Có điều hình như Kỷ Ngôn đã đánh giá thấp Ôn Lễ, mặc dù vẻ bề ngoài của Ôn Lễ rất dịu dàng nhưng phản ứng lại rất nhanh nhạy, khi thấy Kỷ Ngôn đấm tới thì hắn lập tức nghiêng người kéo Nguyễn Thanh tránh đi.
Một loạt động tác như nước chảy mây trôi, hết sức gọn gàng linh hoạt, rõ ràng là thân thủ không tệ.
Kỷ Ngôn thấy mình không đánh trúng thì lại tung nắm đấm lần nữa.
Có lẽ Ôn Lễ cũng đã bị chọc giận nên không né nữa, hai người trực tiếp lao vào đánh nhau.
Thân thủ của Ôn Lễ quả thật không tệ, không hề rơi xuống thế hạ phong.
Nguyễn Thanh hết sức lo lắng nhìn hai người đánh nhau, thậm chí còn muốn xông lên tách hai người ra nhưng hai người thật sự đánh nhau quá kịch liệt nên cậu hoàn toàn không tìm được cơ hội hơn nữa nhà vệ sinh lại nằm ở khúc quanh trong góc, bình thường không ai tới đây cho nên không có ai phát hiện bên này có người đánh nhau.
Cố Chiếu Tây thì không cảm thấy hứng thú với việc đánh nhau lắm, hắn ưu nhã thong dong chậm rãi đi tới trước mặt Nguyễn Thanh: ‘‘Cậu đang lo lắng cho bác sĩ Ôn?’‘
Nguyễn Thanh không rãnh để ý tới hắn, thậm chí còn nhích sang bên cạnh, né hắn ra, dáng vẻ không muốn nói chuyện sau đó lo lắng nhìn Ôn Lễ và Kỷ Ngôn.
Cố Chiếu Tây cũng không bận tâm thái độ của thiếu niên với mình, dù sao thì lúc nãy trong phòng bao hành động của hắn với cậu cũng rất quá đáng, nếu là hắn mà bây giờ còn tỏ ra thân thiện thì đúng là có quỷ.
Cố Chiếu Tây liếc nhìn trận chiến sau đó thiện ý nhắc nhở: ‘‘Bác sĩ Ôn sẽ thua.’‘
Nguyễn Thanh vẫn đang tập trung nhìn trận chiến, không để ý đến Cố Chiếu Tây bởi vì hắn cậu không có phát hiện Ôn Lễ rơi xuống thế hạ phong.
Cố Chiếu Tây đột nhiên nắm lấy vai thiếu niên, dáng vẻ vô cùng thân mật giống như đang ôm thiếu niên từ sau lưng.
Thiếu niên còn chưa kịp giãy giụa thì Cố Chiếu Tây đã đưa tay nâng cái cằm trắng nõn như ngọc của thiếu niên lên: ‘‘Nhìn kỹ sẽ thấy ngón giữa của Kỷ tiên sinh có một lưỡi dao đúng không, hắn đang muốn giết Ôn Lễ ca ca của cậu đấy.’‘
Hai người đánh nhau không hề giống người bình thường, thân thủ cả hai đều rất tốt, giống y như tuyển thủ nhà nghề, tốc độ cũng không phải bình thường nên Nguyễn Thanh không có cách nào thấy rõ động tác của hai người nhưng dưới ánh đèn lại có thể loáng thoáng thấy được ở ngón giữa Kỷ Ngôn có đồ vật gì đó đang phản quang.
Hai mắt Nguyễn Thanh trợn to.
Con ngươi hơi co lại, vô cùng lo lắng, lúc cậu muốn hô lên thì Cố Chiếu Tây đã bịt kín miệng cậu: ‘‘Đừng kêu, nếu làm bác sĩ Ôn phân tâm thì sẽ chỉ làm hắn chết nhanh hơn mà thôi.’‘
Trong mắt Nguyễn Thanh hiện lên vẻ vội vàng và nóng nảy, cậu muốn tránh thoát khỏi cái tay của Cố Chiếu Tây, xông lên ngăn cản Kỷ Ngôn.
‘‘Cậu không giúp được bác sĩ Ôn đâu, cậu đi lên chỉ gây thêm phiền phức cho hắn mà thôi.’‘
Cố Chiếu Tây vẫn không buông thiếu niên ra, vẫn dùng tay bịt miệng cậu, thậm chí còn vươn tay ôm lấy cái eo mảnh khảnh của thiếu niên mang theo vài phần mập mờ không rõ mở miệng: ‘‘Có điều nếu cậu đồng ý bỏ ra một khoản thù lao khiến tôi hài lòng thì tôi có thể cứu bác sĩ Ôn của cậu.’‘
Sau khi nghe những lời này của Cố Chiếu Tây thì cả người Nguyễn Thanh cứng đờ, cậu nhìn hai người đang đánh nhau vô cùng tàn nhẫn, vành mắt đỏ lên, trong mắt mang theo sự nóng nảy, gấp đến độ nước mắt sắp chảy ra nhưng cậu không thể bộp chộp lao lên được.
Bởi vì quả thật nếu đúng như lời Cố Chiếu Tây thì việc cậu xông lên không những không thể ngăn cản Kỷ Ngôn mà nói không chừng lại còn kéo chân Ôn Lễ ca ca.
Cố Chiếu Tây thấy thiếu niên đã bình tĩnh lại thì buông cái tay đang bịt miệng thiếu niên ra, lông mi thật dài thiếu niên khẽ run tạo thành một cái bóng dưới mắt giống như đang đấu tranh tư tưởng, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp, đáng thương nhỏ giọng hỏi: ‘‘....Anh muốn bao nhiêu tiền?’‘
Đối với sự ngây thơ của thiếu niên, Cố Chiếu Tây không nhịn được mà bật cười: ‘‘Tiền? Tôi không phải là cậu, thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.’‘
Nguyễn Thanh cắn môi dưới: ‘‘...!Vậy anh muốn cái gì?’‘
Cánh tay đang ôm eo thiếu niên của Cố Chiếu Tây siết chặt hơn, dáng vẻ cường thế giam cầm thiếu niên vào trong ngực mình.
Hắn cao hơn thiếu niên không ít, lúc này đang dùng ngón cái và ngón trỏ nâng cằm thiếu niên lên sau đó từ trên cao nhìn thẳng vào mắt cậu: ‘‘Đưa cậu cho tôi, như thế nào?’‘
Giọng nói của Cố Chiếu Tây vừa trầm thấp lại mang theo sự quyến rũ hấp dẫn, mặc dù giống như đang hỏi thăm nhưng trên thực tế là không cho thương lượng, chẳng qua chỉ đang thông báo cho thiếu niên mà thôi.
Nguyễn Thanh trợn to hai mắt, sau khi suy nghĩ một lát thì mang theo khiếp sợ và không dám tin ngẩng đầu nhìn Cố Chiếu Tây, lắp bắp mở miệng: ‘‘Phải...!Phải đến lầu ba của quán bar...Làm việc sao?’‘
Nói là làm việc nhưng trên thực tế ai cũng biết đến làm việc ở lầu ba của quán bar Phong Nhã là có ý gì vì dù sao lầu ba của Phong Nhã cũng là nơi phong hoa tuyết nguyệt.
‘‘Dĩ nhiên không phải, làm sao tôi nỡ.’‘ Cố Chiếu Tây cười khẽ một tiếng, giọng nói trầm thấp hùng hậu rất mê người: ‘‘Tôi muốn cậu chỉ thuộc về tôi.’‘
Nếu là lúc trước thiếu niên có thể còn tưởng rằng hắn chỉ đơn thuần muốn cậu làm nhân viện nhưng sau những chuyện đã xảy ra thì cậu đã hiểu những lời này là có ý gì.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của thiếu niên trắng nhợt, theo bản năng cắn chặt cánh môi màu hồng nhạt, nghiêng đầu tránh cái tay của Cố Chiếu Tây, trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc hiện lên vẻ yếu ớt và bất lực, chậm chạp không mở miệng trả lời Cố Chiếu Tây.
Đối với sự giãy giụa của thiếu niên thì Cố Chiếu Tây cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, vẫn nhìn chằm chằm thiếu niên trong ngực.
Thiếu niên hết sức nhỏ nhắn xinh đẹp, xinh đẹp đến không chân thật, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt thoạt nhìn khiến cậu vô cùng quyến rũ nhưng sự yếu ớt và bất lực trên mặt lại khiến cậu có một vẻ đẹp vỡ nát khiến người ta không nhịn được muốn thương tiếc cậu, muốn xây cho cậu một tòa thành xa hoa sau đó dâng tặng toàn bộ thế giới cho cậu để cậu không phải chịu một chút uất ức nào nữa hoặc là càng bắt nạt cậu một cách ác liệt hơn, giam cầm cậu trong tòa thành, chỉ có mình hắn có thể nhìn thấy, làm cậu khóc thút thít, rơi lệ vì hắn, bất lực giãy giụa dưới thân hắn.
Ánh mắt của Cố Chiếu Tây dừng lại ở đôi mắt đỏ ửng của thiếu niên mấy giây sau đó lướt qua hai người đang đánh nhau, vô cùng tốt bụng nhắc nhở: ‘‘Đưa ra quyết định nhanh một chút, Ôn Lễ ca ca của cậu sắp không kiên trì nổi nữa rồi.’‘
Lúc này Nguyễn Thanh giống như tỉnh lại từ trong mộng, lo lắng nhìn về phía hai người đang đánh nhau.