống như có năng lực xuyên thấu qua linh hồn.
Sau khi thiếu niên đang nằm trên giường nghe được tiếng động này thì trong nháy mắt cặp mắt đang trống rỗng lập tức tỉnh táo, linh động giống như tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Trí nhớ của thiếu niên giống như dừng lại ở lúc nói ‘‘buồn ngủ’‘ nên không nhận ra được điều gì bất thường.
Cậu nhìn về phía bác sĩ, cặp mắt vẫn trong sáng, tinh khiết như cũ.
Cái nhìn của cậu giống như có thể soi rõ hắc ám trong lòng mỗi người khiến người ta tự ti mặc cảm.
Bác sĩ cầm bút, vô cùng nghiêm túc ghi chép những câu trả lời của Nguyễn Thanh ở trên giấy.
Có lẽ là do Nguyễn Thanh nhìn quá chăm chú nên bác sĩ giống như đã nhận ra, hắn ngẩng đầu lên, nở một nụ cười với Nguyễn Thanh, trong nụ cười mang theo sự ấm áp giống như có thể hòa tan tất cả mọi tối tăm đồng thời mang theo sự trấn an: ‘‘Cậu đừng sợ, hiện tại chỉ là kiểm tra thuần túy, kết quả không nhất định là xấu đâu.’‘
Đối với nụ cười dịu dàng này của bác sĩ, Nguyễn Thanh đột nhiên cảm thấy một cảm giác tê dại xa lạ dâng lên từ đáy lòng khiến nhịp tim bất giác tăng lên.
Cậu nhìn bác sĩ trước mặt thì thấy có chút không giống trước, giống như thuận mắt hơn trước rất nhiều khiến cậu càng muốn thân cận hắn hơn nữa.
Có lẽ là do sự dịu dàng trong mắt bác sĩ là thứ mà cậu chưa từng thấy ở những người khác.
Dịu dàng sẽ luôn làm cho người ta đắm chìm trong đó.
Mặt Nguyễn Thanh ửng đỏ, có chút không được tự nhiên dời mắt, xấu hổ né tránh ánh mắt của bác sĩ mà bác sĩ giống như không có phát hiện ra phản ứng của Nguyễn Thanh.
Hắn cầm giấy bút đứng lên chuẩn bị xoay người rời đi.
Đột nhiên có ai đó túm vạt áo ngăn hắn lại, bác sĩ quay đầu lại nhìn thiếu niên đã ngồi dậy trên giường, trên mặt có chút nghi ngờ: ‘‘Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?’‘
Mặt Nguyễn Thanh lại càng đỏ hơn nhưng cũng may là có khẩu trang che nên không ai thấy.
Cậu giống như có chút khẩn trương và bất an, tầm mắt có chút bối rối nhìn qua chỗ khác, xấu hổ mở miệng, giọng nói rất nhỏ gần như không nghe thấy được.
Bác sĩ không nghe được Nguyễn Thanh nói gì nên nhìn về phía Nguyễn Thanh, hết sức kiên nhẫn xoay người nhìn thiếu niên, dáng vẻ giống như đang lắng nghe: ‘‘Sao vậy?’‘
Câu nói vừa nãy giống như đã dùng hết tất cả dũng khí của Nguyễn Thanh, lúc này lại bị bác sĩ nhìn chằm chằm khiến mặt cậu ửng đỏ, mở miệng mấy lần nhưng vẫn không thể phát ra tiếng.
Cậu cắn môi dưới, mất một hồi lâu mới lấy được dũng khí: ‘‘Bác sĩ có người mình thích chưa?’‘
Sau khi Nguyễn Thanh nói xong thì cảm thấy cực kì xấu hổ, cậu thẹn thùng đỏ mặt, ngay cả đuôi mắt cũng ửng hồng khiến khẩu trang cũng không thể che giấu nổi.
Nếu Nguyễn Thanh là một người sáng sủa thì lúc nói ra những lời này sẽ không kiêng dè gì nhưng thiết lập của cậu lại là một người sợ giao tiếp mức độ nặng nên có lẽ những lời này đã hao hết sức lực toàn thân của cậu.
Có lẽ là do quá xấu hổ nên lúc này da thịt trắng nõn của Nguyễn Thanh cũng trở nên đỏ ửng làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp của cậu.
Bác sĩ thấy vậy hơi cúi đầu, vẻ mặt đen tối không rõ.
Hắn không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn thiếu niên trước mặt.
Đuôi mắt xinh đẹp của thiếu niên hơi ửng hồng khiến cả người cậu trở nên vô cùng diễm lệ.
Mái tóc giống như tơ lụa phủ xuống hai bên thái dương làm cho người ta có cảm giác muốn bắt nạt cậu không thể giải thích được hơn nữa lúc này thiếu niên còn ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh giống như dù ai bắt nạt thì cậu cũng sẽ không phản kháng lại.
Trên da thịt trắng nõn như ngọc được nhuộm thêm màu hồng đẹp mắt khiến cậu vô cùng xinh đẹp.
Ánh mắt của bác sĩ hết sức mãnh liệt khiến thiếu niên muốn bỏ qua cũng không được.
Da thịt bị bác sĩ nhìn chằm chằm nóng rực giống như muốn bốc cháy.
Sự im lặng của bác sĩ khiến Nguyễn Thanh dần dần trở nên bất an.
Cậu cắn môi dưới.
Là cậu đã mạo phạm sao?
Thấy thiếu niên cúi đầu vô cùng thấp, dáng vẻ như sắp khóc thì bác sĩ bật cười, nụ cười vô cùng dịu dàng giống như sự im lặng vừa rồi chỉ là ảo giác: ‘‘Không có, có điều bệnh viện cấm bác sĩ yêu đương với bệnh nhân, nếu cậu muốn theo đuổi tôi thì nhất định phải chờ cậu tốt lên mới được.’‘
Lời nói của bác sĩ tràn đầy ý cười hơn nữa còn mang theo chút xíu trêu chọc nhưng không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái hoặc là bị xúc phạm.
Có lẽ là do hắn hay được người bệnh tỏ tình nên xử lý chuyện này vô cùng thuần thục.
Sau khi Nguyễn Thanh nghe bác sĩ trả lời thì mặt càng đỏ hơn, lắp bắp mở miệng: ‘‘Tôi...Tôi không có ý này, tôi chỉ cảm thấy bác sĩ ưu tú như vậy nhất định là đã có người mình thích...’‘