Phương Khởi khoác áo lông thật dày, đeo găng tay bằng lông, đội mũ nhung, còn quấn quanh cổ mình một chiếc khăn quàng màu xanh lá, quả thực là võ trang hạng nặng! Không còn cách nào khác, thế giới của những người sợ lạnh người bình thường chúng ta không thể hiểu được! Tuy rằng cực kì không muốn đi ra ngoài, nhưng suy tính cho thân thể được khỏe mạnh, ra ngoài hít thở không khí là điều cần thiết, không thì sẽ trở thành một ông già si ngốc, đây là lời Lục Tiểu Mã nói, Phương Khởi tạm thời tin theo!
Bước ra khỏi cửa, một cơn gió lạnh ập vào mặt, Phương Khởi run rẩy cả người, rụt lùi lại. Mùa đông dễ dàng kết sương mù, Phương Khơi ra ngoài không đeo kính, toàn bộ thế giới đều trở nên mơ hồ.
Trong viện, bọn nhỏ đang chơi với tuyết, Tiểu Thủy vui vẻ chạy qua chạy lại xung quanh bọn chúng, miệng phà ra hơi trắng, cẩu sinh đầy vui vẻ! (bình thường ở đây là “nhân sinh” đối với con người, nhưng với chó thì đổi thành cẩu sinh đó =))))
“Ca ca, cẩn thận” Dù là vậy, Phương Tiểu Khởi nửa mù vẫn không kịp tránh ám khí đang bay tới.
Bọn nhỏ cười haha, Phương Khởi bị tuyết phủ chỉ để lộ ra đôi mắt, lúc này cũng đang cong cong, bị lây sự vui vẻ của bọn nhỏ. Nhẹ nhàng phủi tuyết trên người, Phương Khởi ôn nhu dạy dỗ: “Chơi thì chơi, không nên ném tuyết bừa bãi, phải chú ý an toàn.” Nếu là Lục Tiểu Mã bị ném tuyết trúng, chắc chắn sẽ tức giận đáp trả, cho nên mới nói sự khác biệt giữa người và người, thực sự rất lớn!
Bọn nhỏ vội vã đáp lại, tiểu nam sinh bị tuyết ném đến mặt và tay đông cứng đỏ au, quả thực vô cùng thê thảm, hiếu kì chạy tới hỏi: “Ca ca, anh muốn đi ra ngoài à?”
Phương Khởi ngồi xổm xuống xoa xoa mặt của nó, “Ra ngoài dắt chó đi dạo, lúc trở về sẽ mua trà sữa cho các em.”
Bọn trẻ hoan hô chạy đi chơi tiếp.
Tiểu Thủy chạy về phía chủ nhân nhanh như bắn đạn, cọ tuyết lên người Phương Khởi, được ra ngoài chơi, thật vui vẻ!
Phương Khởi chuẩn xác bắt được thân ảnh của đại cẩu. Cận thị thì cận thị, vật thể không rõ lớn như vậy nhào tới, người mù mới không nhìn thấy!
Xoa xoa cái đầu to, Phương Khởi móc trong người ra cái nơ nhỏ màu đen gắn kim cương, đeo cho nhị mao. Nhị mao có đam mê đòi mạng, không trang điểm tuyệt đối không đi ra ngoài, quả thực là một con chó đực kì lạ. Đương nhiên cái nơ kia cũng là đồ thật, trên gắn tám viên kim cương to bằng trứng bồ câu, vừa nhìn là đã biết tác phẩm của đại boss. Phương Khởi lúc này còn không biết thật giả, những người đi đường cũng không biết, nếu không thì không phải nhị mao đã sớm bị cướp đi đến lông chó cũng không còn hay sao?
Hóa trang cho nhị mao trong vài giây liền hóa thân thành lão đại hắc phái Thượng Hải, tuyết còn phủ trên người, ngẩng đầu ưỡn ngực, quả thực là khí phách, nhất định phải ra ngoài khoe khoang một chút với muôn dân. Ba ngày không được đi ra ngoài, trước mặt cẩu tiểu đệ đều phải giả vờ bình thường. Chó này nhân cách phân liệt, hoàn toàn chưa bao giờ làm Phong đại boss phải mất mặt!
Năm mới sắp tới, trên đường vô cùng náo nhiệt, đèn nê ông đỏ sáng rực cả thành phố. Phương Khởi đôi mắt cong cong, bị bầu không khí tốt đẹp làm ảnh hưởng, cả người cảm giác đỡ lạnh hơn nhiều.
Tiểu Thủy vừa mới đầu giả vờ giả vịt, sau đó không nhịn được, nhìn thấy cột điện liền đi tiểu làm kỉ niệm, hết cách rồi, ở nhà nhất định phải quy định chỗ đi tiểu, đã lâu rồi không được tùy tiện như thế, tùy chỗ đại tiểu tiện, quả thực sảng khoái.
Phương Khởi dung túng cho hành vi không văn minh của nhị mao, đi thẳng ra cửa hàng trà sữa mua trà sữa cho bọn trẻ, nói địa chỉ để nhân viên cửa hàng mang tới, bản thân cũng mua một cốc trà đậu đỏ, cầm lấy tiếp tục dắt chó đi dạo.
Nhị mao hướng tới phía trước xa xa sủa lên một tiếng, chạy vắt chân lên cổ chạy về phía trước.
Tình huống là thế nào đây? Đáng thương cho Tiểu Khởi không nhìn rõ đằng trước có cái gì, chẳng lẽ nhị mao động dục, rất hiếm thấy nó như vậy ở bên ngoài...Điên rồi! Phương Khởi ra sức đuổi theo, quần áo mặc nhiều, chân bước không ra, nước mắt chua xót đầy mặt!!
Đuổi tới một chỗ rẽ, trước cửa một cửa hàng tiện lợi 24h, nhị mao ghé vào bên chân một người, cơ khát ăn sandwich trong tay người đó. Thuần thục ăn sandwich, ngao ô, thật là thơm! Tiểu Thủy ăn say mê vô cùng, hoàn toàn không thể kiềm chế được.
Phương Khởi 囧, trước khi ra khỏi cửa vừa mới ăn pizza thịt gà mà, có thể ăn tiếp như vậy, quả nhiên là giống Lục Tiểu Mã! Lục Tiểu Mã đột nhiên hắt xì!
Phương Khởi chạy hơi vội, mũi lộ ở bên ngoài, đỏ ửng, không những mệt mà còn lạnh cóng, hai mắt sương mờ mông lung, trong tay cầm theo trà sữa, quả thực...manh! Phong Thắng nhìn như mê như say, sớm chiều nhớ thương tức phụ nhi, ai ngờ lại cứ như vậy gặp được, số phận quả là không thể tránh được, Phong đại boss suýt nữa nhịn không nổi.
Trong lúc nhất thời cả hai người đều không lên tiếng, cứ nhìn nhau như vậy, thời gian phảng phất như dừng lại, chỉ thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nhị mao nhai thịt, thật sự là phiền tai, quấy rầy cha và ba gặp nhau tâm sự cái gì, thật là không hiểu chuyện!!!
Kế tiếp chính là cảnh tượng Tử Vy và Nhĩ Khang chạy đến ôm nhau? Tất nhiên là không có rồi!
Phong Thắng nhìn ngây ngốc, mà Phương Khởi cận thị nhìn không rõ, ra sức nheo mắt nhìn người trước mặt: Là nam, rất cao, dáng người có vẻ rất tốt, a... anh ta mặc như vậy mà không lạnh hay sao? Phương Khởi theo bản năng chỉnh lại áo lông. Sau đó, không có sau đó, bởi vì Phương Khởi đã cố hết sức, mắt rất mỏi, chỉ có thể nhìn rõ như thế. Có điều cậu có thể khẳng định, mình không biết người này!
Tiểu Thủy chỉ cùng người thân quen bán manh, làm nũng, đối với người ngoài luôn ngạo kiều, hờ hững, hôm nay đổi tính, chắc chắn là do vẫn còn muốn ăn thịt làm choáng váng, thèm khát đã lâu, thấy đồ ăn của người khác liền ăn. Có điều khứu giác của nó cũng tốt quá rồi, cách xa như vậy còn có thể ngửi thấy được mùi thịt, thật sự là không làm mất mặt những kẻ tham ăn!
Bất đắc dĩ nhìn lại đại cẩu nhà mình, Phương Khởi nói xin lỗi: “Vị tiên sinh này, thật không tiện, chó lông vàng nhà tôi ăn sandwich của anh, hay là để tôi mua một cái khác đền cho anh đi.”
Phong Thắng đến gần, dùng chiều cao 182 cm nhìn xuống tức phụ nhi cao 175 cm, bước chân bởi vì kích động nên hơi run run. Phong Thắng mặc đồ đen hơi rộng, bên trong áo khoác hơi mở chỉ có một cái áo sơ mi nhung, cổ áo mở, lộ ra cái cổ khiêu gợi. Đáng tiếc là không có hiệu lực, tức phụ nhi nhìn không rõ, có điều theo như Phương Tiểu Khởi so sánh thì bộ dáng Phong Thắng nhìn qua lạnh lùng quá mức, phi thường đáng giá phần đông fan não tàn dùng thân thể ủ ấm áp!
“Không cần đâu, chỉ là một cái bánh sandwich mà thôi.” Thanh âm luôn luôn băng lãnh hiếm thấy lại mang theo chút ôn nhu.
Nhị mao ăn hết phần thịt, ném bánh mì sang một bên, đứng dậy cọ cọ vào ống quần lão cha nhà mình, còn chưa hết thèm thuồng, ăn liền ba miếng càng tốt, có điều lão ba nói ăn nhiều thịt sẽ giống mấy đại thúc đầu trọc bụng bia, ngao ô, quả thực đáng sợ đến cực điểm, ta vẫn nên nhẫn nhịn thì hơn.
Phương Khởi ngẩng đầu, cố nhìn khuôn mặt Phong Thắng, có vẻ rất đẹp trai, khí tràng cường đại, khẳng định là đại boss. Nơi này cách khu CBD không xa, gặp phải mấy ông chủ thật bình thường, cậu đã sớm tạo thành thói quen.
Phương Khởi cố ý mua bacon sandwich, Phong Thắng chỉ bất đắc dị sủng nịch nhận lấy, là đồ tức phụ nhi cho a, nhất định phải bỏ vào hộp thủy tinh, buổi tối ôm đi ngủ, hoàn toàn không nỡ ăn, quả thực là lão công tốt Trung Quốc!!
“Thật ngại quá, tôi không mang theo kính, nhìn không được rõ lắm.” Phương Khởi đỏ mặt nói xin lỗi.
Emma, tức phụ nhi quả thực là thần manh, trái tim Phong boss loạn nhịp, hoàn toàn không thể chống cự nổi, chỉ có thể tham lam nhìn ngắm.
“Không sao, có duyên tất gặp lại, khi đó hẳn là anh sẽ đeo kính.” Lời nói của Phong boss nhiễm chút ý cười, nếu như bị Tinna nhìn thấy, khẳng định sẽ cầm kính lúp gí sát vào người săm soi, chắc chắn còn có thể lấy điện thoại ghi âm lại, trời ơi, mặt than cư nhiên lại cười, đây là ông trời muốn tạo ra cơn mưa màu hồng sao?!
Phương Khởi cảm thấy rất có hảo cảm với người trước mặt, cũng không cảm thấy được huyền cơ trong lời nói của hắn. Người có sự nghiệp thành công chính là thần tượng của Phương Khởi, hơn nữa người như hắn, lại ăn sandwich bình thường nhất cùng bia đen trong cửa hàng tiện lợi 24h, hoàn toàn là một bộ dáng đã rất quen thuộc, không giống như những phú nhị đại lão tổng, động một chút là ăn cơm Tây, ăn đến bụng đầy mỡ.
Bầu không khí rất tốt, rất hài hòa, trước ánh đèn rọi qua cửa sổ sát đất của cửa hàng tiện lợi, Phương Khởi cũng miễn cưỡng thấy được nụ cười như có như không của Phong Thắng, cảm thấy thật quen mắt, nhưng nghĩ lại không ra.
Phong Thắng tìm chuyện tán gẫu, “Anh rất thích uống trà sữa? Ngày khác để tôi mời anh, coi như là trả lại tiền cái sandwich này.” Kế hoạch theo đuổi lão bà chính thức bắt đầu, hẹn ăn cơm và vân vân, mây mây.
Phương Khởi không hề suy nghĩ nhiều liền đáp ứng: “Hảo!” Không hiểu tại sao cậu rất muốn kết giao với người này, duyên phận quả là không thể tránh được. Sau đó có vẻ biểu hiện của mình quá mức không thận trọng, đành phải nói thêm một câu, “Tôi rất thích vị đậu đỏ. Anh thì sao?”
Nhị mao đúng lúc này cảm thấy mình thật dư thừa, chạy qua một bên chơi đùa, kì đà cản mũi gì gì đó, ta mới không thèm làm! Không quấy rầy cha với ba nói chuyện yêu đương, kim mao đúng là một kim mao tốt, rất đáng được thưởng một miếng thịt ba chỉ bự (roi)!
“Tôi thích...” Americano còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, chuông điện thoại liền vang lên, Phong boss lập tức phản ứng, trong lúc lấy di động ra, suýt nữa làm điện thoại văng ra đường.
Là Tinna gọi điện thoại, muốn Phong Thắng mau trở về nhà, cô quen sống về đêm, không rảnh trông trẻ con..
Phong boss suýt nữa văng tục, xét thấy tức phụ nhi còn đang ở đây, liền cố gắng kìm chế lại.
Phương Khởi chớp mắt vài cái, cảm thấy chuông điện thoại không hiểu sao lại quen tai như vậy, nghĩ chắc là mình sinh ảo giác. Phong boss may mắn thoát được một kiếp, quả thực mồ hôi lạnh rịn ra ướt sũng cả người.
Nghe điện thoại xong, Phong boss bình tĩnh cầm điện thoại hồi phục lại chấn động vừa rồi.
“Anh có việc à, tôi đây không quấy rầy anh bận rộn, gặp lại sau!” Tức phụ nhi của Phong boss thực sự là rất thức thời.
Dù sao ngày sau còn dài, không thể vội vàng một sớm một chiều được, Phong boss thân thủ chỉnh lại khăn quàng cổ của tức phụ nhi, lại đưa cẩu nhi tử tới, sửa lại cái nơ nhỏ của nó, nói câu, “Ngày sau gặp lại” rồi liền lái xe đi mất.
Động tác thân mật như vậy, Phương Khởi ngây thơ đỏ mặt cả nửa ngày. Không chỉ có Phương Tiểu Khởi, Phong đại boss vốn quen phong ba bão táp cũng thật khẩn trương, trong lòng bàn tay hơi nóng lên, là mùi hương của tức phụ nhi đó, ít nhất là một tháng cũng không rửa tay! Tinna ở xa liền ghét bỏ!
Thấy cha mình đi rồi, nhị mao hơi sốt ruột, sao lại đi gấp như vậy, sao không đưa cô nhi quả phụ chúng ta đưa về nhà, quả thực là bạc tình bạc nghĩa! Cắn cắn ống quần của ba, không được đáp lại, nhị mao thương tâm, lại bị bỏ quên, những ngày tháng như thế này làm sao có thể vượt qua đây!!!
Thật vất vả lấy lại được tinh thần, Phương Khởi mới phản ứng được, còn chưa hỏi tên và số điện thoại di động của người nọ! Phương Khởi thật ảo não, hận không thể vượt qua trở ngại gặp mặt.
Thời gian cũng không còn sớm, cũng nên đi về rồi. Phương Tiểu Khởi uống trà sữa đã nguội lạnh, trà chạm tới đầu lưỡi, đắng chát qua đi, vị ngọt chậm rãi tản ra, vừa nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cả người đều cảm thấy ấm áp, có điều, người kia nhìn thật là quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu đó vậy! Đáp án ngay trên weibo, Phương Tiểu Khởi lại không tài nào nghĩ tới!
Trong lòng nhị mao chênh lệch đang rất lớn, mới đầu hưng phấn rồi lại ỉu xìu, hài tử không cha gì đó, quả thực là rất thảm, một miếng thịt ba chỉ (roi) hoàn toàn không thể an ủi được tâm hồn đang bi thương, nhất định một bàn thịt mới miễn cưỡng có thể!
Nhị mao lắc lắc cái đầu một chút, không sao, không có việc gì, mắt chó “keng” một cái, sáng như tuyết.
Phong Thắng cũng không lái xe đi xa, mà là rẽ vào một cái ngõ, thông qua gương chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy được một người một chó kia. Nhị mao để ý tới, làm đệ nhất thông minh cẩu, chính là tiểu quần bông tri kỉ của cha, làm sao lại không hiểu được ánh mắt này của Phong Thắng! Hóa ra là không có bị cha vứt bỏ, thật là tốt quá ~~~
Cho nên, nhị mao vô cùng đúng lúc sủa lên hai tiếng, ý là, cha cứ yên tâm xưng bá thế giới đi, con sẽ bảo vệ ba thật tốt!
Phương Khởi rốt cục cũng nhớ tới trọng trách giáo dục nhi tử.
“Còn ăn thịt nữa à, nhìn lông trên người mày bóng láng cả rồi.”
“Về sau không cho ăn đồ linh tinh từ người lạ, vạn nhất người ta mang mày bắt đi làm lẩu thịt chó, cũng đừng trách tao không cứu mày.”
“Không nên nhìn thấy vẻ ngoài của người ta đẹp trai mà gục ngã, mày nhớ kĩ mày chỉ là chó đực, muốn tìm cũng phải tìm chó mẹ nhà An gia.”
...
Phương Khởi chỉ mải cúi đầu cằn nhằn liên miên, hoàn toàn không có chú ý tới thần giao cách cảm giữa một người một chó.
Phong Thắng chống khuỷu tay trên cửa kính xe, mắt không chớp nhìn chằm chằm gương chiếu hậu, điên cuồng ý dâm bộ dáng mê người của tiểu tức phụ, khóe môi nhếch lên, đợi cho đến lúc bóng dáng một người một chó khuất sau góc, mới lưu luyến không rời quay đi.
Dựa vào thành ghế, trong đầu hiện lên hàng chữ phấn hồng bay bay: Cái eo nhỏ này, cái mông này …Thật là tiêu hồn! Phong boss cấm dục 30 năm thèm thuồng, cái sandwich mình mua không ăn được, tức phụ nhi mua cho một cái lại không dám ăn, nguyên bản bụng rỗng không, bây giờ càng thêm kháng nghị đứng lên!
Phong Thắng nuốt nuốt nước miếng, đạp chân ga, “Oanh ——” đi ra ngoài. Làm cho vô số người qua đường nhìn theo, Jaguar có gì ghê gớm, chúng ta mới không thèm ao ước, hừ!
Boss là bởi có vấn đề sinh lý tiếp thêm động lực nhấn chân ga, các ngươi chỉ là phàm nhân, đương nhiên sẽ không biết!