Dù là người không quen biết cũng có thể nhìn ra là thiếu niên rất thích bác sĩ.
Vừa chân thành lại vừa thuần túy khiến người ta ghen tỵ.
Ghen tỵ đến mức trong lòng dâng lên dục vọng muốn hủy diệt tất cả.
Trong lúc nhất thời mỗi người đều có những suy nghĩ khác nhau.
Sau khi Ôn Lễ trấn an thiếu niên thì sắc mặt lạnh như băng nhìn về phía Kỷ Ngôn, giọng nói vừa nhẹ nhàng lại vừa cường thế: ‘‘Vị tiên sinh này, hi vọng anh có thể hiểu cưỡng ép người khác là hành vi phạm pháp.’‘
Kỷ Ngôn xì một tiếng: ‘‘Phạm pháp? Thân mật với vợ mình cũng là phạm pháp?’‘
Lời này vừa dứt thì tầm mắt của đám người lập tức chuyển sang người Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh vội vàng lắc đầu phủ nhận, chỉ sợ Ôn Lễ hiểu lầm: ‘‘Không phải vậy, em không quen biết hắn.’‘
‘‘Không biết? Lời này đúng là làm cho tôi thương tâm.’‘ Kỷ Ngôn chậm rãi sửa lại ống tay áo sau đó nhìn về phía Nguyễn Thanh rồi nở một nụ cười xấu xa: ‘‘Tối hôm qua lúc ở trên giường tôi cậu lại không nói như vậy.’‘
Sắc mặt Nguyễn Thanh trắng bệch, hốc mắt lại đỏ lên, hốt hoảng nhìn Ôn Lễ: ‘‘Không phải, không phải như thế, Ôn Lễ ca ca hãy tin em, em không có bất kỳ quan hệ gì với hắn cả.’‘
Kỷ Ngôn không phủ nhận lời giải thích của thiếu niên, hắn xoa hai tay giống như suy nghĩ gì đó sau đó nói: ‘‘À, đúng rồi, tôi nhớ dưới ngực vợ có một nốt ruồi giống như bông hoa, nếu không tin thì có thể hỏi cậu ấy.’‘
Sắc mặt thiếu niên lại càng trắng hơn bởi vì Kỷ Ngôn nói đúng, phía dưới ngực của cậu quả thật có một nốt ruồi nhưng rõ ràng là hắn cưỡng ép cậu.
‘‘Không phải vậy, không phải như thế.’‘ Lời nói không có ý tốt của Kỷ Ngôn khiến vành mắt thiếu niên đong đầy nước mắt giống như một giây kế tiếp sẽ bật khóc.
Thiếu niên giống như không biết nên giải thích thế nào, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn Ôn Lễ, cầu xin hắn tin tưởng cậu.
Lúc Kỷ Ngôn nói xong thì ánh mắt Ôn Lễ tối sầm lại nhưng nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng như cũ, hắn đưa tay lau nước mắt sắp rơi xuống của thiếu niên: ‘‘Tôi tin A Thanh không phải người như thế.’‘
Hắn nhẹ giọng an ủi thiếu niên: ‘‘Hơn nữa A Thanh là con trai, không mặc áo cũng không có gì, chuyện này không thể nói rõ được gì.’‘
Sự bất an và sợ hãi của thiếu niên giống như được xoa dịu bởi sự dịu dàng của Ôn Lễ.
Cậu xấu hổ mím môi, ỷ lại đứng ở bên cạnh Ôn Lễ, trong mắt đều là vui vẻ và yêu thích.
Sự yêu thích của thiếu niên vừa chân thành lại vừa nóng bỏng, rõ ràng ở đây đang có ba người nhưng trong mắt cậu giống như chỉ thấy một mình Ôn Lễ.
Ôn Lễ giống như toàn bộ thế giới của cậu mà Ôn Lễ cũng xoa đầu đáp lại thiếu niên.
Hình ảnh vừa ấm áp lại vừa tốt đẹp, tốt đẹp đến mức làm cho người ta muốn hủy diệt nó.
Đáy mắt Kỷ Ngôn thoáng qua sự ác độc nhưng ngay lập tức đã biến mất không thấy, hắn nhìn về phía Nguyễn Thanh, giả bộ đau khổ mở miệng: ‘‘Vợ ơi, em thật sự đối xử với tôi như vậy sao?’‘
‘‘Tôi...Tôi hoàn toàn không biết anh.’‘ Nguyễn Thanh hung hăng trợn mắt nhìn Kỷ Ngôn nhưng bởi vì đuôi mắt ửng đỏ, mắt cũng ửng hồng, dáng vẻ nhỏ nhắn mảnh khảnh nên không có một chút uy hiếp nào, ngược lại còn khiến người ta cảm thấy hút hồn hơn nữa lúc thiếu niên trừng Kỷ Ngôn thì trên mặt vẫn còn vẻ hoảng sợ, cậu trốn sau lưng Ôn Lễ, tay vẫn túm vạt áo Ôn Lễ giống như làm vậy sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn hơn nên trong lúc nhất thời khí thế hoàn toàn biến mất.
‘‘Không biết?’‘ Kỷ Ngôn nhướng mày, hai tay đan vào nhau mang theo cảm giác áp bách, hắn chậm rãi đến gần ba người, cuối cùng đứng trước mặt Nguyễn Thanh nói: ‘‘Vậy có muốn đi điều tra camera tối hôm qua không? Xem thử rốt cuộc chúng ta có quen nhau không?’‘
Nói xong Kỷ Ngôn nghiêng đầu nhìn Cố Chiếu Tây từ đầu đến giờ vẫn không nói gì: ‘‘Ông chủ Cố, có thể xem không?’‘
‘‘Dĩ nhiên là có thể.’‘ Cố Chiếu Tây cười cười, cười đến tao nhã lịch sự: ‘‘Khách hàng chính là thượng đế, khách quý đã yêu cầu thì làm sao Phong Nhã lại có thể từ chối được.’‘
Vẻ mặt Nguyễn Thanh có chút bối rối, bàn tay đang nắm áo Ôn Lễ hơi siết lại, đốt ngón tay trắng bệch khiến áo của Ôn Lễ cũng bị nhăn theo, rõ ràng cậu đang chột dạ.
Ôn Lễ liếc nhìn vẻ khẩn trương của thiếu niên, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy nhưng một giây sau hắn lại cười nhìn Kỷ Ngôn, lịch sự mở miệng: ‘‘Vậy thì như thế nào? Dù chứng minh được anh và A Thanh có quen nhau thì như thế nào? Cũng chỉ chứng tỏ rằng A Thanh còn nhỏ không hiểu chuyện mà thôi, anh đã bị đá rồi, tại sao cứ đau khổ dây dưa mãi làm gì?’‘
Từ trước đến nay Ôn Lễ vẫn luôn dịu dàng, ngay cả lúc nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng nhưng lúc này giọng nói lại có chút sắc bén.
‘‘Tình yêu không phải do một bên tình nguyện là được, anh và A Thanh đã chia tay, sao không dứt khoát buông tay để giữ lại một chút tình cảm cho nhau.’‘
Vẻ mặt Kỷ Ngôn hơi khựng lại, tiếp đó nhìn về phía Ôn Lễ, giọng nói tràn đầy châm chọc: ‘‘Thế nào? Đã quen làm tiểu tam mà còn ra vẻ ta đây? Bây giờ lại còn giả bộ hợp tình hợp lý khuyên chính chủ buông tay?’‘
Ôn Lễ: ‘‘???’‘ Tiểu tam cái gì?
Người nào?
Hắn??
Tiểu tam???
Cố Chiếu Tây ở bên cạnh xem đến có chút hăng hái nhưng không xen vào tranh đấu giữa ba người, thỉnh thoảng tầm mắt lại quét qua người thiếu niên.
Lúc này thiếu niên có chút ngơ ngác giống như không phản ứng kịp, thoạt nhìn vừa ngu ngốc lại vừa đáng yêu.
Kỷ Ngôn cười lạnh một tiếng sau đó tiếp tục mở miệng: ‘‘Bàn về hạ tiện thì tôi không so sánh được, mặt người tâm chó, quyến rũ vợ người ta, thất đức như vậy không sợ bị sét đánh sao?’‘
Nụ cười của Ôn Lễ nhạt đi: ‘‘Vị tiên sinh này, đầu tiên tôi không phải là tiểu tam, xin chú ý lời nói của mình, tiếp theo nếu đã bị đá thì hãy tìm nguyên nhân tại sao lại vậy, đừng giống như oán phụ đẩy toàn bộ lỗi lầm lên đầu người khác.’‘
Ôn Lễ nhàn nhạt nhìn Kỷ Ngôn, giọng nói có chút cao cao tại thượng và khinh thường: ‘‘Dù sao nếu tôi là A Thanh thì tôi cũng sẽ không chọn anh.’‘
Kỷ Ngôn bị lời của Ôn Lễ chọc giận đến bật cười, hắn cũng lười nói thêm, trực tiếp dùng nắm đấm hỏi thăm mặt Ôn Lễ.
Nguyễn Thanh thấy vậy thì trợn to hai mắt, hốt hoảng muốn kéo Ôn Lễ tránh ra.