Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn


Lúc Nguyễn Thanh xấu hổ định gật đầu thì áo của cậu đã bị ai đó kéo nhẹ mang theo sự cảnh cáo kín đáo.

Nguyễn Thanh trợn to hai mắt, có chút bối rối ngẩng đầu nhìn về phía Cố Chiếu Tây.
Cố Chiếu Tây thấy Nguyễn Thanh nhìn sang thì nghiêng đầu nở một nụ cười sáng lạn với cậu nhưng dù nụ cười kia có rực rỡ hơn nữa thì cũng không cách nào che giấu sự uy hiếp và cảnh cáo trong đó giống như nếu Nguyễn Thanh không nghe lời hắn thì hắn sẽ nói những thứ không nên nói trước mặt Ôn Lễ.
Nhất thời mắt Nguyễn Thanh trở nên ửng đỏ, lông mi thật dài giống như cánh bướm rung động, tủi thân và khổ sở ập đến khiến cậu muốn khóc lên nhưng lúc này cậu không thể không thỏa hiệp, nhỏ giọng mở miệng theo ý của Cố Chiếu Tây: ‘‘Em không muốn làm phiền Ôn Lễ ca ca.

Em...Em tự đi về.’‘
‘‘Nơi này cách chỗ cậu ở rất xa.’‘ Cố Chiếu Tây có chút không đồng ý nói: ‘‘Hay là cứ để tôi đưa cậu về, cậu biết công việc của tôi toàn làm vào buổi tối, ban ngày rất rảnh.’‘
Cố Chiếu Tây giống như suy nghĩ cho thiếu niên, thoạt nhìn hết sức săn sóc.
Mắt Nguyễn Thanh ầng ậng nước, có lẽ là sợ bị phát hiện nên càng cúi thấp đầu hơn: ‘‘Cám ơn Cố tiên sinh.’‘

Nụ cười của Ôn Lễ nhạt dần, hắn buông đũa xuống, cầm khăn giấy lên lau miệng rồi nói: ‘‘Đưa A Thanh về nhà đối với tôi mà nói không phải là chuyện phiền phức, huống chi công việc của Cố tiên sinh lại khá đặc thù nên tôi không dám giao A Thanh cho anh.

Cứ để tôi đưa A Thanh về đi.’‘
Nụ cười của Cố Chiếu Tây cũng phai nhạt: ‘‘Bác sĩ Ôn cứ nói đùa, nghe giống như tôi là người xấu vậy.’‘
Ôn Lễ cười cười: ‘‘Đến quán bar không nhất định là xấu nhưng bình thường người tốt sẽ không tới quán bar.’‘
‘‘Huống chi quán bar của Cố tiên sinh cũng không phải là quán bar đơn thuần, nếu A Thanh học những thói quen ở đó thì sẽ không tốt.’‘
Cố Chiếu Tây nhàn nhạt liếc nhìn Ôn Lễ, chậm rãi mở miệng: ‘‘Quán bar cũng chỉ là một chỗ ăn chơi mà thôi, bác sĩ Ôn đừng nên có thành kiến thế chứ hơn nữa tôi là một công dân tốt luôn tuân thủ pháp luật, làm sao có thể dạy hư Thanh Thanh được.’‘
Mặc dù hai người có vẻ đang nói chuyện khá nhẹ nhàng vui vẻ nhưng không khí lại rất căng thẳng, cảm giác cả hai đang đối chọi gay gắt khiến Nguyễn Thanh như ngồi trên đống lửa.
‘‘Cố tiên sinh thật sự cảm thấy quán bar là một nơi ăn chơi chính quy à?’‘ Ôn Lễ không nhịn được mà bật cười, nụ cười kia mang theo sự châm chọc nhàn nhạt nhưng vẫn có vẻ dịu dàng như cũ.
Cố Chiếu Tây ra vẻ vô tội nói: ‘‘Chẳng lẽ không đúng sao? Quả thật quán bar chính là nơi vui đùa chính quy, tôi còn có giấy phép buôn bán đấy.’‘
Nụ cười của Ôn Lễ vẫn không hề thay đổi: ‘‘Ông chủ của một quán bar chính quy sẽ không không mời mà tới hơn nữa còn mặt dày muốn đưa người khác về nhà, Cố tiên sinh vẫn nên giữ khoảng cách với A Thanh, dù sao thì A Thanh và Cố tiên sinh cũng không phải là người cùng một thế giới, người như anh chỉ mang đến sự phiền phức cho A Thanh mà thôi.’‘
Khóe miệng của Cố Chiếu Tây cong lên thành một nụ cười giả tạo: ‘‘Không phải là bác sĩ Ôn và Thanh Thanh cũng không phải là người cùng một thế giới sao? Không phải cả hai đang ở chung rất tốt à?’‘
Ôn Lễ cười lắc đầu một cái: ‘‘Tôi và anh khác nhau, tôi có một nghề nghiệp chính quy hơn nữa không tới những nơi không sạch sẽ.’‘
Cố Chiếu Tây cười cười, chậm rãi nói: ‘‘Nghề nghiệp chính quy cũng không có nghĩa lý gì, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, có vài người thoạt nhìn thì sạch sẽ nhưng trên thực tế bên trong bẩn thỉu vô cùng.’‘
‘‘Không cần Cố tiên sinh quan tâm, người quen của tôi đều biết tôi là người thế nào.’‘
‘‘Cái nghề bác sĩ này rất bận rộn, sợ là người bình thường không có cơ hội hiểu được, có thể hiểu rõ anh đều là người bệnh của anh, người không có bệnh nên không nên quấy rầy anh mới đúng.’‘
‘‘Không vội, hãy nói tới việc tại sao tôi và A Thanh ở chung lại là quấy rầy? Dù sao chúng tôi cũng là bạn bè.’‘
‘‘Chỉ mới quen nhau nửa ngày, làm sao có thể coi là bạn bè?’‘
Hai người tôi một câu anh một câu, cuối cùng nụ cười trên mặt hai người cũng không giữ được nữa còn Nguyễn Thanh ở bên cạnh thì đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

‘‘Có phải bạn bè hay không không phải lấy thời gian dài ngắn để quyết định, chỉ cần A Thanh xem tôi như bạn bè là được rồi.’‘ Ôn Lễ tao nhã rót một chén trà sau đó đưa tới trước mặt Nguyễn Thanh: ‘‘A Thanh, em nói có đúng không?’‘
Nguyễn Thanh: ‘‘...!Vâng, đúng vậy.’‘
Nguyễn Thanh nói xong câu này thì vạt áo lại bị kéo mạnh một cái giống như có người rất bất mãn với câu trả lời của cậu.

Nguyễn Thanh căng thẳng rụt người lại, không dám nói gì nữa.
Cố Chiếu Tây liếc nhìn thiếu niên đáng thương bên cạnh, nở nụ cười nhàn nhạt: ‘‘Bạn bè mà thôi, cũng không phải là quan hệ đặc biệt gì.’‘
Ôn Lễ vẫn cười hết sức dịu dàng: ‘‘Thật ra không chỉ là quan hệ bạn bè vì dù sao trước đó A Thanh cũng đã tỏ tình với tôi.’‘
Giọng nói của Ôn Lễ không có gì thay đổi nhưng lại làm cho người nghe cảm thấy khó diễn tả.
Cố Chiếu Tây cười như không cười nói: ‘‘Sợ là bác sĩ Ôn hiểu lầm rồi, Thanh Thanh còn nhỏ, chưa biết cái gì gọi là thích đâu.’‘
‘‘Cậu nói đúng không? Thanh Thanh?’‘
Hai mắt thiếu niên mở to, ngồi cứng ngắc không dám cử động một chút nào vì dưới góc độ mà tất cả mọi người không nhìn thấy thì có một thứ bén nhọn đang dí sát vào thắt lưng thiếu niên.

Hình như là dao, không biết Cố Chiếu Tây lấy dao dùng cơm từ lúc nào.

Cố Chiếu Tây thấy Nguyễn Thanh nhìn sang thì nở một nụ cười sáng lạn.
Nguyễn Thanh há miệng, bởi vì sợ hãi mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vẻ mặt giãy giụa cuối cùng cắn răng run rẩy mở miệng: ‘‘Không phải vậy.’‘
Giọng của thiếu niên quá nhỏ nên Cố Chiếu Tây không nghe rõ: ‘‘Cái gì?’‘
Nguyễn Thanh đỏ mắt, dù là đang sợ đến run rẩy nhưng vẫn cố chấp mở miệng, giọng nói cũng lớn hơn lúc nãy: ‘‘Không phải vậy...’‘
Ôn Lễ nghe thấy thiếu niên phản bác thì cười cười: ‘‘Quả thật A Thanh còn nhỏ nhưng cũng không phải là kẻ ngu như Cố tiên sinh đã nghĩ.’‘
Ánh mắt Cố Chiếu Tây lạnh xuống nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, vẻ mặt nhàn nhạt tiếp tục đưa đẩy với Ôn Lễ giống như những chuyện trước đó chưa từng xảy ra.

Mặc dù vẻ mặt của hai người rất ôn hòa nhưng không khí lại không khỏi có chút đè nén.
Nguyễn Thanh mấp máy môi, không được tự nhiên mở miệng: ‘‘Tôi...Tôi đi nhà vệ sinh rửa tay.’‘


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận