“Tôi có thể… đi vệ sinh không?” Cô khẽ hỏi, “Kinh Niên, liệu có làm sao không?”
Gần như ngay lập tức, tất cả các NPC xung quanh họ đều nhìn về hướng này.
Nhưng Lý Ái Manh đang rũ mắt nhìn Thẩm Kinh Niên nên không để ý.
“Có thể, cô yên tâm đi.” Thẩm Kinh Niên mỉm cười, “Có cần tôi trông đồ hộ cô không?”
So với những người chơi khác, giờ Lý Ái Manh vẫn tin tưởng Thẩm Kinh Niên hơn, cho nên cô ngoan ngoãn để ba lô của mình lại rồi một mình đi vào nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh nằm ở giữa hai toa, không phân biệt nam nữ.
Khi đến đó, cô thấy bên trong vẫn còn người, cô đợi một lúc thì một người đàn ông trung niên khá luộm thuộm đi ra.
Các NPC khác đều có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng người đàn ông trung niên này khiến Lý Ái Manh cảm thấy ghê tởm.
Cứ như bị ánh mắt hạ lưu ấy liếm láp toàn thân một lần vậy.
Cô cố gắng hết sức để không nghĩ đến những chuyện lộn xộn này, cũng không dám chọc giận những người không biết là thật hay giả này, chỉ nhanh chóng giải quyết nhu cầu, sau đó rửa tay rồi vội vã đi ra ngoài.
Nhưng khi cô chuẩn bị quay lại chỗ Thẩm Kinh Niên thì chợt thoáng thấy gã đàn ông béo ú ghê tởm kia đang lôi kéo cô bé.
“Này, ông làm cái gì vậy!”
Cô vô thức nói to.
Cũng không thể trách cô, vừa mới tới thế giới này, Lý Ái Manh còn chưa phân biệt được rõ ràng giữa “người chơi” và “NPC”.
Cô có thể tránh những người âm lãnh kia, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy một đứa trẻ, cô sẽ quên tất cả những điều đó.
Những người chơi khác cũng nhìn cô.
Không phải là không thể xung đột với NPC, nhưng hầu hết người chơi sẽ không bao giờ làm như vậy trừ khi cần thiết.
Lý Ái Manh đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cô vẫn cứng đầu bước tới, đẩy người đàn ông ra sau.
Cô bé mặc bộ đồng phục học sinh màu đỏ với chiếc cặp sách màu hồng dễ thương trên lưng.
Cô bé trông chỉ khoảng bảy tám tuổi, lại chỉ đi có một mình.
“Cám ơn chị.” Cô bé ngoan ngoãn nói, “Chị, em hơi sợ, chị có thể ở đây với em không?”
“A… có thể, nhưng chị cũng…” Lý Ái Manh muốn nói mình cũng sợ, không khỏi quay đầu nhìn Thẩm Kinh Niên ở toa khác kia, “Vậy, vậy chúng ta cùng ngồi ở toa sau kia nhé?”
“Đúng là ngu ngốc.” Có người khẽ cười nhạo, “Lại còn coi bé gái trong này thực sự là bé gái chứ, lần trước đã có người bị cắt đứt yết hầu.”
Lý Ái Manh run bần bật.
Nhưng cô vẫn nắm tay bé gái cùng quay lại toa cũ.
Cô bé nghe lời, sau khi ngồi xuống liền lấy kẹo trong cặp ra đưa cho cô, ít nhất cũng an ủi được trái tim mong manh đang sợ hãi của Lý Ái Manh.
Thẩm Kinh Niên là một anh trai xinh đẹp, cho nên cô bé cũng cho cậu, còn khẽ trò chuyện với hai người họ một lúc.
“Em tên Yến Ni, nhũ danh Ni Ni, đi tàu một mình đi học…”
“Em mấy tuổi rồi, sao lại đi học một mình?” Lý Ái Manh lo lắng, những đứa trẻ trước đây cô từng gặp đều là bảo bối của gia đình họ, “Nơi này không an toàn đâu.”
“Bố mẹ em đi làm bên ngoài, ông bà cũng già rồi…” Yến Ni nhai kẹo trong miệng, bắt đầu lắc lắc chân, “Không sao đâu, Ni Ni rất tự lập, có thể tự đi học.
“
Thẩm Kinh Niên dịu dàng xoa đầu cô bé.
Cậu cũng lấy chocolate của mình ra chia cho mọi người, kể cả nam hành khách vẫn luôn im lặng bên cạnh kia cũng có.
Lý Ái Manh hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ vật tư trong ba lô của mỗi người không giống nhau nên cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ ăn miếng chocolate có nhân mềm mại này.
Cùng lúc đó, có nữ nhân viên đẩy xe đẩy tới bán đồ ăn, cô vừa đi vừa rao to, nhưng chẳng ai mua cả, chỉ có bà lão NPC đang đọc sách kia tìm trong ví một lúc lâu mới tìm được tờ một đồng, mua một chai nước khoáng rẻ nhất.