Trong lòng Lâm Tuyết Mai rất rõ ràng, bà ta vẫn luôn biết Tuyết Hoa Cao kia là do con gái thứ ba trộm dùng, sau đó để đứa thứ hai cõng nồi, ai dùng ai không dùng, mắt bà ta không mù, mũi cũng ngửi được.
Dùng khẳng định sẽ bị mắng, nếu không bà ta làm sao trút giận? Nếu ngốc nhị nguyện ý cõng nồi vậy thì mắng cô.
Về phần đứa con thứ ba này muốn gom tiền mua Tuyết Hoa Cao, bà ta tin, Vương Ngọc Yến rất tự mãn, khi nghe đến 'Tiền riêng' thì chuyện này có thể là lớn.
Bà ta tức giận đến tái mét sắc mặt, tiền lương hàng tháng của Vương Ngọc Yến là 17,84 tệ, bình thường ăn uống sáng tối gì cũng ở nhà, buổi trưa ở căn tin, cho nên mỗi tháng chỉ cho cô ta một đồng tiền tiêu vặt còn lại đều nộp lên, vậy cô ta lấy đâu ra tiền riêng?
Lâm Tuyết Mai tiến lên liền lấy ra một cái hộp giấy từ dưới giường.
Vương Ngọc Yến xông lên ôm hộp giấy vào trong ngực, vẻ mặt khẩn trương, trong mắt đều là bất an và sợ hãi: "Mẹ! mẹ đừng nghe chị ta nói lung tung! con nào có tiền riêng! "
Lâm Tuyết Mai mạnh mẽ đoạt lấy hộp giấy, vừa mở ra thì thấy bên trong thậm chí có hai mươi khối lớn nhỏ, Tuyết Hoa Cao chỉ có giá sáu tệ, đủ cho cô ta mua ba hộp.
Lâm Tuyết Mai đếm từng đồng một, đếm xong liền hỏi: "Ngốc nhị, mày bán tóc được bao nhiêu tiền.
”
Vương Ngọc Thanh trả lời: "Một tệ.
”
Lâm Tuyết Mai trầm mặt nhìn về phía Vương Ngọc Yến, quát: "Vậy còn mười chín tệ này, mày lấy ở đâu ra?”
Sắc mặt Vương Ngọc Yến tái nhợt, hai chân run rẩy, trong miệng ấp úng giải thích không ra tiền này từ đâu tới, lại dùng ánh mắt hung hăng trừng Vương Ngọc Thanh.
Lâm Tuyết Mai cũng là người khôn khéo, đoán ra: "Tiền lương của mày có tăng không? Tôi đã nói làm hai ba năm, không thể không tăng.
”
Vương Ngọc Yến mạnh miệng chết không thừa nhận.
Lâm Tuyết Mai tính tình nóng nảy trực tiếp đi lên vừa véo vừa đánh, chửi mắng: "Cái đồ chết tiệt nhà mày, mỗi ngày ở nhà ăn ở nhà uống, cho mày mặc cho mày ở, lười làm cũng coi như thôi, nhưng mày còn dám giấu tiền riêng?”
Vương Ngọc Yến ôm đầu kêu to: "A! Đau! Mẹ, con không dám nữa, không dám nữa, ô ô! "
Lâm Tuyết Mai cuối cùng nhéo lỗ tai của cô ta đến nhà chính, ở trước mặt người một nhà ép hỏi đủ loại, cô ta rốt cục thừa nhận tiền lương năm ngoái đã tăng, tăng tới 19,84 tệ.
Còn nói có cầm tiền đi xem phim, hoặc là mua chút đồ đến nhà đồng nghiệp, về phần số tiền này tồn tại là muốn mua một chiến váy hoa “Sợi tổng hợp”.
Ở niên đại này, “Sợi tổng hợp” được giao dịch tự do và có thể mua được trong các cửa hàng bách hóa quốc doanh.
Nếu ai sở hữu một chiếc, vậy thì nó tượng trưng cho phong cách phương Tây, thời trang và sẽ khơi dậy sự ghen tị của nhiều người khi đi trên phố.
Vương Ngọc Yến thích chưng diện hư vinh, nên đương nhiên muốn một chiếc váy hoa chất lượng tốt, cuối cùng cô ta tiết kiệm được hơn 20 tệ, bây giờ tất cả đều ngâm nước nóng, trong lòng cô ta rất hận Vương Ngọc Thanh.
Cô ta vừa khóc vừa nói: "Ngốc nhị gạt người, hôm qua tôi không có nói chị đi cắt tóc, chị ta cũng không có bỏ tiền vào, bên trong hộp vốn chỉ có hai mươi tệ.
”
Vương Ngọc Thanh mở miệng: "Đã tới lúc này mà em vẫn không chịu thừa nhận sao, em đâu chỉ nói chị đi cắt bím tóc, em còn thường xuyên đến tìm chị để lấy tiền mua thức ăn…”
Lâm Tuyết Mai vừa nghe xong thì liền cầm chổi gõ lên lưng của cô ta, bà ta rất ghét việc giấu tiền riêng, năm đó Vương Kiến Đông vụng trộm giấu mấy khối tiền bị bà ta bắt được, bà ta còn mắng: “Hôm nay ông dám giấu tiền riêng, ngày mai liền dám giấu phụ nữ!”
Bà ta là nữ chủ nhân của cái nhà này, mỗi người phải phục tùng bà ta, một chút tư tâm cũng không cho phép!