Kiều Thính Xuân lấy lại tinh thần, cô đem dáng vẻ của người kia miêu tả cho lão sư trước mắt nghe.
Sự kích động ban đầu của lão sư nhanh chóng lắng xuống bằng mắt thường, trên mặt chậm rãi xuất hiện biểu lộ xoắn xuýt.
Kiều Thính Xuân đã ở trong ngành giải trí nhiều năm như vậy, đối với biến hóa tâm lí rất nhỏ cô cũng quan sát phi thường cẩn thận.
Cô nhíu lông mày: "Có vấn đề gì sao? Cậu ấy đã ký hợp đồng rồi ư?"
Lão sư thở dài, bất quá ông cũng không thể nói thẳng ra Thẩm Trĩ là một đứa trẻ tàn tật, chỉ có thể nhẹ nhàng nhắc nhở: "Cũng không phải, nhưng thân thể cậu ấy không thích hợp tiến vào ngành giải trí.
"
Kiều Thính Xuân: "Ông nói vậy là sao?"
"Hazz, tôi sẽ đưa cho cô số điện thoại của thằng bé, cô có thể tự mình nói chuyện với cậu ấy.
"
Nhìn thấy phản ứng kỳ quái của lão sư, Kiều Thính Xuân nhàn nhạt rủ mắt xuống.
——
Thẩm Trĩ ngâm tắm xong, cậu mặc một áo phông trắng đơn giản cùng chiếc quần dài màu đen rộng rãi bước ra, vừa lau tóc.
Cậu đem màn hình đặt ở bên giường, sau đó bắt đầu sấy khô mái tóc màu kim sắc còn ẩm của mình.
Thẩm Trĩ có một mái tóc màu kim sắc kiến mọi người cực kì hâm mộ, còn có một đôi mắt vàng phảng phất như bước ra từ một quý tộc thời xa xưa.
Nhưng cậu chỉ là một công dân bình thường của Đế quốc, sống tại tinh cầu Cobh, tinh cầu cách xa với Đế quốc nhất.
Hoặc là nói, vì không thức tỉnh gen thú nhân cậu thậm chí còn không phải một công dân bình thường của Đế quốc.
Mái tóc màu kim sắc chạm đến vai đối với nam nhân có chút dài hơi dài, Thẩm Trĩ phải sấy một hồi lâu mới khô ráo.
Tóc vừa sấy xong, màn hình liền nhận được một cuộc gọi lạ lẫm.
Nhìn điện thoại hiển thị là Mansoura, thủ đô của đế quốc, Thẩm Trĩ chần chờ một chút, vẫn là nhận điện thoại.
"Xin chào.
"
Điện thoại một bên kia là một giọng nữ, thanh âm già dặn mười phần, nói chuyện trật tự rõ ràng.
"Xin chào, tôi là người đại diện của công ty giải trí Tinh Hải - Kiều Thính Xuân, vào buổi sáng tốt nghiệp hôm nay tôi có gặp cậu, không biết cậu có ấn tượng gì hay không.
Người đại diện của giải trí Tinh Hải ?
Thẩm Trĩ ngốc trệ một giây.
Trước đó đúng là có nhiều công ty săn tìm ngôi sao liên hệ với cậu, bất quá bọn họ phần lớn đều là những công ty nhỏ săn tìm ngôi sao.
Nhưng giải trí Tinh Hải thế nhưng lại là một trong những công ty giải trí nổi tiếng toàn tinh tế, đứng đầu là tập đoàn Phó thị, tập đoàn nắm giữ huyết mạch của toàn Norland.
Có thể nói, công ty giải tri Tinh Hải chính là mục tiêu phấn đấu của toàn bộ nghệ sĩ.
Thẩm Trĩ có chút khẩn trương nắm chặt màn hình, nhưng cậu rất nhanh lại nghĩ tới sự "Thiếu hụt" trên người mình, trong mắt nhanh chóng xẹt qua sự cô đơn.
Cậu trầm mặc trong chốc lát, rất nhanh lại lần nữa lấy lại tinh thần: "Thật có lỗi, tôi có khả năng không quá phù hợp với điều kiện tuyển chọn của công ty.
"
Kiều Thính Xuân không nghĩ tới Thẩm Trĩ sẽ từ chối không tiếp mình: "Cậu có muốn suy nghĩ lại một chút? Nếu như là bởi vì thân thể không tốt, tôi có thể giới thiệu cho cậu một bệnh viện ở tinh cầu, tiền chữa bệnh công ty có thể cung cấp vay.
"
Thẩm Trĩ vốn muốn cự tuyệt, nhưng giải trí Tinh Hải thật sự từng là ước mơ của cậu.
Miệng cậu đóng đóng mở mở nhiều lần, cuối cùng chỉ nói câu: "Để tôi suy nghĩ lại một chút.
"
Cúp điện thoại xong, Thẩm Trĩ suy nghĩ một hồi lâu, sau đó vào tài khoản trên tinh võng muốn kể cho bằng hữu trên mạng nghe.
Nhưng cậu vừa đánh mấy chữ, liền có một cảm giác nóng rực ở chân mình.
"Chuyện gì xảy ra vậy a.
"Thẩm Trĩ vịn trong tay cái bàn, màn sáng trên tay cũng nhất thời không bắt được, rơi xuống đất.
Trên đùi cảm giác nóng rực càng ngày càng mạnh, Thẩm Trĩ vội vội vàng vàng muốn với lấy điện thoại gọi cứa hộ, nhặt màn hình lên mới phát hiện đã rơi vỡ.
"Thật là khó chịu.
"Thẩm Trĩ không ngừng nuốt nước miếng, "Muốn! ! Muốn uống nước.
"
"Khó chịu quá, muốn nước.
"
Thẩm Trĩ cảm giác vào giờ phút này mình tựa như một con cá rời nước, phảng phất một giây sau liền có thể bởi vì khô cạn mà chết.
Muốn nước, muốn nằm ở trong nước.
Cái ý nghĩ này gần như chiếm cứ toàn bộ tâm trí của cậu, cậu run run rẩy rẩy vịn vào tường và cái bàn mà đi vào phòng tắm, xả đầy nước vào bồn tắm, không kịp chờ đợi liền đi vào nằm.
Thẩm Trĩ đem toàn bộ vùi đầu vào bên trong nước, ở trong nước không ngừng mà hô hấp lấy ——
Hộc hộc!
Thẩm Trĩ mở choàng mắt, vùng dậy khỏi mặt nước.
Dựa dựa dựa vào cái gì! Cậu lại có thể thở dưới nước!!!
Thẩm Trĩ vô cùng khiếp sợ, không ý thức được cảm giác nóng rực ở chân đã rút đi rất nhiều.
Dưới đôi mắt vàng mở to phảng phất như ẩn chứa cả thiên hà, hai chân của cậu bang một cái, biến thành một cái đuôi to lung linh rực rỡ