Kỷ Ngôn nhướng mày nhưng vẫn nhắm hai mắt lại giống như vương tử đang chờ đợi công chúa hôn mình.
Lúc này những người đang xem live thấy dáng vẻ này của hắn thì lập tức bùng nổ.
[Hôn cái đầu mày! Mày nghĩ mày là thá gì? Tôi tuyệt đối không đồng ý mối hôn sự này!]
[Tôi chưa từng thấy người nào vô liêm sỉ như thế, chẳng lẽ đây chính là nam ảo tưởng trong truyền thuyết sao?]
[Tức chết tôi, tại sao hắn lại phách lối như vậy? Là do hắn đã giúp Khanh Khanh một lần sao?]
[Fu**! Tôi không chịu nổi nữa rồi! Hắn là cái thá gì chứ!?]
Rầm! Tiếng động đột nhiên vang lên khiến làn đạn yên tĩnh lại bởi vì thứ vương tử chờ đợi không phải nụ hôn của công chúa mà là một kích trí mạng của thợ săn khiến Kỷ Ngôn không cam lòng hôn mê bất tỉnh ngay lập tức.
Tất cả khán giả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trên livestream, không một ai nghĩ đến sự việc sẽ xảy ra theo chiều hướng này.
Lúc nãy khi sau khi bảo người đàn ông nhắm mắt lại thì Nguyễn Thanh lập tức cầm lấy bình hoa trên tủ đầu giường đập mạnh vào sau lưng hắn, cú đập vừa nhanh vừa chính xác vào thẳng cái gáy của Kỷ Ngôn, không hề do dự cũng không chút lưu tình.
Khán giả cảm thấy cú đập này rất đẹp nhưng cũng mơ hồ cảm thấy sau gáy hơi lạnh.
Nguyễn Thanh nhìn bình hoa vỡ tan tành sau đó bình tĩnh nhìn người đàn ông ngã xuống, dáng vẻ hoàn toàn khác sự nũng nịu đáng yêu lúc nãy.
Bình hoa trong tay Nguyễn Thanh là dùng để cắm hoa tươi.
Lúc này vì cậu dùng sức khá mạnh nên khiến bình hoa vỡ thành nhiều mảnh nhỏ nhưng cũng may là tất cả các mảnh vỡ đều rơi trên giường nên không gây ra động tĩnh quá lớn hơn nữa hiệu quả cách âm của căn phòng này không tệ nên dù có chút tiếng động cũng không quá hấp dẫn người khác.
Lúc mới vào phòng Nguyễn Thanh đã phát hiện đây là căn phòng cuối cùng bên trong lầu ba, phía dưới cửa sổ căn phòng này chính là đường lớn cho nên cậu mới chọn căn phòng này.
Nguyễn Thanh không muốn lãng phí thời gian nữa nên đạp người đàn ông đang chắn đường xuống giường sau đó lấy con dao nhỏ trong túi ra, xé tấm ga giường thành nhiều sợi nhỏ.
Nơi này là lầu ba, nếu trực tiếp nhảy xuống thì không chết cũng bị thương.
Quán bar Phong Nhã nằm ở trên một con đường phồn hoa, ngoài cửa chính là đường phố nhộn nhịp nhưng căn phòng này là nơi trong cùng của Phong Nhã nên bên ngoài lại là một con hẻm nhỏ tối tăm.
Nguyễn Thanh cột các sợi vải lại với nhau thành một sợi dây tiếp đó một đầu cột vào chân giường, một đầu cột vào eo, sau đó chậm rãi leo ra từ cửa sổ lầu ba.
Thân thể cậu thật sự là quá yếu, cả ngày hôm nay tinh thần lại luôn trong trạng thái tập trung độ cao nên mới leo xuống một chút đã phải thở hồng hộc thậm chí còn đổ không ít mồ hôi nhưng cậu không có thời gian để nghỉ ngơi, nhất định phải lập tức rời khỏi nơi này.
Trong con hẻm nhỏ này chỉ có một ngọn đèn ở phía sâu bên trong hơn nữa hết sức tối tăm nên chỉ một ngọn đèn này căn bản không đủ để chiếu sáng cả con hẻm nhỏ.
Chung quanh vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn khác hẳn với sự náo nhiệt bên trong Phong Nhã giống như là hai thế giới khác nhau.
Bên trong con hẻm không có đèn, Nguyễn Thanh chần chờ một chút sau đó vẫn quyết định đi vào bóng tối.
Bóng đêm dày đặc, bốn phía tối đen một mảnh khiến toàn bộ thế giới trở nên cực kì yên tĩnh nhưng hình như lúc này có một âm thanh gì đó vang lên.
Tiếng sột soạt giống như trong bóng tối có thứ gì đó đang đến gần làm cho người ta rợn cả tóc gáy nhưng khi Nguyễn Thanh dừng lại cẩn thận nghe ngóng thì lại không thấy nữa.
Nguyễn Thanh nắm chặt túi đeo vai, lấy dũng khí quay đầu lại nhìn nhưng sau lưng cậu là một mảnh đen nhánh, không có gì cả.
Rõ ràng là không có gì cả nhưng mà Nguyễn Thanh lại cảm thấy có cái gì đó không đúng thậm chí cảm giác rợn cả tóc gáy càng ngày càng mãnh liệt.
Cậu bất an tăng tốc độ, cuối cùng không thèm để ý đến bản thân đang rất mệt mỏi mà chạy vào trong con hẻm.
Tốc độ chạy của Nguyễn Thanh cũng không phải là rất nhanh thậm chí còn không bằng tốc độ của một đứa trẻ bình thường nhưng dù vậy cũng đã khiến cậu hít thở có chút khó khăn nhưng Nguyễn Thanh không dám dừng lại, cảm giác rợn cả tóc gáy đó vẫn bám theo cậu như hình với bóng khiến tất cả các tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào bảo cậu phải chạy mau giống như nếu cậu dừng lại chỉ một giây thôi thì sẽ có chuyện vô cùng đáng sợ xảy ra.
Nguyễn Thanh không quên bây giờ cậu chính là mục tiêu của phòng livestream kinh hoàng.
Một khi bị chọn trúng thì trong vòng ba ngày nhất định sẽ chết, càng đừng nói đến bảy ngày huống chi trước khi tiến vào trò chơi thì cậu đã bị chọn trúng hay nói cách khác cậu đã bị chọn làm mục tiêu được bảy giờ rồi.
Cậu không tin sát thủ vẫn chưa tìm được cậu, cũng không tin sát thủ sẽ vì cậu đáng thương mà buông tha cho việc săn giết cậu.
Hẻm nhỏ này không quá dài nhưng cũng không ngắn, nếu cứ đi về phía trước thì chính là con đường nhộn nhịp bên ngoài quán bar Phong Nhã.
Mặc dù bây giờ đã là nửa đêm nhưng bởi vì chỗ này nổi tiếng là thành phố không ngủ nên trên đường lớn vẫn có không ít người qua lại, vui chơi.
Chỉ cần chạy ra được đường lớn thì dù có là tên giết người điên cuồng thì cũng không thể dễ dàng ra tay trước mặt nhiều người như vậy được.
Đã lâu Nguyễn Thanh không có vận động kịch liệt như vậy nên chỗ trái tim nhanh chóng truyền đến cảm giác khó chịu thậm chí thân thể bắt đầu vả mồ hôi nhưng cậu vẫn không dừng lại.
Trong con hẻm nhỏ tối đen, chỉ một ngọn đèn không đủ để chiếu sáng nhưng cũng may trước mặt con hẻm này chính là đường lớn, đèn đường rất nhiều.
Lúc này Nguyễn Thanh đã cách đường lớn không xa vì cậu có thể nhìn thấy được đèn đường sáng choang và rất nhiều người qua lại nhưng mà trong bóng tối lại truyền đến âm thanh gì đó giống như là tiếng bước chân nhưng cũng giống tiếng nước nhỏ giọt trên mặt đất.
Âm thanh đó nghe rất xa xăm nhưng hình như cũng rất gần khiến da đầu Nguyễn Thanh bắt đầu tê dại.
Bởi vì bị tiếng bước chân và tiếng hít thở của mình quấy nhiễu nên Nguyễn Thanh không xác định được mình có nghe lầm hay không nhưng mà cậu không dám dừng lại để lắng nghe vì nếu nghe lầm thì không có vấn đề gì nhưng nếu không phải thì việc dừng lại tương đương với chịu chết.
Nhanh, phải nhanh chóng chạy qua đoạn đường này, phía trước mặt chính là đường phố, chỉ cần chạy được đến đó là tốt rồi, chỉ cần cho cậu thêm ba phút nữa thôi.
Đoạn đường này không có đèn nên Nguyễn Thanh chỉ có thể dựa vào ánh đèn phía xa để nhìn đường nhưng vận động kịch liệt bắt đầu khiến hô hấp của Nguyễn Thanh trở nên khó khăn, trái tim cũng bắt đầu đập dữ dội giống như là không thể cố gắng được nữa, có lẽ là do thiếu dưỡng khí nên đầu óc của cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, trước mắt cũng mờ ảo không rõ.