Bị Bắt Trở Thành Npc Trong Trò Chơi Vô Hạn


Nguyễn Thanh nhìn ly rượu trước mắt, cắn chặt môi dưới, lông mi dài khẽ run lên, dáng người mảnh mai có chút bất lực, cuối cùng cậu vẫn run rẩy vươn tay cầm lấy ly rượu.

Nếu đã uống rượu thì tất nhiên là không thể đeo khẩu trang uống được.

Nguyễn Thanh cầm ly rượu một lúc lâu vẫn không nhúc nhích giống như đang do dự nhưng cũng có thể là đang hạ quyết tâm.

Cuối cùng cậu bỏ khẩu trang xuống, nhắm mắt lại, cắn chặt răng rồi uống một hơi cạn sạch nhưng mà đây là rượu hơn nữa còn là rượu tương đối mạnh, người bình thường uống một hơi như vậy đều không chịu nổi.

Khoảnh khắc rượu tiến vào trong cổ họng, hương vi cay đắng lập tức làm Nguyễn Thanh bị sặc, rượu còn dư không thể uống tiếp liền theo cổ cậu chảy xuống làm ướt quần áo nhưng Nguyễn Thanh không rảnh lo nhiều như vậy, rượu cồn kích thích làm cậu khó chịu, cậu cố sức ho khan, gương mặt đỏ lên tựa như thoa phấn.

Cố Chiếu Tây vốn không quá để ý nhưng khi thấy đôi mắt đầy sương mù, khóe mắt ửng hồng của thiếu niên thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Thậm chí hắn còn có thể nhớ lại hình ảnh thiếu niên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch ly rượu.

Đôi môi bị thiếu niên cắn đến đỏ ửng hơi nhếch lên để lộ ra hàm răng trắng như tuyết ở bên trong, mơ hồ còn có thể thấy đầu lưỡi đang nhẹ nhàng ngậm lấy ly rượu.

Rõ ràng Cố Chiếu Tây chưa uống chút rượu nào nhưng dường như trong nháy mắt hắn lại có thể ngửi thấy được mùi thơm nồng của rượu.

Rượu ngon bị lãng phí nhưng Cố Chiếu Tây lại không hề tức giận, ngược lại theo bản năng nhìn cổ áo thiếu niên.

Cổ áo của thiếu niên đã bị rượu làm cho ướt đẫm, mới đầu thu nên thời tiết không tính là lạnh vì vậy quần áo cậu mặc cũng không dày, lúc này quần áo bị rượu làm ướt dính sát vào da khiến làn da trắng nõn nhìn vô cùng diễm lệ.


Hình ảnh này không những không làm cho người ta thương tiếc mà ngược lại còn làm người ta nảy sinh ra một số tâm tư đen tối, muốn xé áo của thiếu niên để nhìn phong cảnh bên trong thậm chí càng muốn làm nhục cậu.

Thiếu niên hẳn chưa từng uống rượu nên tửu lượng không tốt, hình như lúc này đã có chút say.

Cố Chiếu Tây nhìn đôi mắt mê ly của thiếu niên, ma xui quỷ khiến vươn tay ra.


"Mày đang làm gì?" Lúc này đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng tràn ngập sát khí vang lên phía sau Cố Chiếu Tây, sau đó tay hắn đã bị một người nắm chặt.

Cố Chiếu Tây quay đầu lại nhìn, giọng nói vẫn bình tĩnh không có gì thay đổi: "Buông ra."

Giang Tứ Niên híp mắt nhìn người đàn ông mặt người dạ thú trước mắt, đôi mắt cực kì âm trầm.


Người đàn ông dẫn đường vừa rồi chạy tới, khom lưng liên tục xin lỗi, trong giọng nói mang theo sự sợ hãi: "Thực xin lỗi, Cố tiên sinh, tôi không thể ngăn hắn lại được."

Lúc này không ai rãnh để quan tâm đến người đàn ông to lớn đang xin lỗi.

Tuy quán bar khá ầm ĩ nhưng ở một góc quán không khí lại khá nặng nề vì lúc này có hai người đàn ông khí thế không hề yếu đang giằng co nhau.

"Cái kia, tôi thật sự rất khó chịu, tôi...tôi muốn đi nhà vệ sinh." Đột nhiên có một giọng nói mềm mại vang lên hấp dẫn sự chú ý của hai người.

Giọng nói Nguyễn Thanh không giống như ngày thường, bây giờ như cậu giống như đang làm nũng hơn nữa còn mang theo một chút thân mật.

Rõ ràng là cậu đã say.

Bởi vì khi cậu đứng lên thì có hơi lảo đảo, thiếu chút nữa đã ngã.

Cả hai người đàn ông nhìn thấy cảnh này đều theo bản năng vươn tay ra đỡ, kết quả tay hay người lại đụng vào nhau khiến vẻ mặt Giang Tứ Niên vô cùng âm u nhìn về phía đối phương mà Cố Chiếu Tây vẫn là dáng vẻ ôn tồn lễ độ như cũ , dường như không vì điều này mà tức giận.

Cố Chiếu Tây thu hồi tay, liếc mắt nhìn người đàn ông to lớn bên cạnh.

Người đàn ông to lớn lập tức hiểu ý Cố Chiếu Tây, lễ phép nói với Nguyễn Thanh: "Diệp tiên sinh, xin hãy theo tôi."

Hai mắt Nguyễn Thanh mê ly nhưng chưa hoàn toàn mất đi ý thức, cậu ngoan ngoãn đi theo người đàn ông chỉ là lúc đi có chút không vững, rõ ràng là say không nhẹ.
Giang Tứ Niên thấy thế liền đi theo sau nhưng lúc này Cố Chiếu Tây cười khẽ một tiếng, hơi phất tay, lậ tức có một đám người mặc vest màu đen xuất hiện, chắn trước mặt Giang Tứ Niên.
Cố Chiếu Tây cầm điếu thuốc bên tai châm lửa, khói thuốc che khuất một phần khuôn mặt hắn, hắn không chút để ý mở miệng nói: "Giang tiên sinh tốt nhất không nên phá hỏng quy củ, bằng không ‘’vị kia’’ sẽ tức giận đấy."

......


Nguyễn Thanh lảo đảo lắc lư đi theo người đàn ông cao lớn tiến vào toilet.
Quán bar ngư long hỗn tạp nhưng toilet lại rất an tĩnh.

Nguyễn Thanh ở bồn rửa tay rửa sạch rượu dính trên quần áo và khuôn mặt.

Có lẽ do tác dụng của rượu quá lớn nên dường như Nguyễn Thanh phải rất cố gắng để đứng vững.

Sau khi rửa mặt xong thì cậu nhìn về phía người đàn ông cao lớn, có chút thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Cái kia, có thể chờ tôi một chút hay không, tôi muốn đi WC."

Khuôn mặt thiếu niên đỏ bừng sau khi uống rượu, tai cũng đỏ lên, cảnh tượng này làm cho người đàn ông to lớn có chút sửng sốt.

Nguyễn Thanh thấy hắn không trả lời thì hơi tủi thân dò hỏi lần nữa: "Không được sao?"

Lúc này người đàn ông cao lớn mới phục hồi tinh thần, mặt đỏ lên, lắp bắp mở miệng: "Có...có thể, để tôi đi chung với cậu."

Giọng nói hắn vốn rất hung dữ nhưng khi hắn nói những lời này khi giọng nói liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều giống như không muốn dọa thiếu niên sợ.
Nguyễn Thanh cúi đầu, ngượng ngùng mở miệng: "Không cần, tôi có thể đi một mình."

"Tôi chờ cậu ở bên ngoài cửa, có việc gì thì hãy kêu tôi." Người đàn ông cao lớn cũng không ép buộc Nguyễn Thanh, nơi này là địa bàn bọn họ, thiếu niên lại đang say, dù cậu không say thì với dáng vẻ nhỏ yếu đáng thương của cậu thì cũng không thể làm được gì .

Nguyễn Thanh ngoan ngoãn gật đầu sau đó đi vào WC.

Trong WC rất ít người, Nguyễn Thanh đi tới phòng WC cuối cùng sau đó ngồi trên bồn cầu.

Trong nháy mắt vẻ ngoan ngoãn lập tức biến mất, mặt cậu không cảm xúc lấy dây buộc tóc ra buộc mái tóc đang che khuất gương mặt lên, chính là loại tóc đuôi gà đáng yêu dễ thương của mấy cô gái nhỏ.

Thiếu niên vốn đã rất xinh đẹp, bây giờ cột tóc lên thì rất khó để phân biệt được cậu là nam hay nữ.


Sau khi cột tóc xong thì Nguyễn Thanh lộn ngược áo khoác ra sau đó mặc vào lại, vì áo khoác của cậu có màu khá nhạt nên dưới ánh đèn tối tăm căn bản không nhìn ra được cậu đang mặc ngược áo.

Tiếp theo cậu nhanh chóng cởi quần ra sau đó bỏ vào balo, để lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài.

Áo ngoài của cậu là áo khoác, chiều dài lại không ngắn nên dù không mặc quần cũng không thấy gì thoạt nhìn giống như đang mặc một chiếc váy dài đến đầu gối.

Sau khi Nguyễn Thanh làm xong hết chuyện này thì cậu cắn vào môi một cái thật mạnh, máu chảy ra làm đôi môi có chút ửng đỏ.

Nguyễn Thanh liếm vết máu ứa ra, giây tiếp theo nở một nụ cười khiến vẻ âm u lúc trước hoàn toàn biến mất, bây giờ cậu giống như là một nữ sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần khiến dù là người quen biết đứng trước mặt cậu thì cũng rất khó để nhận ra cậu ngay lập tức.

Khán giả trong phòng live thấy vậy thì trên bình luận toàn là dấu chấm hỏi.



【Con mẹ nó, tôi mới đi uống miếng nước mà đã đổi thành người khác rồi à? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Vợ của tôi đâu rồi ? Đâu mất rồi??? 】
【 Tôi mới chớp mắt một cái thôi mà, tôi cũng ngốc luôn rồi đây.



【 Tuy rằng tôi xem hết cả quá trình nhưng lúc này vẫn có chút choáng váng đây này......】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận