Editor: thanhbinhnhac.
Hoa Không Tước bị Tô Tiêm Tiêm lấy máy kéo so sánh, hơn nữa vẫn là loại cũ kỹ 20 năm trước, phủ đầy tro bụi, quả thực cảm thấy nhân sinh quan, giá trị quan từ nhỏ đến lớn, đều chịu đả kích thật lớn.
“Cô ấy… Cậu cậu…… Đang vũ nhục tôi!”
Tô Tiêm Tiêm không cho là đúng, ngồi xuống thế Khương Thác tìm Povidone, bôi trên Khương Thác lòng bàn tay, tiếp theo khinh thường nói một tiếng, "Nơi này thẩm mỹ cũng chẳng ra gì, thế nhưng lưu hành loại mỹ nhân không đầu óc nhược trí, có gì mà đắc chí?”
Lộc Nhung kế bên, một bên nghe một bên ở trên di động đánh chữ, không hổ là bá tổng Tô Tiêm Tiêm, tới đại học như cũ vẫn là khí phách như xưa.
Khí phách hộ thê, thật là quá soái. Tô Phái yyds, cô còn có thể cắn cp một vạn năm.
Tô Tiêm Tiêm nhìn bàn tay Khương Thác đã nổi lên bọt nước, đau lòng không thôi.
Trong nguyên thư Khương Thác tuy rằng vô tâm luyến ái, là nữ đại vai ác ai cũng kiêng kị, nhưng mỹ mạo chính là nhất đẳng nhất, cũng có không ít người theo đuổi truy phủng.
Hơn nữa Khương Thác là cái loại đẹp mà không tự biết quạnh quẽ, chỉ đôi tay đều đã có được muôn vàn fans, kết quả đôi tay hiện tại không hoàn mỹ, nếu là ngày sau nhớ lại, đôi tay này là bởi vì lấy xiên nướng cho cô mà bị phỏng……
“Đầu óc cũng chưa thông minh bằng cún nhà tôi còn lại tự mình tìm mấy chó săn đâu.”
Tô Tiêm Tiêm nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó đem Povidone thoa đều trên tay Khương Thác, băng bó xong, lúc này mới ngẩng đầu mắt nhìn liếc một cái Hoa Không Tước.
“Hoa Không Tước hội trưởng, cô sẽ không hiểu lầm đi? Tôi yêu thầm Khương Thác đã rất nhiều năm, tôi không thể để nàng chịu một chút vết thương, vừa mới cũng đều ở lầm bầm lầu bầu, không có ý tứ mạo phạm cô, ngàn vạn không cần cảm thấy là tôi đang nói cô a, tôi chỉ là đang nói người nào đó, mong không cần dò số rồi thừa nhận.”
Mà Hoa Không Tước một khuôn mặt xinh đẹp, đầu óc tuy rằng là trống không, nhưng lại không ngốc, có thể nghe ra Tô Tiêm Tiêm lời giải thích này, là không nghĩ làm sự tình nháo lớn lên.
Hoa Không Tước cực không cam lòng, nhưng lại không thể nề hà, chỉ có thể dùng tay lay. Hai nữ sinh bừa mới vì cô ấy xuất đầu, cực kỳ giống bị ủy khuất lại không dám động, chỉ có thể chó cậy thế chủ Teddy.
Khương Thác liễm đôi mắt, lông mi run rẩy, một đôi môi mỏng hơi nhấp, cặp mắt phượng mang theo một chút hồng, “Mình không có sao, rốt cuộc chúng ta là tân sinh, phải đối các học tỷ phải tôn kính……”
Tô Tiêm Tiêm nắm chặt đôi bàn tay trắng như tuyết, lòng dâng lên một cổ hỏa, loại tình huống này ở nguyên thế giới cũng có, sinh viên năm nhất mới nhập học, đều sẽ vô duyên vô cớ bị sinh viên năm hai áp một đầu, còn nói cái gì phải tôn trọng học trưởng học tỷ, bất quá là lớn hơn một năm mà thôi, làm giá cái gì chứ, cũng sẽ không khoan với đãi nhân, lại ngạnh sinh sinh phô trương.
Tô Tiêm Tiêm đối đãi Khương Thác tốt như thế, toàn bộ Hoa Không Tước đều xem ở trong mắt.
Hoa Không Tước được người truy phủng là bởi vì cô ấy không chỉ có lớn lên xinh đẹp, vẫn là luyến ái trong đầu nhân tài kiệt xuất.
Được Tô Tiêm Tiêm một người lớn lên không kém, lại có tiền có thế theo đuổi, kỳ thật cũng không tính cái gì, nhưng là nếu không chỉ có tiền có thế, còn khăng khăng một mực, cực kỳ chuyên nhất, phi thường trung khuyển, vậy sẽ làm mọi người hâm mộ.
Hoa Không Tước một bên ủy khuất, một bên nhìn Tô Tiêm Tiêm, ánh mắt đều phải thẳng.
Khương Thác trầm hạ đôi mắt, tựa hồ là xem hiểu được hàm nghĩa trong ánh mắt Hoa Không Tước kia, hơi hơi nhíu nhíu mày.
“Mình không muốn ngồi ở nơi này.” Khương Thác thanh âm lành lạnh, nhàn nhạt mở miệng, Tô Tiêm Tiêm lập tức đáp lại.
“Được, có người không thích Khương Khương, chúng ta liền không ngồi nơi này, mình hiện tại liền gọi cho quản gia, làm quản gia đưa tới cơm trưa, Lộc Nhung, chúng ta tốt xấu bạn học cao trung một lát liền ăn cùng nhau đi.”
Tô Tiêm Tiêm không dám để Lộc Nhung đứng bằng hàng với mình, thế quá rõ ràng, để tránh những người đó nhằm vào Lộc Nhung, nhưng cũng không muốn để Lộc Nhung lưu tại chỗ đó chịu tội.
Khương Thác có chút không vui, hơi hơi chu lên miệng.
Tô Tiêm Tiêm lập tức ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích “Rốt cuộc hiện tại, chúng ta hai người nhân thiết mình là chó con của cậu. Ở theo đuổi cậu, nếu cậu trực tiếp đáp ứng đi qua bên kia, chẳng phải là làm người khác hiểu lầm cảm thấy cậu hạ thấp bản thân, đáp ứng mình sao."
"Lại nói thêm Lộc Nhung, không phải thuyết minh cậu như cũ cao lãnh, không có bị mình câu tới tay.”
Khương Thác kỳ thật không để bụng Tô Tiêm Tiêm giải thích nói cái gì, chỉ để ý thái độ Tô Tiêm Tiêm.
Tô Tiêm Tiêm biết nàng không cao hứng, cho nàng một lý do, đã nói lên là để ý nàng.
Tô Tiêm Tiêm nhìn đến Khương Thác trên đỉnh đầu con số lại lần nữa biến trở về 100 màu xanh lục, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau mồ hôi trên trán một chút.
Mà người kêu Phạm Vi Viên nữ sinh vẫn luôn đem ánh mắt đặt ở trên Tô Tiêm Tiêm cùng Khương Thác, cúi đầu, che giấu oán hận trong ánh mắt.
【Hệ thống phế vật∶ Ký chủ hiện tại sinh hoạt cũng quá mỹ tư tư đi, tiểu phế vật đều hảo hâm mộ nha.】
Tô Tiêm Tiêm cấp quản gia phân phó xong, quản gia cũng để nhà hàng gần nhất với các cô tiến hành phục vụ đưa món tới.
Tô Tiêm Tiêm trợn trắng mắt, ở trong lòng hồi phế vật hệ thống nói, ‘Kia đều là chị đây cực cực khổ khổ kiếm được đó, cái này gọi là trước khổ sau sướng, ngươi có tư cách gì mà hâm mộ. ’
【Hệ thống phế vật∶ Ấm áp nhắc nhở ký chủ, ký chủ sắp gặp phải việc trọng đại trong cốt truyện, có tỷ lệ đạt được giả thiết thêm vào cốt truyện, kế tiếp hướng đi cốt truyện sẽ do hệ thống cưỡng chế an bài, thỉnh ký chủ không cần quá mức lo lắng~】
Tô Tiêm Tiêm không có quá lớn cảm xúc dao động, hiển nhiên đã quen thói hệ thống nghĩ cái gì thì muốn cái đó.
Đồ ăn thực mau đưa tới, đồ ăn trang trí đẹp mắt, hơn nữa có bốn người phục vụ mặc trang phục của nhà hàng đứng phục vụ.
Cùng mấy nữ sinh bên kia vừa mới nói năng lỗ mãng, ngồi xổm trên mặt đất nướng BBQ, hình thành hau khung cảnh đối lập.
Hoa Không Tước tay nắm chặt thành quyền móng tay cắm vào lòng bàn tay, tuy rằng thực không cam lòng, nhưng cô ấy không thể không thừa nhận, cô ấy thật sự thực hâm mộ Khương Thác.
Rõ ràng cô ấy so Khương Thác ưu tú nhiều hơn, vì sao người được loại đãi ngộ này lại không phải cô ấy?
Cô ấy là người mới xứng có được mọi thứ tốt nhất trên thế giới.
Chờ đến ăn uống no đủ lúc sau, Tô Tiêm Tiêm thu được hệ thống yêu cầu, mang theo Khương Thác ở phụ cận đi dạo.
Chủ yếu là cảnh sắc quá quen thuộc, chính là nơi leo núi lúc trước ở thời điểm cao tam, cô nhìn Khương Thác ở đây bị Phương Tinh Tinh đẩy một cái, cô đều nhớ rất kỹ đây.
“Khương Khương, cậu có hay không cảm thấy nơi này có chút quen thuộc?”
Tô Tiêm Tiêm bắt lấy tay Khương Thác, trong mắt có một chút chờ mong.
Khương Thác lắc lắc đầu, trong đôi mắt mang theo một tia mê mang “Nơi này mình chưa từng đi tới, như thế nào sẽ cảm thấy quen thuộc?”
Tô Tiêm Tiêm nâng lên tay, vì Khương Thác sửa sang lại mấy sợi tóc bị gió thổi xiêu vẹo trên trán.
Khương Thác thật sự rất đẹp, như là ngọc không cần gia công, mặc dù chỉ yên tĩnh đứng ở này, đều làm người cảm thấy cảnh đẹp ý vui, hồn nhiên thiên thành.
Chỉ tiếc Khương Thác không nhớ rõ, cho dù khung cảnh trước mắt rõ ràng, có thể ở trong trí nhớ có cảnh tượng trùng hợp, nàng đều sẽ không nhớ rõ, bởi vì Khương Thác chỉ là chuỗi số hiệu trong hệ thống thế giới.
Tô Tiêm Tiêm ở trong lòng không ngọn nguồn dâng lên mất mát, Khương Thác nhân thiết vô luận lại phong phú như thế nào, cũng chỉ là giả, bất quá là giả thiết mà thôi.
Tô Tiêm Tiêm cường ngạnh bài trừ một nụ cười tới, áp xuống nỗi phiền lòng này đó trong lòng.
“Không có gì.”
Đột nhiên Tô Tiêm Tiêm cảm thấy, chung quanh hoàn cảnh đột nhiên an tĩnh dọa người.
Cả người nổi da gà đều đi lên, giống như có việc gì đó sắp phát sinh, lông tơ đều phải dựng lên.
Cô tưởng quay đầu lại, bởi vì trực giác phía sau lưng sẽ có nguy hiểm, nhưng là hệ thống đem cả người cô đều định ở tại chỗ, cô muốn quay đầu lại cũng làm không được, cả người cứng đờ.
“Chính là hai người vu hãm biểu muội tôi ra tay đẩy hai người xuống vách núi, làm thành tích thi đại học của nó trở thành phế thải, cùng đại học lỡ mất dịp tốt."
"Còn để lại án đế, nhưng các người không phải còn tốt đứng ở này sao? Liền bởi vì cô có quyền thế, cho nên liền có thể tùy tiện viết lại nhân sinh một người bình thường sao? Cô biết nó hiện tại có bao nhiêu thảm hại không? Em tôi vốn có thể có được tương lai tốt đẹp, nguyên bản đứng ở nơi này cười hẳn phải là nó, đều là bởi vì các người hai người, đem tương lai nó đẩy xuống vực, đi xuống đi, chờ tới địa ngục, lại hảo hảo nghĩ lại tội nghiệt mà bản thân phạm phải, ở đó hối hận đi.”
Tô Tiêm Tiêm muốn quay đầu lại lại không thể động đậy, nhưng cô có thể nghe ra tới, hiện tại nữ sinh rống tê tâm liệt phế, là người tên Phạm Vi Viên vừa rồi giới thiệu bản thân là nhóm trưởng bộ phận tổ chức.
Nguyên lai Phạm Vi Viên là chị họ Phương Tinh Tinh.
Liền ở lúc Phạm Vi Viên cuối cùng một tiếng phá âm rống giận, cô ấy dùng hết sức lực toàn thân, đem Tô Tiêm Tiêm đẩy về phía trước.
Tô Tiêm Tiêm muốn tránh cũng tránh không thoát, dùng dư quang xem. Ở một khắc thân thể cô mất đi trọng tâm kia, Khương Thác ôm chặt cô, đem tay đặt ở trên ót cô, che chở đầu hai người mất đi trọng tâm đang quay cuồng chúi xuống.
Nguyên thư Khương Thác là người lãnh tình máu lạnh, thế nhưng sẽ bảo hộ cô? Còn rất cẩn thận bảo vệ đầu cô như vậy.
Đây cũng do hệ thống an bài sao? Hay là Khương Thác vì cô xuất hiện trong nguyên thư mà OOC*.
*OOC: Out of character, tính cách nhân vật trái ngược/khác với bản gốc.
Đau đớn là thật, hai người ôm nhau lăn xuống vách núi, đá bén nhọn cây cối thô ráp, làm hai người không ngừng va va đập đập.
Ngoài ý muốn chính là, Tô Tiêm Tiêm cũng không có cảm giác được quá nhiều đau đớn, cô được Khương Thác chặt chẽ ôm vào trong ngực.
Tô Tiêm Tiêm hoảng hốt nghe được bên tai âm thanh Khương Thác bởi vì đau đớn hít sâu, nhưng bàn tay đặt ở ót cô vẫn luôn không có thu hồi, gắt gao che chở.
Lại lúc sau Tô Tiêm Tiêm liền mất đi ý thức, đã không cảm giác đến thân thể của mình.
Kỳ quái chính là, Tô Tiêm Tiêm lại mở mắt, cho rằng chính mình về tới thế giới thật.
Bởi vì bản thân ăn mặc chính là quần áo của cô ở nguyên thế giới, cô xuất hiện ở trên đường phố ồn ào náo động, chẳng qua tất cả mọi người làm lơ cô.
Mà trước mặt đột nhiên xuất hiện hình ảnh hư ảo, cảnh tượng chung quanh toàn bộ yên lặng.
Một đoàn sương trắng đột nhiên xuất hiện ở trước mắt, như là vết rách thời không, hai thế giới không quan hệ song song ở liền kề cùng nhau, mà từ trong sương trắng chậm rãi bước ra một nữ nhân, eo nhỏ chân dài, sắc mặt trắng bệch không có máu,tóc dài đen nhánh, chẳng qua quái dị chính là, nữ nhân này trên đầu dài có hai lỗ tai hồ ly lông xù xù, mà phía sau là cái đuôi lông xù xù sắc màu nâu đỏ thật lớn, mà cặp mắt kia mị hoặc thượng chọn.
Nữ nhân trong ánh mắt mang theo hưng phấn khi nhìn thấy Tô Tiêm Tiêm, cùng không ai bì nổi cao ngạo, cái đuôi có chút ngượng ngùng lắc lắc.
Tô Tiêm Tiêm tổng cảm thấy gương mặt này có chút quen thuộc, nhưng là muốn nỗ lực thấy rõ, rồi lại thấy không rõ, mơ hồ không được, chỉ cảm thấy đã gặp qua ở đâu.
Đây là mộng cảnh sao? Chỉ có trong mộng mới có thể thấy không rõ mặt người trong mộng.
Như là nữ nhân hồ ly này, thân mình cao gầy, ưu nhã ngạo kiều, từng bước một hướng tới Tô Tiêm Tiêm đến gần.
Hơi thở lạnh lẽo như có như không đáp ở trên mặt Tô Tiêm Tiêm, ngón tay thon dài nắm lấy cằm Tô Tiêm Tiêm, sau đó nhẹ nhàng dùng sức nâng lên mặt Tô Tiêm Tiêm, môi hồng diễm lệ nhẹ nhàng mở ra.
Là thanh âm sâu thẳm mà dễ nghe, hơn nữa mang theo hư hư ảo ảo, cao cao tại thượng nhìn xuống, ngữ khí tràn ngập tự tin quen thuộc.
“Tô Tiêm Tiêm, cô chắc chắn yêu tôi, đời đời kiếp kiếp, luân hồi lặp lại.”
- -------
Tác giả có chuyện nói:
Tô Tiêm Tiêm∶ Còn có chuyện tốt này?
Hồ ly∶ Ngốc thật
- -----
Truyện chỉ được đăng tại wattpad.
Bận ôn thi tốt nghiệp ròi mn ơi:((