Thứ hai là cậu muốn thử dò xét xem Cố Chiếu Tây có vấn đề hay không, nếu như là người bình thường bị người khác mượn 50 vạn đoán chừng sẽ không cho nhưng Cố Chiếu Tây lại hết sức tích cực, rõ ràng là có vấn đề.
Thứ ba là cậu muốn xác định xem thử Giang Tứ Niên có thể nhìn thấy phòng livestream kinh hoàng hay không cho nên đã cố ý dùng tay che đi chữ vạn, kết quả rất rõ ràng là hắn không nhìn thấy.
Một khi không nhìn thấy được phòng livestream kinh hoàng thì dù là người đầu óc không thông minh cũng có thể hiểu là khả năng Giang Tứ Niên là chủ nhân phòng livestream kinh hoàng vô cùng thấp.
Về phần Kỷ Ngôn và Ôn Lễ thì Nguyễn Thanh thiên về phía Ôn Lễ hơn.
Trên thực tế sau khi Nguyễn Thanh biết mình bị thôi miên thì muốn im lặng không tiếng động giải quyết bác sĩ.
Cậu vốn cho rằng rất đơn giản, chỉ cần cậu cười đủ nhiều thì bác sĩ sẽ chết rất nhanh nhưng Giang Tứ Niên thất bại, thậm chí xém chút nữa còn bị giết ngược.
Cậu cũng thiếu chút nữa bởi vì phán đoán sai lầm mà chết ở trong tay bác sĩ.
Lúc ấy cậu đã đoán rằng bác sĩ rất có thể sẽ bị Giang Tứ Niên giết chết nên mới mượn cớ lạc đường thăm dò hết các ngóc ngách trong bệnh viện kì lạ này.
Kết quả không nghĩ tới Giang Tứ Niên lại thất bại hơn nữa bác sĩ lại còn trở về nhanh như vậy.
Mặc dù đầu óc của Giang Tứ Niên không tốt lắm nhưng cũng không ngu, như vậy cũng chỉ có thể là do bác sĩ quá mạnh.
Nói vậy thì dù Kỷ Ngôn và Cố Chiếu Tây có liên thủ thì cũng không nhất định sẽ thành công đánh bại bác sĩ.
Ôn Lễ rất cổ quái, bất kể là thôi miên hay là thân thủ đều giống như đã đột phá cực hạn của loài người nhưng con người làm sao có thể đột phá cực hạn của vật lý, bác sĩ Ôn Lễ thật sự là...!Con người sao? Quan trọng nhất là hắn có phải là chủ nhân của phòng livestream kinh hoàng không?
Nguyễn Thanh không dám khẳng định nhưng Ôn Lễ chắc chắn là hiềm nghi lớn nhất.
Từ lần đầu tiên gặp mặt cậu đã nghi ngờ bác sĩ có thể nhìn thấy được phòng livestream kinh hoàng nếu không rất khó để giải thích được ngay từ lúc gặp nhau hắn đã thôi miên cậu, trừ khi ngay từ khi cậu tiến vào trò chơi thì Ôn Lễ đã nhìn thấy cậu nhưng trí nhớ của Nguyễn Thanh rất tốt, gần như đã gặp ai đó thì sẽ không quên được nên cậu dám khẳng định là chưa từng nhìn thấy bác sĩ nhưng bác sĩ lại giống như nhận ra cậu như vậy rất có thể hắn đã thấy cậu trên phòng livestream kinh hoàng hơn nữa lần nào cũng rất trùng hợp, cậu vừa mới vào phòng thí nghiệm thì bác sĩ đã tới rồi, thậm chí lúc cậu bị Giang Tứ Niên bắt cóc thì bác sĩ cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Trong khoảnh khắc đó Nguyễn Thanh đã khẳng định chắc chắn bác sĩ có thể nhìn thấy phòng livestream kinh hoàng nhưng dù có thể nhìn thấy phòng livestream kinh hoàng thì cũng không thể chứng minh được hắn là chủ nhân của phòng livestream kinh hoàng.
Cơ hội giao đáp án chỉ có một lần, một khi phán đoán sai lầm thì hậu quả tuyệt đối không phải là thứ mà cậu muốn thấy hơn nữa đây mới là ngày thứ hai của trò chơi, manh mối vẫn còn quá ít nhưng vấn đề không phải ở chỗ cậu có bao nhiêu thời gian mà là mức độ nguy hiểm của trò chơi sẽ càng lúc càng tăng lên, đừng nói là còn luôn có một tên biến thái đang nhìn chằm chằm cậu.
Nếu như không nhanh chóng tìm ra đáp án thì nói không chừng cậu sẽ thật sự bị nhốt trong trò chơi này.
Lúc Nguyễn Thanh đang bận suy nghĩ thì người bên cạnh đột nhiên động đậy sau đó đưa tay gác lên người Nguyễn Thanh, thậm chí cả người cũng đè lên.
Động tác mang theo sự xâm lược mãnh liệt cùng với cảm giác áp bách khiến Nguyễn Thanh cảm thấy giống như bị rắn độc cuốn lấy làm cậu có chút không thở nổi.
Mặc dù rất sợ hãi nhưng Nguyễn Thanh hiểu rằng mình không thể giả bộ ngủ được nữa.
Lúc Giang Tứ Niên tỉnh lại thì thiếu niên đang nằm ở bên cạnh hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn hơn ngày thường rất nhiều, đầu tóc rối bời tản ra để lộ sự yếu ớt và mỏng manh.
Thiếu niên giống như một đóa hoa hồng xinh đẹp đang nở rộ làm cho người ta mê muội.
Ánh mắt Giang Tứ Niên sâu thẳm nhìn thiếu niên trước mắt.
Ngay tại lúc hắn đang định ra tay thì thấy lông mi thiếu niên hơi rung động, rõ ràng là thiếu niên sắp tỉnh lại.
Giang Tứ Niên thấy thế thì cặp mắt híp lại, thu tay về, nghiêng người nằm qua bên cạnh.
Có lẽ là do đau nên mặt mày như vẽ của thiếu niên hơi nhíu lại, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt vẫn còn mang theo chút mờ mịt.
‘‘Cậu đã tỉnh rồi? Gặp phải ác mộng à?’‘ Một giọng đàn ông khàn khàn vang lên bên tai Nguyễn Thanh.
Thiếu niên giống như không phản ứng kịp, sau khi nghe thấy tiếng động thì nhìn về phía bên cạnh.
Khi Nguyễn Thanh nhìn thấy một người đàn ông trần trụi ở trên giường thì trợn to hai mắt, không rãnh để ý đến chỗ ngực có chút đau đớn, trong đôi mắt mang theo sự kinh hoảng và bất an, cậu nhanh chóng ngồi dậy sau đó lui về phía sau nhưng Nguyễn Thanh đang nằm bên trong, sau lưng của cậu chính là bức tường nên hoàn toàn không có đường để lui.
Nguyễn Thanh chỉ có thể dán lưng vào tường, cảnh giác nhìn người trên giường giống như Giang Tứ Niên là thú dữ hay lũ lụt đáng sợ nào đó.
Giang Tứ Niên thấy thế thì nhướng mày: ‘‘Dù gì thì tôi cũng đã cứu cậu, phản ứng này của cậu đúng là làm tổn thương tôi đấy.’‘
‘‘Cứu...Anh đã cứu tôi?’‘ Thiếu niên hơi sửng sốt, có chút không rõ lời của Giang Tứ Niên là có ý gì.
Giang Tứ Niên chống người dậy, dựa ở trên tường, nhìn thiếu niên sau đó chậm rãi giải thích: ‘‘Lúc đó tôi vừa vặn đi ngang qua nhà hàng Hưng Nguyệt thì thấy có một người đang lén lén lút lút khiêng một người khác nên mới ra tay cứu giúp, không nghĩ tới lại là cậu.’‘
‘‘Vì cứu cậu tôi còn bị tên bắt cóc đâm một dao này.’‘ Giang Tứ Niên nói xong thì liếc nhìn vết thương trí mệnh bên hông mình, có lẽ vết thương còn khá đau khiến chân mày hắn cau chặt lại.
Giang Tứ Niên hừ nhẹ một tiếng nói tiếp: ‘‘Kết quả không nghĩ tới có vài người còn không biết ơn lòng tốt của người khác.’‘
Nhà hàng Hưng Nguyệt chính là nhà hàng năm sao lúc trước.
Giang Tứ Niên nói xong thì thiếu niên giống như hiểu ra, lúc này mới mới nhìn kỹ Giang Tứ Niên.
Giang Tứ Niên đang ở trần, bên hông quấn băng gạc rất dầy, mặc dù như thế nhưng máu vẫn đang rỉ ra, nhiễm đỏ một mảng lớn thoạt nhìn vô cùng kinh khủng.