Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn


Thiếu niên còn chưa nói hết thì bác sĩ đã cúi người đặt ngón trỏ lên miệng thiếu niên: ‘‘Suỵt, đừng nói nữa, cổ cậu vừa mới được băng lại, không nên nói quá lâu.’‘
Dù ngón tay của bác sĩ không chạm vào môi Nguyễn Thanh nhưng cũng cách hết sức gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của cậu.

Nguyễn Thanh nín thở theo bản năng, lần này ngay cả lỗ tai cũng đỏ ửng.
‘‘Rầm! Rầm!’‘ Tiếng đá cửa lại vang lên, lần này còn lớn hơn cả lần trước, điều này chứng tỏ người ngoài cửa đã gần như mất hết kiên nhẫn nhưng bác sĩ cũng không quá để ý.

Nụ cười của hắn vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng mở miệng: ‘‘Được rồi, nhiệt độ bên bên trong phòng khá thấp, cậu mặc quần áo vào đi, tránh để bị cảm.’‘
Bác sĩ nói xong thì đi về phía cửa, sau khi quay đầu lại xác định thiếu niên đã mặc xong quần áo thì mới mở cửa ra.

Bên ngoài là khuôn mặt mất kiên nhẫn của Giang Tứ Niên: ‘‘Còn chưa kiểm tra xong à?’‘
Có lẽ là do bác sĩ đã quen với thái độ ác liệt này của Giang Tứ Niên nên vẫn ung dung đút tay vào túi áo, lắc đầu một cái: ‘‘Kiểm tra nào có nhanh như vậy, còn mấy cái vẫn chưa làm xong.’‘
Giang Tứ Niên nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn đứng ở trong phòng, giọng nói rất bất hảo: ‘‘Vậy anh kiểm tra nhanh lên.’‘
Có lẽ bác sĩ sợ Giang Tứ Niên lại gây chuyện nên để cho hắn vào.


Giang Tứ Niên không có kiến thức trên phương diện y học nên chỉ đứng ở bên cạnh.

Bác sĩ lại bắt đầu kiểm tra tiếp, thái độ vô cùng nghiêm túc, có trách nhiệm với người bệnh.
Giang Tứ Niên đứng ở bên cạnh, nhìn thiếu niên ngoan ngoãn nghe theo lời của bác sĩ tiến hành kiểm tra thì trong lòng có chút phiền não.

Thiếu niên chưa bao giờ nghe lời hắn như vậy! Lần nào gặp hắn cũng tỏ vẻ sợ hãi, chẳng lẽ hắn rất đáng sợ sao? Rõ ràng hắn cũng là một người tốt, dịu dàng mà!
Giang Tứ Niên càng nghĩ càng khó chịu, nhìn chằm chằm thiếu niên đang kiểm tra nhưng càng xem lại càng cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Ánh mắt thiếu niên lúc nhìn bác sĩ mang theo sự gần gũi và vui vẻ, trong mắt đầy ánh sáng giống như có ngàn vạn ngôi sao, hoàn toàn không có sự bài xích đối với người xa lạ giống như là...!Đang nhìn người mình thích.
Giang Tứ Niên cảm thấy rất hoang đường, thiếu niên vừa mới gặp bác sĩ chưa được bao lâu hơn nữa thiếu niên còn là người âm trầm, lầm lì, làm sao có thể động lòng nhanh như vậy được nhưng sau khi hắn nghĩ tới mức độ được hoan nghênh của bác sĩ ở trong bệnh viện và tính tình của bác sĩ thì trong nháy mắt sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Cả người Giang Tứ Niên vô cùng tối tăm, lúc hắn định dẫn thiếu niên đi thì bác sĩ đã nhìn về phía Giang Tứ Niên nói: ‘‘Kiểm tra xong rồi, anh dẫn cậu ấy trở về phòng làm việc của tôi đợi một chút, tôi đi lấy kết quả.’‘
Giang Tứ Niên dừng lại, cuối cùng vẫn kiềm nén tức giận dẫn thiếu niên trở về phòng làm việc.

Một lần kiểm tra mất khoảng nửa ngày, có điều thân phận của bác sĩ trong bệnh viện không thấp nên hẳn là không cần lâu như vậy.
Nguyễn Thanh im lặng ngồi ở trên ghế sa lon, tầm mắt nhìn quanh phòng làm việc sau đó dừng lại ở máy lọc nước cách đó không xa.

Giang Tứ Niên vốn đang định nói với thiếu niên về bác sĩ nhưng sau khi thấy cậu cứ nhìn máy lọc nước thì nói: ‘‘Khát?’‘
Nguyễn Thanh chần chờ một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.

Từ ngày hôm qua tới nay cậu chưa được uống một giọt nước nào nên hiện tại cơ thể đang rất khát.

Giang Tứ Niên đứng lên rót cho Nguyễn Thanh một ly nước sau đó đưa cho cậu nhưng nước Giang Tứ Niên đưa cho chút nóng, không thể uống hết một hơi được.
Nguyễn Thanh cởi khẩu trang xuống, cái miệng nhỏ chậm rãi uống từng hớp nước.
Bác sĩ trở về rất nhanh, Nguyễn Thanh còn chưa uống nước xong thì hắn đã cầm kết quả đi vào.


Lúc hắn thấy Nguyễn Thanh không mang khẩu trang thì đầu tiên là hơi sửng sốt giống như đây là lần đầu hắn nhìn thấy người xinh đẹp đến thế nhưng sau đó giống như không quá để ý đến vẻ ngoài của cậu nữa.

Hắn đưa kết quả cho Nguyễn Thanh, dịu dàng cười: ‘‘Tôi đoán sai rồi, cậu không có bệnh tim, có điều phải chú ý đến ăn uống và vận động một chút.’‘
Nguyễn Thanh đặt ly nước lên trên bàn, nhận lấy kết quả.

Sau khi xác định trên kết quả viết không có bệnh tim thì Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn bác sĩ, rụt rè nở một nụ cười: ‘‘Cám ơn bác sĩ.’‘
Nụ cười này sạch sẻ thuần túy giống như trăm hoa đua nở sau khi tuyết tan, xinh đẹp đến mức khiến vạn vật mờ nhạt làm cho người ta không nhịn được mà thất thần.

Từ trước đến nay thiếu niên không hay cười, thường ngày luôn là vẻ mặt bất an sợ hãi, có lẽ trong khoảng thời gian gần đây, đây là lần duy nhất cậu nở nụ cười tuy nhiên không phải là cười với Giang Tứ Niên.

Con ngươi Giang Tứ Niên hoàn toàn trầm xuống, bên trong ẩn chứa hơi thở nguy hiểm bão tố.
Đối với lời cảm ơn của Nguyễn Thanh, bác sĩ chỉ dịu dàng lắc đầu cười nói: ‘‘Tôi cũng không làm gì hơn nữa những thứ này đều phải trả tiền.’‘
Sau khi nói xong bác sĩ cũng ý thức được là mình đã nói sai bởi vì khi nghe thấy mấy chữ phải trả tiền thì trong nháy mắt vẻ mặt của thiếu niên như cứng lại.
Phải trả tiền...
Nguyễn Thanh căng thẳng mở miệng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói nên lời.


Cậu phải lấy tiền ở đâu đây, ngay cả tiền thuê phòng cậu còn không có.

Nếu như cậu nhớ không lầm thì lần kiểm tra này tương đối đầy đủ nên hẳn chi phí sẽ từ 5000 trở lên, nhất định là bệnh viện sẽ không cho phép khất nợ.
Nguyễn Thanh cắn môi dưới, nắm chặt túi đeo vai sau đó theo bản năng nhìn về phía Giang Tứ Niên bên cạnh.

Động tác này đã lấy lòng Giang Tứ Niên.

Trong nháy mắt vẻ âm trầm của hắn đã biến mất, hắn khẽ cười, nhướn mày nói: ‘‘Nếu tôi đã là chủ trọ của cậu thì tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm với cậu.’‘
Hai chữ trách nhiệm bị Giang Tứ Niên nói có chút mập mờ không rõ.

Nói xong hắn cầm lấy bàn tay đang buông thỏng bên cạnh của Nguyễn Thanh, ngón tay cái hơi ma sát sau đó nói: ‘‘Có điều không có chuyện chủ trọ phải đóng tiền thuốc thang cho khách thuê trọ nên tôi phải có thứ gì đó mới có thể vui được, cậu nói có đúng không?’‘
Lời nói của Giang Tứ Niên mang theo vài phần ngả ngớn và dụ dỗ cực kì giống hoàng hậu đang lừa gạt Bạch Tuyết ăn quả táo độc.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận