Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn


Ánh mắt của Giang Tứ Niên sâu thẳm nhìn chằm chằm thiếu niên sau đó chậm rãi nhích tới gần, từ trên cao mở miệng mang theo vài phần cường thế: ‘‘Vì cậu mà thiếu chút nữa tôi đã chết, lấy chút thù lao cũng không quá đáng chứ?’‘
Lúc này Giang Tứ Niên cũng không phải đang đang trưng cầu ý kiến của Nguyễn Thanh, sau khi nói xong hắn lập tức cúi người dựa sát vào cậu.
‘‘...!Không muốn.’‘ Thiếu niên thấy thế thì nước mắt bắt đầu ầng ậc, hốc mắt hồng hồng có vẻ vô cùng đáng thương, khuôn mặt tinh xảo tràn đầy hoảng sợ, động tác giãy giụa cũng dữ dội hơn nhưng tay đang bị cố định chặt trên đầu nên hoàn toàn không cách nào giãy giụa, đi có thể đạp đá lung tung theo bản năng.
‘‘Ưm...’‘ Không biết thiếu niên đá trúng chỗ nào mà Giang Tứ Niên đột nhiên rên lên, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, lập tức ngã xuống người thiếu niên.

Thiếu niên cũng không nhận ra có cái gì không đúng, lúc Giang Tứ Niên ngã xuống thì phản ứng của cậu vô cùng kịch liệt, lập tức đẩy người ra.

Lần này Giang Tứ Niên không động đậy nên hành động của thiếu niên thuận lợi hơn rất nhiều.
Sau khi Nguyễn Thanh đẩy được người ra và lùi ra xa thì mới biết lúc nãy cậu đã không cẩn thận đá trúng vết thương của Giang Tứ Niên khiến vết thương bên hông hắn vỡ ra, một lượng máu lớn chảy ra đập vào mắt Nguyễn Thanh, khắp nơi đều là máu nhuộm đỏ hông hắn cũng nhuộm đỏ cả ga giường, thoạt nhìn giống như hiện trường của một vụ giết người vô cùng kinh hoàng.
Con ngươi thiếu niên co lại, trợn to hai mắt, lập tức đi tới nhìn Giang Tứ Niên cả người toàn máu, sắc mặt trắng bệch, thấy thế sắc mặt của thiếu niên cũng trắng theo, cả người như nhũn ra, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất.

Cậu vươn bàn tay có chút run rẩy lắc người trên giường nhưng Giang Tứ Niên vẫn không có phản ứng gì.
Mắt thiếu niên đỏ lên, nước mắt rơi xuống làm nhòa tầm nhìn, giọng nói mang theo sự run rẩy và sợ hãi: ‘‘...Xin lỗi...!Tôi không cố ý, anh tỉnh lại đi, có được hay không?’‘

Nếu không phải là lồng ngực của Giang Tứ Niên vẫn còn đang phập phồng chứng minh hắn còn đang thở thì Nguyễn Thanh thật sự cho rằng hắn đã chết.

Thấy hắn vẫn còn hô hấp thì thiếu niên có hơi bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ tới là phải gọi điện xin giúp đỡ nên hốt hoảng lấy điện thoại di động ra, run rẩy bấm số bệnh viện.

Bởi vì quá sợ hãi nên tay Nguyễn Thanh vẫn luôn run rẩy, vì vậy bấm sai mấy lần, mười mấy giây sau mới gọi được.

Cậu cố gắng khiến mình bình tĩnh lại nhưng giọng nói vẫn run rẩy như cũ: ‘‘Đào...đường Đào Viên...’‘
Nhưng cậu còn chưa nói hết thì điện thoại di động đã bị người khác lấy mất.

Thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn thì thấy là Giang Tứ Niên không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.
‘‘Đừng đi bệnh viện.’‘ Giọng nói của Giang Tứ Niên vẫn cường thế như cũ nhưng lại có cảm giác suy yếu hơn bình thường rất nhiều, hắn mặt không thay đổi nhấn kết thúc cuộc gọi sau đó hôn mê bất tỉnh.
Có lẽ là do Giang Tứ Niên đã tỉnh lại một lần nên Nguyễn Thanh cũng không còn hốt hoảng như trước nữa, cậu cố gắng bình tĩnh lại sau đó lập tức cầm máu cho Giang Tứ Niên.

Sau khi cầm máu xong thì Nguyễn Thanh run rẩy bôi thuốc cho Giang Tứ Niên.

Trong lúc đó Giang Tứ Niên không hề tỉnh lại nhưng trước ngực vẫn phập phồng chứng minh hắn còn sống.
....
Sau khi Nguyễn Thanh băng bó cho hắn xong thì trời đã tối, cả người cậu cũng mệt mỏi không chịu nổi.

Sớm biết thế thì cậu đã không đạp mạnh rồi.

Có điều nếu không đạp mạnh thì không thể bảo đảm Giang Tứ Niên sẽ ngất đi, đã bị thương như vậy mà vẫn còn không an phận.

Hình như trong trò chơi này, vấn đề thể chất của cậu càng nghiêm trọng hơn.


Thể chất này của cậu giống như ngọn nến trong đêm tối hấp dẫn vô số thiêu thân lao đầu vào lửa.

Nếu cậu là cây đuốc to thì tất nhiên là không cần phải sợ hãi nhưng cậu chỉ là ngọn nến bé nhỏ, chỉ cần một con thiêu thân lao vào cũng có thể dập tắt cậu.

Dưới tình huống không có sức mạnh thì xinh đẹp chính là tội lỗi vì được mấy tên biến thái hoang tưởng yêu điên cuồng không phải là chuyện gì tốt.

Thứ đám người đó hiểu nhất chính là không chiếm được thì hủy diệt.
Nguyễn Thanh ngồi xuống ghế, hỏi thăm trong đầu.
[Hệ thống, thế chất của tôi có thể thay đổi không?]
Giọng nói của hệ thống vẫn lạnh như băng.
[Chỉ cần có đủ điểm tích lũy là có thể có được tất cả những thứ cậu muốn.]
Nguyễn Thanh rũ mắt, đủ điểm tích lũy sao...
Nguyễn Thanh như có điều suy nghĩ, sau khi ngồi một lát thì cảm thấy dạ dày có chút không thoải mái nên lấy bánh màn thầu đã khô cứng trong túi đeo vai ra, gặm từng miếng nhỏ.

Tiếp đó lại mở máy vi tính trên bàn lên.


Nhiệm vụ phụ không khó, tìm đại vài người rồi phê phán là được rồi, thứ khó khăn là nhiệm vụ phụ 2.
Không phải khó kiếm tiền mà là phương thức làm ra tiền của nguyên chủ rất khó khăn vì nguyên chủ làm nghề chơi cùng (giống kéo rank trong game) nhưng hiện tại bình luận trên web về cậu không quá tốt nên rất khó nhận được order, thôi thì đi một bước tính một bước.
Nguyễn Thanh mở app nhắn tin mà nguyên chủ hay dùng ra, trực tiếp bỏ qua một đống tin nhắn mắng chửi cậu sau đó mở đại một trang nằm trên cùng.
Nguyễn Thanh lướt sơ qua sau đó cắn bánh màn thầu trong miệng, ngón tay thon dài trắng nõn gõ một câu bình luận.
[Người như mày mà cũng ăn thịt bò bít tết? Phùng má giả làm người mập chụp hình à? Giả bộ cái gì mà giả bộ!]
Sau khi Nguyễn Thanh gõ xong thì yên lặng gặm bánh màn thầu vừa cứng vừa nguội, tiếp đó lại tiện tay mở hình ảnh chủ thớt đang cầm một chùm nho sau đó lại cắn một miếng bánh màn thầu.
Nguyễn Thanh gặm bánh màn thầu vô cùng chậm bởi vì bánh màn thầu thật sự quá cứng hơn nữa cổ cậu còn đang bị thương nên khi nuốt nước miếng sẽ hơi đau, càng đừng nói đến việc nuốt bánh màn thầu nhưng lúc ăn bánh màn thầu Nguyễn Thanh vẫn không tỏ vẻ gì, lúc gõ bình luận về chùm nho cũng hết sức bình tĩnh.

Không có khát vọng, không có hâm mộ cũng không có ghen tỵ nhưng nhìn dáng vẻ cắn bánh màn thầu cứng ngắc của cậu lại vô cùng đáng thương.

Dáng vẻ hiểu chuyện ngoan ngoãn bao giờ cũng làm cho người ta đau lòng.
Thiếu niên giống như tiểu vương tử nên ở trong một tòa thành xa hoa và có được tất cả những thứ cậu muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận